[Dịch] Hải Vương Tế

Chương 08 : Thiên Tài Ngàn Năm Có Một

Người đăng: hoadulam

Nhân sinh vốn không công bằng. Tưởng rằng sáng ra sẽ phải dậy sớm, nhưng ai ngờ lại không phải. Nguyên nhân là do sư phụ Shrek, người phụ trách đánh thức mọi người, cũng dậy muộn. Tất nhiên là không phải quá muộn, mặt trời vẫn chưa cao quá ngọn tre. Mà đến lúc sư phụ Shrek cầm lang nha bổng xua mọi người ra hết thì đại đa số vẫn chưa tỉnh hẳn, vẫn còn đang vặn lưng, duỗi tay, tất nhiên là mỗi người đều không quá mệt. Caesar là chẳng có cảm giác gì. Điều này rất lạ, với cường độ huấn luyện ngày hôm qua hắn cũng mệt gần chết, nhưng không biết là do tình yêu hay là do đấu khí tuần hoàn mà tâm trạng hắn rất sảng khoái. Khả năng hồi phục cực mạnh của Hải Long tộc cũng hiện ra, Elena, Roger đều không có vấn đề gì, tinh thần thoải mái. Cường độ huấn luyện hôm qua cũng coi như là một khảo nghiệm với ma pháp sư. Nhưng đối với cao thủ như Potter Tibat điện hạ thì nó cũng không phải là vấn đề gì khó khăn. Thế tại sao trông hắn đều mệt mỏi hơn người khác, nhất là đôi mắt thâm quầng. Dường như hôm qua hắn mất ngủ, đã thế lại còn phải vận động kịch liệt vậy. Hầu hết mọi người đều đang liếc trộm Potter Tibat. Potter điện hạ vốn lúc nào cũng phong lưu tiếu sái, khí đội phiêu dật… tại sao hôm nay lại uể oải như vậy? Potter Tibat đang rất căm hận trong lòng. Tuy đây cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng cường bạo như thế thì hắn mới gặp lần đầu, đã thế lại còn là nữ nhân xấu đến trình độ khủng bố. Tối hôm qua, nếu không vì đại kế…. ài, đành ngậm bồ hòn làm ngọt thôi. Có lẽ cũng vì chuyện tối qua, mà sư phụ Shrek rất là quan tâm tới Potter. Theo lời sư phụ Shrek nói, hôm qua nhất định là lần đầu tiên của người ta, dù là nữ nhi thì cũng phải gánh vác trách nhiệm. Trong lòng Potter cũng nổi lên ý định giết người diệt khẩu. Nhưng tự ý thức được lúc này cũng không phải là thời cơ, loại chuyện xấu này không thể để lan truyền ra được, nếu không sau này đừng hòng vác mặt ra ngoài. Nên chờ đợt huấn luyện này kết thúc thì…. Potter cố gắng nhẫn nhịn tâm tình, nhưng càng nghĩ càng thấy tởm lợm, con mịa nó, chờ huấn luyện kết thúc xong, ông mày từ từ tính…. không, phải xử lý luôn. Chứng kiến vẻ mặt mọi người, Isa không nhịn nổi cười. Hiện tại chưa phải lúc, đợi bao giờ có thời gian rảnh, nhất định phải chia xẻ cho bọn Caesar tin tức gây cười động trời này. - Tốt lắm, mọi người lấy lại tinh thần. Mỗi người có 5 phút để ngâm trong nước biển. Huấn luyện đặc biệt hôm nay bắt đầu. Hiệu trưởng đại nhân tất nhiên là ăn ngon ngủ kĩ. Ai nấy đều hối hả nhảy vào trong biển. Nước biển lạnh lẽo làm mọi người tỉnh táo lại một chút. - Công việc hôm nay rất đơn giản, ma pháp sư và chiến sĩ tách nhau ra. Có thấy bãi nham thạch lớn đằng kia không? Chiến sĩ đi ra đằng kia, ma pháp sư thì đứng thành hàng bên bờ biển. Sư phụ Shrek thu xếp xong cũng không đi theo tổ chiến sĩ mà đi theo hiệu trưởng Edinburgh và tổ ma pháp sư . Còn sư phụ Amera và hiệu trưởng Tiều Thạch thì đi cùng tổ chiến sĩ. Từ hôm nay bắt đầu huấn luyện tách rời. Bọn Caesar ngơ ngác nhìn khối đá trước mặt, chẳng lẽ hiệu trưởng đại nhân bắt bọn họ ăn nó… Mà lão Tiều leo lên đứng trên một tảng đá, khiến cho vị trí đứng của ngài là cao nhất. - Các đệ tử, bây giờ bắt đầu tiến vào huấn luyện đặc biệt dành cho chiến sĩ. Mọi người nói xem một chiến sĩ mạnh mẽ cần phải có những điều kiện gì? - Đấu khí. - Tốc độ. - Lực lượng. - Kỹ xảo. ……………. - Chính xác. Mỗi người nói đều có lý. Roger, Caesar bước ra khỏi hàng. Nhìn hai đứa đệ tử cho rằng đấu khí là quan trọng nhất, lão Tiều cười gian, trong lòng Caesar và Roger đều có chung một dự cảm không rõ. - Hai người các ngươi dùng đấu khí đánh nát tảng đá trước mặt cho ta. Vừa nghe xong, Caesar và Roger đều thở dài nhẹ nhõm. Với thực lực của hai người, dù tảng đá lớn gấp đôi cũng có thể đập vỡ. Hải đấu khí và Long đấu khí được người ta hâm mộ cùng lúc tuôn ra, đấu khí hùng mạnh chính là một báu vật của mỗi chiến sĩ, đều làm những người khác ngưỡng mộ. Hai người đồng thời xuất quyền, tảng đá trước mặt nổ tung thành một đống đá vụn. Đương nhiên chỉ với trình độ thế này thì ở đây còn có vài người cũng có thể thoải mái làm được như thế. Nhưng hiệu trưởng đại nhân lại tỏ vẻ không vừa lòng, sư phụ Amera thì đứng bên cạnh cười trộm. Tập huấn như thế này không phải là lần đầu tiên, nhưng quy mô không thể so sánh với lần này được, tố chất đệ tử cũng không bằng, dù sao thì hiệu trưởng gừng càng già càng cay. - Tốt. Không thể không nói đấu khí là rất quan trọng đối với chiến sĩ. Lực lượng, tốc độ, công kích, phòng ngự cũng được đề cao tương ứng. Nhưng nếu đối thủ của ngươi cũng có trình độ đấu khí tương tự, thậm chí còn cao hơn. Vậy thì ngươi phải làm gì bây giờ? Nhận thua? Đầu hàng? Hay là đồng quy vu tận? Ví dụ như hai người các ngươi gặp nhau trong trận chiến thì phải làm gì? Hơn nữa cự kình lực của Cự kình vương tộc bùng nổ lực lượng còn mạnh mẽ hơn đấu khí nhiều. Đến lúc đó các ngươi tính sao? - Hiệu trưởng đại nhân, ý của ngài chẳng lẽ lại là kỹ xảo? Lão Tiều cũng không trả lời, mà tới đứng trước một khối đá lớn. Mọi người đều biết thực lực của hiệu trưởng cao thâm không thể lường được. Tuy không phải là đấu khí nhưng chiến khí của lão cũng đã đạt tới trình độ lô hỏa thuần thanh. Chẳng lẽ lão muốn biểu diễn một chiêu tuyệt học? Hiệu trưởng chậm rãi chìa một ngón tay, sau đó nhẹ nhàng đặt trên tảng đá, thân thể hơi run lên, dường như có một luồng ánh sáng chớp lên rồi tắt. Sau đó lão thu tay lại, một chú hải âu bay ngang qua, phẹt một bãi lên trên tảng đá, rồi ung dung bay tiếp. Tảng đá bỗng phát ra một tiếng trầm thấp, rồi nát ra thành từng mảnh rất nhỏ. Mọi người đều há hốc miệng. Con ngươi Caesar, Roger, Elena, Caio, Triết Biệt đều co rút lại kích liệt. Nhớ lại một cảnh vừa rồi, trong nháy mắt đó nhất định đã xảy ra chuyện gì đó. Sức phá hoại quá kinh khủng. Lão Tiêu oai khỏi phải bàn. Ha ha ha, ngày này hàng năm đều có thể tạo dáng, mà năm nay lại càng oai hơn hẳn. Nếu đem phân chim đổi thành cái khác thì càng có thi ý. Xung quanh đều là cao thủ, Caesar và Roger dùng đấu khí thì những mảnh nham thạch vỡ lung tung rối loạn, lại lớn nhỏ không đều, rõ ràng là phá hoại từ bên ngoài. Nhưng tảng đá mà hiệu trưởng đánh nát kia thì rõ ràng là bị phá hoại từ bên trong, những mảnh vỡ cũng rất đều. Những người ở đây đều ham mê võ nghệ, biết hiệu trưởng đã giở ra bản lĩnh chân chính, đây chính là tuyệt học bất truyền của cao thủ. Roger cảm thấy may mắn là lần này đến hải vực Mỹ Nhân Ngư, nếu như ở Hải Long tộc thì thỉ thích kích thích tiềm lực Long đấu khí hơn mà thôi. Có những lúc thay đổi lối suy nghĩ vốn có tuy không phải là lựa chọn sáng suốt nhất, nhưng để trở thành một cao thủ chân chính thì nhất định phải biết được sở trường của cả thiên hạ. - E hèm, tốt lắm. Công việc của các ngươi hôm nay chính là đập đá. Mọi người lạnh gáy…. - Hiệu trưởng, chúng ta phải dùng một ngón tay? Rất hiển nhiên là câu hỏi ngu ngốc này của Caio làm hiệu trưởng đại nhân đang tạo pose rất là khó chịu: - Tùy, ngón chân cũng được, miễn là hôm nay phải có một người luyện thành, nếu không… hừ hừ! Thật ra lão Tiều như đang mở cờ trong bụng, người trẻ tuổi phải khiêm tốn, tự lượng sức mình. Ngày đó lão luyện chiêu này cũng phải mất một năm mới đạt được trình độ như thế mà đã được coi là rất giỏi rồi. Những đứa trẻ này có thể nhìn ra ảo diệu trong đó đã là rất tốt, nếu còn muốn thật sự thành thục thì còn cần thời gian. Vừa rồi ánh mắt bọn nó sùng kính nhìn mình thật thoải mái. Mọi người nhìn dãy đá trước mặt mình mà chóng mày chóng mặt, đứa này nhìn đứa kia, hết coi tảng đá lại ngó đầu ngón tay mình. Caesar cũng nhìn tảng đá, tự hỏi, bắt đầu suy nghĩ. Mà nghĩ nhiều thì còn không bằng thử làm vài lần, ngón tay đâm về phía trước, póc một tiếng, với lực lượng của hắn thì có thể đâm thủng khối nham thạch này, nhưng phá nát thì lại là chuyện khác. Lúc này mọi người bắt đầu dùng một ngón tay để luyện tập, đá vụn bay khắp nơi, chẳng mấy chốc mà khắp nơi đều thủng lỗ chỗ. Chiến sĩ bên này đang ấm ức, ma pháp sư bên kia cũng không khá hơn bao nhiêu. hiệu trưởng Edinburgh còn rất phong độ: - Các đệ tử, hôm nay công việc chúng cần làm đầu tiên chính là thí nghiệm điểm cực hạn của ma lực. Mọi người cứ thoải mái phóng thích ma pháp ra mặt biển rộng lớn. Nhớ rõ là phải phóng ra hết, một chút ma lực bằng cái thủy cầu cũng không được giữ lại. Trên người nếu có thần khí chứa đựng ma lực đều phải bỏ ra, không được sử dụng. Bắt đầu đi. Sư phụ Shrek một tay cầm lang nha bổng, một tay cầm thủy tinh cầu. Chỉ cần còn một chút ma lực là thủy tinh cầu liền phát sáng, hễ thủy tinh cầu phát sáng thì tức là không thể dừng lại, nếu không sẽ được lang nha bổng hầu hạ. Đến lúc đi ngang qua chỗ Potter Tibat, Sư phụ Shrek còn vô cùng ôn nhu dừng lại âu yếm nhìn Potter vài lần khiến cho Potter Tibat điện hạ đang phóng thích ma pháp rùng mình, thủy long cũng biến thành thủy xà. Cứ thế phóng thích ma pháp cũng không phải là chuyện dễ dàng. Ban đầu còn đỡ, càng về sau càng khó, mỗi ma pháp sư đều có một tốc độ khôi phục ma lực nhất định. Đó cũng là ưu thế của hải tộc, khả năng khôi phục mau hơn loài người nhiều. Nếu muốn hoàn toàn phóng thích ma lực sạch sẽ thì lại rất khó khăn, nhưng vừa mới nhìn lang nha bổng của Sư phụ Shrek thì cũng đành phải gắng gượng, kể cả Clara và Isa cũng thế. Trên người hai nàng không thiếu ma pháp thần khí, cũng đành phải ngoan ngoãn mà phóng thích từng ma pháp một. Clara thì khá hơn, nàng vẫn chú ý mọi việc xung quanh, cũng không chú ý lắm tới phóng thích ma pháp mà cảm giác khi phân thần như thế có vẻ lại đỡ hơn nhiều. Đệ tử hai bên đều đang tiến hành loại huấn luyện biến thái, còn hai vị hiệu trưởng đại nhân thì lại phùng mang trợn má mà chọi nhau. - Lão Tiều à, làm người không thể quá đắc ý được. Ngươi không biết là hôm qua ta nhường ngươi sao? - Ha ha ha, ngươi nhường ta? Ha ha, chẳng lẽ ánh trăng cũng ảnh hưởng tới hormone của ngươi. Rõ ràng là ngươi nói linh tinh. - Lão già đáng chết, ngươi không thấy quan tài thì không rơi lệ. Hôm nay phải giết ngươi tơi bời hoa lá, không còn mảnh giáp, tè dầm mà chạy. - &^*!@^$, đừng tưởng ngươi học được vài câu thành ngữ của nhân loại mà huênh hoang trước mặt ta. Ta cũng giết ngươi đến gà bay chó chạy, trai bắt đi làm giặc, nữ bắt đi làm điếm, đến con la cũng phải trèo lên cây. ĂN! - Đầu nhi, có thể làm cho hai lão già này nói nhỏ một chút không? Làm ta không thể nào tập trung suy nghĩ được. Caio đồng học giận dỗi nói. - Tất nhiên là…. không được. Nếu ngươi chịu hiến thân thì chúng ta sẽ vì ngươi mà cầu nguyện. Triết Biệt, Roger bên cạnh đều gật đầu. Hai vị hiệu trưởng cứ lải nhải bên cạnh làm họ ong hết cả đầu. - Khặc, ha ha, coi như ta chưa nói gì. Ối chà, tảng đá của ta hình như hơi lớn một chút. Hầy hầy, nhất định là bởi vì ta là thiên tài đây. - Sặc… Đùa vui thì cũng chỉ là đùa vui, hai vị hiệu trưởng cũng không quản, mọi người bắt đầu quay lại tảng đá mà rầu rĩ, không luyện thì sao thành công được. Mà Batis thì nhìn tảng đá, lại ngó ngón tay thô to của mình. Hắn thích dùng một nắm tay để giải quyết mọi việc. Cái loại nhiễu sự này đúng là gây khó khăn cho hắn. Hắn cũng thấy được chiêu đó của hiệu trưởng rất là tinh diệu. Nhưng làm thế nào để không cần tới chiến khí mà lại dùng một ngón tay để đánh nát tảng đá đây? Loại phá hủy này là phá nát, có thể thấy được lực công phá bên trong như thế nào, nếu dùng trên người thì sợ rằng rất khó phòng ngự. Elena đứng ngay cạnh Caesar. Hải Long chiến sĩ vừa là chiến sĩ, vừa là ma pháp sư, nhưng vì Caesar nên nàng lựa chọn tổ chiến sĩ. Kể cả Hải Long chiến sĩ hay là Caesar đều chú trọng cho phương thức công kích của chiến sĩ, khả năng ma pháp chỉ là viễn trình công kích mà thôi. Mà về mặt này, ở trong Hải Long tộc lại có không ít bí tịch vô cùng quý giá, có thể phóng ra sức phá hoại tương đương với cấm chú. - Caesar, ta cảm giác được, trong nháy mắt đó, ngón tay của hiệu trưởng di dộng, hơn nữa còn có cả tác dụng của chiến khí. Nhìn Elena, Caesar cảm thấy dù là khó khăn đến đâu cũng không phải là khó khăn nữa. Cũng có thể là còn có người khác ở xung quanh nên Elena vẫn hơi thẹn thùng. - Đúng, ta nghĩ rằng thời điểm đó chính là điểm quan trọng. Với lại ý của hiệu trưởng chắc là sự tập trung của lực lượng. Bình thường, trong lúc chiến đấu, lực lượng mà chúng ta sử dụng rất tản mát, nhất là lúc tấn công. Như vừa rồi chúng ta phá vỡ tảng đá, đại bộ phận lực lượng là bị lãng phí. Lão Tiều ngồi ở xa xa nói vọng lại: - Caesar nói không sai. Lực lượng là thuần nhất. Dù các ngươi tốn bao nhiêu sức lực, quan trọng chính là một điểm lực. Nếu các ngươi đem điểm “Một” duy nhất này hiểu rõ thì chính là lúc các ngươi hoàn thành được khóa trình. Người thực sự lĩnh ngộ mới có thể trở thành cao thủ chân chính, cũng là điểm quyết định thắng bại mấu chốt trong quyết đấu cùng cấp bậc. Lần trước ngươi cùng gã tiểu hồ ly Sri Lanka kia giao đấu, nhất định là hắn đã nương tay. Xem ra hắn cũng rất kiêng kị đối với thiên phú của ngươi. Ha ha ha, cuối cùng hải tộc chúng ta cũng kiếm lại được một phần mặt mũi. Nói thật, nếu các ngươi có thể lĩnh ngộ từ lý luận ra tới thực tế trong vòng 5 năm, thì ta đã hoàn toàn hài lòng…. !@$*&)#, lão Đinh, ta còn chưa lẫn đâu, đến lượt ta đi rồi. “Điểm ‘Một’ duy nhất sao?” Đối với chuyện được khen ngợi thì Caesar cũng không để ý đến. Càng yêu Elena, mục tiêu của hắn lại càng kiên định, trở thành một nam nhi xứng đáng với Elena, tất cả hải tộc đều phải chúc phúc cho hai người. Mà như bây giờ thì còn lâu mới đủ, mục tiêu đầu tiên của hắn chính là quét ngang cái gọi là lục đại cao thủ, tham gia cái Hải Vương Tế kia. Nếu có thể thành công sẽ có thể gia tăng được một ít lợi thế. Có những lúc động lực của nam giới chính là nữ giới. Nghe nói thời thượng cổ có người xung quan nhất nộ vị hồng nhan (1), dù đúng hay sai thì người này cũng rất đáng mặt nam nhi. Hiệu trưởng nói chuyện tuy chẳng có đầu có đuôi nhưng mỗi câu đều là kinh nghiệm trân quý. Một điểm? Lực lượng chuẩn xác? Hải đấu khí tuần hoàn? Caesar suy nghĩ đến nỗi tiến cả vào giai đoạn nội thị, Hải đấu khí vẫn từ từ vận hành bên trong cơ thể, thế thì có thể thay đổi quỹ tích vận hành được không? Vừa mới nghĩ trong đầu, thế mà Hải đấu khí trong cơ thể lại theo ý chí mà thay đổi. Hắn vừa nghĩ tới ngón tay, quả nhiên Hải đấu khí cất chứa trong cơ thể cũng không tản ra ngoài mà lại tập trung trên ngón tay. Đến lúc Caesar mở mắt ra, thì trên ngón tay đã xuất hiện một quầng sáng màu lam nho nhỏ. Cảm giác từ bên ngoài thì không có lắm lực luợng, nhưng Caesar lại biết, đây lại là một cỗ Hải đấu khí tinh khiết tập trung. Caesar chậm rãi đem ngón tay đặt lên tảng đá. Hắn có thể cảm thấy lực lượng ở ngón tay ẩn dấu mà không phát, loại cảm giác này rất kì diệu. Đột nhiên ngón tay hắn run lên, trong nháy mắt, tất cả lực lượng được truyền vào trong tảng đá, từ một điểm sinh sôi lên thành vô số điểm, dường như là nước đang thấm vào trong lòng nham thạch vậy. Sự xâm lấn của lực lượng là không thể phản kháng. Hòn đá lớn liền lục bục nổ thành từng mảnh nhỏ, chỉ là vẫn còn to hơn những mảnh của hiệu trưởng đại nhân một chút. Nhưng hiệu quả thì chắc chắn là giống nhau. Miệng lão Tiều và lão Đinh đều mở hết cỡ. Hiệu trưởng Edinburgh biết lão Tiều thích bốc phét, nhưng thực lực của lão thì không thể nghi ngờ. Lực lượng của chiêu này đã gần sát tới cảnh giới tối cao của chiến sĩ khi vận dụng lực đạo. Khi còn trẻ, hình như lão Tiều mất hơn một năm mới có thể lĩnh ngộ được đã khiến cho sư phụ cao hứng khủng khiếp, nói cái gì mà thiên tài trăm năm khó gặp… nhưng tên nhóc này…. mới có đúng một canh giờ…. Hai vị hiệu trưởng không thể không bỏ ván cờ, cùng đi đến trước đống đá vụn. Lão Tiều cầm lên một mảnh, chăm chú quan sát, rồi lại nhìn Caesar: - #$&^%(, tên nhóc này có phải là người không? Năm đó lão tử mất một năm mới hiểu được, còn chưa tới trình độ như thế này. Lão Tiều biết mình đã nhặt được một kho báu, hơn nữa không phải là kho báu bình thường. Xem hình dạng đống đá vụn này, tuy hỏa hầu còn thiếu một chút, nhưng hiệu quả của lần đầu tiên mà đã như thế này thì… hơi quá kinh khủng. Ánh mắt các để tử nhìn Caesar ngoài hâm mộ thì vẫn là hâm mộ. Nhưng tất nhiên cũng có một ít ghen tị. Các ma pháp sư bên kia cũng tạm dừng để sang đây nhìn xem. Dù gì thì ngay cả hiệu trưởng cũng phải ngạc nhiên cơ mà. Edinburgh ngơ ngác nhìn Caesar: - Ngươi đúng là thiên tài, chỉ sợ là thiên tài ngàn năm khó gặp của hải tộc chúng ta. Ha ha ha, hải vực Mỹ Nhân Ngư chúng ta lần này dương danh lập vạn rồi. - Tất nhiên rồi, chuyện đầu nhi là thiên tài thì ai chả biết. Mọi người đều nghe nói tới sự mạnh mẽ của Caesar, chỉ không nghĩ là lại lợi hại như thế. Thật ra Caesar cũng cảm thấy được, mấu chốt chính là sự lưu động của Hải đấu khí bên trong cơ thể mới cho được hiệu quả như thế. Chỉ không ngờ là mới thử một lần mà đã thành công. - Tốt lắm, Caesar có thể nghỉ. Các ngươi nhìn cái gì? Luyện tiếp đi. Luyện không tốt thì khỏi cần ăn cơm. - Hiệu trưởng, không phải ngài vừa nói chỉ cần hôm nay có một người lĩnh ngộ là được sao? Một vị đệ tử ngây thơ hỏi. Lời này làm cho lão Tiều trợn mắt trắng dã: - Thôi sao? Lúc trên chiến trường hắn có thể đánh giúp ngươi sao. Nhìn gì đấy? Tiếp tục. Không thể không nói chiêu ấy của Caesar rất là hiểm, làm cho cao thủ như Roger chịu rất nhiều áp lực, kể cả bọn Caio cũng chưa đứng lên luôn. Tuy không biến thái như Caesar nhưng cũng không thể kém quá nhiều. Lòng tự trọng của họ đề rất mạnh mẽ. Triết Biệt cũng suy nghĩ, tuy hắn dùng tay không thì không thể làm tảng đá nát vụn được. Nhưng hiệu trưởng cho phép hắn sử dụng cung tên, chính ra bạo liệt tiễn của mình thì cũng tương tự như thế. Nhưng khác biệt lớn nhất là ở chỗ nào? Cơn hâm mộ qua đi, thành công của Caesar cũng kích thích ngạo khí của nhưng người thanh niên này. Mọi người hoàn toàn tập trung vào việc tập luyện. Mà Caesar cũng ngơ ngác nhìn tảng đá, thành công vừa rồi vẫn còn vương vấn. Nhưng trong đầu hắn lại xuất hiện một nghi vấn lớn, làm hắn hoàn toàn quên đi hoàn cảnh bên ngoài, bắt đầu đánh đánh lên các tảng đá xung quanh, cũng không dùng sức, vừa đánh tới liền rụt trở lại, mà tần suất cũng dần dần nhanh hơn. Một ý nghĩ kì cục đang dần dần hiện ra trong đầu, hưng phấn làm hắn nhịn không nổi phải thử một chút. Mà người khác xung không chú ý, chỉ cho rằng hắn đang củng cố lại cảm giác vừa rồi. Mà hiệu trưởng đại nhân chưa cho hắn trao đổi kinh nghiệm thì người khác cũng không dám hỏi. Caesar đứng trước một khối đá, tay vẫn duỗi ra rụt vào, nhưng càng ngày càng cẩn trọng, thậm chí còn có chút hưng phấn. “Ầm” Hai vị hiệu trưởng đại nhân khựng lại, tai của hiệu trưởng Tiều Thạch đều dựng lên, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, khó tin vô cùng…. Chú thích: (1) Xung quan nhất nộ vị hồng nhan: 1 câu trong “Viên Viên Khúc” của nhân sĩ đời Minh mạt Thanh sơ Ngô Vĩnh Nghiệp (1609-1672). Hai nhân vật chính của khúc ca chính là Trần Viên Viên và Ngô Tam Quế, hai nhân vật nổi tiếng và cũng có vai trò rất lớn trong lịch sử. Toàn bài thơ kể lại cuộc đời chìm nổi đầy bị thảm và cay đắng của Trần Viên Viên, một giai nhân tuyệt thế đời Minh mạt. Nàng tên thật là Hình Nguyên, người Tô Châu, thuở nhỏ đã bị bắt làm kỹ nữ ở Lệ Xuân Viện, sắc đẹp tuyệt trần, tài hoa quán thế. Ngoại thích họ Điền mua nàng về để dâng lên vua Sùng Trinh, nhưng nhà vua chỉ quan tâm chính sự, không ham mê nữ sắc nên trả nàng về cho họ Điền. Về sau Ngô Tam Quế say mê Trần Viên Viên nên xin cho chuộc nàng ra, và cưới nàng làm vợ. Ngô Tam Quế được phái đi trấn thủ Sơn Hải Quan để ngăn chặn quân Thanh vào cõi, còn Trần Viên Viên ở lại Bắc Kinh trong nỗi ngóng trông mòn mỏi. Ngờ đâu khói bụi chinh chiến lại nổi lên, nghĩa quân của Sấm Vương Lý Tự Thành đánh vào Bắc Kinh, vua Sùng Trinh treo cổ tự vẫn ở Môi Sơn. Lý Tự Thành bắt giam cả gia quyến Ngô Tam Quế và yêu cầu Ngô Tam Quế quy phục. Ban đầu Ngô Tam Quế có ý định đầu hàng Lý Tự Thành, nhưng khi nghe tin vợ mình là Trần Viên Viên đã bị bộ tướng của Lý Tự Thành là Lưu Tông Mẫn bắt làm tỳ thiếp, thì ông đùng đùng nổi giận, cất quân bản bộ hợp sức với quân Thanh vào cõi, đánh bại Lý Tự Thành, “xung quan nhất nộ vị hồng nhan”, giành lại người vợ yêu từ tay giặc. Nhà Thanh thu về được thiên hạ, phong Ngô Tam Quế làm Bình Tây Vương, đi trấn thủ miền Vân Nam, Quý Châu, uy danh lừng lẫy, Trần Viên Viên cũng trở thành vương phi. Chuyện tình kỳ thú và nỗi bi hoan ly hợp của hai người đã trở thành một giai thoại nổi tiếng nhất đương thời. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang