[Dịch] Hư Không Ngưng Kiếm Hành

Chương 63 : Ngươi là của ta (hạ)

Người đăng: LukeReturn

Dương Diệc Phong theo Lệ nương vào trong, đến một gian phòng , Lệ nương dừng lại nói rằng - Dương công tử, xin mời vào, tiểu thư đang đợi ngươi ở trong - Đa tạ Lệ quản sự Dương Diệc Phong lễ phép trả lời. Dương Diệc Phong nhìn cánh cửa trước mặt, hắn suy nghĩ chốc lát rồi dứt khoát đẩy cửa đi vào. Bên trong phòng đấy ắp ánh sáng, bốn phía có 8 ngọn đèn treo , ở giữa lại có một cái bàn bằng gỗ và tám cái ghế. Trên bàn có một ấm trà và 8 chén trà. Trên tường một vài tấm tranh chữ, ở giữa có một bức bình phong hình ông lão đang buông câu Dương Diệc Phong đi đến chiếc bàn ngồi xuống, đưa lưng về bình phong . Hắn nghiêng ấm rót trà uống một ngụm rồi mở miệng nói - Mỹ nữ đã gọi ta vào đây sao còn trốn ở sau bình phong không ra gặp mặt Dương Diệc Phong lại khôi phục dáng vẻ của gã công tử phóng đãng Từ sau bình phong bước ra một đạo thân ảnh tuyệt vời , chính là Mộng Yên Nhiên. Lúc này trang phục trên người nàng không giống lúc trước, chỉ thấy một thân trắng noãn lụa mỏng, không có trang sức. Âm thanh mềm mại hờn dỗi mà nói rằng - Từ biệt đã năm năm ngươi vẫn không thay đổi Đây là lần thứ hai bọn họ gặp nhau nhưng Mộng Yên Nhiên cảm thấy giống như bọn họ đã gặp nhau vô số lần, ngữ khí giống như hai người đã quen thuộc ngữ khí - Còn ngươi thay đổi không ít nha , chúc mừng ngươi Dương Diệc Phong đứng lên quay lại nói với nàng - Không , ta vẫn là ta, chỉ là khôi phục chứ không phải thay đổi Mộng Yên Nhiên đi đến đối diện Dương Diệc Phong ngồi xuống, lúc này nàng không mang khăn che mặt, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng lội ra một tia đỏ ửng nhưng đầy cảm kích mà nói Dương Diệc Phong chăm chú nhìn Mộng Yên Nhiên, hắn si ngốc nói - Đẹp, rất đẹp, đẹp vô cùng … Mộng Yên Nhiên cười rộ lên nói với hắn - Ngươi không còn lời nào khác để nói hả, vẫn cái câu như hồi xưa Trong ngữ khí chứa đựng sự hờn dỗi làm người ta thấy thương vô cùng. Nếu mà một người vương tôn công tử thấy cảnh này thì chắc chắn hai mắt sẽ lòi ra ngoài. Mộng Yên Nhiên đối với bọn họ trước nay chưa từng hé một nụ cuời, là một băng sơn mỹ nhân. Dương Diệc Phong đứng lên, cầm lấy tay Mộng Yên Nhiên mà nói - Ta chỉ có câu này, không nghĩ ra câu khác. Hay là ngươi giúp ta nghĩ câu khác đi Mộng Yên Nhiên đỏ mặt, tay nhẹ nhàng giãy dụa nhưng không thể thoát ngọc thủ ra khỏi bàn tay của Dương Diệc Phong, một lúc rồi ngẩng đầu đỏ mặt nhìn hắn, cũng không rút ra để mặc cho hắn nắm tay mình Dương Diệc Phong bị nàng nhìn suýt chút nữa hôn mê, trong lúc nhất thời mắt chỉ dính chặt vào khuôn mặt Mộng Yên Nhiên mà nhìn ngây ngô. Mộng Yên Nhiên thấy Dương Diệc Phong đang nhìn mình ngây dại, trong lòng không khỏi vui vẻ nở ra tiếng cuời. Nàng luôn biết là mình yêu người nam nhân xấu xa này Dương Diệc Phong bị âm thanh tuyệt vời của tiếng cười làm cho giật mình tỉnh giấc, lần này hắn quyết định trong lòng rằng sẽ dũng cảm đối mặt với tình yêu. Tự mình đánh tan đi ác mộng tình yêu thưở trước. Phải nhìn thẳng vào tình yêu, hưởng thụ tình yêu, quý trọng tình yêu Dương Diệc Phong vòng tay ôm vào lòng, thâm tình mà bá đạo , hắn nói thì thầm bên tai Mộng Yên Nhiên - Ngươi vĩnh viễn là của ta Mông Yên Nhiên lúc đầu là thất kinh, hoảng loạn tâm thần, nhưng khi nghe những lời này, nàng ngẩng đầu nhìn lên, ôm người nam nhân của đời mình, nhìn chăm chú vào đôi mắt hắn. Nàng cảm giác hạnh phúc ngập tràn, cảm giác phi thường an toàn, chỉ trong tích tắc đó nàng đã biết mình thuộc về nam nhân này . Vĩnh viễn Hai mắt nàng chảy ra hai dòng nước mắt sung sướng, nàng nói - Đúng, ta là của ngươi, vĩnh viễn Nàng mặc kệ nam nhân này đang làm gì, coi như là tên khất cái nàng cũng không hề hối hận Dương Diệc Phong âu yếm lău khôi nước mắt của Dương Diệc Phong và nói rằng. - Ta sẽ không để cho ngươi khóc, ta sẽ cho ngươi cảm thụ được niềm hạnh phúc lớn nhất trên đời, cả đời này của ngươi sẽ vô cùng vui vẻ, không ai có thể làm ngươi tổn thương, không ai có thể cướp ngươi khỏi tay ta Dương Diệc Phong nói xong hôn nhẹ lên môi Mộng Yên Nhiên, thời gian như ngừng trôi mãi mãi …. ... ... . . . - Tà Dương, ngươi ở đây làm gì ? Khương Thế Vi kỳ quái nhìn Tà Dương đang bị các vương tôn vây quanh hỏi thăm. Hắn biết Tà Dương chưa bao giờ rời xa Dương Diệc Phong - Nguyên lai là Khương thái tử Tà Dương lễ phép chào hỏi - Khương huynh, người này quá ghê tởm, hắn dám ngăn không cho chúng ta đi qua, ở đây cũng không phải là phòng của họ. Một vị công tử ăn mặc vô cùng đẹp, vẻ mặt thư sinh nói - Đúng , đúng, quá mức bố láo Mọi người xung quanh cùng gào lên, nếu như không phải người này vừa rồi đã đem toàn bộ hộ vệ của bọn họ đá bay ra khỏi cửa thì giờ này bọn họ đã cùng xung phong lên đè chết hắn Khương Thế Vi chỉ bốn phía rồi hỏi Tà Dương - Tà Dương, cái này … - Là thiếu gia phân phó cho ta, nếu như có đứa nào dám đi vào thì đá hắn ra ngoài Tà Dương hồi đáp Khương Thế Vi cũng một trận bất đắc dĩ. Tà Dương cũng không phải là người của hắn, có thể trả lời hắn như vậy cũng đã cho hắn thể diện vô cùng. Lẽ nào hắn dám xông vào hay sao ? Dương Diệc Phong có thể đơn giả hạ gục Lữ Kim Thành tu vi cao hơn hắn, huống hồ là Tà Dương Khương Thế Vi lại hỏi thăm - Thiếu gia nhà ngươi ở trong đó - Đúng vậy Tà Dương gật đầu. - Hắn vào để làm gì ? Mộng Yên Nhiên chẳng lẽ quen với hắn ? Khương Thế Vi vội vàng sốt ruột hỏi thăm, Mộng Yên Nhiên là tình nhân trong mộng của hắn - Cái này tại hạ không biết, thiếu gia hắn vừa nãy bảo là vào tán gái, nhưng tán gái có nghĩa là gì thì ta không biết Tà Dương trả lời - Tán gái ? Khương Thế Vi lần này thật nóng sốt cả ruột, Dương Diệc Phong tuy là nhị thế tổ nhưng thân gia địa vị không phải vương tôn công tử có thể so sánh được. Dương Diệc Phong nếu đem xuất thân nói ra không chừng Mộng Yên Nhiên chống không nổi sự mê hoặc của thần bí thế gia a . Trong lòng hắn lại tự an ủi rằng điều này chắc sẽ không xảy ra, tuyệt đối không. Yên Nhiên đâu phải là người dễ bị lung lạc bởi những thứ này. Hắn tin rằng ngay cả Ngọc Hoàng Thượng Đế cũng không thể bắt Mộng Yên Nhiên làm điều nàng không muốn. Hắn biết nếu không phải là người mà Mộng Yên Nhiên thích thì có bức cũng vô dụng. Nhưng hắn không biết lần này hắn phải chịu thất tình rồi Mọi người không có cách nào đành phải quay về, Khương Thế Vi cũng mang tâm trạng nặng nề rời đi. Dương Diệc Phong dùng thần thức đảo qua đương nhiên hắn biết mọi chuyện phát sinh bên ngoài nhưng hắn mặc kệ. Hắn đang bận ôm Mộng Yên Nhiên thể hiện tình cảm a - Yên Nhiên, mấy năm nay nàng sống thế nào ? Dương Diệc Phong ôn nhu hỏi thăm - Rất tốt, thiếp từ lần trước thoát hiểm, đi về chăm chỉ luyện tập võ nghệ , có thần đan và thần công mà Phong ca đưa cho nên hiện tại thiếp cũng đã là Thiên Cấp cao thủ Mông Yên Nhiên mang bộ dáng của tiểu cô nương thật vô cùng khả ái - À đúng rồi Phong ca Mộng Yên Nhiên nghĩ đến cái gì , hắn tỉ mỉ nhìn Dương Diệc Phong rồi hỏi - Phong ca, năm năm trước chàng là Thiên Cấp cao thủ, chỉ một chiêu giết sạch đám hắc y nhân. Dù cho hiện tại thiếp cũng không thể nào làm được như vậy. Nhưng tại sao bây giờ tu vi chỉ có Hậu Thiên đỉnh phong ? Chàng có phải là bị trọng thương nên công lực rơi xuống ? Chàng bị thương chỗ nào vậy ? Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang