[Dịch] Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 16 : Áo Khăn Ô Đặc!

Người đăng: DerKaiser

.
Đại hán oai phong lẫm lẫm, sát khí thấu trời, trường cung nơi tay, ngạo thị tứ phương. Hắn lấy mâu thay tên, bắn ra một mâu xong, ghìm cương đứng đó, liếc nhìn bọn lính Đột Quyết cũng không bắn thêm mũi tên nào. Nhưng ý tứ của hắn lại cực kỳ rõ ràng, chỉ cần bọn lính Đột Quyết còn dám tiến lên, tới một người sát một người, tuyệt sẽ không nương tay. Bọn lính Đột Quyết không đợi đại hán phát uy lần thứ hai đã ghìm cương ngựa lùi lại, vẻ mặt kinh sợ, khàn khàn nói: "Áo Khăn Ô Đặc! Áo Khăn Ô Đặc!" Bọn lính Đột Quyết quay đầu ngựa lại, thúc mã phi như tên bắn, trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa, đại hán cũng liếc nhìn Tiêu Bố Y nhưng chỉ lướt qua rồi quay đầu ngựa lại, hai chân thúc một cái đã phóng đi theo hướng ngược lại với hướng bọn lính Đột Quyết chạy. Tiêu Bố Y sửng sốt, không ngờ tới hắn không nói gì đã bỏ đi, không muốn bỏ qua liền lớn tiếng gọi: "Tráng sĩ, xin dừng bước." Đại hán chỉ hơi chậm lại nhưng cũng không dừng lại hẳn, xoay tay ném một cái, một vật đã bay tới trước mặt Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y cũng thoáng kinh hãi nhưng vẫn đưa tay bắt lấy, phát hiện đó là một cái bình sứ không lớn lắm, xem chừng dùng để đựng thuốc. Thanh âm của đại hán truyền tới, "trong uống ngoài thoa, dùng để cầm máu chữa thương." Thanh âm của hắn trầm thấp hữu lực, rất có sức thu hút, lúc này mọi người mới phát hiện đây là lần đầu tiên đại hán nói. Tiêu Bố Y không ngờ tới một người uy mãnh như vậy khi nói ra không hề ngang tàng mà lại trầm ổn dị thường. Đến khi Tiêu Bố Y ngẩng đầu lên thì đại hán đã đi mất, khiến hắn không khỏi thất vọng. Hắn muốn đại hán lưu lại một phần là muốn cảm ơn nhưng chủ yếu là muốn theo hắn học võ công, bắn cung. Ở cùng Tiêu Đại Bằng bọn họ đã lâu, Tiêu Bố Y vẫn luôn cho rằng võ thuật thời xưa cũng không có gì đặc biệt, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới đó là do hắn hiểu biết nông cạn. Nhìn bản lĩnh của đại hán hôm nay, vậy chỉ cần võ công của Trương Tu Đà kia cũng tương tự thế thì lấy năm người địch hai vạn tặc binh cũng là có thể. Khẽ thở dài một tiếng, biết đại hán can đảm cẩn trọng, giúp bọn hắn đánh lui bọn lính Đột Quyết xong đã vội vã rời đi, quá nửa là do có việc. Nhưng những người khẳng khái, hào hiệp thế này, không biết sau này còn có thể tái kiến không nữa. Nếu như không bao giờ gặp lại, vậy đó chẳng phải là việc đáng tiếc cả đời sao. Tiêu Bố Y tuy có chút suy nghĩ như vậy nhưng vẫn cầm bình sứ quay lại, thấy tất cả mọi người đang nhìn mình, đành giơ bình sứ lên cười gượng, "Hắn để lại cái bình sứ này, nói là thuốc để chữa thương cầm máu, thế nhưng..." Không đợi hắn nói hết, Chu Mộ Nho đã ngọ ngoạy đứng lên, "Để ta dùng trước." Tiêu Bố Y ngẩn ra, trận khổ chiến này thoạt nhìn chẳng có lý do nhưng cũng là chuyện thường tình ở vùng biên cương. Bởi vì lúc này đã là cuối thu, chính là dịp tốt để người Đột Quyết nam hạ cướp bóc. Ở chỗ này cuộc sống tuy thoải mái nhưng cũng phải trả giá rất đắt. Thế nhưng chuyện Chu Mộ Nho chủ động dùng thuốc trước cũng tuyệt đối không phải là chuyện bình thường. Trận chiến này kết thúc, trong bảy người thì bị thương nhẹ nhất chính là ba người Tiêu Bố Y, Dương Đắc Chí cùng Mũi tên, tuy vậy cũng bị thương vài chỗ. Còn trọng thương chính là bốn người Hòe béo, Mạc Phong, A Tú và Chu Mộ Nho, chiếu theo tính cách của Chu Mộ Nho thì hắn tuyệt đối sẽ không đòi dùng thuốc trước. Nhưng hắn đã đã nói thế thì ngoại trừ Mạc Phong có chút bất mãn ra, cũng không ai nói gì. Nói cho cùng ban nãy Chu Mộ Nho chiến đấu anh dũng, cũng bị thương không nhẹ. Chu Mộ Nho tiếp nhận bình sứ, dè dặt dùng móng tay lấy một chút thuốc bột màu vàng bôi lên trên miệng vết thương. Bình sứ mà đại hán đưa cho hắn không lớn nhưng thuốc bột lại hết sức hiệu nghiệm, chỉ bôi một chút lên mà máu rất nhanh đã ngừng chảy. Chu Mộ Nho thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy bình sứ đưa cho Tiêu Bố Y, "Thuốc này cầm máu rất tốt, Hòe béo đang cần nó." Tất cả mọi người đều cảm động, Mạc Phong lại càng xấu hổ, lúc này mới hiểu là Chu Mộ Nho vì lo sợ chỗ thuốc này xuất hiện vấn đề nên đã lấy thân để thử nghiệm thuốc. Thấy Hòe béo đang hấp hối, mọi người đều không dị nghị, đồng thanh nói: "Để cho Hòe béo dùng thuốc trước đi, bọn ta vẫn còn chịu đựng được." Tiêu Bố Y không hề do dự, rút chủy thủ ra, trước hết lôi các đầu mũi tên ra, cũng may Hòe béo tuy trúng mấy mũi tên nhưng nhờ da dày thịt béo nên vẫn còn cố gắng chịu được. Vừa moi được đầu mũi tên ra, máu Hòe béo đã chảy như trút, Tiêu Bố Y vội lấy thuốc bột đổ lên miệng vết thương, rất nhanh máu đã ngừng chảy. Mọi người đối với đại hán lại càng kính nể cùng cảm tạ thêm một tầng. Tất cả mọi người trong lòng đều biết, những người như đại hán sẽ không dễ bị thương, nếu đã bị thương thì thuốc chữa thương mang trên người nhất định so với vàng còn trân quý hơn, hắn tuy rằng không để ý đến Tiêu Bố Y, nhìn như ngạo nghễ, không chịu gò bó thế nhưng người ta chẳng những cứu tính mạng mấy người bọn họ mà còn lưu lại thuốc, đó cũng xem như là tận tình tận nghĩa rồi. Mọi người chẳng những không cảm thấy hắn kiêu căng mà chỉ hận chính mình không thể báo đáp. Lần lượt bốn đầu mũi tên tên người Hòe béo được lấy ra, bôi thuốc bột lên, số thuốc trong bình tuy còn không ít, nhưng ba người còn lại đều là từ chối không dùng vì họ biết số thuốc đó kỳ thật còn không nhiều lắm, tối đa cũng chỉ đủ cho một người dùng thôi. Cuối cùng Tiêu Bố Y bất đắc dĩ đành đem toàn bộ đổ vào trong miệng Hòe béo, lúc này Hòe béo đã bắt đầu phục hồi chút tri giác, miễn cưỡng nuốt xuống. Còn Dương Đắc Chí và Mũi tên đã ra ngoài tìm dây leo, cỏ khô buộc vào cán hai cây thương làm thành một cái cáng đơn giản, rồi buộc lên người hai con chiến mã. Mọi người đều biết Hòe béo không chịu nổi xóc nảy, với thương thế của hắn mà muốn ngồi trên lưng ngựa thì đúng là không chịu được, thế nhưng nếu như nằm lên cáng buộc vào hai con ngựa thì sẽ giảm đi rất nhiều đau khổ phải chịu. Có lẽ người khác phóng ngựa không thể bảo trì sự nhất trí nhưng có Tiêu Bố Y và Dương Đắc Chí cưỡi ngựa, vừa vững chãi vừa mau lẹ, thực sự là cực kỳ thích hợp. Mọi người nhao nhao lên ngựa, mấy người Chu Mộ Nho tuy bị thương nhưng không ảnh hưởng tới việc cưỡi ngựa. Những người cưỡi ngựa chính thức khi hai quân giao chiến rất ít dùng tay để khống chế dây cương. Dùng hai chân để điều khiển ngựa đối với bọn họ là đủ rồi, nếu không thì kỵ binh một tay phải cầm cương làm sao có thể giương cung bắn tên đây? Nếu muốn phân ra một tay để khống chế ngựa thì sợ rằng phải có ba tay mới đủ dùng. Tiêu Bố Y vì đề phòng bọn lính Đột Quyết quay lại, đã bảo mọi người đem cung tên sửa sang lại. Bảy người bọn họ hợp sức lại cũng chỉ giết được hơn mười người, riêng một mình đại hán đã giết gần hai mươi tên lính Đột Quyết, khắp thảo nguyên đều có thi cốt, máu tươi, còn có cả chiến mã mất chủ nữa. Ngựa cưỡi của mọi người toàn bộ đã chết, cùng nhao nhao tìm kiếm cho mình con ngựa thích hợp, Tiêu Bố Y mắt thấy có mấy con ngựa không ai cưỡi, đưa tay lên miệng huýt sáo một cái, mấy con ngựa đang tứ tán đó đều đi về phía hắn. Tiêu Bố Y vừa xoay người lên ngựa, đã thúc ngựa chạy đi, lại húyt sáo thêm một tiếng, đàn ngựa đều không chút do dự chạy theo bọn họ. Tất cả mọi người đều bái phục nhìn Tiêu Bố Y, tuy võ công bọn họ không kém Tiêu Bố Y là bao nhưng thuật cưỡi ngựa của hắn thì không ai sánh bằng, chỉ riêng việc huýt sáo đó thôi cũng không ai có thể làm được. Tiêu Bố Y trong lòng không có chút đắc ý nào, chỉ nghĩ tới buôn ngựa kỳ thật cũng nguy hiểm phi thường chứ không hề đơn giản như hắn tưởng tượng. Chạy song song với Dương Đắc Chí cùng mang theo Hòe béo, hắn bỗng nhiên nhớ tới một việc, "Đắc Chí, lúc bọn lính Đột Quyết chạy trối chết, nói cái gì mà sợ ta đó là có ý gì?" "Không phải là sợ ta đâu, là Áo Khăn Ô Đặc." Dương Đắc Chí vẫn giữ vẻ mặt hậm hực sửa lại nói. "Áo Khăn Ô Đặc, có nghĩa là gì?" Tiêu Bố Y nhịn không được hỏi. "Trong ngôn ngữ của người Đột Quyết thì đó là chỉ người anh hùng vô địch, có thể gọi là chiến thần." Dương Đắc Chí giải thích nói: "Người Đột Quyết tuy hung tàn nhưng trọng nhất là anh hùng, trọng đồng đại hán kia hiển nhiên đã làm bọn chúng sợ hãi, mới không chiến mà lui, bằng không thì với tính cách của chúng nhất định sẽ không dễ dàng rời đi như vậy đâu." "Anh hùng vô địch? Áo Khăn Ô Đặc?" Tiêu Bố Y ngửa mặt lên trời thở dài, "Người như vậy, đích thực chỉ có thể dùng bốn chữ này để hình dung." Dương Đắc Chí vẻ mặt có kích thích, cũng thở dài, "Đáng tiếc là phải vội vàng từ biệt, không có duyên nói vài câu." Tiêu Bố Y ngẩn ra, bật cười khanh khách, "Hoá ra ngươi cũng có ý nghĩ giống ta, xem ra ngươi cũng không biết người này." Dương Đắc Chí trên mặt có chút cổ quái, mãi mới nói: "Anh hùng như thế, từ trước đến nay luôn cao ngạo không chịu gò bó. Đó là phong cách của cao nhân. Nếu như có thể học được một chiêu nửa thức, ta nghĩ chúng ta hôm nay cũng không đến mức thế này." Nhớ lại ban nãy đại hán với nhất cung tứ tiễn, uy phong bát diện, Tiêu Bố Y cũng gật đầu, nói khẽ: "Tiếc là." Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang