[Dịch] Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 6 : Danh tướng

Người đăng: DerKaiser

.
Tiêu Bố Y đã thức dậy từ sớm, thấy Hàn Tuyết nằm co lại như một con mèo nhỏ ở góc chiếu. Nàng chắc là vô cùng mệt nhọc, tay vẫn nắm chặt góc áo, bộ dáng như bảo vệ chính mình nhưng đã ngủ say. Nàng kỳ thực cũng không thể bảo hộ cái gì, nhu nhược như hoa mới nở vậy. Tiêu Bố Y chỉ cần động thủ hẳn là có thể chiếm lấy nữ nhân này mà không chịu trách nhiệm. Hàn Tuyết lúc thanh tỉnh thì kiều diễm, ướt át, còn khi ngủ lại thanh thuần, nhu nhược khiến cho nam nhân trông thấy không khỏi nảy sinh ý nghĩ kỳ quái. Cuối cùng cũng khống chế được ý nghĩ của mình, Tiêu Bố Y không hề cho rằng mình rất vĩ đại mà chẳng qua là hắn phải tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc của mình. Nhẹ nhàng đắp chăn lên người Hàn Tuyết, Tiêu Bố Y vô thanh vô tức đi ra khỏi căn nhà gỗ, hít thở chút không khí trong lành, việc trước tiên hắn phải làm là chạy lên đỉnh núi chém đủ một nghìn đao rồi tính tiếp. Mặc dù hắn biết là đao pháp của hắn nhất định xấu xí khó coi thế nhưng gần đây mỗi lần huy đao chém ra cũng phát ra kình phong mạnh mẽ. Tiêu Bố Y cũng luyện không biết mệt vì hắn biết đạo lý người chậm cần phải bắt đầu sớm. Bây giờ luyện nhiều hơn một đao, sau này khi gặp nạn, nói không chừng sẽ cứu chính mình một mạng. Đến khi xuống núi, Tiêu Bố Y cả người toàn mồ hôi, đi tới dòng suối trong khe núi bên cạnh, tắm rửa sơ qua. Nghĩ đến Hàn Tuyết, khóe miệng hắn xuất hiện một nụ cười mỉm, thầm nghĩ bây giờ mà mang đến một chậu nước thì không biết nàng sẽ cảm tạ hắn hay là chửi bới hắn nữa? Sơn trại được nước bao quanh, nên tuy không có nhiều thuận tiện như cái thời đại kia của hắn nhưng không khí cũng trong lành tự nhiên, cũng coi như là một nét đặc sắc riêng. Tắm rửa xong xuôi, cẩn thận suy nghĩ xong Tiêu Bố Y quyết định có lẽ nên đi tìm người cha chuyển thế Tiêu Đại Bằng đó để thương lượng một chút chuyện thả Hàn Tuyết. Tiêu Bố Y ở trong sơn trại, tất nhiên cũng phải tuân theo quy củ của sơn trại, chuyện hắn giành trước Hàn Tuyết, đem nàng thành tài sản thuộc sở hữu của hắn thì không ai phản đối. Nhưng cho dù hắn là Thiếu đương gia thì cũng không thể tự ý quyết định việc thả nữ nhân. Việc này cũng giống như ngươi có thức ăn mà không ăn thì cũng không thể lãng phí vứt đi vậy. Mới đến Tụ Nghĩa sảnh, đã thấy một người đang vội vàng lao ra, thiếu chút nữa đụng vào người Tiêu Bố Y. Tiêu Bố Y giơ tay đỡ lấy, "Hòe béo, chuyện gì thế?" "Trại chủ muốn gặp ngươi." Hòe béo có chút kinh hỉ, "Bố Y, đến sớm thế, chúng ta còn đang do dự không biết có nên gọi ngươi không nữa." Tiêu Bố Y hiểu rõ ý nghĩ mờ ám của bọn họ, chỉ có thể mỉm cười, "Mặt trời lên cao thế kia rồi, còm sớm gì nữa?" "Tối hôm qua có mệt không?" Hòe béo đè thấp thanh âm, cười xấu xa hỏi. Tiêu Bố Y liền gạt mồ hôi trên trán, "Ngươi không thấy cả người ta toàn mồ hôi sao?" Hòe béo nghiêm nghị nhắc nhở, "Thiếu đương gia, mặc dù ngươi đã nhịn lâu rồi nhưng vẫn nên chú ý giữ gìn sức khoẻ, sau này còn nhiều thời gian mà." Tiêu Bố Y giả vờ giận dữ đấm Hòe béo, "Đa tạ đã nhắc nhở." Hai người cười đùa đi vào Tụ Nghĩa sảnh, thấy tất cả mọi người vẻ mặt nghiêm túc nhìn mình, vội thu hồi vẻ mặt tươi cười, "Đã tới chậm, xin thứ lỗi." Sơn trại không có nhiều quy củ, đa số mọi việc đều phải thương lượng là chính. "Bố Y, cháu tới rất đúng lúc." Tất cả mọi người đều có vẻ mặt thông cảm, Nhị đương gia Tiết Bố Nhân lại càng niềm nở lý giải, "Kỳ thật ban đầu chúng ta dự định để cháu nghỉ ngơi vài ngày, khổ nỗi người càng giỏi càng phải làm việc nhiều.” Tiêu Bố Y thầm nghĩ, còn nghỉ ngơi cái rắm, tối hôm qua đến ngủ cũng không ngon nữa. "Lại chuẩn bị ra ngoài đánh cướp sao?" Tiêu Bố Y thuận miệng hỏi. Đang ngồi ở đây ngoại trừ Tiêu Đại Bằng, Tiết Bố Nhân ra còn có Tiêu Tác, Thạch Cảm Đương, Lại Tam, đều là những khuôn mặt quen thuộc. Thêm cả Mạc Phong, Hòe béo nữa thì xem như ba thế hệ: lão, trung, thanh niên có thể nói chuyện trong sơn trại về cơ bản đều đã ở đây. Tiết Bố Nhân vỗ vỗ đầu vai Tiêu Bố Y, "Bố Y lại nói đùa rồi, cả ngày hôm qua chúng ta đã thương lượng, cuối cùng cũng thống nhất được ý kiến, quyết định chính thức bắt đầu việc buôn ngựa." Tiêu Tác, Thạch Cảm Đương đều gật đầu nói: "Trại chủ và Nhị đương gia nói không sai, chúng ta buộc phải đào ngũ chẳng qua cũng là để bảo toàn tính mạng, đích thực không nên lại cuốn vào vòng phân tranh." Tiêu Bố Y cảm thấy kỳ quái, không hiểu vì sao bọn họ lại chuyển biến nhanh như vây. Tiết Bố Nhân thấy vẻ nghi hoặc của hắn liền giải thích: "Bố Y, tối hôm qua người thăm dò tin tức của sơn trại đã quay về, nghe nói Trương Tu Đà đã đánh bại Tri thế lang Vương Bạc ở Sơn Đông, chẳng mấy chốc lại đánh tan quân Trác Nhượng ở Ngõa Cương, Đỗ Phục Uy cũng bị hắn bức cho phải co cụm lại ở Giang Hoài để khôi phục nguyên khí, không dám thò đầu ra. Đại Tùy mặc dù khói lửa nổi lên bốn phía, khởi nghĩa khắp nơi nhưng chỉ cần danh tướng Trương Tu Đà còn đó, chắc hẳn quân khởi nghĩa cũng không làm nên trò trống gì. Thấy vậy, chúng ta đã thương lượng một chút, quyết định cứ an phận mà làm giàu là hơn cả." "Bọn họ đều bị một mình Trương Tu Đà đánh bại sao?" Tiêu Bố Y nhịn không được hỏi. "Đúng vậy." sắc mặt mọi người giờ khắc này đều ngưng trọng. Tiêu Bố Y càng kinh hãi, trong trí nhớ của hắn, ngoại trừ Đại đương gia Trác Nhượng của quân Ngõa Cương ra thì cả Đỗ Phục Uy và Tri thế lang Vương Bạc đều rất xa lạ. Thế nhưng căn cứ theo những gì Tiêu Tác nói ngày hôm qua thì Vương Bạc và Đỗ Phục Uy đều xếp trước Trác Nhượng, hiển nhiên ở trong lòng Tiêu Tác thì Trác Nhượng chỉ có thể bài danh ở vị trí thứ ba. Vậy mà cả ba nhân vật thong thiên đó đều bị Trương Tu Đà đánh bại, vậy Trương Tu Đà kia chẳng phải là thần sao? "Trương Tu Đà thực sự lợi hại như vậy sao?" Người vừa hỏi chính là Mạc Phong, đầy vẻ không tin. Tiêu Đại Bằng rốt cuộc cũng lên tiếng: "Trương Tu Đà này mưu lược hơn người, binh pháp như thần, kinh khủng nhất chính là võ công rất cao cường, dũng mãnh vạn phu nan địch. Hơn nữa đối xử với thủ hạ từ trước đến nay đều giống như huynh đệ, thủ hạ của hắn ai cũng dũng mãnh tuyệt luân, lấy một địch trăm. Trước đây, thủ lĩnh nghĩa quân Bùi Trường Tài cùng Thạch Tử Hà đem hai vạn quân tấn công Lịch thành, Trương Tu Đà không kịp triệu tập nhân mã, chỉ dẫn theo năm kỵ binh xuất chiến. "Những binh sĩ khác thì chạy đi đâu?" Lần này người hỏi là Tiêu Bố Y. Trong lòng thầm nghĩ, Trương Tu Đà mãnh thì mãnh, chẳng lẽ lại vô mưu, binh sĩ không tuân theo sự điều khiển của hắn sao? "Lúc đó đang vào vụ mùa, binh sĩ đều ở nhà lo việc hết." Tiêu Đại Bằng cười nói. Tiêu Bố Y có chút nghi hoặc, không hiểu đã đi lính rồi lại còn lo làm ruộng là sao. Tiết Bố Nhân lại tiếp tục giải thích: "Bố Y, nội quy quân đội Đại Tùy hiện tại chính là, binh sĩ lúc có chiến tranh thì xuất chiến còn khi nhàn rỗi thì làm ruộng. Chỉ là do làm lính được miến trừ thuế dịch nên rất nhiều người lựa chọn thâm gia quân ngũ. Trương Tu Đà thương lính như con nên lúc đó đã cho thủ hạ về làm ruộng, Bùi Trường Tài và Thạch Tử Hà nắm bắt được sơ hở đó nên mới tấn công Lịch thành." Tiêu Bố Y gật gật đầu, dáng vẻ đã hiểu. Tiêu Đại Bằng lại tiếp tục nói: "Trương Tu Đà thân hãm trùng vây nhưng lại như chỗ không người, giết đến máu chảy thành sông. Sau đó viện binh trong thành xông ra, nghĩa quân trong nháy mắt sụp đổ. Từ đó có thể thấy được Trương Tu Đà cao siêu thế nào. Các ngươi sau này có gặp phải người này thì nhất thiết không nên đụng vào." Vẫn nói văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị. Mọi người ở đây đều là những hán tử, dù có bị đao cắt chảy máu thì sắc mặt cũng không đổi, hơn nữa cũng hiếm khi phục ai. Vậy mà nghe thấy ba chữ Trương Tu Đà đều im lặng không nói gì, Tiêu Đại Bằng đối với Trương Tu Đà vô cùng tôn sùng, cũng không ai tỏ ý không phục. Tiêu Đại Bằng niên kỷ tuy đã cao nhưng lá gan cũng không hề nhỏ đi, lão thậm chí có thể săn hổ phục báo. Lão có thể ngồi lên vị trí trại chủ một phần là do uy vọng nhưng phần khác là bởi dũng mãnh. Vậy mà khi đề cập tới nhân vật Trương Tu Đà này, trong thận trọng có tôn kính, trong kính nể có chứa cả hào hùng. Tiêu Bố Y nghe cha miêu tả, tâm thần trở nên mê mẩn, thầm nghĩ con mẹ nó đây mới chính là người thật việc thật, không phải bịa đặt. Trương Tu Đà so với Gia Cát Lượng còn liều mạng hơn. Gia Cát Lượng gặp phải tình huống thành không có lính thì dùng không thành kế, còn hắn, đến kế cũng không thèm dùng. Nhìn mọi người nghiêm túc, Tiêu Bố Y trong lòng không hề sợ hãi mà chỉ thấy hiếu kỳ. Trong lòng đột nhiên hăng hái hẳn lên, làm người phải như Trương Tu Đà vậy, uy phong bát diện, làm cho người khác kính ngưỡng. Lướt nhìn mọi người xung quanh, Tiêu Bố Y phát hiện trừ Mạc Phong và Hòe béo vẻ mặt mờ mịt không tin ra thì Tiêu Tác và Thạch Cảm Đương cũng nghiêm túc không nói gì, mặt lộ vẻ kinh hoàng. Thấy thế không khỏi càng khiến hắn muốn gặp Trương Tu Đà một lần. "Trương Tu Đà không liên quan gì tới việc của chúng ta." Tiết Bố Nhân cuối cùng cũng phá vỡ bầu không khí yên lặng. "Hắn giờ đã thăng cấp lên làm Tề quận thông thủ, Hà Nam thập nhị quận Thảo bộ đại sứ, chưởng quản việc thăng quan của quan viên Hà Nam, còn chúng ta ở xa tận Mã ấp, cùng hắn nước sông không phạm nước giếng. Huống chi, chúng ta bây giờ không làm mã tặc nữa mà đã chuyển sang buôn ngựa, hắn phải khuyến khích chúng ta mới đúng." Nghe vậy, mọi người đều cười gượng vài tiếng, cũng không cảm thấy có gì buồn cười cả. Tiêu Bố Y lại phá tan sự gượng gạo: "Nếu đã muốn buôn ngựa thì hiển nhiên phải đả thông nguồn ngựa và người mua. Cháu nghĩ hiện giờ khói lửa nổi lên bốn phía, chuyện xuất bán cho ai không cần lo, chuyện cần phải lo chính là nguồn ngựa." Tiết Bố Nhân vỗ đùi , tràn đầy cao hứng: "Bố Y thật nhạy bén, chỉ một câu đã nói nói ra được điểm mấu chốt. Mấy tháng qua chúng ta đã phát hiện Bố Y có thiên phú nuôi ngựa, như vậy không thể nghi ngờ là đã giải quyết được một vấn đề nan giải. Tất cả mọi người đều gật đầu tán đồng, buôn ngựa nghe thì đơn giản nhưng lúc bắt tay vào làm, cũng có không ít khó khăn. Đầu tiên là chuyện bệnh của ngựa, nếu không biết cách chữa trị thì vốn ban đầu bỏ ra sẽ mất hết. Tiêu Bố Y sau khi bệnh nặng một trận xong, toàn bộ ngựa trên sơn trại lại nhanh nhẹn, hăng hái hẳn lên, giống như Tiêu Bố Y bệnh thay chúng vậy. Bọn họ đương nhiên không biết Tiêu Bố Y hiện tại năng lực khác không nói, chứ nói tới cưỡi ngựa, thuần ngựa, dưỡng ngựa, chọn ngựa, tuyệt đối là công phu hạng nhất. Tiêu Đại Bằng cùng Tiết Bố Nhân không chọn nghề khác mà lại chọn buôn ngựa, dĩ nhiên ngoài việc tính chuyện lâu dài ra, thì chính vì bản lãnh của Tiêu Bố Ý đã làm cho bọn họ tin tưởng vào việc này! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang