[Dịch] Hoàng Đình
Chương 023 : Ba Lần Hỏi
Người đăng: Cô Bé Bán Xôi
.
- Đó là đầu cháu trai Âm đại vương.
Thanh Diện sợ hãi chỉ vào cái đầu rắn lớn bị Trần Cảnh ném xuống trước miếu hà bá.
Tần Hộ nhíu mày, suy tư trong chốc lát rồi nói:
- Ha ha, chắc hẳn là Âm Hoài Nhu vì triệt tai họa ngầm nên mới cố ý để bọn chúng đến thử hàng. Thứ nhất là để tiêu hao pháp lực của Trần Cảnh, thứ hai là sợ sau khi đánh nhau với Trần Cảnh sẽ bị những tên yêu linh pháp lực cao dưới trướng nhân cơ hội đoạt bài vị. Cũng có thể là những tên kia muốn đoạt trước bài vị của Trần Cảnh nên tự ý hành động .
Thanh Diện cùng Răng Nanh chảy mồ hôi đầm đìa, Thanh Diện nghĩ đến đôi mắt âm hiểm của Âm Hoài Nhu thì cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Những người đứng trước miếu hà bá lớn tiếng hô lên. Đúng lúc này, trên thượng du Tú Xuân Loan bỗng nhiên xuất hiện sát khi ngất trời, sát khí giống như sóng biển cuồn cuộn tràn xuống, trong chốc lát đã tới triền núi Loạn Lưu, chỉ khoảnh khắc sau đó đã xuất hiện ở Tú Xuân Loan.
Tần Hộ khẽ biến sắc:
- Không biết hắn luyện bảo bối gì, vừa xuất thế lại có sát khí mãnh liệt như vậy.
Sát khí như gió lốc tràn qua, sương mù trên mặt sông trong nháy mắt đã bị thổi bay đi mất. Mặt sông vốn tràn đầy sương mù lại hiện rõ ra. Trên con đê Tú Xuân Loan, một người mang áo vải tay cầm kiếm đứng trên đầu một con sóng, tóc trên đầu cùng với vạt áo đều đã ướt đẫm. Bên trái hắn có một con tôm màu đỏ au đang ở trong nước diễu võ dương oai. Cặp càng đỏ thẫm chỉ còn lại có một cái mà thôi. Ở bên phải có một con sò to với cặp vỏ màu xanh đang đứng im lặng trên đỉnh sóng dập dềnh.
Một thanh niên mang áo màu đen từ phía xa cưỡi sóng lao tới, trong tay y cầm một cục đá màu xám. Sát khí tận trời là từ cục đá đó phát ra. Con mắt của Trần Cảnh chăm chú nhìn hòn đá.
Thanh niên mang áo đen thoáng nhìn qua xác rắn bị chém đầu nổi trên mặt sông, y lạnh lùng nói:
- Tự ý hành động, chết cũng chưa hết tội.
Trần Cảnh nhìn về phía tên thanh niên rồi nói:
- Ta từ khi trở thành hà bá chưa từng rời khỏi Tú Xuân Loan. Hơn nữa còn cách Ác Long Hạp của các ngươi một triền núi Loạn Lưu, cũng chưa từng làm gì đắc tội với ngươi, vì sao ngươi nhất định muốn giết ta.
Người vừa tới chính là Âm Hoài Như, Hà Bá của Ác Long Hạp. Hắn không trả lời, cũng không thèm liếc nhìn những yêu linh bị Trần Cảnh chém giết mà cười lạnh một tiếng, cầm cục đá màu xám ném lên không trung. Cục đá màu xám nhanh chóng to lên, trong nháy mắt hóa thành một ngọn núi nhỏ ép xuống đỉnh đầu của Trần Cảnh.
Mọi người trước miếu hà bá sợ hãi hét lên. Chỉ thấy Trần Cảnh dường như không tránh kịp mà cả người hoàn toàn bị quả núi đè xuống phía dưới. Bọt nước bắn tung tóe, nước sông dâng lên trong nháy mắt tràn qua bờ đê, cuồn cuộn chảy về phía thôn Hà Tiền.
Nguyên bản chỉ cần có miếu Hà Bá là có thể bảo vệ bờ đê. Khi yêu quá muốn tới phá đê thì có miếu hà bá bảo vệ. Nhưng bây giờ miếu hà bá mới xây, Trần Cảnh còn chưa kịp gia trì pháp lực lên đó. Hơn nữa hương khói trong miếu không còn đầy đủ như trước kia, bởi vậy lúc trước con Cá Chạch Tinh có thể phá hoại bờ đê. Lúc này nước tràn qua bờ đê, trưởng thôn và các tộc trưởng vội vàng tổ chức người tới gia cố bờ đê, nhưng cũng không hiệu quả lắm bởi hầu hết mọi người đang khẩn trương quan sát trận chiến trên sông.
Tảng đá màu xám như một ngọn núi nhỏ đè xuống Trần Cảnh rồi rơi vào trong sông, nhưng chưa kịp bay lên đã thấy nước sông cuồn cuộn đột nhiên xoay tròn hướng về phía giữa sông.
Âm Hoài Nhu nhíu mày, kèm theo là một nụ cười nhạt. Hắn thừa biết Trần Cảnh đang sử dụng linh lực của Tú Xuân Loan để trấn áp bảo bối mà chính mình mới luyện ra.
“Cho dù bây giờ ngươi có thể trấn áp thì cũng sẽ tiêu hao hết thần lực của ngươi. Như vậy ngươi sẽ lấy cái gì để đấu với ta cơ chứ.”
Âm Hoài Nhu thầm nghĩ. Đối với người tu hành trong thiên địa, vô luận là thần đạo hay là tiên đạo, mặc dù phương thức tu hành không giống nhau nhưng cũng nằm trong nguyên tắc chung Người trong tiên đạo lấy bản thân linh khí làm cơ sở, thông qua tinh thần ý niệm để câu thông với trời đất tạo nên đạo pháp, mà thần đạo thì lấy tinh thần ý niệm làm thần lực, thần lực càng mạnh thì khả năng sử dụng linh lực của núi non, sông ngòi càng mạnh.
Một vị thần linh đi tới thần vực của người khác là một chuyện cực kì nguy hiểm, đối phương có thể sử dụng linh lực trong thần vực để chiến đấu còn một bên chỉ có thể dựa vào pháp lực của bản thân. Một vị thần linh rời khỏi thần vực của mình thì chỉ có thể duy trì pháp lực ở mức độ nhất định, bài vị càng cao thì pháp lực duy trì được càng lớn, bài vị càng thấp thì pháp lực còn lại càng thấp.
Lúc đầu, Âm Hoài Nhu vốn định phá vỡ đê khiến cho Trần Cảnh bị người trần oán giận khiến hồn phách phải tán đi, nào ngờ không thể thực hiện được. Y vốn là một kẻ kiêu ngạo, đã ra tay nhất định phải thành công, cho nên y cầm theo pháp bảo mới luyện thành tiếp tục xông lên.
Ngay khi tảng đá đè xuống thì Trần Cảnh liền sử dụng phát thuật độn thủy lao xuống dưới đáy, đồng thời điều khiển linh lực của lưu vực sông tiến hành trấn áp tảng đá lớn màu xám kia, ngăn cách liên hệ giữa nó với Âm Hoài Nhu.
Trong lòng sông, Trần Cảnh đột nhiên xuất hiện phía trên tảng đá, chỉ thấy bàn tay của hắn nắm lại, trong lòng bàn tay xuất hiện một phù văn huyền ảo đụng mạnh vào trên mặt của tảng đá, phía trên Tú Xuân Loan vang lên một tiếng thật to: “Trấn áp.”
Toàn bộ khúc sông Tú Xuân Loan đột nhiên trở nên yên tĩnh, dường như bị đông cứng lại trong nháy mắt. Nhìn kỹ thì nước sông vẫn còn đang cuồn cuộn chảy nhưng thiếu đi một phần tự do.
Trong nháy mắt, thần lực của Trần Cảnh bị lấy đi không còn chút nào, hắn lại hít sâu một hơi. Trần Cảnh tái nhợt mặt xuất hiện trên mặt sông, chân đứng lên một ngọn sóng, dáng vẻ lảo đảo như sắp ngã.
Âm Hoài Nhu cười nhạt:
- Ta xem ngươi lấy gì để đấu phép với ta .
Ở đằng kia, Tần Hộ cũng cười cười, hắn thong thả nói:
- Lúc này thần lực của Trần Cảnh cùng với linh lực của Tú Xuân Loan đều được dùng để trấn áp pháp bảo của Âm Hoài Nhu rồi, ha ha, hắn lấy gì để bảo vệ bài vị cơ chứ? Ha ha..
Âm Hoài Nhu nói xong liền cưỡi sóng đi tới gần, cực kì thong thả. Trần Cảnh cảm thấy mỗi bước của y dường như đang đạp lên tim mình, chỉ cần tăng thêm một chút lực thì tim sẽ vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Hắn cực kì không cam lòng, cầm kiếm chỉ về phía hà bá Ác Long Hạp Âm Hoài Nhu, cười nói:
- Sao ngươi biết được ta có đủ sức để giết ngươi hay không.
Nói xong hắn liền đột nhiên quay về phía bờ sông hô lên:
- Hỡi các vị phụ lão, kẻ này là một con rắn tu hành đã hơn ba trăm năm, hôm nay tới đây làm mưa làm gió, mọi người có muốn ta chém con yêu quái này hay không.
Tiếng nói của y theo gió vang lên phía trên miếu hà bá, những người đứng trước miếu hà bá nghe xong nhưng không ai dám trả lời.
Âm Hoài Nhu cười nhạt, thế nhưng thổ địa Tần Hộ lại cực kì hoảng sợ, vội vàng nói:
- Nguy rồi.
Thanh Diện không hiểu gì, liền hỏi:
- Có chuyện gì thế thưa thổ địa đại nhân?
- Thần vực ở chỗ Âm Hoài Nhu đều là núi non hiểm trở, hai bờ sông lại không có người ở nên không biết được sự cường đại của nguyện lực.
Lão vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng của Trần Cảnh truyền đến:
- Con yêu tinh này làm mưa làm gió muốn nhấn chìm trấn Quân Lĩnh, hủy nhà của chúng ta, cần phải giết.
Giọng nói phiêu hốt như vô hình truyền thẳng vào trong lòng người. Chỉ có Cu Đỏ đứng bên cạnh Trần Cảnh mới nhìn thấy, sau khi nói xong câu này sắc mặt hắn lại tái nhợt thêm mấy phần.
Không có ai trả lời, Âm Hoài Nhu lạnh lùng cười khẩy.
Ở phía xa, Tần Hộ lại cực kỳ khẩn trương, hắn vội vàng nói với Thanh Diện:
- Ngươi nhanh đi nói cho Âm Hoài Nhu không nên để lâu, nhanh chóng đoạt lấy bài vị hà bá Tú Xuân Loan, chậm trễ thế nào cũng có biến.
Thanh Diện khẽ trả lời, xoay một vòng hóa thành một làn khói đen bay tới.
- Con yêu quái này muốn hủy cơ nghiệp của tổ tông các ngươi, muốn cho vợ chồng con cái các ngươi ly tán mỗi người một nơi, các ngươi có muốn ta giết yêu quái hay không...
Giọng của Trần Cảnh khàn đi nhưng lại cực kì rõ ràng truyền khắp ba mươi dặm trên Tú Xuân Loan. Cu Đỏ đứng bên cạnh nhìn thấy hai mắt Trần Cảnh trở nên đỏ thẫm, máu tràn ra bên khóe miệng, người loạng choạng, dường như cũng có thể bị ngã xuống nước bất cứ lúc nào.
Nó không biết vì sao Trần Cảnh muốn hỏi đi hỏi lại những lời này. Cho dù những con người không có pháp lực kia nói “Muốn” thì có thể làm gì được cơ chứ, chẳng lẽ bọn họ nói “Muốn’ là có thể giết hay sao? Cặp mắt lồi của nó khẽ đảo, trong suy nghĩ của nó thì hôm nay Trần Cảnh chắc hẳn sẽ phải chết.
Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, sấm chớp giật ầm ầm, sóng nước quay cuồng. Âm Hoài Nhu bước từng bước tới gần. Trong mắt của Tần Hộ thì lúc này linh lực của Tú Xuân Loan đang dần vỡ vụn ra dưới từng bước chân của Âm Hoài Nhu, còn sắc phù trong thần hồn Trần Cảnh thì đang bắt đầu có những vết rách.
Trần Cảnh dùng hết chút pháp lực cuối cùng, âm thanh truyền ra phía ngoài hơn ba mươi dặm.
Lúc này rõ ràng hắn đã dùng hết tâm hết lực.
Hắn như đang ngẩn ngơ, trời đất quay cuồng, cảm thấy không cam tâm chút nào nhưng cũng tràn đầy bất đắc dĩ. Hắn không muốn chết, bài vị mới lập được một tháng, làm sao bản thấn hắn có thể bỏ cuộc được chứ. Khổ nỗi là những người kia nhìn thấy mình sắp chết nhưng không có một ai mở miệng trả lời, hoặc là đang chết lặng, hoặc là lo sợ, hoặc là cho rằng không liên quan gì đến bọn họ.
Tảng đá tràn đầy sát khí kia khiến cho Trần Cảnh phải dốc hết toàn lực để dùng linh lực của lưu vực Tú Xuân Loan trấn áp nó. Lúc này hắn đã hết thần lực, không cách nào sử dụng linh lực của lưu vực nữa rồi.
Trong một học đường nhỏ ở Trấn Quân Lĩnh, hơn hai chục học sinh đang ngồi học. Đứa nhỏ thì mới sáu bảy tuổi, đứa lớn thì mười hai mười ba tuổi. Bọn nó đang chăm chú nhìn thầy giáo của mình. Thầy giáo của chúng có hàng ria đen nhánh, mái tóc đen gọn gàng, tràn đầy khí chất của một học giả.
Ông ta lúc này hình như đang lắng tai nghe cái gì, nghe xong một lát liền nghi hoặc hỏi học sinh:
- Vừa rồi các con có nghe thấy gì hay không.
Lúc trước học sinh trong học đường đều đang đọc sách, ông ta chỉ mơ hồ nghe thấy có một giọng nói đang hỏi một điều gì đó.
Có một đứa bé trai đứng lên nói:
- Dạ thưa thầy, vừa rồi học trò nghe thấy có người hỏi có muốn giết yêu quái hay không.
Thầy giáo khẽ cau mày, suy nghĩ một lát, đột nhiện cực kỳ hoảng sợ, ngửa mặt lên hô to:
- Muốn... Xin bà bá hãy giết yêu quái…
Cùng lúc đó, trên một con đường cái ở phía nam của trấn, một lão đạo sĩ đang ngồi ở một cây cầu dưới tàng cây, bên cạnh dựng thẳng một lá cờ, trên mặt cờ viết: “Ngửa mặt nhìn thiên thần trên thiên đình, cúi đầu thấy u hồn dưới địa phủ. Muốn hỏi sự tình trong nhân gian chỉ cần ba lượng bạc.
Lão đột nhiên nhìn lên trời, vuốt chòm râu, cười khanh khách như đang nói với chính mình:
- Khà khà, bần đạo liền giúp ngươi một tay.”
Ngay sau đó liền nghe thấy lão quát lớn:
- Muốn, xin hà bá hãy giết yêu quái.
Lúc nói ra lời này, râu tóc phất phơ lão trông cực kì có thần khiến cho người đi đường chăm chú nhìn. Sau khi nói xong lão liền hồi phục vẻ lờ đờ như trước.
Trên Tú Xuân Loan, sóng dưới chân Trần Cảnh vỡ tan, cả người như sắp ngã vào trong lòng sông.
Nhưng vào lúc này hắn liền nghe thấy hai tiếng hô như tiếng sét phá không mà tới. Hai giọng nói nghe được có một mang theo tinh thần bất khuất, mà một tiếng mang theo sự huyền diệu của đạo khí. Tinh thần vốn đang suy yếu của hắn đột nhiên run lên, thần hồn đang hoảng hốt ngay lập tức trở nên rõ ràng.
Ngay sau đó, phía trước miếu hà bá lại truyền đến một giọng nói già nua: - Muốn, xin hà bá hãy giết yêu quái.
Tai của Trần Cảnh như nổ tung ra, những âm thanh kia cũng không lớn nhưng hắn nghe như tiếng sét đánh, mà cũng giống như nước cam tuyền.
Trong hư vô có một lực lượng khó giải thích khiến lòng người sục sôi.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện