[Dịch] Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 11 : Dê sống ở bên trong vách núi???

Người đăng: DerKaiser

Đám huynh đệ đều cười mắng, Tiêu Bố Y cũng cười nhưng lại không giải thích rõ La Mã là một thành phố, có lẽ hiện tại còn đang không ngừng phá hủy cùng xây dựng. Hắn đứng dậy đến chỗ yên ngựa tháo ống trúc cùng mấy con gà rừng xuống, trước hết cho đầy nước vào trong ống trúc. Mọi người nhìn nhau cười, cũng đều đứng dậy. Thiếu đương gia thông minh phi thường nhưng khó có được nhất chính là luôn làm gương cho mọi người, chứ không hề có dáng vẻ phách lối, cho dù là lúc nấu cơm cũng đều tự mình làm, không hề phân phó người khác. Mọi người phục hắn, thứ nhất bởi hắn là Thiếu đương gia nhưng lại càng phục hắn bởi vì hắn đối với mọi người đều giống như huynh đệ. Tiêu Bố Y rút từ trong ống giày ra một cái chủy thủ, đem mấy con gà rừng đến bên hồ mổ bụng rửa sạch sẽ. Hòe béo, Mạc Phong mang theo mấy con thỏ đến làm cùng. A Tú là người linh hoạt nhất chạy đến cây đại thụ cách đó không xa, chặt mấy cành cây rồi thu thập dây mây bắt đầu buộc thành giá gỗ. Ba người Chu Mộ Nho, Mũi Tên, Dương Đắc Chí cũng không hề nhàn rỗi, một người đi dắt ngựa còn hai người kia đi kiếm cỏ khô. Tất cả mọi người đối với cuộc sống nấu cơm dã ngoại, ngủ ngoài trời đã sớm thành thói quen, cùng nhau hành động, rành mạch phân minh. Tiêu Bố Y đã rửa sạch hết mấy con thỏ hoang, đưa cho Hòe béo và Mạc Phong. "Thiếu đương gia, thực ra mấy chuyện này để bọn ta làm là được rồi." Mạc Phong nói vậy nhưng lại tiền hậu bất nhất. "Ngươi làm?" Hòe béo mặt đầy nghi ngờ, "Ta chỉ sợ ăn phải phân thôi." Mọi người lại cười ầm, Tiêu Bố Y cũng nhịn không được cười theo, tay vẫn không ngừng lấy bùn ở cạnh hồ đắp lên mấy con gà. Mấy con gà đó tuy có mổ bụng nhưng không hề được vặt lông. Lúc này A Tú đã làm xong cái giá, đang đào một cái hố. Hai người nhìn nhau cười ăn ý. Tiêu Bố Y đem đống bùn có bọc con gà ở trong bỏ xuống cái hố, A Tú lặng lẽ đem cỏ khô lấp lên mặt hố. Sau đó lấy đá lửa ra, đánh vài cái để đốt đống cỏ khô rồi đặt cái giá lên trên. Lúc này hai người Hòe béo, Mạc Phong đã xâu mấy con thỏ lại, đặt lên trên cái giá để nướng. Mọi người thỉnh thoảng lại trêu chọc lẫn nhau, không khí vô cùng hoà thuận vui vẻ. Đến lúc mấy con thỏ đã nướng vàng ruộm, mở nhỏ xuống từng giọt, hương thơm bốc lên ngào ngạt, tất cả mọi người đều không khỏi nuốt nước miếng. A Tú lại vô thanh vô tức dời đống lửa đi, mọi người đào chỗ đất vừa rồi mới chôn mấy con gà xuống, lấy ra cục bùn đã khô cứng. Tiêu Bố Y tiện tay cầm cục đá đến đập mạnh vào đó, tảng bùn vỡ tan, lông mấy con gà cũng theo tảng bùn mà tự tróc ra, tầng thịt vừa hiện ra thì mùi thơm đã xộc vào mũi. Tiêu Bố Y bản thân cũng rất tự lập, ngay như trước kia cũng đã từng đi đây đi đó, lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường. Đến nơi đây lại càng học thêm được nhiều kỹ năng sống nơi dã ngoại. Nơi này mọi người đều không phải là đầu bếp nhưng cho dù bị ném vào rừng rậm, hoang mạc cũng tuyệt đối không bị chết đói, chỉ khác nhau ở tay nghề nấu ăn thuần thục, trình độ cao thấp thôi. Tất cả mọi người đều đã chảy nước dãi, ăn theo ý thích. Đến khi đã ăn no, Hòe béo khoan khoái ngồi dựa vào một cái cây ở bên cạnh, nấc lên một cái, "Còn đi đánh cướp hay buôn ngựa làm cái gì, mỗi ngày đều thế này, không cần phải vất vả chẳng phải sướng hơn ư." Mạc Phong cũng nhìn xung quanh rồi nói, "Con mẹ nó, chỗ này thật không tệ, ta vẫn cho rằng sơn trại cũng đã không tệ rồi, thật không ngờ vẫn là ếch ngồi đáy giếng. Bất quá nếu có thêm mấy nữ nhân thì đó chính là hoàn mỹ, không thiếu sót. Mũi Tên, ngươi nói có đúng không?" Mũi Tên vẫn chậm rãi nuốt thức ăn trong miệng, bộ dáng cực kỳ quý trọng, Mạc Phong chỉ còn cách quay đầu nhìn lại, "Tiểu tử này mỗi lần ăn cơm đều chậm chạp như ma đói ấy, ta thấy phát sợ." Mũi Tên nhếch mép cười, cũng không trả lời. Mạc Phong lại nhìn về phía Dương Đắc Chí, "Đắc Chí, ngươi còn chưa phóng rắm ra đó nha, ta ngày hôm nay sẽ không có..." Hắn còn chưa nói xong thì 'xì' một âm thanh vang lên, mọi người đều sửng sốt, trong nháy mắt đã vội vã đứng lên. Dương Đắc Chí vẫn giữ nguyên thần sắc uất ức, còn mọi người so với hắn còn muốn uất ức hơn bởi vì đã cảm thấy có một mùi lạ truyền tới. " Hảo tiểu tử, ngươi thực sự đánh rắm nha." Mạc Phong lúc này mới tỉnh ngộ. Mọi người cùng tản ra, Mạc Phong bước đi hai bước, kéo A Tú lại, "A Tú, nếu như ngươi ở chỗ này gặp được một nữ nhân đẹp như tiên nữ, câu thứ nhất ngươi nói là cái gì?" A Tú ngáp một cái, "Đã khuya rồi, chúng ta cùng đi ngủ đi." Mạc Phong thật không ngờ A Tú so với chính mình còn háo sắc hơn, chỉ có thể cười gượng rồi buông tay ra, lẩm bẩm nói: "Hoàn toàn chính xác, dù là thần tiên thì cũng đều phải ngủ." Nữ nhân cũng không có xuất hiện, Mạc Phong lại bắt được một người cuối cùng, "Mẫu Nhũ, đêm nay trời có mưa không?" Tiêu Bố Y cũng nhìn về phía Chu Mộ Nho, trong mắt cũng có ý hỏi. Mọi người mặc dù là mã phỉ nhưng đều có điểm độc đáo, Chu Mộ Nho tiễn pháp bình thường, võ công cũng thế nhưng lợi hại nhất chính là khả năng nhìn sắc trời. Hắn dự đoán thời tiết quả thực so với dự báo thời tiết ở thời nay còn chính xác hơn. Tiêu Bố Y sau này nghe ngóng biết được, hoá ra ông cha hắn đều làm ruộng, không khỏi thầm thấy xấu hổ. Chu Mộ Nho mặt nhăn lại, "Mạc Phong, ta van ngươi, ngươi sau này có thể gọi ta là tiểu Chu hoặc là Chu Mộ Nho được không?" "Được, biết rồi mà, Mẫu Nhũ." Mạc Phong đáp ứng ngay. Chu Mộ Nho thoạt nhìn muốn đem Mạc Phong xứ lý như mấy con gà rừng, đắp bùn lên trên rồi chôn xuống dưới đất, nhưng chỉ liếc mắt nhìn Tiêu Bố Y rồi lại quay đầu nhìn bầu trời. Chỉ nhìn trong chốc lát, Chu Mộ Nho đơn giản nói: "Trời nắng." Tất cả mọi người đều đã yên tâm, không tìm góc nào khuất gió nữa mà tùy tiện nhào về đám cỏ dại ven hồ nằm xuống. Cũng bởi mệt nhọc nên ngay sau đó đều đã ngủ say. Tiêu Bố Y cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, nghe tiếng nước ầm ầm bên tai, trong lúc nhất thời cảm xúc dâng trào, khó mà ngủ được. Bầu trời sao bây giờ cùng nghìn năm sau đều không khác nhau là mấy, nhưng cũng có điểm khác biệt. Ít nhất bây giờ mà xem thì bầu trời càng trong sáng hơn, nhưng lại càng khó mà thấu hiểu được. Hàn Tuyết một mình ở lại sơn trại chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì, từ lúc nàng kêu lên thì người trong sơn trại đã đối xử với nàng thân thiện hơn không ít. Tiêu Đại Bằng tuy ngoài miệng không nói nhưng nụ cười trên mặt lại chưa từng biến mất. Nhưng có liên quan gì tới hắn đâu, Tiêu Bố Y khóe miệng lại hiện lên tia cười khổ, đôi khi lại muốn không từ mà biệt. Nhưng quả thực ngựa ở nơi này so với nghìn năm sau thì ưu tú hơn rất nhiều, hắn đã tìm kiếm hãn huyết bảo mã mấy năm rồi, không biết đến nơi đây có tìm thấy không? Vừa nghĩ nếu như tìm được bãi cỏ, rất nhanh sẽ đi tới thảo nguyên, đi tìm những giống ngựa chỉ có thể thấy ở trong sách như bạch đề ô, táp lộ tử thì Tiêu Bố Y đã kích động một hồi. Cứ thế trằn trọc suốt đêm, nghe tiếng nước ầm ầm đến khi trời mưa lất phất thì mới ngủ thiếp đi. Đến khi ánh mặt trời chiếu vào mặt, chợt nghe thấy tiếng Mạc Phong gọi: "Bố Y, dậy đi." "Chuyện gì?" Tiêu Bố Y trở mình ngồi dậy. "Bọn họ đang đánh cuộc." Mạc Phong cực kỳ hứng thú nói. "Ai đánh cuộc? Mà đánh cuộc cái gì?" Tiêu Bố Y ngẩn ra. "Bọn họ đánh cuộc là trong vách núi có dê." Mạc Phong lớn tiếng nói. Tiêu Bố Y ngẩn ra, "Từ góc độ thực vật học mà nói, điều này là không có khả năng." "Từ góc độ động vật học mà nói, điều này là không có khả năng." Mạc Phong hiển nhiên bắt chước theo khẩu khí quen dung của Tiêu Bố Y một cách tinh quái, hiện nay cũng đã biết cái gì là thực vật học. "Bọn họ bây giờ đang cãi nhau ầm ĩ, ngươi đi tới can đi." "Ngươi sao không can đi?" Tiêu Bố Y lầm bầm đứng dậy nói, xoa nhẹ hai con mắt còn đang buồn ngủ. "Ta sao lại can họ." Mạc Phong nói, "Mặc dù theo góc độ cái gì học mà nói, linh dương hẳn là sống ở trên sườn núi, không thể sinh trưởng ở trong vách núi nhưng ta lại tin tưởng vào thính lực của Đắc Chí, cho nên ta đã đánh cuộc hai chuỗi tiền là Dương Đắc Chí thắng." Thấy Tiêu Bố Y ngẩn người nhìn mình, Mạc Phong cười nhẹ, "Thiếu đương gia, ta có phải rất vô sỉ đúng không?" "Ngươi không phải vô sỉ..." rồi Tiêu Bố Y nói thêm một câu: "mà là cực kì vô sỉ." Tiêu Bố Y đi vòng qua hồ hướng về phía vách núi đối diện, đến khi đi qua mới phát hiện, cảnh sắc trong cốc lúc sáng sớm càng đẹp không sao tả xiết. Nhất là thác nước chảy thẳng xuống, ầm ầm mãnh liệt, vô cùng hùng vĩ. Tối hôm qua lúc hoàng hôn nhìn lên, tuy đã thấy rất đẹp rồi nhưng sáng nay mới là đặc sắc, chấn động lòng người. Bất quá hắn không có thời gian thưởng thức cảnh đẹp, đã phát hiện Hòe béo đã đỏ mặt tía tai, thoạt nhìn trông càng béo hơn, còn Dương Đắc Chí trên mặt chỉ có uất ức, không hề có nét mặt nào khác. Mũi Tên cùng A Tú đang nhàn nhã, thảnh thơi ngồi nhìn, Chu Mộ Nho thấy Tiêu Bố Y đi tới, đã lớn tiếng nói: "Thiếu đương gia tới rồi, có kết luận rồi." Tiêu Bố Y thấy Chu Mộ Nho cao hứng, nhịn không được hỏi: "Ngươi cũng đánh cuộc à?" "Ừ, ta cũng đánh cuộc hai chuỗi tiền, đánh cuộc Hòe béo thắng, Thiếu đương gia người thử nói xem, dê làm sao có thể sống ở trong vách núi, chuyện này không phải buồn cười giống như cá sống trên cây sao?" "Ngươi đừng nói nữa, ta thực sự đã thấy cá sống ở trên cây rồi." Chu Mộ Nho thoáng cái cũng gân cổ lên nói: "Mạc Phong, ngươi chớ có gạt người chết không đền mạng, ông cha ta cả đời làm ruộng, chưa bao giờ thấy cá sống ở trên cây." "Mẫu Nhũ, cày ruộng là cày ruộng, chứ không phải trồng cây." Mạc Phong phá lên cười, "Ta một chút cũng không hề lừa ngươi, ngày trước ta ở cạnh sông Hoàng Hà, có một ngày không biết là ông trời mắt bị mù hay mới mở mắt, đã thổi lên một cơn gió thật lớn. Gió thổi qua sống Hoàng Hà, làm nước sông cuộn lên. Sau đó vọt tới thôn xóm của ta, tiếp đó 'lốp bốp' có rất nhiều cá rơi xuống, rồi lại có rất nhiều cá rớt xuống thân cây, ngươi nói thử xem, thế có tính là cá sống trên cây không?" Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang