[Dịch] Eragon
Chương 20 : Eragon Quyển 4 Kế Thừa Hầm mộ của những linh hồn Tác giả Christopher Paolini Họa sĩ vẽ bìa John Jude Palencar Dịch tobano
Người đăng: tobano</font>
.
“Cậu có thích em gái mới không?” Roran hỏi Baldor khi bọn họ cưỡi ngựa song song hướng về nhà máy xay lúa gần nhất vào lúc bầu trời bước vào hoàng hôn.
“Thật ra không có gì để thích, đúng không? Ý tôi là nó còn bé lắm nếu như anh hiểu. Nó nhỏ xíu như con mèo con.” Baldor kéo dây cương ghì con ngựa lại khi nó muốn chuyển hướng về một mảng cỏ xanh tươi bên cạnh con đường mòn. “Có một đứa em, trai hay gái sau một khoảng thời gian dài là một điều kỳ lạ.”
Roran gật đầu. Xoay mình trên lưng ngựa, cậu liếc nhìn về sau, kiểm tra xem đoàn 650 người đang đi theo họ vẫn giữ vững khoảng cách. Đến nhà máy xay lúa, cậu xuống ngựa, cột dây cương vào một cái cọc trước căn nhà thấp nhất trong 3 căn. Một chiến binh sẽ ở lại để đem ngựa về doanh trại.
Roran bước qua con kênh và đi xuống những khối gỗ được đặt trong đám bùn và nó dẫn đến rìa dòng nước. Rồi cậu tiếp bước đến phần cuối của 4 cái xà lan nối với nhau thành một đường thẳng.
Những xà lan này giống như những cái bè thô sơ hơn là những chiếc tàu đít bằng mà dân trong làng thường dùng để di chuyển từ vùng biển Narda tới Teirm, Roran cảm thấy biết ơn điều này bởi vì vậy có nghĩa là họ không có những chiếc thuyền mũi nhọn. Do đó việc nối những cái xà lan bằng những tấm ván, với đinh và dây thừng thật dễ dàng để tạo thành một cái bè thô thiển dài hơn 150m.
Những phiến đá mỏng mà bọn lính cắt ra dưới sự hướng dẫn của Roran được mang tới bằng những toa xe từ mỏ đá nằm chất đống trước xà lan đầu tiên cũng những chiếc kế tiếp. Trên mỗi phiến đá chất đầy những bao bột mì làm thành bức tường cao đến bụng mà họ tìm thấy được cất trong nhà may xay lúa . Nơi mà những phiến đá chấm dứt ở chiếc xà lan thứ hai nhưng bức tường bao bột mì tiếp tục hình thành một vòng bao bọc rộng 2 bao, cao 5 bao.
Sức nặng to lớn của phiến đá và những bao bột mì dồn nén cộng thêm cả cái xà lan được dùng để chuyển đổi thể chất từ một cấu trúc nổi trở thành một công cụ phá thành nặng nề mà Roran hy vọng nó có đủ khả năng xuyên thấu cánh cổng cuối con kênh làm như nó được làm bằng những cây gỗ mục. Ngay cả khi cái cổng được phù phép bảo vệ - mặc dù Carn không tin vào điều này- Roran không nghĩ bất kỳ pháp sư nào ngoại trừ Galbatorix có đủ sức mạnh để ngăn cản lực tiến tới của những xà lan này khi chúng bắt đầu di chuyển xuôi dòng nước.
Đồng thời sự xếp đặt đá tảng và bao lúa mì cũng là biện pháp bảo vệ mọi người tránh được mũi giáo, mũi tên và các vật khác phóng đến.
Roran cẩn thận di chuyển xuyên qua những boong xà lan dẫn đến chiếc đầu đàn. Cậu đặt mũi giáo và lá chắn dựa vào đống đá rồi quay lại nhìn các chiến binh đang xếp thành hàng đi vào hành lang giữa nhưng bức tường.
Cứ mỗi chiến binh đi lên làm cho chiếc xà lan chìm xuống ngày càng sâu trong nước cho đến khi chúng chỉ nổi cách mặt nước vài centimet.
Carn, Baldor, Hamund, Delwin và Mendel tiến lại nơi Roran đang đứng. Bằng đồng cảm không nói ra, bọn họ tất cả đều tự chọn lấy vị trí nguy hiểm nhất trên chiếc xà lan tấn công này. Nếu như quân Varden bắt buộc phải dùng sức mạnh để đi xuyên qua Aroughs, điều này đòi hỏi sự may mắn và kỹ xảo cao độ nên không ai trong bọn họ muốn tin tưởng người khác cho lần thử sức này.
Phía dưới cùng xà lan, Roran liếc thấy Brigman đứng giữa những người lính mà cậu đã từng lãnh đạo. Sau lần kháng cự trước đó, Roran đã tước bỏ quyền lực của gã và giam lỏng gã trong lều. Tuy vậy, Brigman đã nài nỉ để được phép tham gia lần tấn công Aroughs lần cuối này và Roran miễn cưỡng đồng ý, Brigman thì rất khéo tay với kiếm và mỗi thanh kiếm sẽ làm ra sự khác biệt trong cuộc chiến sắp tới.
Roran vẫn tự hỏi cậu đã quyết định đúng. Cậu tự tin phần nào rằng những chiến binh bây giờ trung thành với cậu hơn là với Brigman, nhưng Brigman đã là thủ lĩnh khá lâu và cái quan hệ đó không dễ gì quên lãng. Ngay cả khi Brigman không cố gắng tạo nên những biến cố trong hàng ngũ lãnh đạo, gã đã chứng minh rằng gã muốn và có thể chống đối mệnh lệnh nhất là khi những mệnh lệnh đó đến từ Roran.
Roran nghĩ, nếu như hắn tạo ra bất kỳ lý do làm cho mình nghi ngờ, tôi sẽ quật ngã hắn ngay tại chỗ. Nhưng cách giải quyết này chỉ là chuyện phù phiếm mà thôi. Nếu Brigman làm như thế, chắc chắn là nó sẽ xảy ra giữa những rối loạn mà Roran sẽ không thể nhận ra cho đến khi quá trễ
Khi sáu người bọn họ chen chân trên chiếc xà lan, Roran bụm tay trước miệng và hô to, “Thả chúng ra!”
Hai gã lính đứng gần những thanh gỗ chắn đê ngay trên đỉnh đồi – những thanh chắn đê này dùng để giữ và làm giảm tốc độ dòng nước chảy xuống con kênh từ những đầm lầy ở phía Bắc. Sáu mét phía dưới là bánh xe nước đầu tiên và cái hồ nước nhỏ. Ngay trước cái hồ là thanh chắn đê thứ hai nơi có 2 gã lính đứng kế bên. Sáu mét dưới nữa là bánh xe nước thứ hai và vẫn là một cái hồ sâu khác. Ở phía xa cuối cái hồ là những thanh chắn đê cuối cùng và 2 gã lính. Tại chỗ này là bánh xe nước thứ ba và cuối cùng. Từ đó, dòng nước trôi thanh thản vượt qua vùng đất để đến Aroughs.
Ba cánh cổng cống được tạo thành bên trong những thanh chắn đê mà Roran đã đòi hỏi quyết liệt đóng lại với sự giúp đỡ của Baldor khi cậu đến nhà máy xay lúa lần đầu tiên. Trong vòng hai ngày qua, từng nhóm chiến binh với xẻng và búa đã lặn xuống dưới dòng nước để chặt những thanh chắn đê từ bên trong cho đến khi chúng và những phần đất gần như sụp đổ. Sau đó bọn họ đóng những thanh cọc dài vào hai bên những cổng cống.
Những gã lính ở trên cao và ở giữa bây giờ nắm chặt lấy những thanh cọc đã nhô ra cả thước từ phần đất cao và họ bắt đầu kéo và đẩy nhịp nhàng. Dựa vào kế hoạch của họ, hai gã đứng ở dưới cùng của phần chắn đê phải đợi khá lâu trước khi tiếp nối công việc này.
Roran nắm lấy một bao bột trong khi quan sát. Nếu sự tính toán thời gian của họ trật đi chỉ cần vài giây, tai họa sẽ là điều chắc chắn.
Cả một phút trôi qua, không có gì xảy ra.
Liền sau đó, một tiếng động ầm ầm đáng ngại vang lên, cánh cổng cống ở trên cao đã được mở ra. Thanh chắn đê bung ra ngoài, mặt đất rung chuyển rạn nứt, một đống bùn đất khổng lồ đổ xuống bánh xe nước phía dưới làm nó quay nhanh hơn dự định.
Ngay lúc thanh chắn đê sụp đổ, những gã lính đứng trên cao nhảy xuống bờ hồ, chạm đất cơ hồ chỉ còn vài centimét.
Những giọt nước bắn tung lên cao hơn mười thước khi dòng nước đổ xuống cái hồ đen dưới bánh xe quay. Sự va chạm làm nổi bọt sóng nước cao cả thước cuồn cuộn trôi xuống cái đê chắn tiếp theo.
Khi thấy dòng nước cuốn đến, hai gã đứng ở giữa rời bỏ vị trí và nhảy xuống vùng đất an toàn phía dưới.
Họ đã làm rất tốt. Khi sóng nước đập vào, từng tia nước mỏng như kim phun lên chung quanh khung cửa cống kế tiếp làm nó vụt bay như bị một con rồng đá bay và dòng nước cuồn cuộn của cái hồ đã quét sạch phần còn lại của những thanh chắn đê.
Dòng nước điên cuồng đập tan bánh xe nước thứ hai với sức mạnh còn lớn hơn cái trước đó. Những khúc gỗ vặn mình kêu lên ken két dưới sức tấn công dữ dội của dòng nước. Roran chợt nghĩ đến một trong những bánh lái có thể bị sút ra. Nếu chuyện này xảy ra, điều này rất nguy hiểm cho đám lính và ngay cả những chiếc xà lan và có thể dẫn đến việc chấm dứt cuộc tấn công Aroughs trước khi nó bắt đầu.
“Chặt dây thả xà lan ra!” cậu la to.
Một người lính chặt đứt sợi dây thừng cột chặt chúng vào bờ trong khi những người khác cúi xuống nhặt lấy những thanh sào dài 6-7 mét mà họ cắm xuống lòng kênh và đẩy mạnh với tất cả sức lực họ có.
Những chiếc xà lan nặng nề di chuyển từng centi mét và tiến về phía trước chậm hơn Roran ước muốn.
Ngay cả khi dòng nước khổng lồ đổ xuống kế bên họ, hai gã lính đứng ở cánh cổng cống cuối cùng vẫn tiếp tục kéo những thanh chắn đê nằm bên trong phần bờ đê đang suy yếu. Ít hơn 1 giây trước khi dòng thác lũ phủ lấy họ, thanh chắn đê rung chuyển và sụp xuống, những người lính cậy chúng văng ra ngoài.
Dòng nước khoan một lỗ ở phía đông con đập một cách dễ dàng tựa như nó được làm bằng bánh mì ngấm nước và va thật mạnh vào bánh xe nước cuối cùng. Những thanh gỗ vỡ giòn tan, âm thanh vang lên ngắn gọn như những băng đá tan vỡ, bánh lái nghiêng ra ngoài vài độ nhưng Roran cảm thấy nhẹ nhàng khi nó vẫn còn đó. Liền sau đó, một tiếng gầm vang động, một cơn sóng nước mênh mông cuốn mình đập vào phần dưới ngọn đồi với tiếng nổ phủ đầy hơi nước.
Một cơn gió lạnh tạt vào mặt Roran, cuối dòng nước cách khoảng 60-70 mét.
“Nhanh hơn nữa!” cậu hét lên hướng về những người lính đang chống sào xà lan khi sức mạnh dòng nước náo động xuất hiện từ trong những gẫy đổ của hơi nước và lao nhanh vào dòng kênh.
Cơn nước lũ nhấn chìm dòng kênh với tốc độ không tin được. Khi chúng va vào phần lưng của 4 chiếc xà lan làm chúng đột ngột phóng tới hất té Roran và những chiến binh té nhào xuống và một số người té chổng chân lên trời. Một số bao bột mì rớt xuống dòng kênh hoặc lăn ngược lại đè lên bọn lính.
Khi dòng nước dâng lên phần cuối của chiếc xà lan được nâng cao cả mét so với phần còn lại, chiếc xà lan dài hơn 150 mét bắt đầu di chuyển trệch sang một bên. Nếu cứ tiếp tục, Roran biết rằng họ sẽ nhanh chóng trở thành điểm chắn giữa con kênh và bờ và như thế chỉ cần một chốc lát thôi sức mạnh của dòng nước sẽ xé toang chiếc xà lan thành nhiều mảnh.
“Giữ xà lan thẳng lại!” cậu hét lên, tự đẩy mình thoát ra khỏi những bao bột mì rớt lên người. “Đừng để chúng lệch sang một bên!”
Khi giọng cậu vang lên, những chiến binh vật vã đẩy chiếc xà lan ra xa bờ kênh hướng về giữa dòng kênh. Phóng mình leo lên đỉnh những phiến đá ở mũi tàu, Roran hét lên phương hướng và bọn họ đã thành công chuyển hướng chiếc xà lan đi xuống dọc theo dòng kênh cong vòng.
“Chúng ta thành công rồi!” Baldor la lên, một nụ cười ngu ngốc hiện ra trên mặt cậu.
“Đừng làm phách vội,” Roran cảnh cáo. “Chúng ta vẫn còn một đoạn dài để đi đến.”
Bầu trời phương Đông đã chuyển thành màu cỏ vàng úa khi bọn họ đi đến doanh trại của họ cách Aroughs một dặm đường. Với tốc độ hiện tại, bọn họ sẽ tiếp cận thành phố trước khi hoàng hôn buông xuống ở chân trời, bóng tối màu xám nghoẹt bao trùm tất cả sẽ giúp họ tránh khỏi những chòi canh cảnh giới trên bức tường tòa lâu đài.
Mặc dù những đợt sóng nước dẫn đầu đã vượt qua họ, chiếc xà lan vẫn còn đang thu thập tốc độ, thành phố vốn nằm dưới nhà máy xay và giữa hai nơi không hề có một ngọn đồi hay gò đống nào cả để làm giảm tiến độ của họ.
“Nghe đây,” Roran nói, bụm hai tay quanh miệng làm loa và lớn giọng để tất cả những người lính có thể nghe. “Chúng ta có thể ngã xuống nước khi chúng ta đụng vào cánh cổng ngoại vi, do đó mọi người chuẩn bị bơi. Cho đến khi chúng ta lên vùng đất khô ráo, chúng ta bị bại lộ hành tung dễ dàng. Một khi chúng ta lên bờ, mục tiêu duy nhất của chúng ta là thẳng tiến tới bức tường bên trong trước khi chúng nghĩ đến việc đóng cổng lại ở đó, bởi vì nếu chúng làm như vậy, chúng ta sẽ không bao giờ chiếm được Aroughs. Nếu chúng ta vượt qua bức tường thứ hai, mọi chuyện trở nên đơn giản hơn là tìm ra ngài bas tước Halstead và buộc ông ta đầu hàng. Nếu không được, chúng ta sẽ chiếm đóng và tăng cường an toàn ở trung tâm thành phố, rồi sau đó mở rộng địa bàn từng con đường một cho đến khi Aroughs nằm trong tay chúng ta.
”Nên nhớ là chúng ta đông hơn gấp đôi bọn chúng, do đó đừng rời xa đồng bạn và sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. Không nên lang thang một mình và cần phải tập trung thành đồng đội. Bọn chúng biết rành đường phố hơn chúng ta và chúng ta sẽ bị mai phục vào lúc chúng ta không mong đợi nhất. Nếu chẳng may các bạn chỉ còn một mình, nên hướng về phía trung tâm thành phố bởi vì đó chính là nơi chúng ta sẽ phải đến.”
“Hôm nay chúng ta đánh một trận phi thường vì quân Varden. Hôm nay, chúng ta sẽ có được vinh dự và hào quang mà tất cả các chiến binh mơ ước. Hôm nay, … hôm nay chúng ta đánh dấu vào lịch sử. Cái mà chúng ta hoàn thành trong vòng vài giờ nữa, những thi nhân sẽ ca tụng cả trăm năm sau. Hãy nghĩ về những người bạn, gia đình, cha mẹ, vợ và con của bạn. Hãy chiến đấu hết mình bởi vì chúng ta chiến đấu cho họ. Vì tự do chúng ta chiến đấu!”
Những chiến binh gầm lên trả lời.
Roran để họ tự mình chìm trong cơn giận dữ, sau đó cậu giơ tay lên và ra lệnh, “Giơ lá chắn lên!” Cùng lúc các chiến binh chồm mình tới nhấc lấy lá chắn của họ giơ lên bao phủ chính họ và đồng bạn làm cho phần giữa tạm thời của chiếc xà lan được dùng như cọc nhọn, bao phủ lớp vảy áo giáp giống như chân tay của một gã khổng lồ.
Hài lòng với việc này, Roran nhảy xuống từ phiến đá và nhìn lại Carn, Baldor và 4 người chiến binh khác đi cùng với họ từ Belatona. Người trẻ nhất, Mandel, có vẻ nhát gan nhưng Roran biết gã sẽ giữ được bình tĩnh.
“Sẵn sàng chưa?” cậu hỏi và mỗi người đều có câu trả lời khẳng định.
Sau đó, Roran cười to, khi Baldor dục cậu giải thích, cậu nói, “Nếu như cha tôi có thể nhìn thấy tôi như bây giờ!”
Rồi Baldor cũng cười theo.
Roran luôn quan tâm đến dòng nước dâng cao. Một khi nó tiến vào thành phố, bọn lính sẽ nhận ra điều gì đó khác thường và sẽ cảnh báo. Cậu muốn chúng nâng cao cảnh báo nhưng không phải vì lý do này, khi dòng nước dâng cao còn cách Aroughs khoảng 5 phút, cậu ra hiệu cho Carn và nói, “Gởi tín hiệu đi!”
Gã pháp sư gật đầu nhận biết và chồm người tới trước, đôi môi chuyển động làm thành những hình dáng kỳ dị của ngôn ngữ cổ. Một lát sau, gã đứng thẳng người và nói, “Xong rồi.”
Roran nhìn về phía Tây. Ở đó, trên cánh đồng trước Aroughs, xếp đầy những máy ném đá, phóng tên và tháp tấn công của quân Varden. Những cái tháp này bất động nhưng những bộ phận khác đang khởi động, đá và tên đã phóng ra tạo thành những đường cong hướng về bức tường trắng thô sơ của thành phố. Và cậu biết rằng 50 gã chiến binh của cậu ở một phía xa cạnh bên thành phố đang thổi kèn, hò hét, bắn tên lửa và làm tất cả những gì họ có thể làm để thu hút sự chú ý của quân phòng vệ và giả bộ làm như sẽ có một đội quân lớn lao đang chuẩn bị tiến công thành phố.
Một cảm giác bình yên tràn ngập lòng Roran.
Trận chiến sắp sửa bắt đầu.
Những người lính sắp phải chết.
Cậu có thể là một trong những người họ.
Biết được điều này làm cho cậu có được một ý nghĩ rõ ràng và những tia mệt nhọc chợt biến mất cùng với sự sợ hãi run rẩy trong lòng kể từ lần thử thách sinh mạng cách đây vài tiếng đồng hồ. Chỉ có chiến đấu mới đem lại sinh lực mà không phải thực phẩm, không phải nụ cười, không phải có việc gì làm, không phải ngay cả tình yêu mặc dù cậu thù ghét điều này cậu không thể phủ nhận sức thu hút của nó. Chưa bao giờ cậu muốn trở thành một chiến binh nhưng cậu đã là một chiến binh và cậu đã quyết định vượt qua tất cả những người đi trước cậu.
Ngồi xổm, nhìn xuyên qua kẽ hở của hai phiến đá với một tốc độ nhanh chóng tiến gần cánh cổng chận đường bước tiến của họ. Trên mặt nước và vài cái gì đó phía dưới, mực nước đang dâng lên, cánh cổng được làm bằng gỗ sồi chắc chắn, đậm màu vì quá cũ và ẩm ướt. Phía dưới mặt nước, cậu biết ở đó có một cái lưới bằng sắt và gỗ giống như là khung chấn song sắt mà nước có thể chảy qua dễ dàng. Phần trên là phần khó khăn nhất để phá vỡ nhưng cậu đoán là vì ngâm trong nước một thời gian dài sẽ làm phần lưới dưới nước yếu đi và một phần của nó có thể bị rách do đó phá vỡ cánh cổng gỗ sồi phía trên sẽ dễ dàng hơn. Vì vậy cậu đã ra lệnh cột thêm hai súc gỗ cứng cáp vào dưới lườn chiếc xà lan đầu tiên. Vì chúng chìm trong nước nên chúng sẽ va chạm với phần dưới của cánh cổng cùng lúc với mũi chiếc xà lan đụng vào phần trên.
Đó là một kế hoạch khéo léo nhưng cậu không thể biết nó có thể thực hiện được hay không.
“Ổn định nào,” cậu thì thầm cho chính mình hơn là cho người khác khi tiến gần phía cái cổng.
Vài người chiến binh ở phía cuối xà lan vẫn tiếp tục bẻ lái với cây sào của họ nhưng những người còn lại đã giấu mình dưới lá chắn.
Cửa khẩu của mái vòm dẫn vào cánh cổng mở rộng trước mặt họ giống như đường vào hang động. Ngay khi mũi nhọn của chiếc xà lan trượt phía dưới cánh cổng, Roran nhìn thấy gương mặt của một tên lính tròn trịa và trắng trẻo như mặt trăng tròn, xuất hiện ở trên bìa tường thành, hơn 10 mét ở trên, đang nhìn xuống chiếc xà lan với vẻ mặt kinh hoàng thất sắc.
Chiếc xà lan di chuyển quá nhanh vào lúc này, Roran chỉ có đủ thời gian thốt lên một tiếng chửi thề trước khi lưu lượng dòng nước cuốn họ vào trong bóng tối của lối vào cổng và vòm của nó đã che lấp tầm nhìn của người lính.
Chiếc xà lan đụng vào cổng.
Sức mạnh của sự va chạm này quăng Roran tới trước đụng vào bức tường phiến đá nơi mà cậu đang ngồi xổm. Đầu của cậu đụng vào đá văng ra mặc dù cậu có đội nón sắt bảo vệ, tai cậu vẫn nghe ong ong. Sàn xà lan sụp xuống và lùi lại, cho dù tiếng ong ong còn trong đầu, cậu vẫn nghe thấy tiếng gỗ nứt ra gẫy gọn và tiếng sắt thép rít lên vì bị xoắn lấy. Một phiến đá tuột ra sau và rơi trên người cậu làm bầm cánh tay và vai của cậu. Cậu chụp lấy thành ngoài của phiến đá ném nó ra ngoài với một sức mạnh giận dữ và nó bể tan tành khi chạm phải tường của lối vào.
Trong bóng tối lờ mờ chung quanh họ, thật là khó khăn để thấy chuyện gì xảy ra, tất cả đều trở nên rối loạn, tiếng la hét vang vọng. Nước đổ lên chân và cậu nhận ra rằng chiếc xà lan đã ngập nước nhưng cậu không thể biết được nó có chìm hay không.
“Đưa cho tôi cây rìu!” cậu hét lên, đưa tay ra phía sau. “Cây rìu, đưa tôi cây rìu!”
Cậu loạng choạng khi chiếc xà lan phóng tới trước một đoạn ngắn gần như làm cậu ngã xuống. Cánh cổng đã bị đẩy sâu vào trong một chút nhưng nó vẫn còn đứng vững. Đúng lúc, sức ép của dòng nước vẫn tiếp tục có thể sẽ đẩy chiếc xà lan xuyên qua cánh cổng nhưng cậu không thể chờ đợi cho việc này tự nhiên thành như thế.
Khi ai đó nhét vào tay cậu một cây rìu cán ngắn nhẵn nhụi, sáu lỗ hổng hình chữ nhật chợt sáng lên trên vòm cổng, những màn che đã được kéo ra từ những lỗ châu mai. Từ đó vang lên tiếng tách tách và những mũi tên nỏ gào rít lên phóng xuống chiếc xà lan, tạo ra những tiếng thùm thụp vang động cộng thêm vào cuộc hỗn loạn khi chúng cắm ngập vào gỗ.
Ở đâu đó, có một người hét to.
“Carn! Làm cái gì đi!” Roran thét lớn.
Rời đi để cho gã pháp sư làm việc, Roran bắt đầu bò lên boong xà lan lởm chởm nhưng đống đá hướng về mũi nhọn của chiếc xà lan. Nó phóng tới vài đoạn ngắn nữa. Một tiếng động kĩu kịt điếc tai vang lên từ giữa cánh cổng, ánh sáng chiếu xuyên qua những kẻ nứt của gỗ sồi.
Một mũi tên trượt qua phiến đá kế bên tay phải của Roran, để lại một vệt kim loại trên đá.
Cậu tăng tốc lên mấy lần.
Ngay khi cậu đến rất gần mũi chiếc xà lan, một tiếng động ma sát chọc thủng, xé rách lớn đến nỗi cậu phải lấy tay che tai và lùi lại.
Cơn sóng mạnh mẽ bao trùm cậu và làm cậu không thấy gì cả một hồi. Chớp mắt để nhìn rõ hơn, cậu thấy một phần của cánh cổng đã sụp đổ vào trong con kênh, bây giờ đã có đủ chỗ cho chiếc xà lan tiến vào thành phố. Phía trên sàn xà lan, những thanh gỗ gãy mọc chỉa ra từ phần còn lại của cánh cổng ngang bằng với chiều cao của đầu cổ và ngực của người ta.
Không chút ngần ngại, Roran cuộn tròn lùi về sau và nhảy xuống núp sau một đống phiến đá. “Cúi đầu xuống!” cậu rống lên và che đầu bằng lá chắn.
Chiếc xà lan trườn tới trước, đi ra khỏi phạm vi tên nỏ chết người kia và tiến vào một kiến trúc lớn mênh mông chiếu sáng bởi những ngọn đuốc đặt dọc trên tường.
Ở cuối kiến trúc này, nước của con kênh chảy xuống một cánh cổng nữa, đây là cánh cổng từ trên sụp xuống. Xuyên qua những kẻ hở giữa gỗ và kim loại, Roran có thể thấy những tòa nhà thấp thoáng trong bản thân thành phố.
Kéo dài từ hai bên kiến trúc này đó là những bến cảng bằng đá cho lên xuống hàng hóa. Ròng rọc, dây thừng và lưới treo từ trên vòm cao của kiến trúc, cần cẩu được dựng lên trên một bệ đá nằm giữa bến cảng cả hai bờ nhân tạo. Trước và sau kiến trúc, những nấc thang và lối đi nhô ra được che phủ từ bức tường để cho phép người đi trong đó không bị ướt. Lối đi phía sau còn có thể đi tới chòi canh ở trên con đường hầm mà chiếc xà lan đi vào cũng như phần trên của vùng bảo vệ thành phố, Roran ước đoán chẳng hạn như là công sự phòng hộ nơi mà cậu đã thấy người lính.Sự chán nản thất vọng dâng lên trong lòng Roran khi cậu bị giữ lại ở cái cổng bên ngoài. Cậu hy vọng là có thể đi thẳng vào trung tâm thành phố để tránh khỏi bị sập bẫy với bọn lính trên mặt kênh.
Ô, chẳng thể giúp đươc gì bây giờ, cậu nghĩ
Sau lưng cậu, bọn lính mặc áo giáp đổ ra từ phòng canh vào lối dẫn nơi mà chúng quỳ xuống bắt đầu kéo nõ, chuẩn bị cho một đợt phóng nữa.
“Qua bên này!” Roran hét lớn, quơ tay hướng về bến tàu bên tay trái. Những chiến binh chụp lấy những cây sào một lần nữa và đẩy chiếc xà lan hướng về bờ kênh. Hàng chục mũi giáo thò ra từ lá chắn của họ làm cho đội quân giống như con nhím.
Khi họ sáp gần bến tàu, khoảng 20 tên lính phòng về rút gươm lao về cầu thang dẫn xuống bến tau để ngăn chặn quân Varden đổ bộ.
“Nhanh lên!” cậu hô to.
Một mũi tên phóng vào lá chắn của cậu, mũi nhọn hình tam giác xuyên qua lớp gỗ dầy 5 cm để rồi phóng qua phía trên cánh tay của cậu. Cậu loạng choạng ngã xuống nhưng vội tự mình giữ lại và nhận ra rằng cậu chỉ có một ít thời gian trước khi nhiều mũi tên sẽ phóng vào cậu.
Sau đó Roran nhảy lên bến, cánh tay mở rộng để giữ thăng bằng. Cậu rớt xuống nặng nề, một đầu gối chạm đất, và cậu chỉ có đủ thời gian rút chiếc búa từ bên lưng trước khi bọn lính tràn về phía cậu.
Đây là một cảm giác thoải mái và vui mừng hoang dại mà Roran có được khi gặp chúng. Cậu chán chường với việc mưu đồ lên kế hoạch và lo ngại cho chuyện sắp xảy ra. Ở đây cuối cùng vẫn là một cuộc chiến danh dự - không phải ám sát ngầm – mà cậu có thể quyết chiến và giết chết.
Cuộc đụng chạm ngắn gọn, khốc liệt và tanh máu. Roran đâm chém đả thương 3 tên trong bọn lính chỉ trong vòng vài giây đầu tiên. Sau đó Baldor, Delwin, Hamund, Mandel và những chiến binh khác tham gia cuộc chiến với cậu và đẩy lùi bọn lính ra xa con kênh.
Roran không phải là kiếm sĩ, do đó cậu chẳng thèm đấu kiếm với đối thủ. Thay vào đó, cậu để chúng chém lên lá chắn như chúng muốn trong khi đó cậu đập gãy xương chúng để trả đũa. Thỉnh thoảng cậu bị cứa hoặc đâm vài nhát nhưng cậu cố gắng tránh giao chiến với bất cứ ai nhiều hơn vài nhát bởi vì cậu biết mình thiếu kinh nghiệm điều này rất có thể trở nên trí mạng. Kỹ xảo chiến đấu thực dụng nhất mà cậu khám phá ra đó không phải là những cú xoay kiếm tuyệt hảo hay những bước dừng rắc rối phức tạp cần phải có nhiều năm luyện tập mà là nắm lấy cơ hội và làm bất cứ điều gì khiến cho kẻ thù không thể ngờ tới.
Thoát ra khỏi cuộc chiến, Roran phóng về hướng cầu thang 3 nấc một bước, tay quơ cây búa đập vào mặt tên cung thủ đầu tiên. Tên thứ hai kế bên vừa mới bắn nỏ xong do đó gã buông nó xuống và thò tay nắm lấy cán thanh kiếm ngắn và lùi về phía sau.
Tên lính chỉ vừa mới kéo lưỡi kiếm ngắn một phần ra khỏi vỏ trước khi Rorap đập vào ngực hắn làm gẫy xương sườn của hắn.
Một trong những thứ Roran thích khi chiến đấu với cái búa đó là cậu chẳng cần phải để ý đến áo giáp mà đối thủ mặc là gì. Cây búa là loại vũ khí bằng phẳng tạo nên đả thương bằng sức mạnh của việc va chạm mà không phải là cắt chém lên da thịt. Phương pháp tiếp cận này rất thỏa đáng với cậu.
Tên lính thứ ba xoay sở bắn một mũi nỏ vào cậu trước khi cậu bước tới. Lần này mũi tên xuyên qua lá chắn của cậu cả nửa cây và gần như chạm vào ngực cậu. Đem lá chắn mang mũi tên chết người ra xa, Roran tấn công hắn vung búa đập vào vai. Tên lính dùng cây nỏ để chống đỡ, ngay lập tức Roran tiếp theo với một cú quét ngang bằng lá chắn đánh hắn té qua hàng rào vừa rống lên và rơi xuống dưới con đường dẫn vào.
Với cú đánh này, Roran đã lộ ra cả thân người, tuy vậy khi cậu quay lại nhìn 5 gã lính còn lại, 3 gã đang nhắm nỏ thẳng vào tim cậu.
Bọn chúng phóng tên.
Chỉ trước khi những mũi tên xé nát cậu, chúng rẽ hướng bay về phía tay phải và trượt vào bức tường đen như những con ong khổng lồ giận dữ.
Roran biết đó chính là Carn đã cứu cậu, và cậu quyết định sẽ tìm cách cảm ơn gã pháp sư một khi họ không còn nguy hiểm nữa.
Cậu tấn công những tên lính còn lại, cậu giải quyết chúng với những cú đánh bay bổng giống như chúng được làm bằng những cây đinh cong mà cậu đã đóng xuống. Sau đó cậu bẻ gẫy mũi nỏ đã cắm xuyên vào lá chắn và quay lại nhìn cuộc chiến phía dưới đang tiến hành.
Tên lính cuối cùng trên bến tàu ngã xuống mặt đất đầy máu và đầu của hắn lăn ra xa và rớt xuống con kênh làm nổi lên những bọt nước.
Khoảng 2/3 quân Varden đã xuống tàu và họ đang tập trung thành hàng ngay ngắn dọc theo con kênh.
Roran mở miệng định ra lệnh cho họ tránh xa bờ kênh để những người trên xà lan có thể đổ bộ thì những cánh cửa bên bức tường tay trái chợt mở bung ra, cả bầy lính tràn vào.
Mẹ kiếp! Bọn chúng từ đâu đến? Có bao nhiêu đứa vậy?
Khi Roran bắt đầu chạy về hướng cầu thang để giúp quân của cậu chống lại bọn lính mới tới, Carn vẫn đứng ở đầu xà lan, giơ tay cao hướng về bọn lính đang xông tới, miệng hét ra hàng loạt những chú ngữ khó hiểu vặn vẹo của ngôn ngữ cổ.
Trước mệnh lệnh kỳ quái của gã pháp sư, hai bao bột và một phiến đá rời khỏi xà lan bay về hướng bọn lính làm chúng ngã xuống hơn chục tên. Những bao bột mì bị va chạm vài lần chợt rách bung ra như đám mây màu ngà bao trùm phủ lấy bọn lính, che mắt chúng và làm chúng nghẹt thở.
Một giây sau đó, một tia lửa lóe lên bên cạnh bức tường sau lưng bọn lính, một quả cầu lửa màu cam và đầy bồ hóng bay nhanh xuyên qua đám mây bột mì tham lam nuốt cháy chúng tạo nên âm thanh giống như hàng trăm cái cờ tung bay phần phật trong cơn gió lốc.
Roran hụp xuống sau lá chắn và cảm nhận cơn nóng đốt cháy đôi chân và da mặt cậu khi quả cầu lửa tự bốc cháy chỉ cách vài mét từ lối vào, những hạt bụi bột mì sáng lên trở thành tro bụi kéo dài đi xuống làm thành cơn mưa bụi chỉ hợp với một đám tang thôi.
Một khi quả cầu lửa nhỏ dần, cậu thận trọng ngước lên nhìn. Cơn nóng và khói quyện vào nhau xông vào mắt mũi cậu, và ngay lúc đó cậu nhận ra là hàm râu của cậu đang bốc cháy. Cậu vội chửi thề, buông cây búa xuống, lấy tay đập lấy những ngọn lửa nhỏ xíu cho đến khi chúng tắt hẳn.
“Oi!” cậu hét xuống hướng về Carn. “Cậu đốt râu tớ! Cẩn thận hơn nữa nếu không tớ sẽ treo đầu cậu trên mũi giáo!”
Phần lớn những tên lính nằm co quắp trên mặt đất, tay bụm lại che mặt. Một số khác đang dập lửa trên quần áo chúng hoặc quơ vũ khí chung quanh người với dự định đề phòng sự tấn công của quân Varden. Những chiến binh của Roran dường như đã tránh khỏi trận lửa này với một ít vết phỏng không đáng kể vì phần lớn họ đứng bên ngoài bán kính của quả cầu lửa tuy vậy đám cháy lớn không ngờ này làm họ mất phương hướng và lưỡng lự.
“Ngừng há hốc miệng như những thằng khờ và đuổi theo những thằng nhãi con đang mò mẫm kia trước khi chúng lấy lại được cảm giác!” cậu ra lệnh, dùng búa đập xuống lan can để bảo đảm rằng mọi người chú ý đến cậu.
Quân Varden đông hơn bọn lính nhiều lần, lúc Roran đi tới đoạn cuối của cầu thang thì họ đã giết ¾ lính phòng ngự.
Rời xa đám lính còn lại cho những chiến binh giải quyết, Roran tiến về cánh cổng hai cửa phía trái con kênh, cánh cổng rộng đủ cho hai toa xe đi ngang hàng với nhau. Vừa đi tới, cậu đến gần Carn người đang ngồi tại phần bệ của cần cẩu, vừa ăn một thứ gì lấy ra từ một cái túi bằng da mà gã luôn đem theo. Roran biết rõ cái túi này, nó chứa lẫn lộn mỡ heo, mật ong, bột gan bò, tim cừu, và trái dâu tây. Một lần Carn đưa cậu một miếng, cậu đã nghẹn nhưng chỉ cần vài cắn thôi có thể làm cho một người đứng vững cả ngày cho dù làm công việc nặng nhọc.
Trong sự quan tâm của Roran, gã pháp sư có vẻ mệt nhọc quá độ. “Cậu có thể tiếp tục không?” Roran hỏi, ngừng lại bên cạnh gã.
Carn gật đầu. “Tôi chỉ cần một chốc …. Những mũi tên trong đường hầm, những bao bột và phiến đá …” Gã nhét thêm một mẫu thực phẩm vào miệng. “Điều này có một chút hơi nhiều ngay lập tức.”
Đoan chắc một lần nữa, Roran bắt đầu rời đi nhưng Carn giữ cánh tay cậu lại. “Tôi không làm điều đó,” gã nói và hai mắt nheo lại vui vẻ. “Đốt râu cậu, đúng rồi. Chắc cây đuốc làm nên ngọn lửa.”
Roran hầm hừ và tiếp tục đi về cánh cửa. “Xếp hàng!” cậu hét to, dùng búa đập lên lá chắn. “Baldor, Delwin dẫn đầu với tôi. Những người còn lại xếp hàng sau chúng tôi. Lá chắn giơ lên, kiếm rút ra, cung tên sẵn sàng. Halsead có thể không biết rằng chúng ta đã ở trong thành phố, cho nên không được để bất cứ ai trốn thoát để cảnh báo hắn ta. … Sẵn sàng chưa? Theo tôi!”
Cùng lúc cậu và Baldor người có mũi và đôi má hồng lên vì cú nổ vừa rồi, rút thanh chắn cửa mở chúng ra, khám phá nội tình Aroughs. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện