[Dịch] Hư Không Ngưng Kiếm Hành

Chương 17 : Trận pháp

Người đăng: LukeReturn

Dương Diệc Phong vừa thả cành cây vừa tiến vào sâu trong Nhiệt Luyện Thụ Hải. Nếu cành cây thiếu hắn lại lên cây chặt tiếp, cứ như vậy hắn đi không ngừng nghỉ, bỗng chốc đã hơn nửa tháng. May mà Dương Diệc Phong đã đạt đến Nguyên Anh Kỳ nên không cần ăn uống. Nếu thấy mệt chỉ cần nghỉ ngơi một lúc, vận công một vòng là lại phục hồi. Hiện tại chỗ hắn đứng, nhiệt độ đã lên đến hơn 400 độ. Bây giờ, cứ đi khoảng 100 mét thì nhiệt độ lại tăng lên 1 độ. Thân thể của Dương Diệc Phong được kiếm nguyên tu luyện nên giống như Bất Diệt Kim Thân của Vu Môn, nhiệt độ cả vạn độ cũng không làm gì được hắn. Người tu chân dù tu ma, tu tiên, tu yêu hay tu phật đều có Tam Muội Chân Hỏa trong người. Chỉ có tu quỷ là không có Tam Muội Chân Hỏa. Tam Muội Chân Hỏa của Độ Kiếp Kỳ cao thủ nóng khoảng hơn một vạn độ, có thể luyện chế cực phẩm pháp bảo và cực phẩm phi kiếm Dương Diệc Phong tiếp tục đi về phía trước. Lại qua ba ngày, lúc này nhiệt độ đã lên đến 5000 độ nhưng những cái cây ở đây vẫn xanh tốt. Cành cây càng ngày càng cứng, có khi còn cứng hơn cả phi kiếm cấp 9. Nếu như những người trong Tu Chân Giới biết được Dương Diệc Phong đem các cành cây tương đương với phi kiếm cấp 9 xem như rơm rác đạp lên thì chắc chắn sẻ nổi điên, đem Dương Diệc Phong nhanh chóng hủy thi diệt tích. Cũng giống như Ma tinh ngàn năm khó gặp thì cực phẩm phi kiếm cấp 9 có thể xem là siêu cấp bảo bối. Xích Dương Phái, Thiên Kiếm Tông, Ngũ Hành Tông gom hết tài sản mấy ngàn năm chỉ có khoảng 100 cực phẩm phi kiếm cấp 9. Dù cho một thượng cổ đại phái như Ngọc Hư Cung cũng chưa chắc có đủ 1000. Toàn bộ tài sản của Ma Tông chắc cũng chỉ được khoảng 1500 thanh, là công lao thu thập , luyện chế, cướp đoạt của các tiền bối trong Ma Tông. Còn các môn phái nhỏ thì sợ rằng phi kiếm cấp 9 đã là pháp bảo trấn tông. Dương Diệc Phong đi đến đây ném đi cũng hơn 3 vạn nhánh cây có thể so với phi kiếm cấp 9. So với toàn bộ phi kiếm cấp 9 của Tu Chân Giới còn nhiều hơn Điều này không phải Dương Diệc Phong không biết nhưng vậy thì thế nào? Không có nó chẳng lẽ lội xuống đầm lầy mà đi ? chỉ có heo mới làm như vậy . Dương Diệc Phong tiếp tục vừa đi vừa ném, đúng lúc này cành cây vừa được Dương Diệc Phong ném ra bỗng nhiên biến mất giữa không trung. Dương Diệc Phong theo thói quen vẫn đi về trước, khi đến lưng chừng mới phát hiện ra cành cây biến mất thì đã không thể xoay người lại. Dương Diệc Phong rất nhanh lấy cành cây khác ném xuống đất rồi dùng Thiên Cân Trụy rơi xuống, ngón chân đạp vào cành cây bay ngược trở lại thân cây. - Nguy hiểm thật, mẹ nó , rừng cây này thật là đáng sợ, không chỉ có thiên la địa võng mà còn có thể làm cho thực vật tự nhiên biến mất. May mà ta phản ứng nhanh Dương Diệc Phong cẩn thận nhìn quanh chỉ thấy mọi thứ vô cùng yên tĩnh nhưng hắn biết rằng, càng yên tĩnh thì càng đáng sợ. Dương Diệc Phong dùng thần thức đảo qua phía trước nhưng không phát hiện được gì. Thần thức của hắn cảm nhận tất cả đều vô cùng bình thường. Hắn một lần nữa ném cành cây bay đi, đồng thời dùng thần thức bám theo. Cành cây lại biến mất nhưng thần thức vẫn không phát hiện được gì cổ quái. Thần thức quét xa hơn ngàn thước cũng không phát hiện được gì, Dương Diệc Phong nghĩ mãi mà vẫn không ra đây là thứ gì - Kinh Thiên, phía trước là gì vậy ? Sao cổ quái như thế Dương Diệc Phong tìm Kinh Thiên để hỏi, dù sao hắn mới hạ sơn chưa lâu, kinh nghiệm thua xa Kinh Thiên sống đã hàng triệu năm . - Phía trước tất nhiên là trận pháp Kinh Thiên nói, đồng thời làm ra vẻ người lớn dạy dỗ trẻ con mà nói tiếp - Tiểu Dương à, ngươi có muốn tăng kiến thức không ? Tuy rằng ngươi đọc không ít sách nhưng kiến thức cũng vẫn hạn hẹp à. Đúng là đọc vạn quyển sách không bằng ba ngàn dặm đường nha. - Dạ dạ, ngài dạy chí phải, ngài xem làm thế nào để phá trận pháp này ? Dương Diệc Phong khép nép hỏi thăm, dù sao có việc cần cầu người ta thì thái độ phải nhẹ nhàng một chút, dù sao hắn cũng là thương nhân ở thế kỷ 21, những điều này hắn rành vô cùng - Không biết Kinh Thiên trả lời vô cùng lưu loát - Sặc, ngươi không biết ? Dương Diệc Phong mắng để nỗi phun cả nước bọt, sau đó giơ ngón tay giữa hướng về phía Kinh Thiên - Ngươi không biết thì ngươi biết cái gì? - Chuyện này có gì lạ đâu, trận pháp và kết giới không giống nhau. Nếu là kết giới thì thuộc tính của ta chính là khắc tinh của nó, phá giải chỉ như uống miếng nước. Còn trận pháp thì không giống, nếu ngươi không hiểu nó thì không cách nào thoát khỏi nó - Giờ phải làm sao bây giờ? - Làm sao là làm sao ? Chỉ có hai biện pháp, một là quay lại. Ta biết ngươi không chọn cái này đâu. Hai là phá trận đi tiếp Dương Diệc Phong tỉ mỉ nghiên cứu biện pháp , nhưng làm sao để phá trận pháp thì hắn dốt đặc cán mai. Dương Diệc Phong cố gắng moi các thông tin về trận pháp ra . Hắn nhờ Long Tu Quả cải tạo nên cái gì đọc qua một lần đều không thể quên. Cuối cùng Dương Diệc Phong cũng biết trận pháp chính là mượn thế, dùng những phương pháp đặc thì tạo ra một phạm vi được bao phủ “thế”. Đây là nguyên lý cơ bản của trận nhưng phương pháp như thế nào , bố trí ra sao thì có hàng tỉ , vĩnh viễn không thể tính được. Muốn phá trận phải lấy thân thử trận. Dương Diệc Phong nhớ khoảng 3000 tri thức về trận pháp, sau đó hắn ném cành cây, sao đó nhảy lên cành cây cùng nhau tiến vào trong trận pháp Từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy Dương Diệc Phong và cành cây cùng nhau biến mất Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang