[Dịch] Hải Vương Tế

Chương 9 : Hải Tặc Hung Hãn

Người đăng: Hàm Tu Thảo

.
Duyên phận là một thứ rất kỳ diệu, một khi đã dây dưa cùng một chỗ thì sẽ rất khó phân khai, có lẽ đây chính là thiên ý. Caesar thích náo nhiệt, nhưng cũng có thể quen với tịch mịch. Sáu năm qua hắn chỉ về vùng biển ‘Bách Mộ Tử Vong’ một lần, cũng là vì cứu công chúa Clara. Không có hắn thì cho dù cả Mỹ Nhân Ngư vương tộc có cùng đi vào đó cũng vô dụng. Ở trong vùng biển ‘Bách Mộ Tử Vong’, hắn chính là vua nhưng ở những nơi khác thì hắn chẳng là gì cả. Mặc dù chẳng có cảm giác hay ho gì với công chúa Clara, nhưng dù sao trong khoảnh khắc đó nàng cũng giúp đỡ thầy trò hắn. Caesar trước giờ là người có ân báo ân, có oán báo cừu, bây giờ coi như cũng đã huề nhau. Sư phụ Mattoon không còn ở đây, chỉ để lại một câu nói “Nam nhi chí tại bốn phương, phải tự tìm kiếm lấy mộng tưởng của mình, đến lúc cần gặp thì sẽ gặp nhau”. Từ đó trở đi Caesar bắt đầu cuộc đời lang bạt kỳ hồ, ngay thời khắc đó hắn bắt đầu trở thành một người độc lập. Nhưng có điều mục tiêu của mình là cái gì đây? Caesar vẫn rất mù mờ, kỳ thật nếu trong lòng hắn vẫn có một thứ in sâu thì đó chính là công chúa Elena. Nhưng bây giờ hắn đã không còn là đứa bé không biết trời cao đất rộng Caesar năm xưa, hắn hiểu biết càng nhiều thì lại càng hiểu được hết thảy đều chỉ là một giấc mộng đẹp mà thôi. Nhưng nếu không có công chúa thì dường như hắn cũng chẳng có hi vọng gì. Tất cả những việc hắn làm trước giờ đều chỉ là vì muốn tới gần vị công chúa của lòng mình, trở thành một vị kỵ sĩ hợp cách mà thôi. Học phí đã tích lũy gần như đầy đủ, hơn nữa tuổi cũng đã đủ tiêu chuẩn. Còn về phần thực lực thì Caesar lại không hề lo lắng, có điều lại là học viện vương tộc Edinburgh, quả thật là rất phiền toái đây. Mới sáng sớm tinh mơ, Caesar đã ở trong quán rượu. Mỗi một lần trời sáng, đó đều là một bắt đầu mới, hắn chính là một tên đấu sĩ đầy ắp tinh thần. Trong lúc đang buồn chán suy đoán xem ai là người đến trước, vốn nghĩ là Triết Biệt bởi vì hắn cảm nhận được trên người Triết Biệt có một loại cảm giác tương tự, cũng đều là kẻ cô độc, bất đồng chính là Triết Biệt vì cảm cô độc nên trở thành người cô độc, còn hắn vì cảm cô độc nên trở thành người không hề cô độc. Không ngờ người đến đầu tiên lại chính là kẻ luôn luôn ‘lười biếng’-Isa đại tiểu thư ... Không phải nữ nhân đều rất lề mề hay sao ta? Từ nụ cười rạng rỡ của Isa có thể nhận ra được khí trời hôm nay quả thật không kém, tâm tình của mỹ nữ cũng không kém, hết sức thoải mái ngồi xuống bên cạnh Caesar, sau đó bỏ khăn che mặt xuống, uống thứ nước vốn không thích uống mấy. - Khục khục, Isa, cô có thể đeo khăn che mặt lên được hay không? - Sao vậy, chẳng lẽ động lòng rồi sao? Isa cười giảo hoạt. Nàng luôn tin tưởng một trăm phần trăm đối với sự xinh đẹp của mình, mặc dù sau khi ngụy trang nàng chỉ còn có sáu phần nhan sắc. - Không phải vậy, bây giờ ít người còn đỡ, lát nữa người đông lên coi chừng lại có đánh nhau to, tốt nhất là làm sao cho bớt hao sức đi, cũng là đỡ tốn cơm mà. - Ngươi! Isa thật không biết nên nói cái gì, cái tên ngố biển này, nếu nói trước đây nàng tin tưởng một trăm phần trăm về mình thì từ khi gặp gỡ ba người bọn Caesar, Caio, Triết Biệt, nàng chỉ còn tự tin chín mươi bảy phần trăm mà thôi. Triết Biệt là tên đầu gỗ, loại qua một bên, Caio thì chỉ biết nói mồm cho hay thôi, còn Caesar thật ra thoạt nhìn tương đối bình thường hơn nữa có thể biết thưởng thức cái đẹp nhưng chỉ có điều ngoại trừ thưởng thức ra thì chẳng có ý tứ gì khác nữa. Nhãn lực của Isa tuyệt đối không thể sai lầm, quả thật là quá thất bại, chẳng lẽ ta đây không có mị lực hay sao? Trước giờ Caesar đều vẫn duy trì một khoảng cách phi thường hợp lý đối với mình. Ài, bỏ đi, dù sao hắn cũng không xứng với mình, vừa hay cũng đỡ phải phiền toái. Rất nhanh sau đó Triết Biệt cũng tới, người trễ nhất chính là Caio. Nhìn bộ dạng vội vội vàng vàng của tên này là biết tối hôm qua chắc chắn không có làm chuyện gì tốt. - Đã đến đông đủ rồi, mọi người xác định một mục tiêu thôi, thành phố Madagascar dường như không có một nhiệm vụ nào đáng để ra tay, vậy nên đi đâu đây? Triết Biệt không có động tĩnh gì nhưng Caio và Isa thực ra đã định sẵn trong lòng, Caio vẫn là người mở miệng trước: - Đến vương thành Mỹ Nhân Ngư nhé, nghe nói Học viện vương tộc Edinburgh đang chiêu sinh, sao không tới đó thử chút vận khí. Hơn nữa là một trong Hải tộc tứ đại học viện, hẳn là có thể dạy được vài thứ hay ho. Isa cũng gật gật đầu cười nói: - Đúng vậy, vương thành Mỹ Nhân Ngư là một trong số các thành thị lớn nhất của Hải tộc, phồn hoa vô cùng, hơn nữa còn là nơi mỹ nữ tập trung, tới ngắm một chút cũng không kém đâu. - Đúng thế, nghe nói ở đó còn có mấy loại đồ chơi do loài người chế tạo nữa. - Có phải không đó, chỉ sợ là trong lòng ngươi chỉ nghĩ đến công chúa Clara thôi. Caio cũng không thèm để ý đến sự khiêu khích của Isa: - Nhiệm vụ của Mạo hiểm giả công hội ở vương thành Mỹ Nhân Ngư cũng rất nhiều, hơn nữa quanh đó mạo hiểm bí cảnh cũng nhiều, ví dụ như vùng biển ‘Bách Mộ Tử Vong’ của Caesar đại nhân may mắn của chúng ta đây, há há. - Vậy đi thôi. Triết Biệt vốn một mực yên lặng nãy giờ đột nhiên nó ra một câu. Nhất thời xung quanh yên lặng, ba người bọn Caesar ngơ ngác nhìn Triết Biệt: - Oa, đây là lần thứ hai Triết Biệt nhà ngươi nói chuyện đó, đáng cụng một chén để kỷ niệm. Caio mọi lúc mọi nơi đều tìm lý do để uống rượu, may mà tửu lượng của hắn cũng rất không tầm thường, bọn Caesar cũng mặc hắn làm gì thì làm. - Caesar, tên miệng hến Triết Biệt này cũng đã mở miệng rồi, ngươi cũng đáp ứng đi thôi. Vương cung Mỹ Nhân Ngư, đó là một nơi lưu lại rất nhiều ký ức, phảng phất chỉ vừa như mới xảy ra ngày hôm qua mà thôi, có lẽ cũng nên quay về nhìn lại một chút. - Được thôi, bọn ta vậy cứ tới vương thành Mỹ Nhân Ngư chơi một chuyến xem. Caesar vươn người đứng dậy, đó nơi đầu tiên hắn không muốn đối mặt, cái cảm giác vừa sợ hãi vừa khát vọng này chỉ có người đã trải qua mới có thể hiểu được. Nếu đã định xong mục tiêu, hết thảy đều trở nên đơn giản. Làm mạo hiểm giả, chỉ cần không có từng làm chuyện gì bất lương thì các thương đội đều rất ưa thích. Khi Caio đưa ra thẻ mạo hiểm giả ba sao của mình, bọn Caesar liền được thuê với giá mười kim tệ, mục tiêu là vương thành Mỹ Nhân Ngư. Đại khái là để tỏ ý tôn trọng thân phận của Caio, cho nên bọn Caesar mỗi người đều có một lều riêng, điều này tại một thương đội bình thường đã là một sự đãi ngộ rất cao rồi, nếu bọn họ biết được ở đây còn có một vị mạo hiểm sư sau sao thì không biết sẽ còn phản ứng thế nào nữa. - Thương đội này dường như có vấn đề. Caio không hề ngần ngại ăn thức ăn ngon lành do thương đội chuẩn bị, nói. - Đúng thế. Thương đội này chỉ đi ngang qua thành phố Madagascar, bản thân đã có đội hộ vệ hai trăm người mà bọn họ lại còn không ngừng chiêu thu thêm dong binh mạo hiểm giả, e rằng có chút vấn đề. Caesar cũng thấy có chuyện không ổn, nhưng bất quá người tài cao thì lại lớn mật, cũng không để ý gì lắm. - A a, sợ rằng thương đội này cần bảo vệ chính là một tên vương tộc nào đó, chỉ bất quả chúng ta chỉ cần để ý đến việc của mình, cùng lắm cũng chỉ xử lý một ít đạo tặc, còn nếu có vấn đề gì lớn thì cũng không nên vì có mười kim tệ mà liều mạng. Caio mặc dù thoạt nhìn có vẻ ngốc nghếch, nhưng nếu quả thật tưởng rằng hắn như vậy thì quá sai lầm rồi. Bốn người này có thể tụ tập lại một chỗ chính là một loại duyên phận kỳ quái. Caio chỉ nghi ngờ nhưng Isa lại có thể xác định, đây đích thực chính là thương đội của vương tộc. - Kỳ thật người đó không cần đến chúng ta bảo vệ. Ta nghĩ rằng bọn họ sở dĩ muốn tuyển mộ dong binh bất quá chỉ là để giảm bớt phiền toái mà thôi. Dù sao ngoại trừ ở trong thành thì ở đâu cũng không phải là chỗ an toàn, hơn nữa bọn họ cũng không muốn để bại lộ thân phận, nói không chừng trong đó chính là vị công chúa xinh đẹp động lòng người Elena cũng nên. - Hả, có phải không đó, để ta đây tới nhìn trộm một phen xem, ha ha. Lá gan của Caio quả thật không tầm thường, nhưng hắn bất quá cũng chỉ nói bậy một chút, nếu bên trong thật sự là Tam công chúa Hải Long tộc thì đám nam nhân vây bên ngoài tám phần chính là Cận vệ quân ... thuần túy là cao thủ của Hải Long tộc, cho dù là con ruồi biển (con gì vậy?) đến gần cũng sẽ biến thành bột cám ... Long đấu khí quá kinh khủng. Isa chú ý thấy gương mặt đùa giỡn của Caesar bỗng chốc liền trở nên phức tạp, chẳng lẽ ..? Cũng phải, đàn ông ai chẳng ham thích các nàng công chúa xinh đẹp. Caesar cũng là người, chỉ bất quá mình nghĩ tới thì có điểm ấm ức thôi. - Xin lỗi, ta muốn ra ngoài đi dạo một chút, các ngươi cứ nghỉ ngơi đi. Caesar phát hiện bản thân không có cách nào bình tĩnh bèn muốn đi ra ngoài cho thanh tỉnh lại một chút. - Way, lão đại, ngàn vạn lần không nên bị lạc đường, vạn nhất xông vào khuê phòng của công chúa người ta, coi chừng bị đánh chết, lúc đó xin đừng trách bọn này thấy chết không cứu đó nha. Triết Biệt cũng lộ nụ cười nhàn nhạt. Ở chung với đám người thú vị này, ngay cả muốn nghiêm nghị cũng là một việc rất khó khăn. Nam nhân chính là nam nhân, bọn họ sẽ không bao giờ hiểu được sự tinh tế của nữ nhân. Mà Isa lại chính là một nữ nhân, hơn nữa còn là một nữ nhân có lòng hiếu kỳ rất nặng. Nàng tìm một lý do lặng lẽ đi ra ngoài theo. Tìm lấy một chỗ cao ráo, Caesar lặng lẽ quan sát cả thương đội bên dưới. Ở trung ương của vòng bảo hộ là một cái lều bạt màu vàng. Đó chính là màu yêu thích của vương tộc, bất kể là hải tộc hay tộc loại trên đại lục, tộc loại dưới lòng đất, màu vàng đều được coi như tương trưng cho sự cao quý. Caesar cứ ngơ ngẩn đứng một chỗ như vậy mà nhớ lại một đoạn ký ức của chính mình. - Công chúa điện hạ, cần chi phải đến học viện Edinburgh của vương thành Mỹ Nhân Ngư chứ. Long thần học viện của Hải Long tộc chúng ta dạy ma võ kỹ còn cao minh hơn bọn họ nhiều. Lễ nghi quan vẫn ôm đầy nghi vấn đối với sự lựa chọn của công chúa điện hạ. Elena mỉm cười nói: - Tuy ma võ kỹ của Hải Long tộc chúng ta độc bộ hải tộc nhưng không thể vì chuyện này mà ngoan cố tự phong. Huống chi kỹ năng của Hải Long tộc, tổng sư cung đình đã dạy xong cả, việc còn lại chính là tự mình thể ngộ. So với việc lãng phí thời gian, còn không bằng tới học viện Edinburgh học thêm một số thứ mới lạ. Ma pháp của Mỹ Nhân Ngư vương tộc chính là nổi tiếng lợi hại đó. - Công chúa điện hạ thật biết nhìn xa trông rộng. Lễ nghi quan cùng bọn người hầu đều sinh lòng sùng kính đối với trí tuệ hùng tâm của công chúa nhưng lại không chú ý đến niềm hi vọng chợt lóe lên trong đáy mắt Elena. Mục tiêu chân chính luôn được khoác bên ngoài một lý do đường hoàng chính đáng. - Công chúa, vệ đội trưởng Roger cầu kiến. - Cho anh ta vào đây đi. - Tham kiến công chúa điện hạ! Người tiến vào là một vị thanh niên anh tuấn của Hải Long tộc. Không thể nghi ngờ rằng, nếu nói đến mỹ nữ thì Mỹ Nhân Ngư vương tộc là nhiều nhất, nhưng các anh chàng đẹp trai lại đều đến từ Hải Long tộc, thanh niên tuấn kiệt gần như là cụm từ chuyên môn để hình dung bọn họ. Mà Roger thân là đội trưởng cận vệ của công chúa lại càng là nhân vật không tầm thường, bản thân là một trong sáu vị cao thủ trẻ tuổi của Hải tộc, hắn chính là đại biểu của Hải Long vương tộc. Trừ vương tộc, gia tộc của hắn là tộc lớn nhất của Hải Long tộc. Căn cứ theo tập quán lựa chọn của vương tộc thì tiếng tăm của hắn vô cùng vang dội nhưng Roger đối với công chúa Elena thật là một lòng một dạ, đã hai mươi tuổi vẫn không hề có hôn ước gì, cũng không hề có một biểu hiện xấu nào. Nội bộ Hải Long tộc cũng vô cùng mong mỏi hai người nên đôi, vì như vậy tất yếu sẽ tăng mạnh sự vững chắc của Hải Long tộc. Mà Roger quả thật cũng xuất sắc, buông bỏ rất nhiều cơ hội để một lòng trở thành hộ vệ của công chúa. Phần chung tình này cũng làm cảm động không ít người, với thân phận của hắn phải đi làm một tên đội trưởng vận vệ quả thật quá mai một tài năng. Nhưng là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Người khác không biết chứ thì Roger rất rõ ràng, trong lòng công chúa sớm đã có người khác rồi, cùng lắm cũng chỉ xem mình như một người anh trai. Nhưng Roger cũng không hề bỏ cuộc, hắn tin rằng sẽ có một ngày công chúa sẽ biết được mình mới chính là người thích hợp với nàng nhất. Về phần người trong lòng của công chúa, hừ, hắn không tin rằng có ai so sánh được với mình. Bất kể là dung mạo, thực lực, gia thế, cho dù đối phương cũng là vương tộc như mình thì Hải Long tộc đã bao giờ sợ gì ai. Đối với Hải Long tộc luôn đứng ở tầng cao nhất, bất luận là đất liền hay đáy biển đều là một sự tồn tại tối cao. ... Nhưng cho dù là chủng tộc cực mạnh thế nào cũng không sao rung chuyển được địa vị thống trị của loài người, đây có lẽ cũng được coi là sự biến tướng của bi ai chăng. Hơn nữa xét đến các cá nhân mạnh nhất thế giới thì trước giờ vẫn không hề thiếu bóng dáng của loài người. Mặc dù lực lượng của bọn họ khi sinh ra không phải là mạnh lắm nhưng năng lực học tập của loài người chính là năng lực đáng sợ nhất của tất cả các chủng tộc. - Roger, cho thương đội lên đường đi. - Công chúa, trời đã sắp tối, hơn nữa phía trước là khu vực thường hay có hải tặc xuất hiện, có nên đợi trời sáng hãy đi chăng? - Ta cũng đang muốn kiến thức qua một chút hải tặc đây, chẳng lẽ Hải Long tộc chúng ta còn phải sợ hãi điều gì chăng? - Vâng, công chúa điện hạ, ý nguyện của người là chỉ ý cao nhất của ta. Thị nữ xung quanh bưng miệng cười trộm, ai nấy đều biết vị Roger đại nhân anh tuấn này si mê công chúa điện hạ, ài, nếu đổi thành một cô gái khắc chắc sẽ hạnh phúc đến ngất xỉu. Nhưng hết lần này đến lần khác công chúa điện hạ của các nàng đều không hề động tâm, có điều ở trong Hải Long tộc, ở tình huống không xúc phạm đến tộc quy thỉ lại thực hiện tự do hôn nhân, cha mẹ cũng không thể can thiệp vào được, cũng đành phải để Roger đại nhân cố gắng thêm thôi. - Móa, có lộn không, lão tử vừa định ngủ đã phải lên đường! - Caio nhà ngươi không thể nhịn được sao, ngươi là mạo hiểm giả, chứ không phải Xà Âu vương tộc. - Biết rồi, biết rồi, lảm nhảm mấy câu cũng không cho nữa. Chỉ có thanh âm của Isa và Caio vang lên, còn Caesar cũng cùng Triết Biệt đứng dậy, yên lặng thu thập hành lý. Cũng may bọn họ cũng không có gì cần sửa soạn mấy, bốn người hòa vào đám mạo hiểm giả cũng không có vẻ gì xuất chúng. Bọn dong binh cũng đang nghị luận ồn ào, hiển nhiên đối với cách làm kỳ quái của thương đội này có chút khó hiểu, bất quá người ta ra giá cao thuê mướn nên bọn họ cũng ngại không muốn nói gì nhiều, với loại trận dung này cho dù gặp phải hải tặc cũng chẳng bị gì. Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, đám dong binh dò đường phía trước xuất hiện hỗn loạn, đối diện quả nhiên có hải tặc đứng chờ, hơn nữa trận dung còn không hề bình thường. (Chú: Tào Tháo, một vị nam nhân thời viễn cổ của hải tộc, là vị vương giả đầu tiên suýt chút nữa đã thống nhất cả hải tộc, được xưng tụng là thần cơ diệu toán) (Người dịch: Bó tay ông tác giả) Đương nhiên đám dong binh đều đang ngứa tay, hải tặc cướp bóc thương đội còn dong binh và mạo hiểm giả lại đánh cướp hải tặc, coi như sanh sanh tương khắc. Thương đội quá nhỏ dễ bị tập kích, thương đội quá lớn lại khiến hải tặc né tránh, khiến cho đám người trời sinh nhiệt huyết này không có nơi phát tiết. Nhưng vẻ mặt của dong binh và mạo hiểm giả nhanh chóng đều trở nên nghiêm trọng, bởi vì số lượng của hải tặc càng lúc càng nhiều, hơn nữa chủng tộc vô cùng phức tạp, hình như hải tặc xung quanh đây đã liên kết hành động. - Đội trưởng, hình như gặp phải chút phiền toái, căn cứ theo phía sau hồi báo, đằng trước có thể là Thủy Phao hải tặc đoàn đứng hàng thứ tám trong các nhóm hải tặc, cùng với mười mấy hải tặc đoàn nhỏ chung quanh, tám phần là muốn nuốt trọn chúng ta một lần. - Tổng cộng có bao nhiêu người? Roger lại không để ý lắm, Hải Long cận vệ đội có hai trăm người, dong binh cùng mạo hiểm giả cũng thuê tới hơn ngàn người, mặc dù sức chiến đấu của bọn họ kém một chút nhưng đi làm chốt thí cũng vẫn rất có thể, hơn nữa hải tặc cũng không phải là loại có sức chiến đấu cao, dám động thổ trên đầu của Hải Long vương tộc, đáng chết. - Xem ra nhân số khoảng trên dưới năm ngàn người, hơn nữa cũng có một số lượng ma pháp sư tương đối. Roger cau cau trán, có ma pháp sư thì là một việc rất phiền toái đây. - Lão đại, chúng ta thật sự phải đi công kích thương đội này sao, ta sao cũng có cảm giác không tốt lắm. - Đối phương khẳng định không phải đám dễ chơi, nhưng đại trận dung của chúng ta cứ như vậy vô công mà về sao? Hơn nữa tên đã kéo căng, không thể không bắn ra. Các vị tiểu đầu mục khác cũng gật đầu tán thành, bọn họ cũng dẫn huynh đệ đến đây, cũng không thể tay không trở về. Hơn nữa bất luận là địa thế hay là cục diện bọn họ đều chiếm ưu thế, không có lý do nào dễ dàng bỏ qua được. Chiến đấu bắt đầu, bọn dong bình nhanh chóng đem thương đội tập trung vào giữa, cầm tiền của người phải giải nạn cho người, đám dong binh và mạo hiểm giả tham gia lần này đều là người kinh nghiệm thành thục, hơn nữa cấp bậc cũng không kém, phản ứng vô cùng nhanh chóng, mặc dù đều là chiến đấu tự phát nhưng cũng rất có chương pháp. Hải tặc dù sao chỉ là một đám ô hợp, bọn hải tộc ào xuống đã bị đánh bật trở về rất nhanh chóng, chỉ để lại một núi thi thể. Bọn dong binh cùng mạo hiểm giả hoan hô một trận, bất quá những người có kinh nghiệm lão luyện đều biết rằng cái này mới chỉ là bắt đầu. Vừa rồi bọn hải tặc xông xuống rõ ràng là chốt thí để dò đường, ở trên cao đám đầu mục lão luyện của hải tặc đã rõ ràng phân bố thực lực phía dưới, tiếp sau mới chính là công kích thực sự. Đang lúc đám dong binh hoan hô, hải sơn xung quanh đột nhiên xuất hiện hải tặc dày dặc, đương nhiên không thể thiếu ngọn cờ Khô Lâu kỳ được dựng lên. Dù sao Thủy Phao (bong bóng?) hải tặc đoàn rất có danh tiếng. Sở dĩ gọi là Thủy Phao đại khái là ý hải tặc đi qua thì bong bóng cũng chẳng còn. Khi nhìn thấy cờ xí của hải tặc đoàn, quả nhiên cũng có một số dong binh không có đạo đức nghề nghiệp chuẩn bị bôi dầu dưới chân, điều này đối với dong binh và mạo hiểm giả cũng là sự đả kích nặng nề. Bọn họ không nghĩ tới lại gặp phải một phen liên hợp hành động của hải tặc. - Các vị bằng hữu, Thủy Phao hải tặc đoàn đang lúc ‘săn bắn’, người không có quan hệ xin mời nhanh chóng rời đi, nếu không chớ trách đao kiếm không có mắt. Một tên hải tặc cầm một cái Hải loa lớn cao giọng nói. Caesar nghe xong cười khổ, đám hải tặc này quả thật chuyên nghiệp, trong tình huống ưu thế này cũng không quên thuật công tâm. Xem thế hợp vây của bọn chúng thì làm gì có ý nào là buông tha, nếu thật như lời hắn nói, ít nhất cũng phải lưu một hai lỗ hổng chứ. Quả nhiên ngay khi dong binh đoàn vừa mới xuất hiện sự toán loạn, hải tặc phía đối diện liền bắt đầu phát động công kích. Bọn họ cho rằng đây là một thương đội bình thường, tất cả thủy tiễn phong đao đều nhắm vào đám dong binh bên ngoài. Trình độ công kích ma pháp như vậy cũng chỉ đạo tặc đoàn có quy mô lớn mới có, chỉ trong thời gian ngắn, dong binh đoàn và mạo hiểm giả thương vong nặng nề. Đối phương lựa chọn địa thế có ưu thế công kích , thương đội căn bản không có chỗ tránh né. Caio vừa cản vừa mắng, nếu có thể mắng chết được người thì đám hải tặc này đã chết đủ vạn lần rồi. Cũng may trình độ công kích này đối với loại cao thủ như bọn họ chẳng đáng gãi ngứa, Triết Biệt căn bản không ngăn cản mà dễ dàng di động trong mưa ma pháp tiễn, rất nhiều ma pháp tiễn đều lướt qua sát bên người hắn. Isa lại chính là một cái mỏ vàng nên kháng ma quyển trục tự nhiên sẽ không thiếu, loại ma pháp tuy dày đặc nhưng cấp thấp này đối với nàng căn bản có có chút tác dụng nào. Thật ra Caesar mới phi thường kỳ quái. Muốn ngăn cản ma pháp nhất định cần có vũ khí, tốt nhất là có tính kháng ma pháp, như cây phủ của Caio chính là bảo vật thượng đẳng, ma pháp bị phủ chạm phải liền tan mất, còn Caesar lại chỉ đơn giản dùng nắm đấm đánh nát, rất hiển nhiên hắn tiếc không nỡ dùng đến cây đao cùn ‘Một lượng bạc’ yêu quý của hắn. Dong binh khi thấy đã không còn đường sống nào, liền điên cồng phát động công kích nhằm hải tặc. Dù sao xét về chất lượng bọn họ vẫn chiếm ưu thế, nhưng bọn họ liền rơi vào tuyệt vọng nhanh chóng. Cao cao trên ngọn hải sơn đột nhiên xuất hiện bốn thân ảnh cực lớn, bát giai cự giải quái (là con cua), cực giỏi phòng ngự vật lý, có phương thức di động kỳ quái mà mau lẹ, hơn nữa với sức công kích của cặp càng vô kiên bất tồi, tuyệt đối là cơn ác mộng dưới đáy biển. - Oa ha ha, đây là lão tử dùng bốn ngàn kim tệ mua để dự phòng, lần này lấy ra đây, các anh em, cùng xông lên, giết sạch đám bị thịt kia, đợi chút nữa sẽ đem kim tệ, mỹ nữ chia cho các anh em. Thân là Thủy Phao lão đại, sách lược công tâm của hắn trong ngoài đều dùng. Bất luận là chiến lực và sĩ khí đều đạt đến trạng thái tốt nhất, đám hải tặc được kích động như một đàn ong ào ạt xông tới, so với thanh thế đợt công kích vừa rồi còn cao hơn mấy bậc, mà đám dong binh cùng mạo hiểm giả trước mặt vừa bị trận mưa ma pháp đánh cho chật vật khó chịu nổi, ai thiệt ai lợiđã rất rõ ràng. Hắn sở dĩ hào phóng như vậy là vì chú ý đến trướng bồng màu vàng ở trung ương, một loại cảm giác không hay nổi lên, nhưng đã không còn đường để quay lại, cho dù là vương tộc thì chọc cũng đã chọc phải rồi, bước ra giang hồ sống chính là bán mạng kiếm ăn. Bốn con Bàng giải quái cao bảy tám thước xông xuống với khí thế mãnh liệt. Không chỉ đơn giản là xung kích, vừa vào liền có hai mạo hiểm giả bị một càng nghiền thành hai đoạn, mà đao kiếm chém vào chúng bất quá chỉ toát ra mấy cái bong bóng mà thôi. Nhìn thấy đám thú vị này bọn Caesar liền cảm thấy hưng phấn, bất quá Caesar vẫn níu Caio lại, bây giờ còn chưa đến lúc bọn họ ra tay. Bốn con Bàng giải quái tung hoành vô kỵ đột nhiên sựng cả lại, bị đánh tan thành bốn năm mảnh, trong đó còn có con bị người ta chặt ra làm đôi. Nhất thời, toàn bộ hải tặc và dong binh sững sờ. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang