[Dịch] Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 1 : Bạo lực cũng là một loại vẻ đẹp

Người đăng: DerKaiser

Hòe béo là một tên mã phỉ, lúc này đang nằm sấp trên sườn núi, vươn cổ nhìn xuống dưới chân núi, trong lòng hơi khẩn trương. Hắn thật không ngờ bản thân cũng có một ngày trở thành cướp. Vuốt vuốt cái đầu thạch cơ (máy bắn đá) bên người, dịu dàng như vuốt ve thân thể nữ nhân vậy, Hòe béo nhìn thiếu đương gia ở phía trước không xa, tựa như đang nhìn mối tình đầu của mình. Thiếu đương gia có tài, khá là có tài. Hòe béo lúc nghĩ tới đây, cũng đã trấn định lại. Dường như lần này không phải đi đánh cướp mà chẳng qua là đi cướp gái đẹp. Thiếu đương gia sau khi bệnh nặng một hồi như biến thành người khác. Tại chung quanh sơn trại sắp đặt một chút, vài ngày sau đã phát minh ra đầu thạch cơ này, chính là công cụ nhất định phải mang theo khi ra ngoài phục kích đánh cướp. Thấy lão trại chủ than thở đánh cướp trên thảo nguyên quá mệt mỏi, Thiếu đương gia thúc ngựa phi nước đại mấy ngày thì tìm ra cái thông thương yếu đạo này. Sau này chỉ cần há miệng chờ sung là được. Bọn sơn tặc đều nói bây giờ dê béo chạy còn nhanh hơn cả ngưa gầy , truy đuổi rất là mệt. Thiếu đuơng gia lại phá bỏ cách làm truyền thống cũ, nhất hô mà lên của mã tặc mà chuyển sang lựa chọn địa thế này, không nghiên cứu nữ nhân nữa mà chuyển sang nghiên cứu binh pháp. Hiện nay phương pháp đánh cướp trong binh pháp có nói rất hay, đó chính là binh chia hai đường, tập kích bất ngờ cộng thêm đánh bọc sườn. Hòe béo trong lòng kích động ghê lắm, dật vu ngôn biểu, từ lúc đi theo thiếu đương gia đánh cướp đến giờ đều dễ dàng giống như bắt ba ba trong rọ, chưa bao giờ thất thủ. "Hòe béo, ngươi nói lần này nhiều khủng long hay nhiều gái đẹp?" Mạc Phong ở bên cạnh chảy nước dãi, thần sắc đầy vẻ háo sắc. "Cho dù là khủng long hay gái đẹp, ta chia cho ngươi một người là được chứ gì." Hòe béo rất là thỏai mái nói. Cái từ 'khủng long' này chính là do thiếu đương gia phát minh ra, ý chỉ những cô gái xấu, giống như Đông Thi vậy. Mặc dù không biết khủng long là cái dạng gì thế nhưng thiếu đương gia thông minh, lại giải thích cho bọn hắn. Thiếu đương gia hỏi bọn hắn có biết con nhím không, nó so với khủng long cũng không khác biệt lắm. Mọi người thế là bừng tỉnh hiểu ra, đều khâm phục thiếu đương gia tài giỏi, suy nghĩ thiên mã hành không, không như thông thường. Điều này thực sự khiến Nhị đương gia vốn lấy mưu trí xưng hùng trong sơn trại cũng phải mặc cảm tự ti. Hòe béo biết mình ít đọc sách, nhưng thiếu đương gia hình như cũng chưa bao giờ đọc sách thì phải, hắn làm sao lại có thể nói nhiều câu tuyệt diệu như vậy? Chẳng hạn như: "Trước giường ánh trăng sáng, Dưới đất hài một đôi. Hôm qua vừa quá chén, Tỉnh dậy vẫn buồn nôn." Thiếu đương gia làm thơ rất chân thực, trần trụi, cũng chỉ là gieo vần ăn khớp nhưng lại nói ra sự sầu khổ, thê lương nhiều năm của những người trên sơn trại. Nhị đương gia khi nghe được Thiếu đương gia ngâm thơ tác đối, lập tức coi như người trời, nói Thiếu đương gia có tài của Trạng Nguyên, làm sơn tặc thật quá khuất tất. Ánh mắt kính nể, sùng bái rơi vào bên mặt Thiếu đương gia, Hòe béo lại cảm thấy Thiếu đương gia vô cùng oai phong. Mặc dù không cảm thấy Thiếu đương gia làm thổ phỉ là Nan Bá Uông, thế nhưng thổ phỉ mà đẹp trai như thế thì tuyệt đối là Nan Bá Uông trong đám thổ phỉ. Nan Bá Uông dĩ nhiên cũng là phát minh của Thiếu đương gia, ý muốn nói là đệ nhất. Mặc dù không rõ Nan Bá là ai, sao lại kêu uông uông như chó vậy, thế nhưng Thiếu đương gia nói gì, bọn họ đều ghi tạc trong lòng. Hòe béo cũng hy vọng bản thân một ngày kia có thể trở thành Nan Bá như trong lời nói của Thiếu đương gia, cứ uông uông mà náo động một phen. Tiêu Bố Y ánh mắt nhìn phía chân núi, lẳng lặng chờ dê béo đến tận cửa. Dê béo chính là thuật ngữ chuyên nghiệp của thổ phỉ, chính là các thương gia. Đường nét trên mặt hắn góc cạnh, cái mũi cao và thẳng, hai hàng lông mày dày đặc, tóc buộc qua loa, không có quy tắc. Dù là như vậy nhưng khi nhìn vào khuôn mặt hắn, cũng có một loại kiên quyết khiến người ta sợ hãi trong lòng. Hắn đã từng tưởng tượng về nghề nghiệp của bản thân, thế nhưng hắn chưa từng nghĩ qua bản thân lại có thể cùng thổ phỉ có liên quan. Đây thực sự là một nghề nghiệp rất không có tiền đồ. Thế nhưng nếu đã làm thì phải làm cho tốt. Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có Trạng Nguyên mà. Hắn tin tưởng một nguyên tắc, đó chính là, nếu không làm thì thôi, đã làm thì phải làm NO.1. Dĩ nhiên NO.1 này cũng được Hòe béo học qua, liền trở thành ông Nan Bá, khó khăn vô cùng. Hắn cũng chẳng muốn giải thích thêm nữa, vì hắn biết không giải thích thì Hòe béo còn hiểu, hắn mà giải thích thì Hòe béo lại càng thêm hồ đồ. Tiêu Bố Y hiện tại tất nhiên không phải là Tiêu Bố Y kia, hắn hầu như sắp quên mất tên chính mình. Tên của hắn, cũng phải một nghìn mấy trăm năm sau mới xuất hiện. Hắn vốn là một thầy giáo dạy cưỡi ngựa, đó là một nghề rất hiếm gặp nhưng cũng rất cao quý. Hắn thi đấu một cuộc đua ngựa có thể nói là ngày thu đấu vàng. Hắn rất yêu quý ngựa, thậm chí còn yêu quý hơn cả người yêu. Hắn hiểu rõ tính cách, cơ thể loài ngựa, có thể nói còn hiểu rõ hơn thân thể và tính cách của nữ nhân. Cho nên hắn đối với con chiến mã nằm bên người tràn đầy thương tiếc cùng yêu thích. Hắn đối với ngựa cũng chân thành như đối với người yêu vậy. Ngoại trừ yêu quý ngựa, hắn còn yêu thích không ít thứ. Trong đó hắn càng yêu thích thiên mã hành không. Hắn đã từng tưởng tượng nhận được Nguyệt quang bảo hạp, tiến hành một lần xuyên qua thời gian, thế nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng, trong một lần đi dã ngoại để tìm kiếm hãn huyết bảo mã trong truyền thuyết, hắn không cần Nguyệt quang bảo hạp mà cũng đi tới triều Tùy này. Đương nhiên, đi tới không phải người của hắn, mà chỉ là hồn của hắn. Đó là một hiện tượng vừa khó giải thích lại rất kỳ diệu. Vì vậy mà hắn trở thành Thiếu đương gia của một sơn trại, có một người cha già tên Tiêu Đại Bằng. Có hơn mười người huynh đệ, hàng ngày đều mưu tính cướp bóc dê béo để sống. Trại chủ già rồi, không thể tự mình dẫn dắt đội, cho nên nhiệm vụ quang vinh mà gian khổ này mới rơi vào trên người Tiêu Bố Y. Hắn tổng kết lợi và hại của việc đánh cướp, nghiên cứu chút dụng cụ đơn giản, chẳng hạn như đầu thạch cơ đó. Hắn làm việc thích khéo léo, trốn tránh khó nhọc, thế nhưng điều kiện tiên quyết để trốn tránh khó nhọc là ngươi phải thông minh, không thì chỉ có thể chết vì ngu dốt. Cảm thấy được ánh mắt kính phục của những sơn tặc này, Tiêu Bố Y trong vẻ mãn nguyện lại có chút buồn vô cớ. Sờ cung tên trên tay, Tiêu Bố Y không hề thấy xa lạ, bởi vì cưỡi ngựa bắn cung vốn là việc hắn vẫn thường làm, thế nhưng giết người giống như chuyện vặt thế này, vẫn khiến hắn có chút ngỡ ngàng. Thế nhưng ở thời đại này, ở cái nơi này không hề nói tới pháp luật cũng không giảng đạo lý, nhiều lúc nắm tay ai cứng thì lẽ phải thuộc về người đó. Nơi đây cách biên cảnh Đại Tùy là Mã ấp không quá xa, nhưng địa thế hiểm ác, giữa hai vách núi chỉ có một thông đạo hẹp dài, đích thực là một chỗ mai phục rất tốt. Từ Đột Quyết đến Đại Tùy hay từ Đại Tùy đến Đột Quyết, đây là một thông đạo buôn bán quan trọng phải đi qua. Từ con đường này tiến hành giao thương rõ ràng đều không được triều đình cho phép, tội danh vi phạm lệnh cấm giao dịch thậm chí có thể bị chém đầu nhưng bởi lợi nhuận vô cùng lớn nên số thương nhân tham gia cũng không hề ít. Tiêu Bố Y chính là thổ phỉ ở sơn trại phụ cận, lần này lại mang theo hai mươi thủ hạ đến mai phục tại sườn núi, chờ dê béo đưa đến tận cửa. Làm thổ phỉ vốn không phải lựa chọn của hắn, hắn tới nơi đây rồi chính là Thiếu đương gia ở đây, hắn muốn phản kháng cũng không được. Sau khi hắn xuyên qua thời gian nhập hồn vào cơ thể Tiêu Bố Y có chút ngỡ ngàng cùng kinh hãi. Cha hắn Tiêu Đại Bằng vì hắn, lo lắng không yên, thậm chí còn mời tới một đạo sĩ tróc quỷ để trừ tà. Hắn nếu như không muốn lại phải uống cái thứ dùng bùn trộn lẫn với tro hương hòa vào trong rượu, không còn cách nào khác hắn chỉ có thể thừa nhận hắn chính là Tiêu, Bố, Y. Con ngựa lẳng lặng nằm ở bên cạnh hắn, cũng yên lặng như chủ nhân. Mà không chỉ con ngựa bên cạnh Tiêu Bố Y như vậy, cả hai mươi thủ hạ cùng hai mươi con chiến mã cũng thế, đây chính là công lao của Tiêu Bố Y. Hắn đối phó với ngựa cũng như đối đãi với bằng hữu, người yêu cho nên con ngựa cũng như thế với hắn. Hắn tuy mới làm thổ phỉ mấy tháng nhưng chỉ bằng chiêu thức tuần ngựa này, toàn bộ huynh đệ trong sơn trại đều phục hắn, điều này làm cho phụ thân hắn cũng được nở mày nở mặt. Tiêu Bố Y trước đây chỉ là một đứa con cợt nhả, hư hỏng không chịu vào khuôn phép, nhưng bây giờ người nào nhắc tới Tiêu Bố Y cũng đều giơ ngón cái lên nói một tiếng, đó là một nam tử hán có năng lực. Đại đương gia, con của ông rất có tiền đồ. Tiêu Bố Y nghĩ tới đây cũng không biết tâm tình thế nào, nhìn cây cỏ màu xanh ở phương xa cùng mây trắng nơi chân trời, khóe miệng lộ ra một tia cười khổ. "Thiếu đương gia, có dê béo." một người bên cạnh nói ra. Người nọ mặt dài nhìn rất uất ức, Tiêu Bố Y biết hắn gọi là Dương Đắc Chí. Dương Đắc Chí nhĩ lực cực tốt, áp tai xuống mặt đất có thể nghe được tiếng đập cánh của con gà cách đó mấy dặm. Người khác còn chưa nhìn thấy thì hắn đã nghe ra rồi. Tiêu Bố Y vốn đang thất thần liền phục hồi lại tinh thần, nheo mắt nhìn phương xa một lát, mặt biến sắc nói: "Là người Đột Quyết." Đám mã tặc trở nên có phần rối loạn, cho dù là chiến mã cũng có chút bất an. Mọi người đều nói người Đột Quyết hung hãn dị thường, bọn họ xưa nay đến vùng biên giới đều là để kiếm tiền, bắt người, cướp của, cứ đến rồi lại đi. Xét theo tính chất mà nói, bọn chúng và những thổ phỉ như Tiêu Bố Y đều cùng một mẹ sinh ra. Thế nhưng Tiêu Bố Y rõ ràng không thể tiếp nhận cái thứ quan hệ này, tay vung lên, "Tập chung tinh thần, chuẩn bị cho tốt." "Nhưng bọn hắn cái gì cũng không có, chúng ta biết cướp cái gì?" Mạc Phong bất an hỏi. Người Đột Quyết tuy hung hãn nhưng bọn họ cũng không hề sợ, bởi vì bọn họ cũng không phải loại người ăn chay mà lớn, nhưng những chuyện không có lợi thế này, thực sự không cần làm. "Sao lại không có?" Tiêu Bố Y nhìn phương xa nói: "Bọn chúng có hơn mười con chiến mã đó thôi, chúng ta cũng cần nó mà." Mọi người thiếu chút nữa ngã từ sườn núi xuống, đã hiểu ý đồ của Thiếu đương gia, việc hắn muốn làm thì không ai có thể ngăn cản. "Hình như có một nữ nhân." Người Đột Quyết ra roi thúc ngựa phi tới đã cách nơi này không xa. Mạc Phong ánh mắt không tệ, đã thấy trên lưng một con ngựa ở giữa đám người có một nữ nhân ngồi thẳng, hai tay bị trói sau lưng. Tuy không nhìn rõ dung mạo nhưng cho dù dùng đầu gối nghĩ, cũng biết đó là một mỹ nữ, nếu là khủng long thì cho dù ném xuống bên đường cũng không có người nhặt. "Mười lăm tên lính Đột Quyết, còn có một nữ nhân." Tiêu Bố Y trong lúc Mạc Phong nhìn nữ nhân đã đếm rõ ràng số lính Đột Quyết, "Mạc Phong, ngươi dẫn mười huynh đệ đi tắt đến đường lui của bọn chúng, Hòe béo, ngươi cứ theo cách cũ, dẫn hai người đến chỗ thạch đầu." Hòe béo nghe Tiêu Bố Y phân phó xong, có chút phấn chấn, sờ đầu thạch cơ bên người nói: "Không vấn đề." "Thiếu đương gia, ngươi thì sao?" Mạc Phong nhịn không được hỏi. Tiêu Bố Y lười biếng nói: "Thế còn phải hỏi, đương nhiên là theo quy củ cũ, ta dẫn mấy huynh đệ đón đầu đánh mật trận, chuyện này mới thật sự là thống khoái. Mạc Phong miễn cưỡng cười, biết Thiếu đương gia bây giờ đã điên cuồng rồi, mục đích đã không còn là đánh cướp nữa mà từ trong đánh cướp hưởng thụ khoái cảm mới là ý đồ chân chính. Hắn đánh cướp thoạt nhìn như bụng đói ăn quàng, dù là người Đột Quyết hũng hãn như vậy hắn cũng không tha. Mọi người lập tức binh chia làm hai đường, đối với địa thế nơi này, bọn họ còn quen thuộc hơn cả nữ nhân của mình. Tiêu Bố Y dẫn ngựa đi một đoạn đến sơn đạo, xoay người lên ngựa, lưu loát gọn gàng. Tay vung lên, Tiêu Bố Y đã dẫn đầu lao xuống phía dưới giết chóc. Phía sau hắn đi theo hơn mười người, đối với loại hành động này của Thiếu đương gia đã nhìn quen, đồng thời lên ngựa, không nói một tiếng hướng về phía chân núi lao xuống. Thiếu đương gia đã nói, lẳng lặng làm giàu mới là chính đạo. Mấy tên lính Đột Quyết lúc này đã phóng ngựa tiến vào sơn cốc hẹp dài, đột nhiên cảnh giác ngẩng đầu nhìn lên trên núi, rất nhanh đã phát hiện ra hành tung của hơn mười người bọn Tiêu Bố Y. Vô cùng ngạc nhiên, mấy tên lính Đột Quyết đều nở nụ cười, hướng tới trên núi chỉ trỏ, trên mặt tràn đầy khinh thường. Rất hiển nhiên, bọn chúng cho rằng những tên sơn tặc này điên rồi, không nhận ra thân phận của bọn chúng. Ở nơi này, từ trước đến nay chỉ có bọn chúng đi cướp của người khác, nào có đạo lý người khác đi cướp của bọn chúng. Không đếm xỉa tới mấy mũi tên bắn tới, nhưng bọn lính Đột Quyết đã rất nhanh phát hiện ra, mã lực của sơn tặc nơi này cường hãn lạ thường. Từ sườn núi vọt tới chân núi, xem ra cần ít nhất thời gian uống một chén trà, nhưng những người này lại chỉ dùng phân nửa thời gian. Đến lúc bọn chúng phát giác tình thế không ổn, Tiêu Bố Y bọn họ đã vọt tới chân núi rồi. Bọn lính Đột Quyết đều nhao nhao hét lớn, lúc này mới nghiêm túc đối xử với những tên mã tặc này, chỉ là bọn chúng vẫn không úy kị gì, bọn họ lực mạnh cung cứng lại lớn lên trên lưng ngựa, những người này làm sao có thể so sánh. Trong lúc bọn chúng bày thế trận, kéo cung, bày mưu tính kế đối phương thì bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại, tiếp đó bọn lính Đột Quyết chợt nghe vài tiếng 'vù vù' vang lên, ngay sau đó hai tên lính Đột Quyết đến kêu cũng không, cả người lẫn ngựa đã bị đá đập thành thịt vụn, rơi xuống đất. Hòe béo sau khi ném mạnh tảng đá lớn, thấy được thành quả của mình xong, tại sườn núi hưng phấn nhảy dựng lên, vươn hai ngón tay tạo thành chữ V, đây cũng là phát minh của Thiếu đương gia. Hắn nói cho thủ hạ, đây là động tác tay biểu thị sự thắng lợi, tuy còn chưa thắng lợi nhưng Hòe béo đã linh cảm, lần này sẽ không thất bại. Bọn lính Đột Quyết rốt cục đã loạn cả lên, Tiêu Bố Y người ở trên ngựa, lấy ra mũi tên lắp vào cung, hét lớn: "Bắn tên!" 'Băng' sau khi một tiếng vang lên, 'xoát' một tiếng đã có mười một mũi tên được bắn ra. Từ lúc kéo cung đến khi bắn tên chỉ trong khoảnh khắc, động tác của mười một người cực kỳ ăn khớp. Mười một mũi tên tạo thành một bóng đen xuất hiện trước mặt đám người Tiêu Bố Y cùng bay về phía bọn lính Đột Quyết. Bọn lính Đột Quyết gào thét liên tục, đã có ý hoảng sợ, những tên mã phỉ này không chỉ dũng mãnh mà động tác lại cực kỳ ăn khớp, chỉ sợ dù là quan binh cũng không bằng. Tiêu Bố Y bắn một mũi tên xong, không chút do dự lại lấy thêm một mũi tên, kéo cung bắn thêm một đợt nữa. Đợt thứ hai cũng chỉnh tề như đợt thứ nhất, sau một tiếng 'băng' lại 'xoát' một tiếng bắn ra. Dù là Tiêu Bố Y hay đám thủ hạ phía sau, cũng đều có một loại cảm giác thành tựu, bởi vì để có sự ăn khớp này, bọn họ đã phải luyện tập mất nửa tháng. Thiếu đương gia nói, bạo lực cũng là một loại vẻ đẹp, bọn họ đã chấp nhận điều đó. Mười một mũi tên bắn chết năm tên lính Đột Quyết, đợt thứ hai lại bắn chết thêm ba tên, cộng them tảng đá đập chết hai người, thoáng qua giây lát, bọn lính Đột Quyết chỉ còn lại có năm người. Do tất cả bọn lính Đột Quyết đều vọt lên phía trước, cho nên nữ nhân trên lưng ngựa thành ra lại rớt ở phía sau, chính bởi lý do này, Tiêu Bố Y mới dám yên tâm mà mạnh dạn bắn tên. Bởi vì coi bọn lính Đột Quyết là mục tiêu, hắn đối với thủ hạ rất tự tin, biết bọn họ cho dù phải bắn vào khoảng không cũng không nỡ bắn nữ nhân. Bầy ngựa nương theo thế núi, như bài sơn đảo hải vọt tới, đến khi còn cách bọn lính Đột Quyết không đến mười bước, bọn chúng đã tử thương thảm trọng. Đây không phải nói lính Đột Quyết quá yếu, mà chỉ là Tiêu Bố Y vận dụng chiến thuật thích hợp, bất quá đầu thạch cơ đúng là đã làm rối loạn tâm lí địch nhân. Binh quý thần tốc, xuất kỳ bất ý vĩnh viễn đều là vương đạo của binh gia. Bọn lính Đột Quyết bị tảng đá lớn từ trên trời rơi xuống làm rối loạn trận tuyến, lại bị đối phương bắn ra hai đợt tên đã chết mất mười người, lúc này chúng mới bắn ra được đợt thứ nhất. Nhưng bọn chúng đột nhiên phát hiện, đối phương đã biến mất trên lưng ngựa, một mũi tên này của bọn chúng đều bắn vào khoảng không. Ngựa tuy rằng xông đến nhưng bọn mã tặc lại không thấy đâu cả. Đợi đến lúc bọn chúng cảm thấy điều gì đó, bầy ngựa đã chạy tới trước mặt. Từ dưới bụng ngựa lại 'vù vù' bắn ra mấy mũi tên, năm tên Đột Quyết rớt khỏi yên ngựa, ôm lấy yết hầu, chết không nhắm mắt! Chiêu ẩn thân dưới bụng ngựa này, bọn chúng cũng biết, nhưng thực sự không ngờ những tên mã tặc này vận dụng so với bọn chúng còn thuần thục hơn! Bọn lính Đột Quyết không yếu hơn bọn Tiêu Bố Y, nhưng bọn họ thua vì khinh địch, thua vì không có chuẩn bị. Mà ở chỗ này, thua nhất định chết! Tiêu Bố Y thân hình vừa chuyển, đã từ dưới bụng ngựa chui ra, lại một lần nữa cưỡi ngựa chạy đến, trường cung giơ lên, ngưng mắt nhìn nữ nhân kia, tuy trong ánh mắt có một chút kinh ngạc nhưng cũng không chút do dự, trầm giọng nói: "Từ nay về sau, nàng là nữ nhân của ta!" Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang