[Dịch] Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 10 : La Mã cũng là một loại mã!

Người đăng: DerKaiser

Phương xa quần sơn sừng sững, liên miên không dứt, thật bao la hùng vĩ, mặt trời lặn sau rặng mây đỏ nơi chân trời, làm cho quần sơn xanh rì như được khoác thêm một lớp xiêm y màu hồng. Tiêu Bố Y liếc mắt nhìn, trong lòng không ngớt tán thán, đột nhiên thấy thiên địa thật to lớn, còn nhân loại lại quá nhỏ bé. Tranh đấu của con người thực sự không có nhiều giá trị lắm. Hắn đối với địa thế nơi này cũng không quen thuộc nên cuối cùng ghìm cương cho ngựa đi chậm lại, ánh mắt nhìn về phía hai người Mạc Phong cùng Hòe béo, có chút kỳ vọng hỏi: "Các ngươi đã tới nơi này bao giờ chưa?" Trông thấy ánh mắt hai người nhìn về phía mình, Tiêu Bố Y cũng biết là đã hỏi đường người mù, thật không ngờ Hòe béo lại lớn tiếng nói: "Ta biết đây là nơi nào!" "Vậy đây là nơi nào?" Tiêu Bố Y cũng có chút bất ngờ. "Nơi này chắc hẳn chính là Kim Sơn ở đông Đột Quyết." Hòe béo dương dương tự đắc. "Nói láo, nơi này còn chưa tới trường thành, sao có thể là Vu Đô Kim Sơn được?" Mạc Phong tràn đầy khinh thường. Tiêu Bố Y cũng muốn cầm roi đánh hắn, "Nơi này mà là Kim Sơn vậy chúng ta đêm nay không bằng đi nha trướng Đột Quyết gặp Thủy Tất Khả Hãn?" Tất cả mọi người đều nở nụ cười, Đột Quyết từ đông sang tây có hai đại nha trướng, đều là nơi Đại Hãn cư trú, cũng giống như hiện nay Hoàng thượng cư trú ở Đông Đô - Lạc Dương hoặc là Tây kinh Trường An. Nha trướng ở phía tây Đột Quyết hiện tại nằm ở Tây Vực, thẳng một đường với Bắc Hà, còn nha trướng của Đại Hãn ở phía đông Đột Quyết thì nằm ở phụ cận Kim Sơn. Mọi người tuy phóng ngựa phi nhanh được khoảng hai trăm dặm nhưng dù sao cũng chưa đến Hoàng Hà, cũng còn chưa nhìn thấy trường thành ở biên cương, rõ ràng là còn cách Kim Sơn rất xa. Trường thành này kéo dài từ Du lâm đến Tử hà. Lúc này bọn họ lại song hành theo hướng Tây, nên không thể đến được Kim Sơn một nơi nằm ở rất xa bên ngoài trường thành. Hòe béo rõ ràng là đang nói đùa, Tiêu Bố Y cũng thế. Hòe béo gãi đầu cười, "Thiếu đương gia, ngươi hỏi ta cũng như trèo lên cây tìm cá, nếu như là ở Trung Nguyên có thể chúng ta còn biết một chút, chứ trong mấy năm gần đây, nơi này đã là nơi xa nhất mà chúng ta đi tới rồi đó." "Trời sắp tối rồi." Mạc Phong ngẩng đầu nhìn trời nói, "Bố Y, đêm nay e rằng không trở về được." "Vậy đi thêm một chút nữa." Tiêu Bố Y không muốn buông tha, nếu như bây giờ mà quay về rõ ràng là nửa chừng bỏ dở. Chung quanh trăm dặm hắn đã tìm mấy lần rồi, mà vẫn chưa thấy bãi cỏ mà hắn cho là lý tưởng. Tiêu Bố Y cố chấp đi trước, tất cả mọi người đều lắc đầu. Thiếu đương gia tuy dễ nói chuyện nhưng tính tình lại bướng bỉnh, chuyện hắn đã quyết thì người khác khó mà thay đổi được. Mọi người lại tiếp tục phi ngựa, làm kinh động không ít gà rừng, thỏ hoang. Tiêu Bố Y với tay lấy cung, 'băng' một tiếng, một con gà hoang mới nhảy lên đã bị tên xuyên qua cổ, rơi xuống mặt đất. Mọi người sửng sốt, nháy mắt đã hiểu dụng ý của Tiêu Bố Y, hắn lúc này săn thú dụng ý chính là để chuẩn bị cho bữa tối, muốn ngủ lại ở quanh đây. Không đợi Hòe béo nịnh Tiêu Bố Y, cung tên mọi người đã vù vù bắn ra. Chẳng mấy chốc mấy người đã bắn chết ba bốn con thỏ, bảy tám con gà rừng. Ngoại trừ Hòe béo và Mạc Phong ra, Tiêu Bố Y còn mang theo bốn huynh đệ trong sơn trại, cũng đều là thanh niên, tiễn pháp cũng không tệ. Một người mắt to lông mày rậm tên là Chu Mộ Nho, tứ chi phát triển lại thêm cơ ngực cường tráng vô cùng, thường hay bị Mạc Phong gọi là Mẫu Nhũ. Một người khác thân gầy như mũi tên, đầu khá lớn giống như đầu mũi tên, mọi người dứt khoát gọi hắn là Mũi Tên, đến bây giờ Tiêu Bố Y còn không biết tên của hắn là gì. Ngoài ra còn hai người khác, tướng mạo bình thường, đều thuộc dạng lẫn vào trong đám người là tìm không ra. Một người tên là Dương Đắc Chí, lúc nào cũng buồn bực sầu não, thần sắc thất bại, nhĩ lực rất tốt, lần nào đi ra ngoài cũng cần hắn. Lần trước khi đánh cướp, là người thứ nhất nghe được âm thanh của dê béo. Người kia là A Tú, sắc mặt sạm đen. Hoa có nhiều loại, người với người cũng bất đồng. Bảy người tướng mạo khác nhau, thế nhưng đều là hảo thủ sử dụng cung tên, tuy là không được chuẩn xác như thần giống Tiêu Bố Y, nhắm mắt cũng có thể bắn trúng con mồi, nhưng bắn chết thỏ hoang và gà rừng thì không thành vấn đề. Mọi người xoay mình xuống ngựa đem con mồi nhặt lên treo ở yên ngựa rồi lại tiếp tục đi tiếp. Đến khi mặt trời bị ngọn núi che khuất thì mọi người đã tới chân núi. Nhìn núi cao sừng sững, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, thầm nghĩ chẳng lẽ phải trèo qua núi để xem có bãi cỏ thích hợp không? Tiêu Bố Y ánh mắt như điện, chăm chú tìm kiếm, phát hiện một con đường nhỏ hướng về phía ngọn núi, liền thúc ngựa đi về phía đó. Địa thế bắt đầu biến hóa, từ trùng trùng điệp điệp trở nên quanh co, khúc khuỷu. Tuy đã đi một đoạn rất xa nhưng địa thế cũng không cao thêm, điều này làm cho Tiêu Bố Y hơi hơi có chút tin tưởng. Dọc đường nham thạch nhọn hoắt, sừng sững như mũi kiếm. Mọi người chậm rãi tiến vào trong một cái khe dài, chỉ có thể từng người một đi vào. Người khác thì không nói gì, riêng Hòe béo lại nhịn không được nói thầm, "Mạc Phong, con đường này rốt cuộc là thông tới đâu?" Mạc Phong cũng lo sợ, "Có quỷ mới biết được." Mạc Phong mới nói có quỷ, trong khe núi chợt có gió thổi, ngầm chứa âm thanh nức nở nghẹn ngào. Sắc trời dần tối, trong khe núi sớm đã lờ mờ, trông có phần thê lương. Tiêu Bố Y đột nhiên ghìm cương ngựa dừng lại, tất cả mọi người đều rùng mình, thấp giọng hỏi: "Thiếu đương gia, làm sao vậy?" Tiêu Bố Y sắc mặt lại có ý mừng, "Các ngươi có nghe thấy gì không?" -" Nghe cái gì?" Tất cả mọi người cùng hỏi. Tiêu Bố Y thở dài, "Thực ra các ngươi cần phải dùng hai tai nhiều hơn, dùng miệng ít đi mới đúng. Thượng Đế cho chúng ta hai tai mà chỉ có một miệng, ý muốn bảo chúng ta nên nghe nhiều mà nói ít." "Thượng Đế là ai, thật sự lợi hại như vậy sao? Ta chỉ biết là tai và miệng ta là do cha mẹ cấp cho mà thôi." Hòe béo vẫn còn nghi ngờ hỏi tiếp. Tiêu Bố Y dở khóc dở cười, "Thượng Đế chính là cha ngươi." "Thì ra là thế." Hòe béo bừng tỉnh đại ngộ. Dương Đắc Chí uất ức làm thinh, Mũi Tên ánh mắt khẽ động, "Có tiếng nước." Mọi người tinh thần tỉnh táo hẳn lên, bãi cỏ muốn tốt đẹp thì nguồn nước là không thể thiếu, tiếng nước tuy không nói lên có bãi cỏ ở đó nhưng ít nhất cũng có hy vọng. Tuy rằng sắc trời đã muộn nhưng vẫn theo Tiêu Bố Y thúc ngựa đi tiếp. Càng vào sâu trong khe núi dài , tiếng nước lại càng rõ. Đến khi mọi người ra khỏi khe núi, đã nghe thấy tiếng sóng lớn đập vào bờ, đưa mắt nhìn phía trước, đều không khỏi sững sờ, trong ánh mắt tràn đầy ý tán thưởng. Đến như Hòe béo cũng đều há to miệng, không thể khép lại. Phía trước rộng mở trong sáng, vách núi không xa có một cái thác nước ào ào chảy xuống, giống như bạch long nhập hải, làm bắn lên những bọt sóng, hơi nước mù mịt. Gió núi thổi qua, hơi nước lại tỏa ra xung quanh khiến cho toàn thân khoan khoái dễ chịu. Thác nước như bạch long lao xuống tạo nên một cái hồ lớn có chu vi rộng rãi, mực nước ổn định, chắc chắn là có chỗ thoát nước. Ngoại trừ mấy trượng chỗ thác nước đổ xuống làm mặt nước xao động, còn xa xa nơi đó mặt nước như gương đồng. Trên sơn trại cũng có một cái hồ lớn nhưng lại không có thác nước rung động lòng người như thế. "Thật là thế ngoại đào viên!" Tiêu Bố Y đưa mắt nhìn một vòng, cảm thấy nơi đây không thích hợp chăn ngựa nhưng lại thích hợp để ẩn cư. Ven hồ đầy hoa dại sặc sỡ không biết tên, cây cỏ xanh tốt, thảo nào giữa cảm giác mát của hơi nước lại ẩn chứa mùi hương thoang thoảng. Tiêu Bố Y xoay mình xuống ngựa, dắt ngựa đến bên hồ nước uống, bản thân lại đi xung quanh, thấy trừ một cái khe núi hẹp dài thì xa xa đều là vách núi dựng đứng, không có lối ra. Khoanh chân ngồi xuống, Tiêu Bố Y cười nói: "Tuy không tìm được bãi cỏ nhưng nơi này còn hơn thế ngoại đào nguyên, mọi người bôn ba vất vả một ngày đã quá mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi một đêm rồi tính tiếp." Mọi người thấy hắn có phần thất vọng nhưng vẫn nghĩ tới người khác, đều cảm động, nhao nhao an ủi nói: "Thiếu đương gia, không cần sốt ruột, mọi người đã chuẩn bị mấy năm nay, cũng không vội vàng gì mấy ngày, cứ từ từ rồi sẽ tìm đươc địa phương tốt mà." "Thiếu đương gia, ngươi cũng đã nói qua: "La Mã không phải một ngày mà dựng nên, bãi cỏ của chúng ta nhất định cũng không phải vài ngày là có thể tìm được." Hòe béo an ủi Tiêu Bố Y. A Tú lại gần hỏi: "La Mã là loại mã gì? Vì sao lại dựng nên mà không phải là nuôi lớn?" Hòe béo gãi đầu, "Thiếu đương gia nói đó là một loại mã rất lớn, so với Đông Đô cũng không sai biệt lắm." "Nói láo." Mạc Phong mắng: "Thiên hạ làm gì có loại mã lớn như vậy." Giây lát cảm thấy có phần không ổn, vội nhìn về phía Tiêu Bố Y nói: "Thiếu đương gia, ta không phải nói ngươi nói láo, ta chỉ nói Hòe béo thôi." Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang