[Dịch] Eragon

Chương 09 : Rudely into the light

Người đăng: VôHưKhông

Một tiếng thét chói tai, lớn và cao kỳ lạ vang lên. Eragon cứng người như thể có ai đâm cậu bằng một mũi kim vậy. Mặc dù đã dành hầu hết cả ngày cho việc chứng kiến cảnh binh sĩ tàn sát nhau - ngay cậu cũng giết được vài người - nhưng cậu vẫn không thể không lo lắng khi nghe tiếng la đau đớn của dì Elain. Thanh âm của dì khó nghe đến mức cậu bắt đầu tự hỏi liệu dì có thể sống sót nổi qua lần sinh này không. Bên cạnh cái thùng gỗ Eragon đang ngồi, Albriech và Baldor đang ngồi chồm hổm ngắt mấy cọng cỏ dưới chân. Những ngón tay thô dày của hai người mò mẫm rà soát rất kỹ qua từng luống cỏ bằng một phương pháp nhất định trước khi nghiền nát chúng. Trán của họ đẫm mồ hôi, hai cặp mắt ánh lên vẻ giận dữ và tuyệt vọng. Thi thoảng cả hai lại trao đổi ánh nhìn hay nhìn tới túp lều của dì Elain, ngoài ra hai anh em chỉ biết cúi nhìn xuống đất và phớt lờ mọi thứ xung quanh. Cách đó vài thước, Roran cũng đang ngồi trên một chiếc thùng như Eragon, chỉ có điều do nằm ngang nên mỗi khi anh cử động, cái thùng cũng chuyển động theo. Một vài người khác từ làng Carvahall cũng tụ tập dọc theo con đừơng đầy bùn đất, đa phần là đám đàn ông có quen biết với chú Horst và hai người con của chú ấy , hoặc có vợ đang phụ giúp cho bà lang Gertrude chăm sóc cho dì Elain. Sừng sững đằng sau họ là Saphira. Chiếc cổ của cô ả cong vòng như cánh cung được kéo căng, trong khi phần chóp đuôi của nó cứ ngoe nguẩy như lúc đi săn. Ả rồng liên lục le chiếc lưỡi đỏ thẫm của mình giống như đang "nếm" trong không khí mùi vị của dì Elain và đứa con chưa chào đời của dì ấy vậy. Eragon xoa bóp phần cơ bị nhức mỏi trên cánh tay trái. Họ đã chờ được vài tiếng rồi, trời cũng đã bắt đầu nhá nhem tối. Những cái bóng đen sẫm được kéo dài ra từ mọi vật, hướng về phía đông tựa như đang cố với lấy chính đường chân trời. Không khí đã dịu mát xuống bớt, đám ruồi muỗi từ dòng sông Jiet gần đó đang lượn lờ vo ve chung quanh họ. Một tiếng thét nữa phá tan bầu im lặng. Đám đàn ông đứng ngồi không yên. Họ làm các cử chỉ giống như đang xua đuổi đi những rủi ro không thể ngờ tới và thì thầm với nhau những lời, mặc dù rất nhỏ, Eragon vẫn nghe rõ mồn một. Họ đang bàn tán về cái thai của dì Elain; một số còn nghiêm trọng hóa rằng nếu bà ấy không sinh đứa bé ra sớm, cả hai rất có thể bị nguy hiểm đến tính mạng. Vài người khác thì nói rằng "Thật khổ cho một thằng đàn ông nếu vợ mất vào thời bình, nhưng ngặt nỗi lại vào ngay lúc này, ngay lúc này đây," hoặc "Thật bất hạnh..." Một số khác thì đổ lỗi cho những rắc rối giữa dì và đám Ra'zac hay những sự kiện diễn ra trong thời gian cả làng du hành đến căn cứ quân Varden. Cũng có khá nhiều người nghi ngờ về sự giúp đỡ của Arya cho buổi sinh nở này. "Cô ta thuộc về Tiên tộc, chứ không phải Con Người," lão thợ mộc Fisk nói. "Đáng lẽ cô ta chỉ nên lo lắng chuyện trong tộc, chứ không phải dí mũi vào chỗ không phải của mình. Ai mà biết được mục đích thực sự của cô ta chứ?" Eragon còn nghe được nhiều thứ khác, nhưng cậu quyết định giữ im lặng vì cậu chẳng muốn làm dân làng khó chịu hơn khi biết thính giác của mình giờ đã phát trểin vượt bậc. Chiếc thùng phía dưới Roran phát ra vài tiếng cót két khi anh rướn người về phía trước. "Cậu nghĩ chúng ta có nên..." "Không cần," Albriech trả lời. Eragon siết chiếc áo choàng vào sát người hơn. Cái lạnh đã bắt đầu ngấm vào xương tủy của cậu. Nhưng cậu quyết định sẽ không rời đi cho đến khi dì Elain hoàn tất việc sinh nở. "Nhìn kìa," Roran reo lên đầy hưng phấn. Albriech và Baldor đồng thời ngẩng đầy lên. Từ bên kia, Katrina bước ra khỏi lều, xách theo một đống giẻ dơ bẩn. Trong một khoảnh khắc trước khi cửa lều đóng lại, Eragon nhìn thoáng được bóng của chú Horst và một người đàn bà khác từ làng Carvahall - cậu không chắc là ai - đứng ở chân giường nơi dì Elain đang nằm. Khẽ liếc sang đám người đang nhìn, Katrina nửa đi nửa chạy tới chỗ bà Isold, vợ của Fisk, đang đun sôi những chiếc giẻ để tái sử dụng. Chiếc thùng kêu cót két khi Roran chuyển thế ngồi. Eragon có phần hi vọng Roran sẽ đuổi theo chị Katrina, nhưng anh ta vẫn ngồi nguyên tại chỗ giống như Albriech và Baldor. Họ và cả đám dân làng Carvahall đều theo sát từ động tác của Katrina đến mức không chớp mắt. Eragon cau mày khi tiếng thét của dì Elain một lần nữa xé toang bầu không khí, lần này nghe cũng chẳng khá hơn lần trước. Cửa lều lại được vén lên lần nữa, tiếp đó là Arya xông mạnh ra ngoài, cùng với mái tóc rối bời và hai cánh tay áo đã bị xăn lên. Tóc của nàng lòa xòa trước mặt khi nàng bước nhanh đến phía dưới một mái hiên gần đó, chỗ ba cận vệ Tiên tộc của Eragon đang đứng. Trong vài khắc, nàng trao đổi vài lời cấp bách với một vị tiên nữ có khuôn mặt gầy gò tên Invidia, rồi nàng mau chóng quay ngược lại căn lều. Eragon bắt kịp Arya trước khi nàng phóng đi thêm được vài mét. "Thế nào rồi?" cậu hỏi. "Tệ lắm." "Làm gì mà lâu dữ vậy? Em không thể làm dì ấy sinh đứa bé ra nhanh hơn được à?" Biểu hiện của Arya, vốn đã căng thẳng, giờ lại còn trở nên nghiêm trọng hơn. "Em có thể hát cho đứa bé chào đời nhanh hơn, nhưng Gertrude và mấy người phụ nữ khác chỉ cho phép em được dùng những thần chú đơn giản nhất." "Vớ vẩn! Tại sao thế?" "Vì pháp thuật khiến họ sợ hãi, và chính em cũng làm cho họ sợ." "Vậy nói với họ rằng em không hề có ý định gì nguy hiểm. Dùng cổ ngữ ấy, và họ sẽ bắt buộc phải tin tưởng em thôi." Arya lắc đầu. "Điều đó chỉ khiến mọi việc tồi tệ hơn mà thôi. Họ sẽ nghĩ em đang cố ếm bùa họ và sẽ đuổi em ra ngoài mất." "Nhưng chắc Katrina..." "Cô ấy là nguyên nhân em còn có thể thực hiện chút phép thuật đấy." Dì Elain lại la lên một lần nữa. "Ít ra họ cũng phải cho em giảm con đau của dì ấy chứ?" "Em chỉ làm được đến đó thôi." Eragon xoay mình về phía căn lều. "Thật vậy sao," cậu gầm khẽ, hàm răng nghiến chặt lại. Một bàn tay ôm lấy cánh tay trái của Eragon và níu cậu lại. Đầy thắc mắc, cậu quay nhìn Arya để tìm một lời giải thích. Cô ta lắc đầu. "Đừng," nàng nói. "Có những phong tục còn cổ xưa hơn cả dòng thời gian. Nếu đi ngược lại nó, cậu sẽ làm xấu mặt bà Gertrude và khiến tất cả phụ nữ trong làng chống lại cậu đấy." "Anh không quan tâm!" "Em biết, nhưng tin em đi: điều thông minh nhất anh nên làm ngay bây giờ là ngồi chờ như những người khác." Như muốn nhấn mạnh quan điểm của mình, nàng buông tay Eragon ra. "Anh đâu thể đứng yên để dì Elain đau đớn như thế!" "Nghe lời em đi. Sẽ tốt hơn nếu anh đừng dính vào. Em hứa sẽ giúp bà Elain bằng mọi cách có thể, nhưng cậu tuyệt đối không được bước vào căn lều đó. Sự có mặt của anh chỉ tạo ra thêm những xích mích không cần thiết mà thôi... Làm ơn đi." Eragon lưỡng lự, cằn nhằn với nỗi kinh tởm và vung tay lên trời khi dì Elain lại phát ra một tiếng thét khác. "Được rồi," cậu nói, vươn người tới gần Arya, "nhưng cho dù có bất cứ điều gì, không được để dì ấy hoặc đứa trẻ phải chết. Anh không quan tâm em làm thế nào, chỉ đừng để họ phải chết." Arya nhìn cậu với vẻ nghiêm trọng tột bậc. "Em sẽ không bao giờ để một đứa bé lâm vào cảnh hiểm nguy," nàng trả lời và quay bước về phía cửa lều. Sau khi nàng đã biến mất vào ngôi lều, Eragon mới trở về chỗ đám Roran, Albriech và Baldor đang tụ tập và ngồi xuống lại chỗ cũ. “Sao rồi?” Roran hỏi. Eragon nhún vai. “Họ làm tất cả những gì đáng làm. Chúng ta phải kiên nhẫn … Đó là tất cả.” “Dường như là cô ta có chút chuyện gì đó nên nói ra hơn,” Baldor nói. “Kể cả hiểu ngầm cũng giống như vậy.” Ánh mặt trời đã chuyển màu trở thành màu da cam và đỏ vang tại đường cuối chân trời. Vài đám mây lác đác còn sót lại trên bầu trời hướng Tây có được màu sắc giống như dấu tích của cơn bão vừa thổi qua gần đây. Phía cao trên đầu, bầy chim hoàng yến chuyên bắt đám sâu bướm, ruồi và sâu bọ khác đang đi tìm ổ mới cho bữa ăn chiều của chúng. Dần dần, tiếng la khóc của Elain giảm dần cường độ, nhẹ hơn so với những lần trước đó, những cơn hét kinh hoàng, những tiếng rên kinh dị làm dựng tóc gáy Eragon. Hơn bao giờ hết, cậu muốn giải thoát dì khỏi nỗi đau khổ nhưng cậu không thể quên lời khuyên của Arya. Do đó, cậu ở lại tại chỗ, bồn chồn đứng ngồi không yên, cắn bầm móng tay và bận rộn trao đổi với Saphira bằng những câu ngắn gọn và vô nghĩa. Khi mặt trời xuống chạm vào đất, nó trải dài tận chân trời giống như lòng đỏ trứng gà vĩ đại phun ra từ cái vỏ của nó. Bầy dơi bắt đầu xuất hiện chen lẫn vào đám chim hoàng yến, tiếng đập từ đôi cánh da của chúng yếu ớt và điên cuồng, tiếng rít cao độ của chúng gần như làm điếc tai Eragon. Rồi sau đó, Elain thốt ra một tiếng thét nhấn chìm tất cả những tiếng động xung quanh, loại tiếng thét như thế này Eragon hy vọng rằng cậu sẽ không bao giờ nghe thấy nữa. Tiếp nối là một khoảnh im lặng ngắn ngủi và sâu thẳm. Nó chấm dứt bằng tiếng khóc lớn, ngắt quãng của một đứa bé sơ sinh vang lên từ trong lều- tiếng kèn lệnh của nhân loại thông báo một sinh mạng vừa chào đời. Ngay khi nghe tiếng khóc, Albriech và Baldor chợt toét miệng cười, Eragon Roran và những người đàn ông chờ đợi bên ngoài cũng vậy. Niềm hân hoan ngắn ngủi và sống động. Ngay khi sự cổ vũ ngưng lại, những phụ nữ trong lều bắt đầu than van ai oán, thứ âm thanh thảm thiết phiền não làm Eragon lạnh người kinh hãi. Cậu biết sự than khóc của họ có ý nghĩa gì, cái mà họ luôn nghĩ tới: một thảm cảnh đã xảy ra. “Ồ không,” cậu nói, không tin vào điều đó lúc cậu nhảy xuống từ cái thùng. Đứa bé không thể chết, không thể … Arya đã hứa. Tựa như đang trả lời ý nghĩ của cậu. Arya mở màn che lều và chạy về hướng cậu, nhảy vọt qua con đường với những cú sải chân không tưởng tưởng nổi. “Chuyện gì đã xảy ra?” Baldor hỏi khi cô dừng lại. Arya lờ cậu ta đi và nói, “Eragon, đi nào” “Chuyện gì đã xảy ra?” Baldor thét lên giận dữ, cậu vươn tay tới vai của Arya. Trong một thoáng dường như một hành động tức khắc, cô tóm lấy cổ tay cậu, bẻ cánh tay cậu ra sau lưng làm cậu đứng khom người xuống giống như người què cẳng. Gương mặt cậu nhăn lên vì đau. “Nếu như anh muốn em gái cậu sống thì đứng sang một bên và đừng can thiệp!” Cô thả cậu ra với một cái đẩy làm cậu bò loạng choạng đến tay Albriech, rồi cô xoay mình bước ngược về lều của Horst. “Chuyện gì đã xảy ra trước đó?” Eragon hỏi sau khi nhập bọn với cô. Arya quay lại đối diện với cậu, đôi mắt sáng lên. “Đứa bé khỏe mạnh nhưng nó sinh ra bị sứt môi.” Nào bây giờ Eragon hiểu lý do những người phụ nữ thốt lên lời than vãn. Trẻ con bị nguyền rủa bởi cái môi sứt hiếm khi được phép sống còn; rất khó để nuôi chúng ngay cả khi cha mẹ chúng có thể nuôi chúng lớn, những đứa trẻ này thường bị đau khổ rất nhiều: xã hội từ chối, mọi người chọc ghẹo và chúng không thể tìm được người phối ngẫu tương xứng. Trong nhiều trường hợp, nếu như đứa trẻ chưa được sinh ra thì tốt hơn cho tất cả mọi người. “Anh phải chữa lành cho nó, Eragon,” Arya nói. “Anh? Nhưng anh chưa bao giờ … Tại sao không phải là em? Em biết rành về việc đó hơn anh.” “Nếu như em thay đổi gương mặt đứa bé, mọi người sẽ nói em đã bắt cóc nó và tráo người khác. Em biết quá rõ về những câu chuyện nhân loại kể về tiên tộc, Eragon – rất rõ ràng. Em sẽ làm nếu như không có cách khác nhưng đứa bé sẽ chịu khổ về vần đề này mãi mãi. Anh là người duy nhất có thể giúp nó thoát khỏi cảnh khổ này.” Sự hoảng sợ dâng lên trong lòng cậu. Cậu đã không muốn nhận lấy trách nhiệm về mạng sống cho một người khác nữa, cậu đã nhận quá nhiều rồi. “Anh phải chữa lành cho đứa bé,” Arya nói, với giọng bắt buộc. Eragon nhắc nhở bản thân những tiên tộc đáng mến này quý trọng trẻ con của bọn họ như thế nào cũng như tất cả những đứa trẻ tộc khác. “Em sẽ phụ anh khi anh cần chứ?. “Đương nhiên rồi.” Em cũng vậy, Saphira nói. Anh cần phải hỏi sao? “Được rồi,” Eragon nói và xiết chặt lấy cán thanh Brisingr, cậu quyết định. “Tôi sẽ làm vậy.” Với Arya đi gần đằng sau, cậu thẳng bước tới cái lều, vạch tầm màn chắn cửa bằng len nặng nề lên và chui vào. Khói đèn cầy làm cay mắt cậu. Năm người phụ nữ đến từ Carvahall đứng tụm vào với nhau cạnh vách lều. Tiếng than oán của họ làm tê liệt cậu giống như một cú đấm thật sự. Họ lắc lư, uốn éo thân mình như lên đồng, họ vừa nắm tóc, xé rách quần áo vừa gào khóc. Ông Horst đứng ở cuối cái giường xếp đang thở hổn hển, kiệt lực tranh cãi đỏ mặt với Gertrude. Về phần bà ta, bà lang mập mạp đang ôm trong ngực một gói vải mà Eragon nhận thức rằng trong đó có đứa bé, cho dù cậu không thấy mặt nó bởi vì nó đang ngoe nguẩy và tạo thêm tiếng ồn trong lều bằng tiếng khóc thét của nó. Hai má tròn trĩnh của bà ta bóng nhẫy mồ hôi, và tóc của bà dính bệt vào da. Nhiều dòng chất lỏng khác nhau chảy dọc xuống từ hai cánh tay trần của bà . Ở đầu giường xếp, Katrina quỳ gối trên một cái nệm hình tròn và đang lau trán của Elain bằng một cái khăn ướt. Eragon không nhận ra Elain, gương mặt bà nhăn nhó và bà có vòng tròn màu đen chung quanh đôi mắt thất thần dường như không có khả năng nhận thức nữa. Một dòng nước mắt kéo dài từ đuôi con mắt chảy qua thái dương và biến mất dưới đám tóc rối beng của bà. Miệng bà há ra rồi ngậm lại, bà rên rỉ những từ vô nghĩa. Một tấm vải dính máu che phần thân thể của bà. Cả hai Horst và Gertrude không nhận ra Eragon cho đến khi cậu đến gần hai người. Eragon đã lớn nhanh kể từ khi rời Carvahall nhưng ông Horst vẫn đứng cao hơn cậu một cái đầu. Khi cả hai người nhìn thấy cậu, một ánh hy vọng chợt sáng lên trong nét mặt ông thợ rèn. “Eragon!” Ông vỗ mạnh lên vai cậu, cúi người dựa vào cậu và nói “Cháu đã nghe?” tựa như những sự cố này cậu hiểu chút ít. Đó không phải là câu hỏi nhưng Eragon vẫn gật đầu. Ông Horst liếc nhìn Gertrude thật nhanh sau đó bộ râu rậm rạp như cái xẻng của ông ta di chuyển qua lại khi cái hàm ông động đậy, ông ta lè lưỡi liếm môi. “Cháu nghĩ cháu có thể … có thể làm bất kể điều gì cho con bé phải không?” “Vâng, có lẽ thế,” Eragon nói. “Cháu sẽ cố gắng.” Cậu đưa hai tay ra. Sau một thoáng ngập ngừng, Gertrude đặt cái gói ấm vào tay cậu rồi bà lùi lại thái độ bối rối. Nằm lẫn trong đống vải vóc là một con bé tí xíu, khuôn mặt nhăn lại. Da con bé đỏ đậm, đôi mắt khép kín sưng vù làm cho con bé có vẻ nhăn mặt giống như nó đang giận dữ đối với cách đối xử tệ bạc vừa rồi, đó là câu trả lời mà Eragon nghĩ rằng nó hoàn toàn có lý. Nét đặc trưng nổi bật nhất của con bé đó là một vết hở khá rộng chạy dài từ lỗ mũi bên trái đến giữa môi trên của nó. Xuyên qua đó, có thể thấy rõ cái lưỡi nhỏ xíu màu hồng của con bé, nằm dài ướt nhẹp như con ốc sên thỉnh thoảng lại cựa quậy nhúc nhích. “Làm ơn,” Horst nói. “Có cách nào cháu có thể …” Eragon co rúm người lại trước một tiếng than van đặc biệt lanh lãnh điếc tai, cậu nói. “Cháu không thể làm việc ở đây.” Lúc cậu xoay người rời đi, Gertrude nói với cậu từ phía sau, “Tôi sẽ đi với cậu. Một người trong chúng ta ai biết chăm sóc đứa bé cần phải ở lại với nó.” Eragon không muốn Gertrude dòm ngó cậu trong khi cậu chữa cho gương mặt đứa bé, khi cậu định nói với bà như thế, cậu nhớ lại những gì Araya nói về việc tráo người. Ai đó từ Carvahall, người mà toàn thể dân làng có thể tin tưởng, cần phải làm chứng cho sự chuyển đổi hình dạng của đứa bé để họ có thể tin rằng đứa bé vẫn là cùng một đứa trước đây. “Như bà mong muốn,” cậu nói và tự dừng lại sự phản đối của mình. Đứa bé oằn oại trong tay cậu và thốt ra một tiếng khóc não nùng ngay khi cậu rời khỏi lều. Đối diện bên đường, dân làng đứng và bàn tán, Albriech và Baldor bắt đầu hướng về cậu. Eragon lắc đầu, họ ngừng lại tại đó và theo dõi cậu với nét mặt bất lực. Arya và Gertrude cùng chiếm lấy vị trí bên cạnh khi cậu bước xuyên qua căn trại đến lều của mình, mặt đất rung lên dưới những bước chân của Saphira đang theo sau họ. Những chiến binh vội vàng mở ra lối đi cho họ đi qua. Eragon cố gắng sải chân đều bước để tránh chấn động đứa bé. Một mùi hương đậm đà cũ kỹ như đang quyện lấy cô bé như mùi của khu rừng trong ngày hè ấm áp. Họ gần như tiến đến đích thì Eragon thấy được cô bé phù thủy Elva, đứng giữa hai dãy lều cạnh con đường, cô bé chăm chú nghiêm trang nhìn cậu với đôi mắt tròn màu tím. Cô bé mặc một cái váy màu đen và tím, một cái khăn dài bằng chỉ gấp qua đầu cô, để lộ ra một dấu óng ánh màu bạc hình ngôi sao trên trán cô giống như dấu hiệu Bàn Tay Bạc của cậu. Không hề nói một chữ, cô cũng không ra vẻ định chận hoặc làm chậm cậu lại. Tuy vậy, Eragon đã hiểu sự cảnh cáo của cô bởi vì sự hiện diện của cô chính là điều khiển trách đối với cậu. Một lần trước đó cậu đã làm xáo trộn số mệnh của đứa bé sơ sinh với hậu quả thảm khốc. Cậu không thể cho phép cậu lập lại cái lỗi ấy nữa, không chỉ riêng bởi vì sự nguy hại nó gây ra mà còn bởi vì nếu như cậu làm nữa, Elva sẽ trở thành kẻ thù truyền kiếp của cậu. Cho dù cậu có đủ pháp lực, cậu vẫn sợ hãi Elva. Khả năng nhìn thấu tâm hồn người khác, thần thánh hóa nỗi đau và phiền muộn của họ và sự tiên đoán mọi sự việc sắp làm hại họ của cô, đã làm cô trở thành người nguy hiểm nhất Alagaesia. Mặc kệ chuyện gì xảy ra. Eragon suy nghĩ khi cậu đi vào lều, Mình không muốn hại đứa bé này. Rồi cậu cảm thấy lại sự kiên quyết để tạo ra cơ hội cho nó sống một cuộc đời mà không bị xua đuổi bởi hoàn cảnh. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang