[Dịch] Hư Không Ngưng Kiếm Hành

Chương 47 : Thoải máib

Người đăng: LukeReturn

Bùmmmmmmmmmm Từng tiếng đồ vật bị đánh nát từ trong phòng truyền ra mang theo tiếng mắng chửi. Thanh Nhi vừa đi đến cửa thì nghe tiếng vọng ra - Dương Diệc Phong chết tiệt, dám nhục nhã ta . Ta nhất định giết ngươi, không , giết ngươi thì quá tiện nghi cho ngươi rồi. Ta phải cho nguyên thần của ngươi vào trong Vạn Niên Băng Hàn, để ngươi chịu khí lạnh xâm nhập nguyên thần, vĩnh viễn không được siêu sinh “Cọc cọc” , tiếng đập cửa cắt ngang tiếng chửi - Người nào - Sư phụ là ta, Thanh Nhi Ngoài cửa truyền vào một giọng nữ dễ nghe - Vào đi Người trong phòng nói - Sư phụ, Tiêu Dao Ma Quân ở đại hội làm nhục ngài, Vong Tình Ma Cung chúng ta quyết không tha cho hắn. Hãy để đệ tử hạ lệnh cho toàn bộ người trong Ma Cung toàn lực truy sát tên Dương Diệc Phong kia Thanh Nhi tức giận nói - Không ai được động đến một sợi tóc của hắn Vong Tình Ma Quân lập tức nói trong vô thức, nhìn thấy nhãn tình của Thanh Nhi đang kinh ngạc, nàng vội vã bổ sung - Hắn là của ta, ta muốn chính tay giết hắn . Ta sợ các ngươi đều phông phải đối thủ của hắn, hắn làm nhục ta, ta đương nhiên phải tự tay báo thù, không thể dựa vào người khác được Nghĩ như vậy, Vong Tình nở ra một nụ cười nhưng nàng nhanh chóng thu lại, chuyển sang lạnh lùng hỏi - Nghe được Dương Diệc Phong đang ở nơi nào chưa? - Đệ tử chỉ biết rằng Dương Diệc Phong trở về Ma Tông, còn cụ thể thì không có tin tức. Chỉ sợ hắn đang ở Ma Tông bế quan tu luyện - Ừ, nhớ kỹ đây là ân oán cá nhân, không được cùng người của Ma Tông xung đột - Tại sao sư phụ ? Thực lực của chúng ta không hề kém hơn Ma Tông, Yêu Vương Điện mặc dù có vẻ ghê gớm nhưng chúng ta cũng có thể đơn giản diệt hắn, Ma Tông có gì đáng sợ chứ Thanh Nhi tự mãn nói - Người còn trẻ con quá, quá coi thường Ma Tông, ngươi nghĩ một cái thượng cổ đại phái truyền thừa mấy vạn năm chỉ đơn giản như bên ngoài vậy sao ? Ma Tông bao nhiêu năm nay đều là đại phái đệ nhất của Ma Đạo, chúng ta không có dã tâm gì lớn, việc gì phải đi tranh giành với hắn ? Yêu Vương Điện là một bài học trước mắt, lần này chỉ là chết 4 đại cao thủ. Lần sau mà còn như vậy chắc gặp họa diệt điện. Mấy vạn năm qua., có bao nhiêu tông phái so với chúng ta và Yêu Vương Điện còn ghê gớm hơn , tại sao bọn họ cũng không làm gì được Ma Tông ? Ngươi phải nghĩ đến chứ. Dù sao cứ tập trung vào Dương Diệc Phong cho ta, nếu hắn bước ra khỏi Ma tông, ta phải là người đầu tiên được biết hắn đang ở đâu. “Hắt xì, hắt xì , hắt xiiiiiiì “ . Dương Diệc Phong đang ngồi bỗng nhiên hắt xì liên tục ba cái , hắn sờ mũi phiền muộn nói - Mỹ nữ nào đang nhắc ta nhỉ ? Ta đâu quen biết mỹ nữ nào đâu ? Chẳng lẽ là Ma Vũ ? nàng còn đang lo quậy phá với đám Ma Điện, Ma Lôi, làm gì có thời gian làm ta hắt xù chứ Dương Diệc Phong đem chén rượu uống một hơi, lắc bầu tiếp tục rót thì phát hiện ra hết rượu, hắn gào lên - Tà Dương , ngươi chết đi đâu rồi ? Sư phụ ta, sai là thiếu gia ta hết rượu rồi, mau mang rượu đến đây, cảnh đẹp như vậy không có rượu sao được Dương Diệc Phong lúc này đang ngồi trên đỉnh của một con thuyền hoa, thưởng thức cảnh đẹp hai bên bờ sông. Một tháng trước, hắn từ Ma Tông len lén chạy đến đây. Tà Dương sống chết muốn đi theo hầu hạ hắn, không còn biện pháp nào , hắn đành mang theo một người hầu. Nhưng dù sao cũng là một quyết định đúng đắn, Dương Diệc Phong căn bản không hề quen thuộc với thế tục, còn Tà Dương vốn đã từ ở trong thế tục một thời gian. Suốt đương đi , Tà Dương trở thành quản gia kiêm luôn chức bảo mẫu của Dương Diệc Phong, làm hết tất cả mọi việc. Hai thầy trò du lãm qua hết Yến , Tề , Sở ba nước rồi mua một chiếc thuyền xa hoa. Thiếu tiền, Dương Diệc Phong tìm một sòng bạc dùng thần thức đánh vài ván là bạc tiêu không hết. Dương Diệc Phong vừa gào xong, Tà Dương đã vội vàng mang đến một bình rượu khác - Sư phụ, rượu đây - Đã nói bao nhiêu lần không được gọi ta là sư phụ, phải gọi là thiếu gia hoặc công tử nghe chưa Dương Diệc Phong nhắc nhở - Dạ , thưa thiếu gia Tà Dương vội vàng sửa lời - Thảo nào người tu hành không thích ở trong thế tục dù là tu đạo hay tu ma. Ở đây hồng trần nghiệp chướng quá nặng, nếu người tu chân bị nhiễm sẽ tổn hại nguyên thần, tu vi bị nghiệt khí ăn mòn a Dương Diệc Phong than thở, bằng Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn của hắn , hắn đương nhiên nhìn thấy được ở đây tản ra hai màu chướng khí đen hồng xông thẳng lên trời. Nếu không phải Dương Diệc Phong luyện Hư Không Ngưng Kiếm Thuật còn Tà Dương luyện công pháp tu thần Phệ Thiên Ma Quyết thì cũng sợ không dám ở lại đây - Nguyên lai là như vậy, hèn gì đệ tử của Ma Tông đến Khai Quang Kỳ đều bị đưa về tông, tiếp thu khảo hạch. Tà Dương rốt cục hiểu vì sao ở thế tục không có Kim Đan Kỳ cao thủ trở lên - Phân đà của Ma Tông tại thế tục chủ yếu là tìm đệ tử và thu thập tài liệu, cần gì phải có cao thủ. Tổ huấn của Tu Chân Giới không được nhúng tay vào thế sự và việc của hoàng gia, nếu không sẽ bị toàn bộ Tu Chân Giới truy sát. Cho nên các phái sợ đệ tử đến Khai Quang Kỳ sẽ ảnh hưởng đến thế tục. Ta và ngươi tuyệt đối không được lộ ra thân phận của mình. Ta sẽ phong ấn nguyên anh của ngươi, chỉ để lại nội khí . Hơn nữa lại cho ngươi mang thêm phụ trọng, với nội khí trong người ngươi ở đây cũng quá đủ dùng rồi Tà Dương nghe xong gật đầu nói - Dạ vâng thưa thiếu gia - Còn nữa, không được liên lạc với người của Ma Tông, chúng ta trốn đi chơi , ta không muốn về sớm đâu Tà Dương cung kính gật đầu Tâm trí của Dương Diệc Phong lại đặt vào cảnh sắc mỹ lệ xung quanh. Cảnh sắc ở đây so với thế kỷ 21 ô nhiễm nghiêm trọng thì quả thật là một trời một vực. Nói trắng ra là lấy đống rác so với cảnh thiên nhiên. Dương Diệc Phong khi ở thế kỷ 21 quá bận nên không thể hưởng thụ nhân sinh , lần này hắn thỏa sức du ngoạn, một mặt vui chơi , một mặt tìm Ngũ Hành Linh Tuyền Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang