[Dịch] Eragon

Chương 04 : Vua mèo

Người đăng: nhongcon_pupa

Eragon đứng trên bục ở sảnh chính của tháp canh, ngay phía bên phải ngai vàng của Lãnh chúa Bradburn, tay trái cậu đặt ở núm tròn phía cuối chuôi thanh kiếm Brisingr vốn đã được bọc lại. Ở phía bên kia ngai vàng, là Jörmundur – tổng chỉ huy lão luyện của quân Varden – đang kẹp cái mũ giáp ở khuỷu tay. Mái tóc màu nâu của ông được bện ra sau, phần tóc mai đã điểm vài sợi bạc. Trên khuôn mặt khắc khổ hiện ra nét lãnh đạm và cẩn trọng của một người có rất nhiều trải nghiệm trong việc chờ đợi người khác. Eragon để ý thấy một đường máu nhỏ màu đỏ chạy dọc theo mặt dưới chiếc bao cổ tay bên phải của Jörmundur, nhưng Jörmundur không hề để ý đến nó. Đang ngồi giữa là thủ lĩnh của họ, Nasuada, nàng thật lộng lẫy trong bộ váy màu vàng và xanh vừa mới thay chỉ ít phút trước đó. Nàng đã phải cởi bộ chiến y ra để thay vào một loại y phục khác cho phù hợp với phong thái của một nhà lãnh đạo. Dải băng đang quấn quanh bàn tay trái cho thấy nàng cũng đã bị thương khi chiến đấu, Nasuada nói thì thầm chỉ đủ để cho Eragon và Jörmundur nghe thấy: “Nếu chúng ta có thể được họ trợ giúp...” “Nhưng bọn họ sẽ muốn được báo đáp gì đây chứ?” Jörmundur hỏi. “Ngân sách của chúng ta sắp cạn, còn tương lai thì mù mịt.” “Có thể họ không muốn gì hơn ở chúng ta ngoài cơ hội chống lại Galbatorix.” Nasuada nói mà gần như không hé môi. Rồi nàng dừng lại. “Nếu không thì chúng ta sẽ phải tìm những thứ khác ngoài vàng để thuyết phục họ gia nhập hàng ngũ chúng ta.” “Tiểu thư có thể cho họ vài thùng mỡ(1).” Eragon nói, khiến Jörmundur cười phá lên và Nasuada cũng khẽ cười. Cuộc trò chuyện thì thầm của họ kết thúc khi ba tiếng kèn trumpet vang lên từ bên ngoài sảnh chính. Một tiểu đồng tóc màu hoe mặc áo choàng dài có khâu phù hiệu của Varden – một con rồng trắng cầm một bông bồng bên trên một thanh kiếm đang chỉ xuống phía dưới một cánh đồng màu tía – bước những bước đều qua cánh cửa mở phía cuối của sảnh, gõ xuống sàn nhà với cái gậy nghi lễ của cậu. Bằng một giọng nói nhỏ nhẹ và trong trẻo, cậu thông báo: “Hoàng thân cao quý, Grimrr Halfpaw, Vua của ma mèo, Chúa tể của Lãnh địa Cô độc, Kẻ thống trị màn đêm, và Kẻ cô độc xin cầu kiến.” Một danh hiệu thật kì quái: Kẻ cô độc, Eragon nói nhận xét của cậu với Saphira. Nhưng cũng ổn đấy chứ, em nghĩ thế, cô nàng trả lời. Cậu có thể cảm nhận được sự thích thú của cô nàng, ngay cả khi cậu không nhìn thấy vì cô ả đang nằm cuộn lại một chỗ trong toà tháp canh. Tiểu đồng bước sang một bên và Grimrr Halfpaw - trong hình dạng một con người - sải chân bước qua cánh cửa, ngay sát phía sau là bốn ma mèo đang bước đi nhẹ nhàng với những cái chân to và bờm xờm. Bốn ma mèo trông tương tự như Solembum, con ma mèo mà Eragon đã từng được thấy trước đó trong hình dáng động vật: vai to lớn và chân dài, một lớp lông màu đen ngắn trên cổ và vai, tai đầy lông, đuôi có đầu màu đen, phe phẩy một cách duyên dáng từ bên này sang bên khác. Tuy nhiên, Grimrr Halfpaw lại trông không giống bất cứ người hay loài nào Eragon từng thấy. Cao khoảng 1m2, ông ta cao bằng một người lùn, nhưng không ai có thể nhầm lẫn ông ta với người lùn hay thậm chí một con người. Ông ta có một cái cằm nhọn, xương gò má rộng, và, bên dưới hàng lông mày dựng ngược là một cặp mắt xếch màu lục và hàng mi cong. Mái tóc đen bù xù che trước trán, trong khi ở hai bên và phía đằng sau, những sợi tóc bóng mượt thả dài xuống tận vai, khá giống với những cái bờm của mấy ma mèo tùy tùng. Eragon không thể đoán nổi tuổi của vị vua mèo này. Thứ đồ duy nhất mà Grimrr đang mặc là một cái áo không tay làm bằng da thô và một cái khố làm bằng da thỏ. Xương sọ của cả tá loài vật – chim, chuột và những con thú nhỏ khác – được treo đầy trên mặt trước áo, và chúng va vào nhau mỗi khi ông ta chuyển động. Một thanh chuỳ thủ đã được bọc lại thò ra từ một góc thắt lưng của cái khổ. Vô số những vết sẹo, mảnh và trắng, làm nổi bật lên làn da màu nâu hạt dẻ của ông, trông chúng như những vết xước trên mặt bàn gỗ đã qua nhiều lần sử dụng. Đúng như tên gọi(2), ông ta thiếu mất hai ngón tay trái, trông như thể chúng đã bị cắn đứt. Dù diện mạo có nhiều nét thanh tú, nhưng có thể khẳng định chắc chắn rằng Grimrr là giống đực khi nhìn vào những khối cơ bắp rắn chắc, gân guốc ở ngực và cánh tay, chiếc hông thon và những cái sải chân mạnh mẽ khi ông ta thong dong đi dọc căn sảnh, tiến về phía Nasuada. Dường như chẳng ai trong đám ma mèo nhận thấy ánh mắt của những người đang xếp thành hàng hai bên đường đi của chúng cho đến tận khi Grimrr đi ngang qua bà lang Angela, đang đứng cạnh Roran và tay đang đan một chiếc tất sọc bằng sáu cái kim. Đôi mắt Grimrr nhíu lại khi nhìn thấy bà lang, và tóc ông ta dựng ngược lên giống như như bốn kẻ tùy tùng. Ông ta nhếch môi lên, để lộ ra cặp răng nanh trắng ởn và sắc nhọn. Và điều thật sự làm Eragon ngạc nhiên là ông ta lại rít lên giận dữ. Angela ngước lên rời khỏi cái tất bà đang đan, nói một cách uể oải và xấc xược: “Chíp Chíp”. Trong một thoáng Eragon tưởng lão ma mèo sẽ tấn công bà. Đám lông trên cổ và mặt Grimrr dựng đứng lên, lỗ mũi ông ta phập phồng và ông ta gầm gừ với bà mà không phát ra tiếng động. Những con ma mèo khác cúi thấp người, tai ép sát vào đầu, chuẩn bị nhảy xổ vào bà. Eragon nghe thấy những tiếng lưỡi kiếm được rút ra khỏi vỏ vang vọng khắp sảnh đường. Grimrr rít lên một lần nữa rồi quay người đi tiếp. Khi con ma mèo cuối cùng đi lướt qua Angela, nó giơ móng vuốt lên len lén vờn lấy sợi chỉ buông ra từ những cái kim đan của bà Angela, giống hệt cái cách mà một chú mèo nhà ham chơi vẫn thường làm. Cả Saphira và Eragon đều bối rối. Chíp chíp là cái gì? Cô nàng hỏi. Cậu nhún vai, quên mất là cô nàng không thể nhìn thấy cậu. Ai mà biết Angela đã làm hay nói cái gì cơ chứ? Cuối cùng, Grimrr đến trước mặt Nasuada. Ông ta hơi cúi đầu, thể hiện sự tự tin vô cùng, thậm chí có phần ngạo mạn – một tính cách khá đặc trưng chỉ dành cho loài mèo, loài rồng và một vài phụ nữ thân phận cao quý. “Tiểu thư Nasuada,” ông ta nói. Giọng nói của ông ta trầm thấp một cách đáng kinh ngạc, nghe na ná như tiếng gầm khẽ của một con mèo hoang hơn là giọng nói trong trẻo của một chú bé – hình hài mà hiện giờ ông ta đang có. Nasuada cũng cúi đầu đáp lễ. “Vua Halfpaw. Varden chào đón ngài và những tộc nhân của ngài. Tôi phải xin lỗi ngài vì sự vắng mặt của đồng minh của chúng ta, Vua Orrin của Surda; mặc dù rất muốn nhưng ngài ấy không thể có mặt tại đây để tiếp đãi ngài được, bởi lẽ ngài ấy và binh lính của mình hiện giờ đang bận bảo vệ sườn phía tây quân ta khỏi sự tấn công của quân đội Galbatorix.” “Tất nhiên rồi, thưa tiểu thư Nasuada,” Grimrr nói. Những chiếc răng sắc nhọn lóe lên khi ông ta lên tiếng. “Chúng ta không bao giờ được đưa lưng về phía kẻ thù.” “Dù vậy...và vì nguyên nhân gì mà chúng tôi lại hân hạnh được đón tiếp cuộc viếng thăm đột ngột này của Ngài vậy, thưa Đức vua? Theo như tôi được biết, ma mèo thường được biết đến bởi sự bí ẩn và đơn độc, và bởi qua bao nhiêu năm ma mèo luôn đứng ngoài những cuộc xung đột, đặc biệt là kể từ sự suy tàn của các Kỵ sĩ. Thậm chí, trong suốt thế kỉ qua, có người còn nói rằng giống loài của Ngài đã trở thành một câu chuyện thần thoại hơn là một sự thực. Vậy thì, tôi xin mạn phép hỏi ngài vì lí do gì mà Ngài lại chọn thời điểm này để xuất hiện?” Grimrr nâng cánh tay phải lên và chỉ vào Eragon bằng một ngón tay cong queo với cái móng tay trông như móng vuốt của loài mèo. “Vì cậu ấy,” ma mèo gầm lên. “Một thợ săn sẽ không tấn công một thợ săn khác cho đến khi kẻ đó để lộ hết những điểm yếu của hắn, và giờ đây Galbatorix đã để lộ điểm yếu của hắn: hắn sẽ không thể giết Eragon Khắc tinh của Tà thần hay Saphira Bjartskular. Chúng tôi đã chờ đợi cơ hội này rất quá lâu rồi và giờ là lúc nắm chắc lấy điều này. Galbatorix rồi sẽ học được cách sợ hãi và căm ghét chúng tôi, và đến lúc cuối cùng, hắn sẽ nhận ra rằng hắn đã sai lầm nhường nào và biết rằng chúng tôi là chính là những người phá huỷ cuộc đời hẳn. Và hương vị của sự trả thù mới ngọt ngào làm sao, ngọt ngào như miếng thịt lợn đực non mềm. “ “Thời đại của chúng ta đến rồi, hỡi loài người, tất cả các chủng tộc, gồm cả Ma Mèo, đã đến lúc chúng ta sát cánh cùng nhau để chứng tỏ cho Galbatorix thấy hắn không thể tiêu diệt ý chí chiến đấu của chúng ta. Bọn ta tự nguyện gia nhập liên minh của quý vị, thưa Tiểu thư Nasuada, và sẽ giúp quý vị đạt được ước nguyện này.” Eragon không biết Nasuada đang nghĩ gì nhưng cậu và Saphira bị ấn tượng mạnh với bài phát biểu của lão ma mèo. Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, Nasuada nói, “Những lời Ngài đã nói quả thật nghe rất lọt tai, thưa Đức vua. Nhưng trước khi tôi đồng ý với đề nghị đó, có một câu trả lời mà tôi mong muốn có được từ ngài, nếu như ngài sẵn lòng”. Bằng một sự lãnh đạm khó đổi, Grimmr vẫy tay ra hiệu. “Ta đồng ý.” “Tộc ma mèo của Ngài quá khó hiểu và bí ẩn. Có điều tôi phải thú nhận rằng, cho tới tận ngày hôm nay, tôi chưa từng được nghe nhắc tới Đức ngài. Sự thực là tôi thậm chí còn không biết rằng tộc của ngài có một vị vua thống trị”. “Ta là một vị vua không giống như vua của các người,” Grimrr nói. “Ma mèo vốn thích sống cô độc, nhưng kể cả vậy thì chúng ta cũng cần phải chọn ra một vị thủ lĩnh khi tham gia chiến tranh.” “Tôi đã hiểu. Vậy, Ngài có đại diện cho toàn bộ tộc của Ngài, hay chỉ cho những người đi cùng ngài?” Ngực Grimrr căng ra, và bộ mặt của lão thậm chí trông còn tự mãn hơn như thế, nếu có thể! “Ta đại diện cho toàn bộ mèo ma, thưa Tiểu thư Nasuada,” ông ta gầm gừ nho nhỏ. “Tất cả những mèo ma khoẻ mạnh trên đất Alagaësia này đã đến đây gia nhập vòng chiến, ngoại trừ những bé mèo còn đang bú sữa. Mặc dù số lượng không nhiều, nhưng không có kẻ nào so sánh được với sự đáng sợ của chúng ta trên chiến trường. Và ta cũng có thể ra lệnh cho những ma mèo Nhất dạng, dù ta không đại diện cho chúng, vì chúng chỉ tầm thường như lũ súc vật khác. Tuy nhiên, chúng vẫn sẽ làm theo những gì mà chúng ta yêu cầu.” “Nhất dạng?” Nasuada thắc mắc. “Những kẻ mà được biết đến như những con mèo. Những kẻ không thể biến đổi hình dạng như chúng ta.” “Và Ngài có được sự trung thành của chúng?” “Đúng. Chúng ngưỡng mộ chúng ta... một điều cũng tự nhiên thôi .” Nếu những điều ông ta nói là sự thật, Eragon nói với Saphira, thì vai trò của đám mèo ma này sẽ trở nên vô cùng lớn đó. Rồi Nasuada nói. “Vậy để đổi lại sự giúp đỡ từ phía Ngài, Ngài mong muốn điều gì từ phía chúng tôi vậy, thưa Vua Halfpaw?” Cô liếc nhìn Eragon cười, rồi nói tiếp, “Chúng tôi có thể cho các ngài bao nhiêu mỡ cũng được, nhưng nếu yêu cầu của ngài hơn thế thì xin thứ lỗi vì tài nguyên của chúng tôi có hạn. Nếu các chiến binh của ngài mong muốn được trả công, thì tôi sợ là họ sẽ chỉ thất vọng thôi.” “Mỡ chỉ dành cho mèo con và vàng thì chẳng là gì đối với chúng tôi,” Grimrr nói. Khi ông ta nói, ông ta giơ tay phải lên và mắt thì lim dim ngắm nhìn bộ vuốt. “Điều kiện của chúng ta chỉ là như sau: Với những ai chưa có vũ khí, thì chỉ cần được trang bị một chuỳ thủ để chiến đấu. Mỗi người trong chúng ta phải được trang bị hai bộ giáp vừa vặn, một bộ cho lúc chúng ta đứng bằng hai chân(3) và một bộ cho lúc chúng ta đứng bằng bốn chân(4). Ngoài những thứ đó ra thì chúng ta không cần gì cả – không lều trại, không chăn mền, không đĩa chén, không thìa muỗng. Hàng ngày, mỗi người chúng ta phải được ăn một con vịt, hoặc gà gô, hoặc gà hoặc một loại chim nhỏ, và cứ hai ngày thì chúng ta phải được ăn một bát gan tươi sống. Thậm chí nếu chúng ta không chọn thì những thức ăn đấy vẫn phải được cung cấp. Ngoài ra, nếu như các người chiến thắng cuộc chiến này, thì dù ai trở thành vua hoặc nữ hoàng kế tiếp – và cả những người kế vị tiếp sau đó – phải cũng phải đặt một chiếc đệm bông cạnh ngai vàng, và để một tộc nhân trong số chúng ta ngồi tại đó nhằm mục đích tôn vinh. Và đó là tất cả những gì chúng ta yêu cầu”. “Ngài mặc cả cứ như một nhà lập pháp của tộc người lùn vậy” Nasuada nói bằng giọng khô khốc. Cô nghiêng người về phía Jörmundur, và Eragon nghe thấy tiếng cô thì thầm, “Chúng ta có đủ gan để nuôi họ không?” “Thần nghĩ là đủ,” Jörmundur trả lời cũng bằng một giọng khô khan. “Nhưng điều đó còn phụ thuộc vào kích cỡ của bát.” Nasuada ngồi thẳng lưng. “Hai bộ giáp là quá nhiều, thưa Đức vua Halfpaw. Các chiến binh của Ngài phải tự quyết dịnh xem họ muốn chiến đấu trong hình dạng loài mèo hay hình dạng con người và phải tuân thủ theo quyết định đó. Tôi không thể đáp ứng cho họ cả hai bộ giáp” Nếu mà Grimmr có đuôi, Eragon đoán chắc rằng lão sẽ phe phẩy liên tục. Hầu như không động đậy, lão mèo trả lời “Rất tốt, thưa Tiểu thư Nasuada.” “Còn một điều nữa. Galbatorix đã cài gián điệp và sát thủ khắp mọi nơi. Vì thế, như một điều kiện để gia nhập Varden, các người phải chấp nhận cho một pháp sư của chúng tôi kiểm tra tư tưởng, có như vậy chúng tôi mới đảm bảo được rằng Galbatorix không kiểm soát các ngài.” Grimrr khụt khịt. “Nếu mà không làm vậy thì Người quá xuẩn ngốc rồi. Nếu có ai đủ cam đảm để đọc tư tưởng của chúng tôi thì cứ kệ họ. Nhưng không phải bà ta” – và ông ta chỉ vào Angela. “Không bao giờ là bà ta.” Nasuada chần chừ, và Eragon có thể thấy cô muốn hỏi lí do nhưng cô đã tự kìm nén lại được. “Cũng được. Tôi sẽ gửi các pháp sư tới ngay lập tức và chúng ta sẽ giải quyết vấn đề này một cách nhanh gọn. Tuỳ thuộc vào điều họ tìm thấy – và tôi đảm bảo là chắc chắn sẽ không có điều gì không may xảy ra –tôi rất vinh dự là người đã thúc đẩy quan hệ đồng minh giữa tộc mèo ma của Ngài và Varden, thưa Đức Vua Halfpaw”. Sau lời cô nói, tất cả mọi người trong đại sảnh vỡ oà vì sung sướng và họ bắt đầu vỗ tay, bao gồm cả Angela. Ngay cả các vị tiên cũng tỏ ý vui mừng. Tuy nhiên, đám ma mèo lại chẳng có phản ứng gì, ngoại trừ việc cố ép tai lại vì tiếng ồn làm chúng khó chịu. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang