[Dịch] Hư Không Ngưng Kiếm Hành

Chương 13 : Gặp gỡ (phần đầu)

Người đăng: LukeReturn

Dương Diệc Phong ngồi xổm trên một cây đại thụ, vừa ăn trái cây dại hái trong rừng vừa thưởng thức màn đánh nhau trước mặt, trong lòng than thở - Trước đây chỉ thấy những kiểu đánh đấm này trong TV, bây giờ ta lại có thể xem tại trận. Đúng rồi, đúng rồi. Người mặc áo xám kia chân trái đạp phía trước, không phải là Hắc Hổ Thâu Tâm hay sao? Còn mấy tên áo đen kia đánh đấm sao chả ra hồn gì cả. Ái dà, cái thằng mặc áo trắng dễ nhìn kia dùng kiếm kiểu gì vậy ? Kiếm sao lại dùng như thế. Ta xỉu mất thôi, quả thật nó đang sỉ nhục kiếm mà. Người khác thì dùng kiếm quét Hoành Tảo Thiên Quân, còn ngươi thì xẹt bậy xẹt bạ. Tuy rằng cũng phá được chiêu nhưng mà tốn sức quá. Lại nữa rồi, vừa rồi ngươi thi triển thân pháp đi vào khe hở rồi chém ngược một kiếm theo chiêu Kiếm Chỉ Thiên Nhai thì có phải thắng rồi không Dương Diệc Phong vừa nhìn vừa tự nói, nhưng không phải giải thích tình huống mà lại ngồi chê này chê nọ. Hắn là một Nguyên Anh Kỳ siêu cấp cao thủ mà tự đứng ra so sánh với bọn trứng gà, thật sự là đáng bị coi thường. Mặc kệ Dương đại thiếu ngồi vừa xem vừa chỉ trích, trên chiến trường cũng đã có kết quả. Hơn mười một tên áo đen vây quanh mười mấy tên hộ vệ cầm thương . Giữa đám hộ vệ là người áo trắng dễ nhìn, một chiếc xe ngựa và một trung niên áo xám, tuy chưa bị thương nhưng cũng đang thở hổn hển Lúc này người trung niên lên tiếng - Không biết các vị do ai phái tới, Thính Hương Vũ Tạ chúng ta chỉ là một đoàn ca kịch giang hồ, đâu có đắc tội với đại nhân vật nào ? Tại sao phải đuổi tận giết tuyệt chúng ta? - Không có đắc tội sao ? Công tử nhà ta nhìn trúng Mộng Yên Nhiên, muốn đưa cô ta về làm phu nhân Người cầm đầu nói - Không biết công tử nhà các vị là vị nào ? Trung niên nhân hỏi - Chỉ cần Mộng Yên Nhiên theo chúng ta quay về , tự nhiên sẽ biết Tên cầm đầu trả lời - Hừ ngươi muốn bắt người hả ? Hỏi thanh kiếm trong tay ta trước đi Tên mặc áo trắng dễ nhìn lạnh lùng nói Dương Diệc Phong vừa nhìn vừa nói thầm - Cái thằng mặt trắng kia chắc chắn là thằng bồ của em Mộng Yên Nhiên gì đấy, nếu không nó đã không nói những lời này. Thằng này ngốc quá, bọn kia so với ngươi mạnh hơn rất nhiều . Thời điểm này mà còn ra vẻ ương ngạnh, đúng là tiêu chuẩn của thằng nhị thế tổ. Dương Diệc Phong đoán không sai, thằng thanh niên kia địa vị quả thật không nhỏ, là trưởng tử của một đại gia tộc trong nước Sở - Vị công tử này là ai ?? Tên cầm đầu giờ mới chú ý rằng thằng nhỏ kia quần áo chỉnh tề, vừa nhìn là biết ngay nhân vật quyền quý. Vừa rồi võ công cũng không tệ, có lẽ là công tử gia của đại gia tộc nào đó, cần cẩn thận một chút - Bản công tử là Tiêu Sở Sinh. Thanh niên áo trắng kiêu ngạo trả lời - Tiêu gia của nước Sở có quan hệ gì với ngươi ? Người cầm đầu quả có chút kiến thức - Bản công tử chính là trưởng tử của Tiêu gia, Tiêu Sở Sinh Tiêu Sở Sinh gật đầu đáp - A vậy là tốt rồi, thì ra Tiêu đại công tử , rất tốt ha ha ha ha Cả đám áo đen cười sằng sặc làm cho họ Tiêu cảm thấy có chút luống cuống - Các ngươi cười gì ? Chẳng lẽ bản công tử mạo nhận ? Hừ đây là tín vật của Tiêu gia, các ngươi trợn to mắt chó lên mà nhìn “ Nói xong lấy ra một lệnh bài , trên mặt có hổ và sư tử quấn quanh một chữ Tiêu thật lớn Dương Diệc Phong nhìn thấy khối lệnh bài này thì ý nghĩ đầu tiên trong đầu là sau này lão tử cũng phải làm một cái chơi mới được. Nhưng thật không ngờ, đám áo đen vừa thấy lệnh bài càng cười to. Trung niên áo xám nhíu mày, hắn không giống như Tiêu Sở Sinh, nhìn qua đã thấy những tên áo đen này căn bản không coi Tiêu gia vào mắt. Có khi còn có thù hận với Tiêu gia - Ha ha, ta đếch cần biết ngươi là ai, Mộng Yên Nhiên chắc chắn phải theo ta về, dù có đáp ứng hay không cũng không phải do các ngươi làm chủ. Nhưng mà giờ ta đã thay đổi quyết định ha ha ha. Ngay cả Tiêu đại công tử cũng phải theo ta về, còn lại các ngươi đều phải chết. Đúng lúc này bên trong xe ngựa bỗng vang lên một tiếng đàn du dương, cực kỳ êm tai, thẩm thấu vào trái tim người nghe, làm cho người ta có cảm giác đất trời cũng ngừng quay. Dương Diệc Phong vừa nghe thấy tiếng đàn này, hắn lập tức cảm thấy thiên địa linh khí đều theo tiếng đàn rung động, chúng dần dần xếp thành từng đạo âm phù. Dương Diệc Phong vô cùng hoảng sợ, cái này cùng Hư Không Ngưng Kiếm Thuật của hắn có điểm giống nhau hay sao ? Kiếm của hắn là do linh khí ngưng tụ xếp thành hàng mà tạo thành. Dương Diệc Phong đảo thần thức quét qua chỉ thấy một người con gái, không phải là người tu chân, ngay cả võ công cũng không có. Điều này chứng tỏ thiên phú vô cùng của người con gái này, có lẽ một là trời sinh kỳ dị, hai là cầm nghệ của y đã đạt đến mức đăng phong tạo cực. Xem ra có lẽ là nguyên nhân thứ hai, không ngờ cô ta còn trẻ như vậy đã đạt đến mức này.. Tiếng đàn bỗng ngừng lại, tấm màn xe ngựa vén lên. Một người thân hình ưu nhã bước xuống xe , nàng gỡ tấm khăn che mặt vái chào. Lúc ngẩng đầu lên làm mọi người cùng sửng sốt Dương Diệc Phong nhìn thấy không khỏi nghĩ đến : - Thân hình tuyệt thế, di chuyển tựa du long. Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn , dáng vẻ thoát tục. Phảng phất giống như mây bay , như vầng trăng sáng khiến người khác phải đứng xa xa mà ngắm nhìn. Khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, như trăm hoa đua nở, răng ngọc mày ngài, mắt sáng long lanh, lại thêm má lúm đồng tiền. Dương Diệc Phong nuốt nước bọt nghĩ tiếp - Không nghĩ rằng thế gian này lại có người tuyệt sắc như vậy, ta còn tưởng cổ nhân nói bậy, ai ngờ là sự thật. Mình mà bắt con bé này đem về thế kỷ 21 chắc sẽ làm toàn thế giới khiếp sợ. Mấy cái siêu mẫu quốc tế, diễn viên ngôi sao cũng phải ngồi qua một bên cho ta. Dương Diệc Phong nhìn thấy cô gái hoàn mỹ như vậy tâm tình cũng không khỏi rung động, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra Lúc này , người con gái bỗng rút trong tay áo ra một thanh chủy thủ, hắn dí thanh chủy thủ vào mặt mình và nói - Có phải công tử nhà các ngươi muốn khuôn mặt của Mộng Yên Nhiên này không ? Cần gì phải giết nhiều người như vậy ? Đây là sai lầm của ta, sao lại phải liên lụy đến người khác, để bọn họ rời đi, nếu không ta sẽ phá hủy gương mặt này Thanh âm nhẹ nhàng nhưng vô cùng kiên định. - Không được đâu Yên Nhiên Tiêu Sở Sinh là người đầu tiên ngăn lại - Tiêu công tử, đa tạ Tiêu công tử tại nước Sở khoản đãi, lại càng không ngại cực khổ tự mình hộ tống tiểu nữ, tiểu nữ vô cùng cảm kích, nhưng việc này công tử cũng không thể nào xoay chuyển được . Mời công tử nhanh chóng rời đi , đây là việc riêng của tiểu nữ Mộng Yên Nhiên kiên định từ chối - Yên Nhiên không cần làm vậy, từ từ thương lượng đã. Chỉ cần cô đi cùng chúng ta, chúng ta đảm bảo những người này không có chuyện gì. Nếu ngươi tự hủy dung nhan thì chúng ta sẽ tàn sát hết mọi người. Tên áo đen cầm đầu có chút trí tuệ, so với tên mặt trắng còn tốt hơn. Mộng Yên Nhiên suy nghĩ một lúc rồi nói : - Được , ta đi với các ngươi, các ngươi để bọn họ đi trước, một mình ta ở lại. Nếu không chúng ta cùng chết thôi - Được, chúng ta đáp ứng yêu cầu của ngươi . Trừ Yên Nhiên, mọi người còn lại mau cút đi Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang