[Dịch] Hư Không Ngưng Kiếm Hành

Chương 57 : Phân tranh

Người đăng: LukeReturn

- Mẹ, tên tiểu tử này kiêu ngạo quá, dám động thủ ở đây ? Chi bằng ngươi còn không xứng cho sư tôn xuất thủ Tà Dương vừa nghĩ vừa tiến lên trước một bước định động thủ Lữ Lương Thắng một tay ngăn Lữ Kim Thành lại, kéo hắn ra phía sau . Lúc này khí tức của Tà Dương phát ra ép thẳng tới Lữ Lương Thắng. Lữ Lương Thắng cũng không tỏ ra yếu kém , cũng bạo phát ra khí thế kinh người đối kháng. Đám người Doanh Chính, Khương Thế Vi bất quả chỉ là Thiên Tiên Cảnh Giới, hơn nữa còn dựa vào đan dược mạnh mẽ đề thăng nên làm sao có thể địch được khí thế của hai cao thủ Thiên Cấp. Cho nên bọn họ nhanh chóng bị đẩy lui lại . Doanh Chính lui 12 bước mới đứng vững, còn Khương Thế Vi chỉ lui 9 bước. Lữ Kim Thành được Lữ Lương Thắng che chở nên không việc gì . Dương Diệc Phong ngồi sau Tà Dương lại càng ung dung tự tại, hắn vẫn thản nhiên cầm lấy chén rượu ngồi xem Lữ Kim Thành đang ngày càng tái nhợt sau lưng Lữ Lương Thắng, còn Lữ Lương Thắng thì đang chảy đầy mồ hôi Lữ Lương Thắng chắc phải bay thêm mười vạn tám ngàn dặm nữa mới có thể so được với ngón tay út của Tà Dương. Mặc dù Tà Dương bị Dương Diệc Phong phong ấn không thể sử dụng Ma Nguyên, bên ngoài chỉ như Thiên Câp đỉnh phong nhưng nội khí trong cơ thể hắn có thể so với nội khí của Thần Cấp cao thủ đỉnh phong. Hắn hiện tại chỉ mới dùng ba tầng công lực đã ép cho Lữ Lương Thắng sắp xỉu rồi - Ha ha ha, nguyên lai là Lữ huynh tới làm ta bớt cô đơn a . Đường Ngạo Thiên dùng toàn bộ công lực truyền vào tiếng cười để hòa hoãn khí thế của Tà Dương và Lữ Lương Thắng Lữ Lương Thắng cũng thông minh, nhân cơ hội thu hồi khí tức, sau đó nhẹ nhàng xoay người lau mồ hôi trên trán . Xong xuôi quay sang cầm tay Đường Ngạo Thiên mà nói rằng - Đường huynh, tiểu đệ tới chậm, xin thứ lỗi Đường Ngạo Thiên cũng thân thiết lôi Lữ Lương Thắng đến trước bàn giới thiệu - Dương công tử, xin lỗi đã đắc tội . Đây là bạn tốt của ta , vốn là một người rất thích luận bàn võ công. Hắn thấy hạ nhân của ngài là một cao thủ nên mới không nhịn được muốn thử một chút. Ngài chắc không trách chứ ? Dương Diệc Phong uống rượu, vô tình nói rằng - Đương nhiên là không Đường Ngạo Thiên và Doanh Chính đồng thời thở nhẹ ra, thì ra Đường Ngạo Thiên đang ở bên trong chờ người của Lữ gia còn Doanh Chính theo thông lệ đi bồi tiếp Dương Diệc Phong ăn cơm. Thế nhưng sau đang an bài vụ sự cho Lữ gia thì Đường Ngạo Thiên thấy hai cỗ khí tức siêu cường bộc phát, hắn là cao thủ đương nhiên cảm nhân được một của Tà Dương, một của Lữ Lương Thắng. Ngay lập tức hắn đổ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nếu như Lữ Lương Thắng thắng, làm rụng của Dương Diệc Phong một cây tóc thì coi như Lữ gia xong đời . Điều này đối với Tần Quốc mà nói thì không phải là điều tốt đẹp gì. Nếu như Tà Dương thắng thì Lữ gia tuyệt đối không bỏ ý đồ trả thù, sớm muộn gì cũng chọc giận Dương Diệc Phong. Nhìn tác phong của Dương Diệc Phong thì biết hắn đáng sợ thế nào. Lần trước chuyện nhỏ như con thỏ mà một nhà Thành chủ bị diệt, mặc dù bách tính không biết chỉ tưởng tiền nhiệm Thành chủ bị đổi đi nhưng thượng tầng của Yến Quốc thì chấn động, Vạn Hà Thành là nơi các sứ giả tụ họp vậy mà cả nhà Thành chủ vô thanh vô tức bị giết sạch. Nếu như lỡ không phải là Thành chủ mà là sứ giả các nước thì Yến Quốc phen này rắc rối to. Vì vậy người phòng vệ ở Vạn Hạ Thành tăng lên gấp trăm lần, khắp nơi đều là quan binh tuần tra. Đây mới là điểm mấu chốt , lỡ ra kinh động làm cho Dương Diệc Phong bị mạo phạm, hắn nhất định sẽ đem cao thủ tìm đến, lúc đó sợ rằng giận mèo đánh chó xử lý luôn Tần Quốc , vậy thì toàn bộ công lao mấy ngày nay đều đi tong. Cái được không đủ bù cho cái mất. Vì vậy hắn vội vàng lao qua đây , vừa đúng lúc ngăn được bọn họ Một bên Khương Thế Vi vừa thấy bọn họ ngừng lại thì vừa tiếc hận vừa thấy may mắn. Tiếc hận là nếu như đánh nhau tiếp làm Dương Diệc Phong bị thương thì với tác phong của Dương Diệc Phong nhất định sẽ tiêu diệt Lữ gia, thậm chỉ cả Tần Quốc. May mắn là vì nếu đánh nhau có khi hắn cũng tiêu luôn tại đây. Suy nghĩ thiệt hơn một lúc hắn cũng vội vàng hòa giải - Dương huynh, chúng ta hôm nay không có việc gì làm , chi bằng đi Di Hương Lâu được không? Dương Diệc Phong nhíu mày hỏi - Là kỹ viện hả? Khương Thế Vi gật đầu - Ngày hôm nay không có hứng thú, không đi Dương Diệc Phong từ chối, sau đó nhìn Lữ Lương Thắng nói rằng - Không bằng chúng ta đi xem kịch được không? Doanh Chính vội tiếp lời - Được , nghe nói nhà hát kịch của Vạn Hạ Thành vô cùng đặc sắc, chúng ta đi thôi Dương Diệc Phong đứng lên, tiện tay cầm thêm một bầu rượu rồi đi ngang qua mặt Lữ Lương Thắng và Lữ Kim Thành , coi như không thấy bọ họ. Đường Ngạo Thiên cung kính dẫn đường, Tà Dương đi theo Dương Diệc Phong, khi đi qua Lữ Lương Thắng và Lữ Kim Thành thì cười đểu mấy tiếng rồi đi xuống lầu Lữ Kim Thành giận quá muốn lao lên động thủ thì bị Lữ Lương Thắng giữ lại lắc đầu Đường Ngạo Thiên vừa thấy hai sát thần Dương Diệc Phong và Tà Dương đi rồi mới thở phào nhẹ nhỏm - May quá, may mà không đánh nhau . Lão Lữ a, ngươi thật là quá kích động - Hừ, cái gì mà kích động, dám kiêu ngạo trước mặt bản thiếu gia. Nhị thúc , vì sao ngươi ngăn ta ? Ta muốn đánh cho thằng chó Dương Diệc Phong kia biết Lữ gia là thiên hạ đệ nhất gia không phải là giả - Ngươi câm miệng lại, ngươi có biết Dương Diệc Phong là ai không ? Chưa biết người khác là ai đã mạo muội đắc tội, ngươi thật là không biết điều Lữ Lương Thắng giáo huấn Lữ Kim Thành rồi quay sang hỏi Đường Ngạo Thiên - Đường huynh, hắn là ai , sao có cao thủ như vậy bảo hộ ? Đường Ngạo Thiên còn chưa mở miệng, Lữ Kim Thành ở bên đã lầm bầm - Hỏi địa vị hắn làm xxx gì chứ , đắc tội với Lữ gia chúng ta thì không có kết quả tốt đẹp gì, ta muốn nói cha giết hết mấy tên không có mắt này Hắn là ai ? Hắn là Lữ Kim Thành, Lữ đại thiếu gia của Lữ gia, là thiên hạ đệ nhất gia. Ngay cả các vương tử của các nước cũng phải lấy lễ đãi hắn. Một người hầu hạ như Tà Dương cũng dám coi rẻ hắn. Từ nhỏ đến lớn chưa từng có chuyện này xảy ra vì vậy hắn không tức giận cũng không được, tôn nghiêm của hắn hoàn toàn bị vũ nhục Công lực của Lữ Lương Thắng thâm hậu đương nhiên nghe mấy lời lầm bầm này. Hắn quay sang giáo huấn Lữ Kim Thành - Ngươi câm miệng lại cho ta . Ngươi không thấy lúc nãy sao ? Người bên cạnh của vị công tử đó là Thiên Cấp cao thủ, hơn nữa là Thiên Cấp đình phong, chỉ một chút nữa là lên Thần Cấp cao thủ. Ngưoi không nghĩ một người Thiên Cấp đỉnh phong lại chỉ giống người hầu của Dương công tử kia, vậy Dương Diệc Phong là người thế nào ngươi còn không hiểu sao ? Thiên Cấp đỉnh phong ?Không có khả năng, dù hắn là đại thiếu gia của Thiên hạ đệ nhất gia, cha hắn cũng chưa từng phái Thiên Cấp đỉnh phong làm bảo tiêu cho hắn, tối đa cũng chỉ hơn mươi người Thiên Tiên Cảnh Giới đỉnh phong bảo vệ hắn Lữ Lương Thắng cũng không thèm để ý đến Lữ Kim Thành đang đờ người ra, hắn chắp tay lễ phép hỏi thăm - Đường huynh ??? - Ai … đều không phải ta không nói mà là ta cũng không biết Đường Ngạo Thiên không nói dối, hắn xác thực không biết Dương Diệc Phong là địa vị gì , bất quá chỉ là đoán được hắn là người của bí ẩn thế gia mà thôi. Hắn từ từ nói tiếp - Người này vừa nhìn là biết không học vấn, không nghề nghiệp, chỉ thích du ngoạn khắp nơi ăn chơi trác táng, thế nhưng hết lần này đến lần khác đều được vị cao thủ đó bảo vệ, hắn mới đến đây vài ngày để chơi bời. Ngàn vạn lần không nên chọc hắn, hắn chơi bời hư hỏng nhưng tính tình cổ quái, vị công tử của Thành chủ trước mới xảy ra chút xung đột nhỏ với hắn, hắn liền phái người giết cả nhà - Hả??? Lần này thì ngay cả Lữ Kim Thành cũng sửng sốt Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang