[Dịch] Eragon

Chương 06 : Ký ức của người đã khuất

Người đăng: nhongcon_pupa

“Galbatorix là một kẻ điên nên không thể nói trước được gì, nhưng hắn cũng có những sơ hở trong cách suy luận mà người thường không nghĩ đến. Nếu con có thể tìm ra chúng, Eragon, thì có thể con và Saphira sẽ đánh bại hắn.” Brom hạ cái tẩu xuống, mặt ông lộ vẻ từ tốn. ”Ta mong là con thành công. Mơ ước lớn nhất của ta, Eragon à, là được thấy con và Saphira sống hạnh phúc bền lâu, không chịu sự đe dọa từ Galbatorix và Đế quốc nữa. Ước gì ta có thể che chở con trước những hiểm nguy đang rình rập kia, nhưng hỡi ơi, điều ấy hoàn toàn vượt quá khả năng của ta. Tất cả những gì ta có thể làm là khuyên nhủ và dạy dỗ con khi ta còn đây … Con trai ta. Bất kể chuyện gì sẽ xảy ra, hãy nhớ rằng ta luôn yêu con, và mẹ con cũng thế. Chúc những vì sao sẽ luôn soi sáng cho con, Eragon Bromsson." Eragon mở mắt ra khi ký ức ấy nhòa đi. Bên trên cậu là mái lều bị võng xuống, dãn ra như miếng da khô bị thấm nước*, sau khi được gột rửa bằng trận bão vừa qua. Một giọt nước từ khe hở xuống đùi phải, thấm xuyên qua lớp quần khiến làn da cậu trở nên lạnh ngắt. Cậu biết rằng cậu cần phải ra ngoài thắt chặt lại dây buộc lều, nhưng lại lưỡng lự khi phải rời giường. Brom chưa từng đề cập với em về Murtagh? Ông chưa từng kể với em rằng Murtagh và anh là anh em cùng mẹ khác cha? Saphia, đang co mình bên ngoài lều, nói, Dù anh có hỏi lại thì câu trả lời của em vẫn không thay đổi đâu Vì sao thế nhỉ? Vì sao? Ông chắc chắn biết về Murtagh. Ông không thể nào không biết được. Saphira chậm rãi hồi đáp, Nguyên do vì sao thì chỉ có Brom mới biết được, nhưng nếu em phải đoán, thì ắt hẳn ông từng nghĩ việc nói với anh rằng ông thương yêu anh đến nhường nào là trên hết, và cho anh những lời khuyên càng nhiều càng tốt, hơn là chừa chút thời gian còn lại để nói về Murtagh. Ông đã có thể cảnh báo cho anh! Chỉ cần một vài từ thôi là đủ rồi. Em không thể nói được điều gì đã khiến ông ấy làm vậy, anh Eragon à. Anh phải chấp nhận rằng sẽ có những câu hỏi về Brom mà anh không bao giờ lý giải được. Cứ tin vào tình thương của ông dành cho anh, và đừng để những điều khác quấy rầy anh. Eragon gục mặt xuống và nhìn chằm chằm vào hai ngón tay cái. Cậu đặt chúng cạnh nhau để có thể so sánh dễ hơn. Ngón bên trái có nhiều nếp nhăn tại đốt thứ hai hơn ngón bên phải, trong khi ngón bên phải có một vết sẹo nhỏ và sần sùi mà cậu không tài nào nhớ ra đã có nó từ khi nào; mặc dù nó chỉ có thể xuất hiện vào khoảng thời gian tại buổi Huyết Lễ Agaetí Blödhren. Cảm ơn em, cậu nói với Saphira. Qua cô nàng, cậu đã xem lại những lời nhắn nhủ của Brom ba lần kể từ khi thành Feinster sụp đổ, và mỗi lần cậu đều có thể nhận ra một vài chi tiết tiết trong đoạn hội thoại của Brom hay một số cử động của ông đã thất thoát. Những cảm nhận này khiến cậu cảm thấy thoải mái và thỏa mãn, vì nó đã toàn thành nguyện ước của đời cậu: biết được tên của cha ruột cậu và biết được rằng ông đã quan tâm đến cậu biết bao. Saphira chấp nhận lời cảm ơn của cậu bằng cách phà ra một hơi ấm đầy trìu mến. Mặc dù Eragon đã ăn và nghỉ được khoảng một tiếng đồng hồ, cảm giác mệt mỏi vẫn chưa hoàn toàn hết. Cậu cũng chẳng trông mong gì nhiều. Từ những gì đã từng trải, cậu hiểu rằng cậu sẽ phải tốn nhiều tuần để có thể hồi phục hoàn toàn sau một trận chiến được kéo dài, rất dài. Khi quân Varden tiếp cận Urû’baen, cậu và mọi thành viên trong quân đoàn của Nasuada sẽ càng lúc càng có ít thời gian để nghỉ ngơi trước khi cuộc đụng độ mới bùng lên. Chiến tranh sẽ vắt kiệt sức họ cho đến khi người họ nhuộm đầy máu, rã rời và miễn cưỡng tiếp tục chiến đấu, và khi ấy họ vẫn phải đối mặt với Galbatorix, kẻ đang chờ họ nạp mạng với sự ung dung và nhàn nhã của lão. Cậu cố tránh nghĩ nhiều về những điều ấy. Một giọt nước mưa nữa nhỏ xuống chân cậu, rét buốt. Cậu phát cáu lên, vung chân ra khỏi giường, bật thẳng người dậy, rồi đi một mạch đến mảnh vá đầy đất tại góc lều và quỳ xuống cạnh nó. “Deloi sharjalví!” cậu niệm một tràng cổ ngữ cần thiết để phá giải các bẫy mà bản thân đã đặt hôm trước. Miếng đất bắt đầu sủi bọt lên như nước gần sôi, trồi khỏi ụ đầy đá, côn trùng và dòi bọ, làm lộ ra một chiếc rương sắt dài hơn bốn mươi cen-ti-mét. Eragon cẩn thận vươn lấy nó và giải phép. Mặt đất liền trở lại bình thường một lần nữa. Cậu đặt rương lên nền đất cứng. “Ládrin,” cậu thì thầm, và phất tay qua cái khóa không lồ đang ghịt chặt bản lề. Nó kêu “tách” và bật ra. Ánh sáng vàng nhạt tỏa khắp căn lều khi cậu đẩy nắp rương lên. Nằm gọn bên trong lớp vải nhung là Eldunarí của Glaedr, phần tinh túy nhất trong tim của một con rồng. Nó lớn như một viên đá quý phát quang ảm đạm, như một nhúm tro tàn đang lay lắt cháy. Eragon chụm tay lại và nâng mảnh Eldunarí đầy góc cạnh nhưng đủ để làm ấm lòng bàn tay của cậu lên, và chăm chú nhìn vào phần lõi đang phập phồng. Một dòng sao li ti cuộn tròn tại tâm mảnh đá, mặc dầu chuyển động của chúng có vẻ chậm hơn và số lượng các ngôi sao đã giảm đi rõ rệt so với lần đầu Eragon chạm vào nó tại Ellesméra, khi Glaedr tống nó ra ngoài và trao cho Eragon và Saphira. Như thường lệ, Eragon bị cảnh tượng này mê hoặc, cậu có thể ngồi hàng ngày liền chỉ để ngắm dòng sao lưu chuyển bất tận. Ta nên thử lần nữa, Saphira bảo, và cậu đồng tình. Cả hai cùng tập trung tinh thần để vươn đến những nguồn sáng xa diệu vợi kia, chạm đến biển sao biểu trưng cho ý thức của Glaedr. Cái lạnh và bóng tối, rồi sự bùng cháy cùng nỗi tuyệt vòng và lòng thờ ơ mênh mang, chúng bào mòn ý chí của họ cho đến khi họ ngừng lại và khóc òa lên. Glaedr … Elda, họ nức nở, nhưng lại không nhận được sự hồi đáp nào, sự thờ ơ ấy không mảy may thay đổi. Cuối cùng, cặp người-rồng đành rút lui, không thể chịu đựng gánh nặng từ nỗi niềm của Glaedr thêm phút nào nữa. Khi vừa trở lại chân thể, Eragon chợt phát hiện tiếng ai đó đang gõ vào cột chống lều, và rồi giọng Arya vang lên: “Eragon? Tôi vào được chứ?” Cậu hít một hơi đầy và chớp chớp mắt để nhìn rõ hơn. “Tất nhiên.” Ánh sáng xám lờ mờ từ bầu trời đầy mây hắt vào cậu khi Arya đẩy tấm bạt lều ra. Cơn đau nhói bỗng trào dâng khi mắt hai người chạm nhau – xanh lá, đầy kiên định và không thể nhìn thấu – và sự bức bối đầy thèm khát bao trùm lấy cậu. “Có điều chi thay đổi chăng?” nàng hỏi, và từ từ khuỵu gối xuống cạnh cậu. Thay vì bộ chiến giáp, hiện nàng khoác bộ áo lông đen, quần dài và mang đôi giày đế mỏng, hệt như ngày cậu đã giải cứu nàng tại Gil’ead. Mái tóc nàng vẫn còn ẩm sau khi đã được gội và hiện đang xõa ra sau lưng cùng những lọn tóc bện dày và nặng. Hương lá thông phảng phất quanh nàng như thường lệ, khiến Eragon tự hỏi đấy là do nàng dùng phép hay là hương thơm tự nhiên. Cậu rất muốn hỏi, song lại không dám. Để trả lời câu hỏi của nàng, cậu lắc đầu. “Tôi thử được chứ?” Nàng ra dấu về phần tinh túy nhất trong quả tim của Glaedr. Cậu bèn nhích sang một bên. “Cứ tự nhiên.” Arya đặt đôi tay nàng lên Eldunarí và khép mắt lại. Trong lúc ấy, cậu bèn chớp lấy cơ hội được nhìn rõ nàng một cách lộ liễu và đầy chăm chú đến mức dễ gây phản cảm nếu trong trường hợp khác. Trong mọi khía cạnh, nàng là một người đẹp điển hình mặc dù cậu biết rằng những người khác sẽ bảo mũi nàng quá dài, hay mặt nàng quá góc cạnh, hay tai nàng quá nhọn hoặc tay nàng quá cơ bắp. Với một tiếng hít vào đanh gọn, Arya rút tay ra khỏi Eldunarí như thể nó vừa làm bỏng tay nàng. Đoạn nàng cúi đầu xuống, Eragon có thể thấy chiếc cằm của nàng đang run lên nhè nhẹ. “Ông là sinh vật thống khổ nhất mà tôi từng biết … Ước gì ta có thể đưa tay ra giúp. Tôi không nghĩ ông ấy có thể tự giải thoát bản thân khỏi bóng tối đâu. “Liệu nàng có nghĩ …” Eragon ngập ngừng, không muốn nêu lên nghi vấn của cậu, rồi tiếp tục: “Liệu nàng có nghĩ ông ấy sẽ phát điên không?” “Có thể ông đã điên rồi. Nếu không thì có lẽ ông cũng đang bên bến bờ cuồng loạn.” Nỗi u sầu nhấn chìm Eragon khi cả hai cùng nhìn vào mảnh đá ánh vàng ấy. Khi cậu có thể trấn tĩnh bản thân, cậu bèn hỏi, “Dauthdaert đâu rồi?” “Được giấu tại lều của tôi, tương tự như chàng đang giấu Eldunarí của Glaedr. Tôi có thể mang nó đến đây, nếu chàng muốn, hoặc tôi có thể trông chừng cho đến khi chàng cần đến nó.” “Cứ giữ. Tôi không thể để nó bên người được, hoặc là Galbatorix sẽ phát giác ra sự tồn tại của nó. Hơn nữa, cứ giữ khư khư nhiều báu vật cùng lúc thì không được thông minh cho lắm.” Nàng gật đầu. Cơn bức bối trong người Eragon đã lên đến đỉnh điểm. “Arya, tôi–” Cậu chợt im bặt ngay khi Saphira trông thấy bóng của cậu con trai của thợ rèn Horst – Albriech, cậu nghĩ, mặc dầu cậu có chút khó khăn để có thể phân biệt được đứa bé với người anh của nó, Baldor, vì tầm nhìn không được chính xác mấy của Saphira – đang chạy về phía lều. Sự quấy nhiễu này khiến Eragon nhẹ lòng hơn, vì cậu cũng chẳng biết cậu sẽ nói những gì. “Có người đến” cậu thông báo và che tấm bạt lều lại. Tiếng chân bì bõm vang lên giữa dãy bùn bên ngoài. Và rồi Albriech, đúng là Albriech, nó hét lớn: “Anh Eragon! Anh Eragon!” “Gì cơ?” “Mẹ em sắp sinh! Cha bảo em đến đây để nhờ anh đến chờ cùng ông, trong trường hợp xảy ra biến cố thì sẽ cần đến pháp thuật của anh. Làm ơn, nếu anh có thể…” Những lời còn lại của đứa bé đều bị Eragon bỏ ngoài tai vì bận khóa và giấu chiếc rương. Đoạn, cậu phủ chiếc áo khoác lên vai và có hơi lóng ngóng khi Arya chạm vào cánh tay cậu và nói: “Tôi có thể đi cùng chàng chăng? Tôi có một ít kinh nghiệm về việc này. Nếu người của chàng cho phép, tôi có thể khiến lần sinh nở này dễ dàng hơn cho bà ấy.” Eragon không hề ngập ngừng khi đưa ra quyết định. Cậu nhanh chóng mở cửa lều ra. “Mời nàng.” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang