[Dịch] Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 19 : Không vừa lòng

Người đăng: DerKaiser

Tiêu Bố Y cân nhắc từng cử động của đại hán ngay lúc đó, hồi lâu mới rút ra hai mũi tên để bắn thử, lúc này hắn mới phát hiện dùng tay nắm hai mũi tên có chút không được tự nhiên. Trước đây hắn đều dùng ba ngón tay để giữ tên rồi kéo dây cung, mà ba ngón tay này cũng là cố định, nhưng giờ lại phải dùng ba ngón tay đó để giữ hai mũi tên, đương nhiên là sẽ cảm thấy gượng gạo rồi. Đừng nói làm được như đại hán, dùng một cây cung bắn ra một lúc bốn mũi tên mà chỉ riêng việc hắn dùng ba ngón tay kẹp lấy hai mũi tên thì đã không thể kéo được dây cung rồi. Tiêu Bố Y chán nản ngồi xuống, vứt cung lên mặt đất, lúc này mới hiểu nghĩ là một chuyện, làm lại là chuyện khác. Đại hán có thể nhất cung tứ tiễn như vậy, đích thực là có bao gồm nhân tố võ công ở bên trong, lực ngón tay của hắn ít nhất cũng hơn mình nhiều lắm. Nhưng mà nhìn cung tên trên mặt đất, tính bướng bỉnh của Tiêu Bố Y lại dâng lên, lại một lần nữa kẹp lấy hai mũi tên, không biết tập qua bao nhiêu lần, ngón tay đã bỏng rát khó chịu, mới miễn cưỡng có thể giương cung, bắn ra hai mũi tên bay xiêu vẹo, lúc này hắn mới bất đắc dĩ đành đi về. Những ngày tiếp theo, Tiêu Bố Y ngoại trừ hỏi thăm sức khoẻ, thương thế của Hòe béo ra, đều là luyện đao cùng luyện tiễn. Được cái hắn tính nết quật cường lại không có nóng vội, tuy rằng nhất cung tứ tiễn vẫn chưa luyện được nhưng đã nghĩ ra một phương pháp giải quyết rất tốt. Trước đây để hiểu được ngôn ngữ của loài ngựa, hắn ăn ngủ đều cùng một chỗ với ngựa, cái loại nghị lực này cũng ít có người bì kịp. Mạc Phong, Hòe béo bọn họ cũng chỉ ước ao có được bản lĩnh thuần ngựa của hắn, nhưng hiển nhiên là bọn họ không hề chăm chỉ cùng khắc khổ được như hắn. Thương thế Hòe béo mặc dù nghiêm trọng nhưng dù sao cũng là thanh niên khỏe mạnh, mỗi ngày một khá. Ánh mắt Hàn Tuyết nhìn Tiêu Bố Y càng ngày càng ôn nhu, cũng biết sơn trại bọn họ có người bị thương nên cũng không hề đề cập tới chuyện quay lại trong tộc của nàng. Thế nhưng Tiêu Bố Y mỗi lần thấy vẻ lo lắng trong mắt nàng, đều có chút áy náy. Cứ như thế qua thêm nửa tháng, Tiêu Bố Y đã có thể miễn cưỡng chế trụ được hai mũi tên, chẳng qua độ chính xác khi bắn ra thì vẫn còn phải luyện tập thêm, tuy vậy nhưng trong lòng hắn cũng có chút vui mừng. Thế những nghĩ tới trọng đồng đại hán, quả thực là hắn không thể so sánh được với y, điều này khiến hắn có chút uể oải, chán nản. Một hôm, đang từ trên núi xuống, hắn bị Mạc Phong gọi đi đến Tụ Nghĩa sảnh. Ở đó toàn những khuôn mặt quen thuộc, nhưng lại có thêm một người mặc trang phục hết sức cổ quái. Người đó xương gò má cao, cái mũi cũng cao, bộ mặt thoạt nhìn giống như núi non trùng điệp vậy, Tiêu Bố Y chỉ liếc mắt nhìn một cái, đã biết y không phải là người Trung Nguyên. Quả nhiên, Lại Tam thấy Tiêu Bố Y đi vào, đã vội vã đứng lên giới thiệu, "Thiếu đương gia, đây là người Đột Quyết bản xứ mà ta tìm được, tên là Ba Đồ Cách Lặc. Có hắn dẫn đường, đi lại trên thảo nguyên hẳn sẽ không có vấn đề gì." Ba Đồ Cách Lặc khoảng bốn mươi tuổi, thoạt nhìn trầm ổn, lão luyện, vạt áo trước lật sang trái, rất có khí tức của thảo nguyên. Tiêu Bố Y khi tới thời đại này mới biết, thì ra ở nơi này, người Hán chỉ có những kẻ man di hoặc người chết mới mặc áo có vạt áo hướng sang trái. Người này mặc trang phục vừa nhìn đã biết chính là người thảo nguyên. Liếc mắt nhìn lão cha cùng Nhị đương gia, phát hiện bọn họ khẽ cau mày, trong lòng Tiêu Bố Y khẽ động, ôm quyền nói: "Hạnh ngộ, hạnh ngộ! Chờ ngươi đã lâu." Ba Đồ Cách Lặc nhếch mép cười, nói huyên thuyên vài câu, Tiêu Bố Y một câu cũng không hiểu, chỉ có thể nhìn Lại Tam. Trên khuôn mặt giống linh dương của Lại Tam như hiện lên một tầng quang mang thánh khiết, hay còn gọi là đắc ý. "Thiếu đương gia, hắn nói hắn cũng rất vui được gặp ngươi." "Hắn chỉ biết tiếng Đột Quyết thôi à?" Tiêu Bố Y có chút cau mày, thầm nghĩ nếu mà như vậy, chúng ta đây chẳng phải là sẽ phải trả gấp đôi số tiền cho một việc sao. Lại Tam kỳ thật cũng không phải là người trên sơn trại, lấy ánh mắt của Tiêu Bố Y mà xét thì y chính là một tên vô công rồi nghề ở trong Mã ấp. Trước đây đầu nhập vào sơn trại đã khiến cho Tiêu Bố Y có cảm giác, người này không có chuyện gì làm mới đi làm thổ phỉ. Từ khi Tiết Bố Nhân giao cho hắn việc này, Lại Tam cuối cùng cũng có cơ hội, Ba Đồ Cách Lặc này nếu chỉ có thể nói tiếng Đột Quyết, vậy việc đi thảo nguyên của bọn họ không phải đều phải giao cho Lại Tam sao? Nghĩ đi nghĩ lại, cho dù là Mạnh Thường Quân cũng có loại đệ tử trộm gà bắt chó như vậy, Tiêu Bố Y đành bỏ qua. "Hắn là người Đột Quyết bản xứ, đương nhiên chỉ biết nói tiếng Đột Quyết." Lại Tam nở nụ cười, "Bất quá may mà ta cũng biết chút ít tiếng Đột Quyết, có thể giúp các ngươi phiên dịch." "Vậy à." Tiêu Bố Y ngồi xuống, không hề nói gì. Tiết Bố Nhân cũng đã giải thích: "Bố Y, mọi việc đã chuẩn bị đủ, chỉ thiếu gió Đông, ta cùng trại chủ đã thương lượng rồi, lần này chúng ta chỉ là phái vài người đi trước dò đường, cũng không nóng nảy vội vàng muốn buôn ngựa ngay. Đợi sau khi đường lối đã thông rồi mới tính. Như vậy, chúng ta cần một người quen thuộc phong tục người Đột Quyết để dẫn đường, chuyện giấy thông hành cùng với can thiệp vào những việc xảy ra trên đường đều do hắn lo liệu, giúp chúng ta tránh khỏi rất nhiều phiền phức." Tiêu Bố Y gật đầu, cảm thấy lão cùng Hàn Tuyết nói đều không sai biệt lắm, trong lòng khẽ động, ghé tai nói thầm với Mạc Phong hai câu, Mạc Phong có chút ngạc nhiên nhưng cũng gật đầu đi ra ngoài. "Thù lao tính toán thế nào?" Tiêu Bố Y hỏi. "Không tính tiền." Lại Tam lớn tiếng nói. Tiêu Bố Y sửng sốt, thầm nghĩ tên này chẳng lẽ bị sét đánh trúng sao, "Có việc tốt như vậy sao?" "Chúng ta đã cân nhắc tới việc hiện nay sơn trại vừa mới phát triển, rất túng thiếu." Lại Tam giống hệt một tên tham quan đang ra vẻ thanh liêm, "Cho nên chúng ta hiện tại tạm thời không lấy thù lao, miễn là nuôi ăn ở là được rồi, kỳ thật cũng không đáng là bao, vì mọi người đi tới thảo nguyên, cũng đều lấy đất làm chiếu, lấy trời làm chăn." Lại Tam tận lực đem sự không vụ lợi của bản thân phóng đại, "Chúng ta nghĩ, sau này nếu như sơn trại đã phát triển lên, bắt đầu chính thức kinh doanh thì mỗi lần chỉ cần chích ra nửa thành tiền kiếm được cho chúng ta là được, nửa thành ta nghĩ thực sự cũng không tính là nhiều, đúng không?" Tiết Bố Nhân gật đầu, "Đích thực không nhiều." Tiêu Bố Y thầm nghĩ nửa thành đúng không nhiều, thế nhưng ngươi chỉ làm một lần đã muốn chiếm lấy năm phần trăm lợi tức, đến khi bãi chăn nuôi phát triển, tiểu tử ngươi cái gì cũng không cần làm, chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy? Nếu ngươi cái gì cũng không làm, cũng có thể chiếm được năm phần trăm lợi tức, vậy các huynh đệ đi theo hắn vào sinh ra tử, thiếu chút nữa toi mạng thì tính sao? Muốn dùng thủ đoạn bịp bợm chơi với lão tử sao, tiểu tử ngươi còn non nớt lắm. "Không được." Tiêu Bố Y kiên quyết lắc đầu, cũng dùng bộ dạng tình chân ý thật nói: "Sơn trại mặc dù mới bắt đầu phát triển nhưng mà tuyệt đối không thể bạc đãi ngươi như vậy, tiền nhất định phải trả, chuyện trích phần trăm để sau hãy tính." Lại Tam sắc mặt khẽ biến, nhưng vẫn nói, "Thiếu đương gia quá khách sáo rồi." Tiết Bố Nhân cùng Tiêu Đại Bằng đưa mắt nhìn nhau, không biết Tiêu Bố Y có ý gì. Theo bọn họ mà nói, đề nghị của Lại Tam cũng không sai, bởi vì ai cũng không biết bãi chăn nuôi rốt cuộc có thể phát triển hay không, có thể kiếm ra tiền hay không. Lại Tam cùng cái người Đột Quyết kia tự nguyện làm không công trong giai đoạn đầu đối với bọn họ mà nói đúng là một chuyện tốt, còn như sau này chia phần thế nào thì để lúc đó hãy tính. "Nếu như không chia phần, hai người các ngươi muốn lấy bao nhiêu thù lao?" Tiêu Bố Y hỏi. Lại Tam sắc mặt không hề khách sáo nữa, "Việc này thì, thiếu đương gia vốn chưa bao giờ đi xa nên không biết đạo lý gạo muối quý trọng, ta vốn muốn giúp sơn trại tiết kiệm một chút, nhưng nếu Thiếu đương gia đã nói thế, ta nghĩ muốn thuê được người như Ba Đồ Cách Lặc, nói như thế nào một lần cũng cần mấy chục chuỗi tiền mới đủ." "Mấy chục chuỗi tiền là bao nhiêu?" Tiêu Bố Y hỏi lại. "Ít nhất cũng phải bảy tám mươi chuỗi tiền." Lại Tam hừ một tiếng, có chút không vừa lòng. Tiêu Bố Y nhíu mày, thấy lão cha đang cười khổ còn Tiết Bố Nhân thì có vẻ bất đắc dĩ. Lúc đầu Đại Tùy đúc tiền ra, thống nhất tiền tệ trên cả nước, một nghìn tiền nặng tới bốn cân hai lạng, ngẫm lại cũng có chút nặng, mấy chục chuỗi tiền như thế, đương nhiên là một số lượng không nhỏ. Một văn tiền nếu như ở Mã ấp, ăn một bữa sáng không thành vấn đề, bảy tám mươi chuỗi tiền tương đương với chi tiêu của một gia đình bình thường trong vòng nửa năm, giá đó tuyệt đối không thấp. Hơn nữa sơn trại hiện nay vốn chính là tự lực cánh sinh, mọi thứ đều tự sản xuất ra, lương thực, rau cỏ, da lông dã thú nhưng đều không đổi được thành tiền, một lần phải chi ra bảy tám mươi chuỗi tiền cũng là một gánh nặng. "Kỳ thật chúng ta vốn không muốn lấy tiền." Lại Tam thấy vẻ khó xử của mấy người, khóe miệng nhếch lên, giọng mỉa mai, "Thế nhưng thiếu đương gia..." "Mấy chục chuỗi thì hơi nhiều, mười chuỗi tiền thì thế nào?" Lại Tam chào giá trên trời nhưng Tiêu Bố Y vẫn giữ ý định trả tiền. "Mười chuỗi tiền?" Lại Tam ngửa mặt lên trời cười lạnh tanh không hề có nửa phần tình cảm, "Vậy phiền thiếu đương gia tự đi tìm người Đột Quyết bản xứ đi, cái giá này ta thực sự không làm được." "Thực sự không làm được?" Tiêu Bố Y cũng nở nụ cười, "Kỳ thật ta cho rằng tất cả mọi người đều là người quen, cũng dễ làm việc cho nên ban đầu cũng muốn để các ngươi tham gia cùng. Chỉ có điều ta cũng biết một người Đột Quyết bản xứ khác, người này chẳng những không lấy tiền, nếu chúng ta đi tới đó mà nói, nàng có thể còn chiêu đãi nhiệt tình, hơn nữa nói không chừng còn có quà tặng nữa." "Tặng cái gì, tặng thiếu đương gia vài mũi tên chăng?" Lại Tam giọng nói châm biếm, hiển nhiên là y không tin. Hắn nói tặng cho vài mũi tên ý là người Đột Quyết từ trước đến nay đều có quan hệ bất hảo với người Trung Nguyên, cứ gặp mặt là động thủ, có bắn cho ngươi vài mũi tên cũng là chuyện bình thường. Mũi tên vốn đang ngồi đó, nhịn không được nói: "Việc này có liên quan gì tới ta?" Mọi người vốn muốn cười nhưng lại cảm thấy bầu không khí có chút xấu hổ, đều không khỏi trầm mặc tiếp. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang