[Dịch] Hư Không Ngưng Kiếm Hành

Chương 61 : Nội tâm

Người đăng: LukeReturn

Dương Diệc Phong vừa nhìn thấy nhãn thần yêu say đắm của Mộng Yên Nhiên thì giật mình, trong lòng khẽ run lên Hắn tự đi vào lòng mình, hiện tại trước mặt hắn là một hành lang thật dài, bốn phía đều là vách sắt . Hắn đi về phía trước, đi không biết bao lâu bỗng nhiên xuất hiện một tia sáng, hắn nhanh chóng chạy đến Thì ra ánh sáng này là một cái cửa sắt đang phats sáng, bỗng nhiên từ trong cửa sát đi ra một người xa lạ nhưng thân ảnh vô cùng quen thuộc, cũng là người cao , tuấn tú, ăn mặc một thân trường bào sát người, hắn đi tới trước mặt Dương Diệc Phong , chăm chú nhìn hắn . Đây không phải là trang phục mà Dương Diệc Phong mặc ngày hôm nay hay sao ? Vậy người này là ai ? Dương Diệc Phong nghi hoặc nhìn người trước mặt muốn nói thì người nam nhân kia mở miệng trước - Ngươi đã đến rồi, đây là lần đầu tiên chúng ta chính thức thấy mặt nhau phải không? Dương Diệc Phong trên mặt tràn đầy nghi vấn, hắn mở miệng hỏi - Ngươi là ai? Dương Diệc Phong nói chuyện với hắn thì cảm thấy một cảm giác vô cùng quen thuộc không gì sánh được Người đó nhìn hắn cười, không trả lời câu hỏi của hắn - Dương Diệc Phong ngươi không nhân ra ta sao ? Đau lòng quá, ngươi phải đền bù cho ta các tổn thất về tinh thần, đền bù phí chữa tâm linh nhé Nam nhân cười xấu xa, khoa trương mà nói - Kinh Thiên ? Dương Diệc Phong rốt cuộc cũng nhận ra ngôn ngữ quen thuộc. Ở đây còn ai muốn đòi hắn phí tổn chữa trị hao tổn tinh thần chứ - Ha ha ha, Dương Diệc Phong ngươi coi như cũng thông minh, không ngờ nhanh phát hiện như vậy Kinh Thiên cười lớn Dương Diệc Phong không thèm để ý đến hắn mà hỏi - Đây là nơi nào vậy ? - Đây là chỗ sâu thẳm trong nội tâm của ngươi Kinh Thiên trả lời - Trong sâu thẳm nội tâm của ta ? Dương Diệc Phong không giải thích được nên nhìn về phía Kinh Thiên - Nói đơn giản, đây là nơi sâu nhất trong linh hồn của ngươi, cũng là nơi sâu nhất trong nguyên thần của ngươi Kinh Thiên trả lời - Sâu nhất trong nguyên thần ? Ta làm sao đến đây được ? Còn ngươi sao lại ở chỗ này Dương Diệc Phong hỏi - Bởi vì nguyên thần của ngươi và ta hợp nhất nên ta ở chỗ này Kinh Thiên trả lời - Còn vì sao ngươi ở đây thì ta không biết, chắc phải tự hỏi mình thôi Kinh Thiên nói tiếp - Ta nhìn thấy Mộng Yên Nhiên , sau đó đã … Dương Diệc Phong trả lời - Xem ra ngươi đã động tình Kinh Thiên than thở - Ngươi nói ta sao ? ta động tình với Mộng Yên Nhiên ? Dương Diệc Phong kinh ngạc hỏi ngược lại Kinh Thiên không trả lời, chỉ chăm chú nhìn hắn - Ai, xem ra là sự thật, nhưng sao ta lại ở đây Dương Diệc Phong than thở - Bởi vì tình . Thật ra ngươi có thể đi cho tới ngày hôm nay đều do một chữ Tình ban tặng. Tâm ma của ngươi đã bị trừ nhưng tâm tình lại lần thứ hai bị dao động vì tình. Đạo tu hành thủy chung đều chú trọng đến tu tâm, phật gia yêu cầu lục căn thanh tịnh, tiên gia chú ý thái thượng vong tình, yêu ma thì lại muốn tuyệt tình tuyệt nghĩa, thần thì muốn tiêu diêu tự tại, vô khiên vô quải. Nhưng ngươi, ta không biết ngươi tu cái gì nữa, nên ta không thể nói gì với ngươi được. Kinh Thiên dừng chút rồi chỉ vào cánh cửa nói rằng - Hắn là cánh cửa trong lòng của ngươi, bên trong chứa đựng toàn bộ ký ức của ngươi, tất cả mọi thứ . Hơn nữa bên trong chính là thất tình lục dục của ngươi, nếu ngươi muốn thành ma hay thành thánh mà nói thì hiện tại chính là cơ hội tốt nhất. Chỉ cần hủy đi chúng nó, con đường đi của ngươi sẽ được rút ngắn rất nhiều. Bởi vì có thể tự do xuất nhập nội tâm thế giới của mình chỉ có đạt được Thánh Cấp mới làm được, cũng có nghĩa là phải đạt được cảnh giới gần sát nhất với Trảm Điệu Tam Thi, chứng đắc hỗn nguyên cảnh giới. Ngươi hiện tại không ngờ lại vào được thì thật là một cơ hội tốt. Ngươi muốn làm thế nào , tự mình quyết định đi Nói xong hắn liền đi vào trong cửa sắt. Dương Diệc Phong tự mình mở cửa tâm môn đi vào - Ngươi hãy có lựa chọn tốt nhất, ta tin tưởng ngươi sẽ trở thành Thần Thoại. Những việc Hư Vô năm xưa muốn làm nhưng không làm được thì ngươi lại làm được. Ta tin tưởng ngươi Cửa phòng Kinh Thiên lại mở ra, hắn nhìn vào tâm môn mà tự nói với chính mình Qua bao nhiêu thời gian cũng không ai biết, Dương Diệc Phong từ trong tâm môn mỉm cười đi ra. Thấy được Kinh Thiên đang đứng đó chờ hắn thì gật đầu cười rồi đóng cửa lại - Ngươi đã đi ra Kinh Thiên hỏi thăm - Đúng ta đã ra Dương Diệc Phong trả lời - Ngươi đã có quyết định gì ? Ở bên trong làm cái gì ? Kinh Thiên hiếu kỳ hỏi - Có quan trọng không? Dương Diệc Phong hỏi ngược lại - Không trọng yếu Kinh Thiên trả lời - Không trọng yếu, vậy ngươi hỏi han làm gì cho mệt Dương Diệc Phong tức giận nói - Hỏi han mệt gì ? Là vì ta quan tâm ngươi Kinh Thiên trả lời - Ta ói, ai mà thèm ngươi quan tâm , lấy gương ra soi mặt rồi kiếm chỗ nào trống mà ngồi chồm hổm đi, đừng làm phiền ta Dương Diệc Phong cười mắng - Ngươi muốn ra khỏi nội tâm ? - Đúng vậy ta muốn ra khỏi đây, làm sao để trở ra Dương Diệc Phong hỏi - Ngươi đều không phải rất ghê gớm hay sao ? Hỏi ta chi cho mệt, tự nghĩ ra biện pháp đi Kinh Thiên tức giận nhìn Dương Diệc Phong trả lời - Oái Dương Diệc Phong sửng sốt, biết vậy hỏi hắn trước rồi chọc hắn sau , - Ha ha, Dương Diệc Phong cũng có lúc bị mắc nghẹn hả ? Ha ha được rồi, tâm tình của ta cũng tốt, để ta nói cho ngươi nha. Nơi này là nguyên thần của ngươi, là địa bàn của ngươi đương nhiên ngươi là chủ . Chỉ cần nghĩ đến là lập tức đi ra, ngu vãi Chửi xong hắn liền chạy vào trong phòng đóng cửa lại - …. Kinh Thiên , ta nhớ kỹ ngươi Dương Diệc Phong đã vào cửa phòng giận dữ hét Đá một hồi mỏi chân , thấy không có gì vui, Dương Diệc Phong liên hướng về phía tâm môn hô to - Ta muốn ra ngoài Một trận rung động, cơ thể Dương Diệc Phong lay lay mất cái thì cảnh sắc trước mắt hắn bỗng nhiên khôi phục là đang đứng tại cửa chính của Khách Hành Cư. Mộng Yên Nhiên lúc này vẫn đang dùng biểu tình phức tạp nhìn hắn, giống như mọi chuyện chỉ trong một tích tắc. Dương Diệc Phong ánh mắt nhìn vào thân ảnh trước măt, sau đó trong lòng bỗng có cảm giác muốn ôm nàng vào lòng che chở cho nàng Dương Diệc Phong dùng ánh mặt ân cần nhìn nàng rồi khẽ nghiêng đầu , ý bảo nàng đừng sững sờ. Mộng Yên Nhiên lúc này mới tỉnh ngộ, ở đây không phải là nơi nói chuyện. Vì vậy nàng khôi phục lại khí khái thong dong ưu nhã mà đi vào Khách Hành Cư Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang