[Dịch] Hư Không Ngưng Kiếm Hành

Chương 62 : Ngươi là của ta (thượng)

Người đăng: LukeReturn

Mộng Yên Nhiên đi vào Khách Hành Cư, chỉ trong chốc lát, đoàn người hâm mộ cũng tản ra, mọi người đều ra về với khuôn mặt hưng phấn. Có lẽ những người này đã có chuyện để chiều nay phét lác cùng với thân nhân và các bằng hữu trong quán trà rằng mình đã được thấy Mộng Yên Nhiên Mộng Yên Nhiên cũng ở tại biệt viện chữ Thiên, ngay cạnh biệt viện của Dương Diệc Phong . Vì có mặt của Mộng Yên Nhiên nên hậu viện yên tĩnh bỗng chốc hoạt náo, người ra người vào tặng quà , tặng hoa, cầu kiến đều đủ cả Buổi sáng ngày thứ hai, Khương Thế Vi bình thường vẫn hay cùng Dương Diệc Phong nay đã không thấy hình bóng, lúc này chỉ có Doanh Chính và Tà Dương ngồi với hắn - Doanh Chính huynh sao không đi gặp thiên hạ đệ nhất tài nữ vậy Dương Diệc Phong cười hỏi - Còn Dương huynh thì sao ? Doanh Chính không trả lời mà hỏi ngược lại Dương Diệc Phong - Ngươi đừng nói rằng không có hứng thú với Mộng Yên Nhiên nha. Ta tin chắc rằng không có một nam nhân nào có thể chống lại mị lực của nàng. Tuy rằng Dương huynh vẫn luôn giữ mình trong sạch nhưng ta không tin ngươi và nàng không có hứng thú nào Dương Diệc Phong cũng không trả lời Doanh Chính, chỉ quay sang hắn cười cười , uống một hớp rượu rồi nói - Doanh Chính huynh với Mông Yên Nhiên không có hứng thú, ta xem chỉ có hai nguyên nhân. Một là Doanh Chính huynh là ngươi thích trai , có khí phách , có khí phách - Dương huynh, ta xem ngươi mới là người thích trai thì có, mấy lần đi thanh lâu , Dương huynh đều tránh xa mỹ nữ. Đồng thời ta nghe nói tiểu thiếp trong phòng chữ Thiên của huynh đều bị đuổi đi, có khi đúng là không bình thường nha. Doanh Chính không đợi Dương Diệc Phong nói tiếp đã dành bắt lấy nhược điểm để phản pháo Dương Diệc Phong. Dương Diệc Phong cũng không nổi giận, hắn nhàn nhã xoay xoay ly rượu trong tay , vuốt vuốt quần áo nói rằng - Ta là ai chứ ? Mấy cái son phấn tục thế làm sao để vào mắt ta, làm sao xâm nhập thân ta được Doanh Chính còn đang muốn mở miệng phản bác thì Dương Diệc Phong đã vội vàng cắt đứt lời hắn mà nói rằng - Doanh Chính huynh không nên nói qua chuyện khác, nếu Doanh Chính huynh không phải là yêu trai thì chỉ có một loại giải thích Dương Diệc Phong cố ý dừng lại dùng ánh mắt cổ quái nhìn Doanh Chính rồi nói tiếp - Nếu như vậy là Doanh Chính huynh đã từng có một tình cảm khắc cốt minh tâm với người khác - Dương huynh quả nhiên lợi hại Doanh Chính không dấu diếm bởi vì hắn tin rằng Dương Diệc Phong sẽ không đem bí mật này nói ra ngoài - Đáng tiếc , a ~~~~ Doanh Chính bỏ ly rượu xuống bàn, trực tiếp cầm nguyên bầu rượu lên uống Dương Diệc Phong nhìn Doanh Chính đang cảm thán, lại có thêm một người tổn thương vì tình, một chử Tình có thể làm cho người ta cảm thấy mọi thứ tốt đẹp nhất, cũng là làm cho người ta cảm thấy thống khổ nhất. Dương Diệc Phong cũng uống cạnh ly rượu rồi thở dài nói - Hữu hoa kham chiết trực tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi Nói xong liên đứng dậy đi thẳng xuống lầu - Hữu hoa kham chiết trực tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi Doanh Chính nghe những câu thơ này, không nói gì mà ngồi yên một chỗ nhìn bình rượu đờ ra, thời gian cứ thế trôi qua trôi qua …. Tà Dương đi theo Dương Diệc Phong hỏi thăm - Thiếu gia giờ đi đâu ? - Tán gái Dương Diệc Phong cười xấu xa thuận miệng mà nói, Tà Dương không rõ “tán gái” là ý tứ gì nhưng cũng không hỏi lại, cứ lặng lẽ đi theo Dương Diệc Phong để xem - Hai vị khách nhân, xin dừng bước. Nơi này không được đi vào, muốn đi vào phải có thiệp Hai người thanh niên đang đứng ở trước phòng Thiên Nhâm ngăn Dương Diệc Phong, lễ phép hỏi hắn Tà Dương thấy có người dám cản đường của Dương Diệc Phong, đang muốn xông lên cho hai thằng mỗi thằng một cái tát thì bị Dương Diệc Phong ngăn lại . Dương Diệc Phong hướng hai người nói rằng - Tại hạ đường đột tới , làm phiền hai vị vào nói với Mộng Yên Nhiên rằng có cố nhân tới thăm Hai thanh niên nhìn thấy Dương Diệc Phong mặc quần áo trân quý liên cung kính nói rằng - Vâng, xin quý khách chờ một chút, tiểu nhân đi thông báo một tiếng trước Dương Diệc Phong đứng ở cửa nhàn nhã ngắm phong cảnh, hắn phát hiện ra cảnh sắc ở đây cùng là chữ Thiên nhưng khác với phòng của hắn. Chỉ trong chốc lát người thanh niên trở lại, theo sau là người thiếu phụ tràn đầy mị lực Lệ quản sự Người thiếu phụ đi đến quan sát Dương Diệc Phong, trong lòng thầm nghĩ - Rất bình thường mà ? Tu vi Hậu Thiên đỉnh phong, cũng có tiền đồ. Trên người mặc toàn đồ vô cùng quý báu, xem ra xuất thân không phải tầm thường. Còn loại khí chất này có vẻ kỳ lạ, làm người ta phải cân nhắc. Nhưng mà trên người hắn nồng nặc mùi rượu nhưng lại không có khí chất dâm dật xa hoa, cũng là một thanh niên tốt đây Dương Diệc Phong nếu như biết mấy lời bình luận này chắc nhất định sẽ hộc máu mà chết. Bất qua cũng không trách nàng được, Dương Diệc Phong vốn đang ngụy trang, sợ rằng ngay cả Tán Tiên, Tán Ma cũng không tìm ra kẻ hở. Nhìn Dương Diệc Phong xong người thiếu phụ lại nhìn đến Tà Dương phía sau, nàng lập tức kinh hãi vô cùng. Người này đứng đó cứ như một tòa núi lớn đập vào mắt, cảm giác không thể mạo phạm nhưng đồng thời cũng có cảm giác không hề tồn tại. Người này công lực chỉ sợ ở trên nàng, lại là hộ vệ mà thôi. Người thanh niên này chỉ sợ lai lịch không nhỏ - Vị công tử này trông lạ mặt qua, không biết ngài là công tử của nhà Thế gia nào ? Lệ nương xin chào Một cổ khí tức đặc biệt của nữ nhân thành thục cộng với mị lực thần điên bát đảo hướng về phía Dương Diệc Phong, tuy nhiên khi sắp đến người hắn thì bỗng nhiên hóa thành một làn gió nhẹ trôi mất. Lệ nương vô cùng chấn động, nhãn thần nhìn lên thì bắt gặp ánh mắt của Tà Dương đang nhìn hắn có vẻ như đang cảnh cáo - Tại hạ là Dương Diệc Phong, từng gặp qua Yên Nhiên một lần, hôm nay đặc biệt đến hỏi thăm Dương Diệc Phong khách khí nói, trong lời nói lộ vẻ thành khẩn - Xin tha thứ cho Lệ nương vô lễ, không biết công tử có tín vật gì không để Lệ nương giao lại cho tiểu thư Lệ nương cũng không dám dùng Mị thuật bởi vì Tà Dương đứng sau lưng Dương Diệc Phong đang làm nàng thấy bối rối Dương Diệc Phong suy nghĩ một chút, hình như không có tín vật gì nên lấy gì mà giao ra ? Không biết làm gì khác hơn đành nói với Lệ nương - Dương mỗ không có tín vật gì , nhờ Lệ quản sự nhắn hộ một lời - Xin hỏi lời nhắn gì ? Lệ nương lễ phép hỏi thăm - Tương khứ năm năm, biệt lai vô dạng Dương Diệc Phong thuận miệng nói ra 8 chữ - Được, Dương công tử xin ngồi chờ, Lệ nương vào một lúc sẽ ra Lệ nương lễ phép hồi đáp Chỉ trong chốc lát Lệ nương đi ra mang theo nét mặt hiếu kỳ, lại có chút cổ quái, một chút nghi vấn, một chút tiếc nuối , nhìn Dương Diệc Phong thi lễ nói - Tiểu thư cho mời, Dương công tử đi theo ta Nói xong liếc mắt nhìn bí mật về phía Dương Diệc Phong Dương Diệc Phong coi như không thấy nhãn thần phức tạp của Lệ nương, hắn chắp tay nói - Cảm ơn Lệ quản sự Sau đó quay đầu phân phó cho Tà Dương - Ngươi đứng ở đây chờ ta, nếu có ai ngứa mắt chạy đến thì đá hắn văng ra Tà Dương cung kính hồi đáp - Vâng, thưa thiếu gia Nói xong đã thấy Dương Diệc Phong đi theo Lệ nương vào trong Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang