[Dịch] Gian Khách

Chương 4 : Giáo sư Cận và thư viện khu H b

Người đăng: door

Giáo sư Châu có tướng mạo khôi ngô, khuôn mặt ngăm đen, trông có vẻ không giống với các giáo sư đức cao vọng trọng khác trong trường, mà lại giống một một quân nhân cả ngày phơi mình dưới nắng hơn. Trong phòng làm việc đơn lúc này, giọng nói của ông vẫn rất lớn, lớn tiếng nói với Hứa Nhạc đang đứng nghiêm chỉnh trước mặt mình: “Hằng Tinh trong tất cả các đơn thể tinh hệ của Liên Bang, đều được chúng ta gọi là Thái Dương, hay vắn tắt là mặt trời. Hứa Nhạc…Ôi trời! Cậu sao có thể làm nhanh như vậy được, lúc trước có phải đã từng học qua rồi không? Thành thật nói đi!” Chương trình học thực nghiệm mấy ngày liên tiếp, Hứa Nhạc trong ánh mắt sửng sốt của mọi người đã thể hiện được năng lực thao tác cực giỏi của mình, chuyện này do chăm tay hay làm, vì vậy muốn giấu cũng không thể giấu được trọn vẹn. Giáo sư Châu biết người sinh viên dự thính này còn kiêm chức gác cổng trường, cũng biết cậu nhóc này là tiểu binh vừa được giải ngũ, ánh mắt hiếu kỳ nhìn hắn, dường như không thể hiểu rõ được hắn. “Khi còn là tân binh, bên cạnh doanh địa có một binh doanh pháo liên hoàn, em có lén xem vài lần.” Hứa Nhạc lật lại các hồ sơ và tư liệu về thân phận này một lần nữa, rồi cúi đầu nói. “Vậy cậu đúng là một thiên tài.”Giáo sư Châu nhấc cốc trà lên nhấm vài ngụm, bỗng cau mày lại nghiêm túc nói: “Nhưng điều này không mang ý nghĩa gì cả, những thứ này chỉ là những thứ cơ bản nhất, hơn nữa công việc thực tế trong tương lai cũng không nhất định sẽ có tác dụng, nhưng bài học mở thế này, coi trọng nhất là lối tư duy thiết kế của cậu, dù gì chúng là đều ở đại học, không phải là nơi bồi dưỡng cho cơ giáp binh. Cho dù chỉ tính đến tốc độ, cậu cũng không được xem là nhanh nhất. Trong mỗi lần cuộc thi sát hạch chiêu binh của bộ quốc phòng, nhưng người lính biến thái được điều đi căn cứ địa đều nhanh hơn cậu. Cậu có hiểu không?” “Hiểu ạ.” Hứa Nhạc lớn tiếng đáp, trong lòng đôi chút không đồng tình với cách nhìn của giáo sư Châu, thứ mà hắn thừa hưởng là phong cách của ông chủ mình, với mục tiêu là nhanh hơn, trôi chảy hơn, chính xác hơn, và tiết kiệm hơn, thuận tiện hơn, lấy nguyên liệu tại chỗ, nói cách khác, tên nhóc này vẫn theo bản năng chuẩn bị đem chiến hạm và cơ giáp làm những đồ điện trong nhà để sửa chữa. Nhưng đằng sau câu nói của giáo sư Châu, Hứa Nhạc lại thật sự rất thích nghe, biết mình không thể được tính là một quái vật cơ giáp xuất sắc, nghĩ đến việc cũng không muốn tạo sự chú ý cho chiếc máy tính toàn năng vô cùng khốn kiếp trung ương hiến chương. “Rất đáng tiếc cậu đã giải ngũ rồi, nếu không có lẽ sẽ trực tiếp đăng kí thi sĩ quan cơ giáp bộ quốc phòng, nói quân hiệu có lẽ là thích hợp với cậu hơn.” Giáo sư Châu nuối tiếc nói: “Hiện giờ lấy thân phận công dân đi đăng kí thi, tuổi cũng đã lớn một chút, hơn nữa còn phải đợi trong hai năm, hoạch toán không lớn. Như vậy đi, cậu cứ học cho tốt, ta sẽ tìm cơ hội để thương lượng với phòng học sinh, xem có thể để cậu trở thành sinh viên chính thức không, còn về học phí gì, cậu cũng không cần phải lo lắng, học bổng khuyến học và tiền hỗ trợ của Liên Bang mỗi năm cấp cũng nhiều không tiêu hết đâu." Hứa Nhạc biết những điều giáo sư Châu nói là sự thật, hàng năm Liên Bang đều cấp kinh phí lớn giáo dục, và trình tự thẩm định học bổng và tiền hỗ trợ cũng vô cùng nghiêm ngặt, nếu thành tích dự thính của mình xuất sắc, lại có người như giáo sư Châu đảm bảo, nói không chừng có thể thật sự được chuyển thành sinh viên chính thức. Có thể lấy được bằng cấp, đối với việc xin vào công ty thiết bị động cơ Quả Xác đúng là có ích rất lớn, hắn đứng thẳng người, lớn tiếng nói: “Cám ơn giáo sư.” “Đúng rồi, đầy là thẻ ra vào ở thư viện khu H, những tài liệu và công cụ ở đó tương đối an toàn, có một số bản vẽ và tài liệu của bộ quốc phòng sau khi được giải mật cũng được lưu trong máy tính, ta nghĩ sẽ phù hợp với trình độ của cậu.” Giáo sư Châu rút một tấm thẻ nhỏ ra ném qua cho hắn. Hứa Nhạc nhận lấy, tiếp tục lớn tiếng nói: “Cám ơn giáo sư.” Cầm chiếc thẻ ra vào điện tử tinh vi ấy, Hứa Nhạc rời khỏi văn phòng, tuy nói cám ơn liên mồm, nhưng hắn cũng rất tò mò với thư viện khu H mà chưa từng được nghe qua, nhưng trong đầu Hứa Nhạc lúc này vẫn hồi tưởng lại một câu nói khác của giáo sư Châu. Cuộc thi sĩ quan cơ giáp của bộ quốc phòng…Khóe môi Hứa Nhạc thoáng hiện lên một nụ cười cay đắng, nhớ lại những khát vọng về cuộc sống tương lại khi còn ở trong hầm mỏ Đông Lâm xa xôi. Có điều bản thân lúc này đã tiến thân vào tinh cầu thủ đô Liên Bang phồn hoa tiên tiến, hơn nữa nhìn thấy mình từng bước đặt chân vào hành trình thực hiện lý tưởng thứ hai, còn điều gì vẫn chưa thỏa mãn sao? Hứa Nhạc hít một hơi thật sâu, xua tan những bóng đen trong đầu mình, lại hiểu một cách sâu sắc rằng, chỗ mà mình không được thỏa mãn vẫn còn rất nhiều. Chính lúc này, giáo sư Châu cũng rời khỏi văn phòng, đi thang máy lên đỉnh lầu, thông qua thư ký xin được gặp hiệu trưởng đại học Lê Hoa. Ông nhìn khuôn mặt nho nhã của hiệu trưởng, mở miệng nói: “Sinh viên mà thầy nhờ đó, đúng là không tồi, tôi đã cho cậu ấy chiếc thẻ ra vào thư viện khu H rồi.” Hiệu trưởng từ mặt bàn làm việc rộng rãi ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn ông, hỏi: “Ông nói là cậu nhóc tên Hứa Nhạc phải không? Tôi tưởng là ông đã sớm cho cậu ấy thẻ ra vào rồi chứ.” “Dựa vào gì chứ? Những sinh viên không được đích thân tôi kiểm tra, đừng mong có được những nguồn tài liệu học ưu tú nhất của Liên Bang!” Giáo sư Châu không hề tán đồng với lời của hiệu trưởng. Hiệu trưởng thở dài, gỡ cặp kính đang đeo xuống bàn, nói: “Ông đúng là hồ đồ, nếu như tôi đã nhờ cậy, ông theo đó mà làm là được rồi.” “Vậy thì không được, hiện tại tật mắt của ông quá nặng, lại không chịu phẫu thuật laser… nói cũng thật là, chỉ là chuyện mấy phút, ông phải gỡ cái kính kia xuống làm gì?” Giáo sư Châu lải nhải không ngớt lời, “Hay là vẫn để tôi đích thân kiểm tra, không chỉ kiếm tra độ hoàn bị kiến thức và năng lực động thủ của cậu ta, mấu chốt là phẩm đức quan trọng nhất, cậu nhóc này không tồi, lần nào để cậu ta làm những chuyện giả quan trọng lắm, cậu ta cũng không có nửa lời oán thán, cũng không ngu đến nỗi cho rằng giáo sư tôi đây là kỳ thị một sinh viên dự thính không tiền như cậu ấy…” Hiệu trưởng cau mày lại, xua tay nói: “Người trẻ tuổi ấy có lá thư tiến cử của giáo sư Cận, tuy tôi không rõ sao người trẻ tuổi này là may mắn gặp được giáo sư Cận như vậy, nhưng nếu như lá thư tiến cử ấy là thật, tôi tự nhiên cũng sẽ tin con mắt của giáo sư Cận, có gì hay mà kiểm tra nữa.” “Ông nói là…Lão Cận?” Sắc mặt giáo sư Châu ngay lập tức biến đổi, “Hắn đã bở đi hai mươi năm rồi, vẫn còn sống sao? Trời, sớm biết đây là học trò riêng của Lão Cận, tôi còn vác mặt đi dạy cậu ta làm gì?” “Không phải học trò của Lão Cận, chỉ là ông ấy ngẫu nhiên gặp một cậu học trò có tài năng và rất nhiệt tình thôi.” Hiệu trưởng vẫn không thể quen với thái độ của giáo sư Châu, không đồng ý lắc đầu nói, “Lão Cận có nói trong thư rồi, đừng để cậu ta biết ông ấy tiến cử cậu ta.” Giáo sư Châu sững người lại, nói: “Vậy lá thư tiến cử ấy không phải là cậu ta mang đến sao?” “Cho nên tôi nói liên quan đến phẩm đức của cậu ta không cần phải kiểm tra, nếu như Lão Cận đã nói như vậy, dĩ nhiên là tin tưởng cậu ra sẽ không bóc lá th này là xem trộm.” Hiệu trưởng tủm tỉm cười nói: “Về nhãn quang của Lão Cận, ta chưa từng nghi ngờ lúc nào.” “Cậu học trò mà khiến Lão Cận xem trọng, ông lại để cậu ta làm gác cổng à?”Giáo sư Châu không hiểu cách nghĩ của những người này, vò đầu chuẩn bị rời đi, trước lúc mở cửa, ông bỗng nhiên quay đầu lại hỏi: “Vũ hội lễ song nguyệt tôi có thể không tham gia không? Tôi không biết khiêu vũ mà.” “Không được.” Hiệu trưởng vừa rồi còn tỏ ra rất biết ăn nói, bỗng dùng giọng chém đinh chặt sắt nói: “Đây là truyền thống từ trước tới nay của đại học Lê Hoa, ai cũng bắt buộc phải tham gia.” Nhìn cánh cửa lớn được khép chặt lại, hiệu trưởng đại học Lê Hoa bỗng cong khóe môi lên, nhớ lại người bạn Lão Cận đã bỏ đi nhiều năm của mình, ông ấy nói mình muốn đi du lịch vong quanh Liên Bang, thậm chí còn muốn đi xem thử đế quốc, cũng không biết hiện giờ đã du ngoạn đến đâu. Chỉ là người bạn tốt năm đó, với sự phát triển thông tin liên lạc như ngày nay, lại nhẫn tâm ngay cả một một lá thư điện tử chúc mừng cũng không gửi tới, quả thực đúng là người bạc tình vô sỉ mà. Chưa từng biết mình đã lớn tuổi rồi, nhưng khi chợt nghĩ tới người bạn biến mất đột ngột của mình, vẫn cảm thấy trong lòng có chút tức giận, may mà trong lá thư tiến cử đã biết đối phương vẫn còn sống tốt, ông cảm thấy được an ủi hơn. Tiếp sau đó ông nghĩ tới buổi vũ hội lễ song nguyệt ấy, nhớ tới truyền thống đã kéo dài hai mấy năm nay của đại học Lê Hoa, cũng có liên quan đến Lão Cận, trong vũ hội ấy, một câu chuyện đẹp đẽ đã xảy ra, hơn nữa đôi nam nữ trong cậu chuyện ấy đều là những nhân vật lớn, cho dù ông là hiệu trưởng đại học thanh cao, cũng bất giác cảm thấy tự hào. “Không biết Trâu phu nhân có đến thăm công tử nhà bà ấy không.” Trên khuôn mặt không biểu tình hiện ra một nụ cười vui vẻ như được an ủi. … … Thư viện khu H lại không hề ở thư viện, đây là một chuyện rất lạ. Hứa Nhạc nghiên cứu tấm thẻ điện tử nhỏ bé ấy cả nửa ngày trời, cuối cùng mới nghĩ tới những số liệu lấy ra trên máy tính, tìm được một tòa kiến trúc nằm ở khu hẻo lánh nhất đại học Lê Hoa. Tòa kiến trúc ẩn mình trong khu rừng cây mênh mông, bốn bề vốn không có bất cứ một biển báo nào, bất luận là ai khi đi qua nơi này, có lẽ đều sẽ không chú ý tới tòa kiến trúc trong rừng cây này. Có chiếc thẻ điện tử trong tay, Hứa Nhạc thuận lợi tiến vào bên trong tòa kiến trúc, trên đường cũng không nhìn thấy có nhân viên nào, khó tránh hắn lại cảm thấy nghi hoặc. Nhưng khi hắn mở cánh cửa ra, nhìn thấy một hàng máy xử lý đời mới nhất thẳng tắp và những màn hình lớn khiến người ta nhìn thấy mà muốn chảy nước miếng, thì hắn biết rằng mình đã vào trong được một bảo khố. Nhưng sinh viên có quyền hạn được vào khu H này không nhiều, cũng không phải là ít, họ chỉ im lặng tìm kiếm và lấy những tài liệu có trong máy tính điều hành ra, sau đó bước vào phòng thao tác riêng của mình hoặc phòng mô phỏng, hoàn toàn không chào hỏi một người mới đến như Hứa Nhạc. Hứa Nhạc thở phào một hơi, xem ra đây không phải là nơi có sự đối đãi đặc biệt nào. Mất cả một buổi chiều, cuối cùng hắn mới nhấc những tư liệu có thể nhìn thấy trên đó xem lướt qua một lượt, đương nhiên chỉ kịp để lướt qua mấy tầng trên cùng của cây thông tin, còn không kịp để xem những thứ chi tiết hơn, nhưng cho dù như vậy, cũng đủ đến hắn phải kinh ngạc, cũng đã hiểu tại sao vẫn luôn có cách nói này, đại học Lê Hoa là trường học ưu tú nhất về mặt ba hệ thống chiến hạm lớn và cơ giáp, ngoại trừ ba học viện quân sự lớn và trường quân đội Tây Lâm ra. Thậm chí hắn còn tìm thấy trong máy tính những bản vẽ của tất cả thế hệ M37 quân dụng trước kia! Màn hình không ngừng lật chuyển, xuất hiện những bản vẽ hắn thấy quen mắt, nhìn cấu tạo bên trong của M02 như bị lột đi làn da, Hứa Nhạc cuối cùng không kiềm chế được mà hé miệng nở một nụ cười thầm lặng. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang