[Dịch] Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 8 : Khanh bản giai nhân nại hà tố tặc (Nàng vốn là giai nhân cớ sao làm giặc?)

Người đăng: DerKaiser

Tiêu Đại Bằng nghe con trai hùng hồn phân tích xong, cũng không khỏi phải nở nụ cười. Lão cảm thấy rất yên lòng. Tiết Bố Nhân ban đầu còn cho rằng lão tận tình khuyên nhủ mọi người là có công lao rất lớn rồi, nhưng nghe Tiêu Bố Y nói làm mọi người chấn động tinh thần thì cũng phải bội phục: "Thiếu đương gia, ban đầu ta vốn là muốn cùng trại chủ lấy ý kiến mọi người, nhưng nay cháu đã tính trước chủ ý cao minh như vậy, không bằng cháu nói cho mọi người xem sau này nền làm thế nào?" Tiêu Bố Y nhìn sang Tiêu Đại Bằng, thấy lão chậm rãi gật đầu liền không từ chối nói: "Theo những điều ta vừa phân tích, nuôi ngựa cần phải tránh chỉ vì cái trước mắt. Chúng ta phải phát triển theo ba giai đoạn: dài hạn, trung hạn và ngắn hạn. Đầu tiên, Lại Tam phải liên hệ với những người muốn mua ngựa." Lại Tam liền gật đầu. Dù là mèo đen hay mèo trắng, phải bắt được chuột mới là mèo tốt. Lại Tam tuy là người lọc lõi nhưng thấy Tiêu Bố Y nói ra đạo lý rõ ràng như vậy cũng phải phục hắn. "Thứ hai, chúng ta phải tìm một địa điểm để nuôi ngựa. Nơi này nhất định phải hoang vu, hẻo lánh người khác khó phát hiện ra. Còn vấn đề cỏ non cùng nguồn nước, đại thế trống trải dễ dàng phi ngựa cũng tất nhiên phải có." Tiêu Bố Y chậm rãi nói, hào hứng phi thường, "ngoài ra còn phải dễ thủ khó công. Nên ta muốn bắt đầu từ hôm nay, phiền mọi người đi tới các vùng xung quanh để tìm kiếm khu đất như trên." Nói đến đây, Tiêu Bố Y cũng cảm thấy có chút may mắn, cái thời đại này tuy lạc hậu nhưng lại có rất nhiều vùng đất chưa khai khẩn, nếu như ở cái thời đại kia của hắn để tìm được một địa phương như vậy là rất không dễ dàng, nhưng ở đây thì lại không phải vấn đề quá khó khăn cho lắm. Mọi người liên tục gật đầu, chú ý lắng nghe. "Lại nữa, chúng ta còn phải đi tới thảo nguyên để tìm những giống mã xuất sắc, thuận tiện còn thu mua những con ngựa vừa độ tuổi để tạm thời ứng phó với tình huống trước mắt." Tiêu Bố Y vốn là người việc đáng làm thì phải làm, "Chọn ngựa nhất định phải là ta đi rồi, chỉ là bọn lính Đột Quyết quá hung ác, tàn nhẫn..." "Chuyện này Bố Y không phải lo." Tiết Bố Nhân hiển nhiên cũng đã nghĩ qua vấn đề này, "Bây giờ Đột Quyết chia làm hai khối đông và tây, lấy du mục là chính. Cùng giao dịch với chúng ta chính là đông Đột Quyết. Bọn họ không có chỗ cư ngụ nhất định, ở giữa có xen lẫn rất nhiều bộ lạc. Tuy chỉ là bằng mặt nhưng không bằng lòng nhưng mà người Trung Nguyên đến đó buôn ngựa cũng không ít. Nguy hiểm đương nhiên cũng có nhưng chỉ cần cùng với tù trưởng của bộ lạc đó giao hảo cho tốt, ta nghĩ hẳn là rất có triển vọng. Ta cùng trại chủ đã thương lượng, dự định tìm vài nhân thủ ở phương diện này, tốt nhất là người bản địa đến để thăm dò lộ tuyến." "Đã như vậy, chúng ta còn chờ gì nữa." Tiêu Bố Y nở nụ cười, "chúng ta binh chia làm ba đường, Lại Tam tìm người mua ngựa, ta cùng bọn Mạc Phong, Hòe béo đi tìm bãi cõ, còn mấy vị đương gia thì liên hệ với người Đột Quyết. Ý mọi người thế nào?" Tất cả mọi người dều gật đầu, cho rằng đề nghị của Tiêu Bố Y là rất hợp lý. Tiêu Bố Y kucs đi ra khỏi Tụ Nghĩa sảnh thì thấy Tiêu Đại Bằng đang đi sau cùng liền đi chậm lại đợi lão. Hắn do do dụ dự mãi rồi mới dứt khoát dừng lại chờ lão. "Bố Y!" Tiêu Đại Bằng ho một tiếng rồi đi tới, "nuôi ngựa tuy rằng quan trọng nhưng cha cũng muốn có cháu bế." Tiêu Bố Y vốn không ngu ngốc nhưng nghe lão nói xong hồi lâu mới hiểu được ý lão. Lúc này hắn mới nhớ ra hắn vốn là muốn thương lượng với lão để thả Hàn Tuyết ra, chỉ là không ngờ lão lại vội vã như vậy, ngược lại khiến cho hắn không biết nói gì. "Cha nghe Mạc Phong nói tối hôm qua phòng của con không có tiếng động gì?" Tiêu Đại Bằng thấy mặt con trai đỏ lên, liền vỗ vỗ đầu vai hắn: "Có phải nữ nhân đó không nghe lời không?" "Nàng rất nghe lời." Tiêu Bố Y chỉ có thể nói theo ý lão, trong lòng hận không thể bóp chết Mạc Phong. "Vậy à?" Tiêu Đại Bằng cười cười "cha biết con nhất định cho rằng cha quản quá nhiều việc, chỉ là nghe nói nữ nhân đó cũng không tệ lắm. Mà hiện nay nữ nhân trên sơn trại so với ngựa tốt còn ít hơn, con phải quản lý cho tốt." (Kaiser: bó tay! So mỹ nhân với ngựa tốt. Lão này đúng là có vấn đề rồi. Chẳng phải tay ta...) "Vâng." Tiêu Bố Y có chút buồn bực dù biết lão chỉ muốn nhắc nhở hắn. Hắn vốn phải nhập gia tùy tục, chỉ là tối hôm qua cư xử xem ra quá nhã nhặn không giống thổ phỉ chút nào mà lại giống như trạng nguyên vậy. Lão cha ban đêm hẳn là lo lắng cho hắn nên mới cho người tới nghe ngóng. Vốn sư nhiều thịt ít, khó khăn lắm mới có một nữ nhân tốt như thế xuất hiện, lão trại chủ đương nhiên không muốn nhi tử để vuột mất, nếu như có thể lập tức sinh ra một đứa cháu trai thì là tốt nhất. Nhìn thấy Tiêu Bố Y đi xa, Tiêu Đại Bằng ánh mắt chuyển động, không biết là đang nghĩ cái gì. Đến khi lão quay người ra sau thì đã thấy Tiết Bố Nhân ở đó từ lúc nào, dọa cho lão hoảng sợ: Tiết lão đệ, ngươi sao lại giống quỷ vậy chứ?" "Đại ca chẳng lẽ không thấy Bố Y thay đổi rất nhiều sao?" Tiết Bố Nhân ngược lại lại đi thẳng vào vấn đề. Tiêu Đại Bằng sờ sờ râu mép, trên mặt lộ ra bộ dáng tươi cười, " Đúng là tổ tiên phù hộ mới khiến hco Bố Y chuyển nhuy thành an. Tiết lão đệ, ngươi thấy chuyện Bố Y nói ngày hôm nay thế nào. Lúc đầu ta vốn không để tâm nhưng nghe tiểu tử này nói xong, lại cảm thấy rất có tương lai. Bố Y đột nhiên biết nuôi ngựa, này đúng là ý tứ của tổ tiên." "Bố Y nói rất rõ ràng mạch lạc, nếu là việc buôn ngựa thì không có vấn đề gì." Tiết Bố Nhân nghe vậy liền nói, ẩn ước có ý khác. Tiêu Đại Bằng quả nhiên nhíu đôi lông mày, "Tiết lão đệ, ngươi muốn nói cái j?" Tiết Bố Nhân thở dài một hơi, "Đại ca, Bố Y nếu như đần độn thì ta nhất định sẽ không nhắc lại chuyện xưa. Thế nhưng nó sau bệnh nặng một trận xong lại như biến thành người khác. Ngươi nói là do được tổ tiên Tiêu gia phù hộ nhưng ta lại cho rằng đó chính là tổ tiên Tiêu gia hiển linh, muốn cho Tiêu gia trọng chấn kỳ, lúc này mới mượn tay Bố Y..." "Không nói nữa." Tiêu Đại Bằng thấp giọng nói, liếc nhìn xung quanh một cái, có phần thận trọng. "Chuyện đã cách đây nhiều năm, đại ca vẫn còn cẩn thận quá! Kỳ thực Tiêu Tác nói không phải là không có đạo lý..." Tiết Bố Nhân hiển nhiên buông tha. Tiêu Đại Bằng hai tay nắm lấy đầu vai Tiết Bố Nhân, "Tiết lão đệ, người hẳn biết ta đặt tên con trai là Bố Y là có ý gì chứ?" Tiết Bố Nhân sửng sốt, hồi lâu mới nói: "Ta biết đại ca muốn Bố Y_hài tử này làm một người bình thường nên mới đặt tên nó là Bố Y." "ngươi nói không sai." Tiêu Đại Bằng thở dài một tiếng, "Cho dù làm vương hầu thì có thể thế nào? Ở cạnh vua như ở cạnh cọp, ăn bữa hôm lo bữa mai! Tiết lão đệ, ta biết ngươi chí hướng cao xa, phải ở trên sơn trại có chút không cam lòng. Ngươi nếu muốn đi. ta tuyệt không ngăn cản nhưng còn chuyện cảu Tiêu gia, ta không muốn nhắc lại." "Đại ca..." Tiết Bố Nhân kêu một tiếng, nhưng thấy vẻ mặt Tiêu Đại Bằng rất dứt khoát, đành phải nói: "Đại ca nói quá lời, Bố Y nếu như muốn lấy thiên hạ, ta nhất định sẽ dốc hết sức, còn nếu như Bố Y muốn đi buôn ngựa, ta cũng không nói hai lời." "Như vậy là tốt nhất." Tiêu Đại Bằng liếc nhìn bốn phía, lúc này mới phân phó: "Tiết lão đệ, sau này không nên nhắc lại chuyện này, nhất là trước mặt Bố Y." Tiết Bố Nhân chậm rãi gật đầu, trên mặt có phần bất đắc dĩ. Khi Tiêu Bố Y về đến căn nhà gỗ đã thấy Hàn Tuyết đang ngồi trên giường, nhíu mày trầm tư. Vẻ mặt lo âu vậy mà lại rất đặc sắc. Tiêu Bố Y không thể không thừa nhận Hàn Tuyết rất không tệ, xinh đẹp lại thêm vẻ trang nhã tự nhiên còn hơn cả mỹ nữ ở thời đại kia của hắn. Nhìn ngọc dung của nàng, thấy đôi mi khẽ nhíu, Tiêu Bố Y cảm thấy có chút buồn thế cho nàng, như thế quả ứng với câu nói: Nàng vốn là giai nhân, cớ sao làm giặc?* Chẳng qua là muốn biến người này thành áp trại phu nhân lại có chút bất đắc dĩ. Hàn Tuyết ngẩng đầu lên trông thấy hắn, vội cúi đầu xuống nói khẽ: "Thiếu đương gia." "Được rồi, nàng là người ở nơi nào, nàng nói có chuyện gì xảy ra với tộc nhân của nàng?" Tiêu Bố Y đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua nàng có nói tới tộc nhân, chẳng lẽ nàng vậy mà lại người Đột Quyết? Hàn Tuyết trong lòng dâng lên một chút hy vọng, tối hôm qua nàng chỉ nói thoáng qua, thấy Tiêu Bố Y không chút nào quan tâm nên cũng không nói tỉ mỉ. Hôm nay lại thấy Tiêu Bố Y nhắc tới, lẽ nào sự tình có khả năng chuyển biến tốt? "Thiếu đương gia, ta kỳ thực không phải là người Trung Nguyên." Hàn Tuyết đắn đo suy nghĩ một hồi, rốt cục quyết định nói thật. "A, vậy mà nghe nàng nói chuyện lại không thấy gì khác." Tiêu Bố Y ngạc nhiên, bởi vì từ cách ăn mặc của Hàn Tuyết, thọa nhìn cùng bọn hắn không có gì khác biệt. Ở đây mọi người nói chuyện rất tùy ý, không hề văn vẻ. Tới nơi này đã mấy tháng, Tiêu Bố Y dung nhập rất dễ dàng, nhưng theo như hắn biết thì ngôn ngữ của người Đột Quyết hình như cùng với ngôn ngữ nơi đây hoàn toàn bất đồng. "Kỳ thực ta chỉ có thể xem như là một nữa người Đột Quyết." Hàn Tuyết trên mặt có chút thương cảm, "Trước đây khi Văn đế tại vị, Khải Dân khả hãn cũng ở nơi này, khả hãn thường xuyên vào triều tiến cống xưng thần, người Đột Quyết chuyển đến ở kinh thành cũng không ít. Trưởng bối của ta vì ngưỡng mộ văn hóa Trung Nguyên, đã cưới một nữ nhân Trung Nguyên rồi chuyển tới ở Tây kinh. Vì thế cho nên ta nói chuyện cùng các ngươi không có gì khác biệt." P/s: Thành ngữ ở tên chương ta không dịch được, đi nhờ thì người ta dịch cho thế. Nhưng mà ta vẫn cảm thấy ko được phù hợp so với văn cảnh lắm. Nên ai có cao kiến gì thì chỉ giáo giúp ta để ta sửa lại. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang