[Dịch] Eragon
Chương 18 : – A TOSS OF THE BONES
Người đăng: VôHưKhông
.
“Thưa ngài! Cánh cổng đã mở!”
Roran ngước lên khỏi tấm bản đồ đang nghiên cứu dở khi một người lính trinh sát mặt mũi đỏ bừng và thở hồng hộc xông vào lều.
“Cánh cổng nào?” Roran hỏi, một sự bình tĩnh đến đáng sợ làm nguội dần người lính. “Nói chính xác đi.” Cậu đặt cây sào cậu dùng để đo những khoảng cách sang một bên.
“Cánh cổng gần chúng ta nhất, thưa ngài … cái ở trên đường, không phải cái nằm ở con kênh.”
Tháo cái búa ra từ dây thắt lưng ra, Roran rời lều và chạy xuyên qua doanh trại tới rìa phía Nam. Khi đến đó, cậu quét mắt nhìn về Aroughs. Cậu chán nản khi nhìn thấy hàng trăm kỵ sĩ xông ra từ thành phố, những cờ hiệu màu sắc sặc sỡ phất phới bay trong gió khi bọn họ tập hợp thành một nhóm lớn trước vùng đất bầu diều của cánh cổng đang mở.
Bọn chúng sẽ băm nhỏ chúng ta mất, Roran tuyệt vọng nghĩ. Chỉ có khoảng hơn một trăm năm mươi lính của cậu còn lại trong doanh trại và rất nhiều người còn bị thương và không có khả năng chiến đấu. Tất cả những người khác ở tại nhà máy xay lúa mà cậu vừa thăm viếng mấy ngày trước đây hoặc ở tại mỏ đá xa xuống dưới vùng biển hay ở khu đê phía cực Tây con kênh để tìm kiếm những xà lan cần thiết nếu như kế hoạch của cậu thành công. Không có người chiến binh nào có thể trở về đúng lúc để chống lại bọn kỵ sĩ.
Khi cậu đưa họ đi làm nhiệm vụ, Roran biết rằng cậu đã làm doanh trại trở nên yếu ớt trước các vụ tấn công. Thế nhưng cậu lại hy vọng đám lính thành phố vẫn còn khiếp nhược bởi cuộc tấn công gần đây trên tường thành. Cậu táo bạo lên kế hoạch làm cho những kẻ quan sát từ xa tin rằng đội quân chủ lực của cậu vẫn còn đóng ở trong doanh trại chỉ với những người chiến binh cậu giữ bên người.
Giả thuyết đầu tiên có vẻ là một điều hoàn toàn sai lầm. Cậu không khẳng định được rằng bọn lính bảo vệ thành Aroughs có biết mưu đồ của cậu hay không, nhưng nhìn vào số lượng kỵ sĩ đang tập trung trước thành phố cậu biết rằng điều đó rất có khả năng xảy ra. Cậu chỉ hy vọng rằng nếu bọn lính hoặc chỉ huy của chúng định toàn lực đối dấu với đội quân Roran thì bọn chúng sẽ tập hợp gấp đôi đội quân. Trong bất kỳ trường hợp nào, cậu vẫn phải tìm ra phương cách ngăn chặn cuộc tấn công và giải nguy cho quân của mình khỏi bị tàn sát.
Baldor, Carn và Brigman chạy đến với vũ khí trên tay. Trong khi Carn đang vội vàng mặc áo giáp, Baldor nói, “Chúng ta làm gì?”
“Chẳng có gì cho chúng ta làm cả,” Brigman nói. “Cậu đã phán xét tử vong cho cuộc phiêu lưu này với sự ngu ngốc của mình, Stronghammer. Chúng ta phải chạy trốn ngay bây giờ trước khi bọn kỵ sĩ đáng ghét này bao vây chúng ta.”
Roran dậm chân xuống đất. “Rút lui? Chúng ta sẽ không rút lui. Quân ta không thể chạy trốn chỉ bằng chạy bộ được, mà kể cả thế, tôi sẽ không bỏ rơi những thương binh của chúng ta.”
“Cậu có hiểu không? Chúng ta đã thất bại ở đây. Nếu ở lại, chúng ta sẽ bị giết hoặc tệ hơn nữa là bị giam cầm!”
“Quên chuyện đó đi Brigman! Tôi sẽ không quay lưng chạy trốn!”
“Tại sao không? Như vậy cậu không phải thú nhận cậu đã thất bại sao? Bởi vì cậu hy vọng cứu vớt được chút ít danh dự trong trận đấu cuối cùng vô vọng này phải không? Có đúng không? Cậu không thể thấy rằng chính cậu đã gây nên tổn thương thảm trọng cho quân Varden sao?”
Tại căn cứ thành phố, những kỵ sĩ giơ cao thanh gươm và ngọn giáo qua đầu, với một tiếng thét vang trời có thể nghe từ xa, họ thúc ngựa và bắt đầu băng xuống cánh đồng dốc hướng về doanh trại quân Varden như dông bão.
Brigman tiếp tục cơn phẫn nộ: “Tôi sẽ không để cho cậu bóp chết cuộc sống của chúng tôi chỉ là để làm tăng thêm sự anh dũng của cậu. Cứ ở lại nếu cậu muốn, nhưng …”
“Im lặng!” Roran gào lên. “Câm mõm lại, nếu không tôi sẽ làm cậu câm miệng lại! Baldor, trông chừng cậu ta. Nếu cậu ta làm những gì cậu không thích thì làm cho cậu ta thưởng thức mũi nhọn thanh kiếm cậu.” Brigman phùng mang lên giận dữ nhưng cậu ngậm miệng lại khi Baldor giơ thanh kiếm chĩa vào ngực Brigman.
Roran đoán rằng cậu có thể có năm phút để quyết định phải làm gì sắp tới. Năm phút, trong khi có rất nhiều thứ vẫn còn nằm trong cán cân vô định.
Cậu cố gắng suy nghĩ xem làm cách nào có thể giết hoặc xua đuổi bọn kỵ sĩ ra xa, nhưng lại ngay lập tức gạt bỏ khả năng này. Thực tế là không có nơi nào cho quân của cậu có lợi thế để ngăn cản bọn kỵ sĩ xông tới. Mặt đất quá bằng phẳng, quá trống trải cho bất kỳ hành động nào.
Chúng ta không thể thắng nếu chiến đấu, cho nên … Nếu như chúng ta hù dọa chúng thì sao? Nhưng làm thế nào? Dùng lửa? Lửa có thể đốt cả quân ta lẫn kẻ địch. Hơn nữa, đám cỏ ướt chỉ bốc khói mà thôi. Khói à? Không được, nó chẳng giúp được gì.
Cậu liếc nhìn về phía Carn. “Cậu có thể phù phép hình ảnh của Saphira với tiếng gầm và phun lửa giống như là cô rồng thật sự ở đây không?”
Hai má của gã phù thủy trắng bệt. Cậu lắc đầu, vẻ mặt xao động. “Có thể, tôi không biết, tôi chưa bao giờ thử trước đây. Tôi chế tạo ra hình dáng của nó từ trong trí nhớ. Nó có thể không giống như một sinh vật sống động.” Cậu gật đầu hướng về phía bọn kỵ sĩ đang phóng tới. “Bọn chúng biết có cái gì đó không đúng.”
Roran nắm chặt bàn tay làm móng tay đâm vào lòng bàn tay. Chỉ còn bốn phút mà thôi, nếu đó là sự thật.
“Đáng để thử một lần,” cậu lẩm bẩm. “Chúng ta cần làm phân tâm và xáo trộn bọn chúng …” Cậu liếc nhìn bầu trời, hy vọng thấy một cơn mưa đang quét về doanh trại nhưng hỡi ôi chỉ tồn tại một vài cụm mây mỏng manh đang bay trên trời cao. Nhầm lẫn, lưỡng lự, nghi ngờ … Cái gì làm người ta sợ hãi? Thứ họ không biết, những vật họ không hiểu, đúng rồi là thứ đó.
Trong chốc lát, Roran nghĩ tới nửa tá đề án phá hoại lòng tự tin của kẻ địch, những phương án này cái sau vượt xa cái trước, cho đến khi cậu tìm thấy một ý tưởng thật đơn giản và hết sức táo bạo, có vẻ hoàn hảo nhất. Hơn nữa, không giống như những thứ khác, nó làm động lòng bản thân cậu bởi vì nó đòi hỏi sự tham gia chỉ có một người: Carn.
“Ra lệnh cho quân lính ẩn mình trong lều!” cậu vừa bắt đầu di động vừa thét lên. “Nhớ bảo chúng giữ im lặng. Tôi không muốn nghe ngay cả tiếng chép miệng của bọn họ trừ khi chúng ta bị tấn công!”
Chạy tới một cái lều gần nhất mà nó trống rỗng, Roran nhét cây búa vào trong thắt lưng, chụp lấy một cái mền len dơ dáy từ một đống bộ đồ giường dưới đất. Rồi cậu chạy tới bếp lửa, chộp lấy một khúc rễ cây lớn mà những chiến binh thường dùng làm ghế ngồi.
Một tay ôm lấy khúc gỗ và vắt cái mền lên vai kia, Roran phóng mình ra khỏi doanh trại hướng về ụ đất nhỏ trước những căn lều cách khoảng ba mươi mét. Cậu la lên, “Ai đó lấy cho tôi một bộ trò chơi Knucklebones (một loại trò chơi cổ với 5 đồ vật nhỏ được ném lên rồi bắt lấy bằng nhiều cách khác nhau giống như ném xúc xắc) và một sừng đựng rượu mật ong! Đưa tôi cái bàn mà tôi để bản đồ trên đó. Nhanh lên nào!”
Sau lưng, cậu nghe tiếng ồn ào cuả những bước chân và trang bị đập vào nhau khi bọn lính nhanh chóng ẩn mình trong lều. Sự yên lặng ma quái bao trùm cả doanh trại trong vài giây, chỉ còn lại tiếng động của những người lính đang thu thập những món đồ mà cậu đòi hỏi.
Roran không thèm quay lưng lại nhìn. Cậu đặt khúc gỗ phần gốc xuống ở đỉnh ụ đất và xoay qua xoay lại nhiều lần để chắc rằng nó không khập khiễng khi cậu ngồi lên. Cậu hài lòng khi nó đã vững chắc, cậu ngồi lên nó và nhìn ra cánh đồng dốc hướng về phía bọn kỵ sĩ xông lên.
Ba hoặc bốn phút nữa thôi là bọn chúng đến. Xuyên qua cánh rừng phía dưới, cậu có thể cảm nhận tiếng móng ngựa gõ như nhịp trống, cái cảm giác này càng trở nên rõ ràng hơn từng giây một.
“Trò chơi và rượu mật ong đâu?” Cậu hét lên, mắt không rời bọn kỵ sĩ.
Cậu dùng tay vuốt hàm râu mình thật nhanh và nhét nó vào áo chẽn. Sợ hãi làm cậu ước muốn được mặc áo giáp dài nhưng một phần lý trí vô tình và quỷ quyệt của cậu đã làm cậu rõ rằng điều này sẽ làm cho kẻ địch thấu hiểu hơn khi thấy cậu ngồi đó không giáp sắt có vẻ như cậu hoàn toàn thoải mái thả lỏng. Một phần khác của lý trí cũng thuyết phục cậu nhét cây búa trong thắt lưng, nó sẽ làm cho cậu cảm thấy an toàn hơn khi đối diện với bọn lính.
“Xin lỗi,” Carn nín thở nói, vừa chạy đến chỗ Roran cùng với một người lính đang mang theo cái bàn xếp từ lều của Roran. Họ đặt bàn trước mặt cậu và trải cái mền lên, Carn đưa Roran một cái sừng chứa phân nửa rượu mật ong và một cái chén bằng da trong đó có năm món đồ chơi knucklebones.
“Nhanh trốn khỏi chỗ này,” cậu nói. Carn quay người bỏ đi nhưng Roran nắm cánh tay giữ cậu ta lại. “Cậu có thể làm cho không khí bên cạnh tớ mờ mờ lung linh giống như không khí ở trên lò sưởi vào một ngày đông giá rét không?"
Hai mắt Carn nheo lại. “Có thể, nhưng làm điều đó …”
“Cứ làm đi nếu cậu làm được. Bây giờ đi đi, tự mình ẩn trốn!”
Ngay lúc người phù thủy cao gầy phóng mình trở lại doanh trại, Roran lắc những hạt knuclebones trong cái chén sau đó đổ nó ra trên cái bàn và bắt đầu tự chơi, ném những hạt xương lên cao, bắt đầu bằng một hạt, rồi hai, ba, cứ thế tiếp tục … và bắt chúng lại bằng lưng bàn tay. Cha của cậu, ông Garrow, thường hay tự thích thú giống như cậu vừa bập ống điếu và ngồi trên một cái ghế cũ ọp ẹp ngoài mái hiên trước nhà trong suốt những buổi tối mùa hè ở thung lũng Palancar. Thỉnh thoảng Roran cũng chơi với ông, mỗi lần chơi ông đều thua nhưng ông Garrow thích tự tranh đua với chính mình hơn.
Mặc cho trái tim đang đánh trống ngực và lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, Roran vẫn cố gắng giữ thái độ điềm tĩnh. Nếu như sự mở đầu kế hoạch của cậu có một ít cơ hội thành công, thì cậu phải cố ép bản thân bỏ qua cảm xúc chân thật của mình để thể hiện một thái độ tự tin kiên quyết.
Cậu chăm chú nhìn vào những hạt knucklebones và chẳng buồn nhìn lên ngay cả khi bọn kỵ sĩ đang tới càng lúc càng gần hơn. Tiếng vó ngựa dồn dập khiến cho cậu ngỡ rằng chúng đang chạy ngang qua cậu.
Đây là một cách chết kỳ lạ, cậu nghĩ như vâỵ và cười một cách dứt khoát. Nghĩ tới Katrina và đứa con chưa sinh, cậu yên lòng biết rằng nếu cậu chết mầm giống của cậu vẫn tiếp tục. Đó không phải là sự bất tử giống như Eragon nắm giữ nhưng đó cũng là một loại trường sinh bất tử khác và điều này đối với cậu là đủ rồi.
Vào thời điểm cuối cùng khi bọn kỵ sĩ chỉ còn cách cái bàn vài thước, ai đó la lên, “Whoa! Whoa! Ghì cương ngựa lại. Tôi ra lệnh, ghì cương ngựa lại!” Với tiếng va chạm hàm thiếc và tiếng dây cương kẽo kẹt, những con ngựa tức tối miễn cưỡng chậm lại rồi dừng hẳn.
Roran vẫn đang chăm chú nhìn xuống.
Cậu uống một ngụm nhỏ rượu mật ong rồi lại ném những hạt xương lên, chặn chúng lại được hai viên bằng lưng bàn tay nơi mà chúng nằm trên đỉnh những sợi gân.
Mùi đất mới vừa bị cầy xới ấm áp và dìu dịu bao trùm cậu, xen lẫn một chút mùi mồ hôi ngựa khen khét.
“Này anh bạn thân mến!” người vừa ra lệnh bọn lính dừng lại nói. “Này anh bạn! Nhìn tôi này. Anh bạn là ai? Ngồi ở đây vào buổi sáng tuyệt vời như hôm nay, nhâm nhi rượu và thưởng thức một trò chơi đỏ đen vui vẻ như thể không hề quan tâm đến thế giới chung quanh? Không phải chúng tôi không xứng đáng để đối diện với những thanh gươm tuốt trần chứ? Tôi hỏi, anh bạn là ai?”
Roran chậm rãi ngước mắt từ cái bàn lên như thể không coi trọng bọn lính này chút nào và chỉ vừa nhận ra sự hiện diện của chúng. Cậu nhìn thâý một gã râu ria nhỏ con với chùm lông chim rực rỡ trên mũ sắt, gã ngồi trên một con ngựa chiến to lớn thở hỗn hển như bò rống.
"Tôi không phải bạn thân mến của ai cả và nhất là không phải của ông,” Roran nói với vẻ khó chịu ra mặt khi bị xưng hô thân mật như thế. “Tôi có thể biếti ông là ai không? Sao lại làm phiền tôi chơi một cách thô lỗ như vậy chứ?”
Sợi lông chim dài vằn vện ở trên đỉnh chóp mũ sắt của gã kia dập dờn khi gã chăm chú nhìn Roran giống như một sinh vật kỳ lạ gã gặp trong khi săn. “Tên tôi là Tharos the Quick, đội trưởng đội bảo vệ. Chính anh mới là người thô lỗ, tôi phải nói cho anh biết, tôi thật sự đau lòng khi giết một người dũng cảm như anh mà không biết tên là gì.” Để nhấn mạnh câu nói, Tharos hạ mũi giáo đang cầm xuống cho đến khi nó chỉa thẳng vào Roran.
Ba hàng kỵ sĩ chen chúc sau lưng Tharos. Trong đám đó, Roran phát hiện một người đàn ông gầy mũi cong với gương mặt hốc hác và cánh tay gầy gò trần trụi tới vai, làm Roran liên tưởng tới những pháp sư trong quân Varden. Đột nhiên, cậu tự nhận ra mình đang hy vọng Carn đã thành công trong việc làm cho không khí mờ ảo lung linh. Tuy vậy, cậu cũng không dám quay đầu nhìn lại.
“Tên tôi là Stronghammer,” cậu trả lời. Với một động tác tay khéo léo, cậu gom những viên knucklebones, ném chúng lên trời và chặn được ba viên trên lưng bàn tay. “Roran Stronghammer, Eragon Khắc Tinh Tà Thần là anh em họ với tôi.”
Một tiếng động lào xào bứt rức tỏa ra trong đám kỵ sĩ, Roran nghĩ cậu thấy đôi mắt của Tharos chợt mở to trong giây lát. “ Một bằng chứng đáng giá nhưng làm sao chúng tôi có thể chắc chắn tính xác thực của nó? Bất kỳ ai cũng có thể nói họ là người khác nếu đó là mục đích của họ.”
Roran rút cái búa ra và đập nó xuống bàn vang lên tiếng “bụp” trầm nghẹn ngào. Sau đó, không thèm để ý đến bọn lính cậu tiếp tục cuộc chơi của mình. Cậu thốt ra một âm thanh phẫn nộ khi hai viên xương rớt xuống từ lưng bàn tay làm cậu thua cuộc này.
“Ah,” Tharos nói, ho nhỏ thông cổ họng. “Anh có thanh danh rực rỡ nhất, Stronghammer, mặc dù có vài tranh luận cho rằng điều này đã được phóng đại quá mức vượt qua tất cả những lý lẽ thông thường. Không thật sự rằng chỉ một mình cậu đã đánh ngã ba trăm người trong một làng ở Deldarad vùng Surda?”
“Tôi chưa bao giờ biết cái vùng đó gọi là gì nhưng nếu nó là Deldarad thì cũng tốt thôi, tôi giết rất nhiều binh lính ở đó. Chỉ có một trăm chín mươi ba người mà thôi, hơn nữa chung quanh tôi có rất nhiều bảo vệ khi chiến đấu.”
“Chỉ có một trăm chín mươi ba người?” Tharos hỏi với giọng ngạc nhiên. “Anh bạn quá khiêm nhường, Stronghammer. Với cuộc chiến đấu như vậy, người ta xứng đáng được đặt trong nhiều bài hát và câu chuyện.”
Roran nhún vai và nhắc sừng rượu đưa vào miệng giả vờ động tác nuốt, bởi vì cậu không thể để trí óc của mình bị dược lực trong loại rượu của người lùn chế này làm cho mất tỉnh táo được. “Tôi chiến đấu để thắng chứ không phải để thua … Để tôi tặng ông một ngụm rựơu như là một chiến binh đối với một chiến binh,” cậu vừa nói vừa đưa tay nắm sừng rượu hướng về phía Tharos.
Gã chiến binh thấp lùn lưỡng lự, ánh mắt gã liếc nhanh về phía gã phù thủy sau lưng. Sau đó gã liếm môi nói, “Có lẽ, tôi nên đến đó.” Rời lưng ngựa, Tharos đưa ngọn giáo cho một người lính, tháo găng tay và bước hướng về cái bàn nơi mà gã thận trọng nhận lấy sừng rượu từ Roran.
Đưa lên mũi ngửi mùi rượu mật ong, Tharos uống một ngụm lớn. Những cái lông trên nón sắt của gã lung lay khi gã nhăn mặt.
“Nó không phải là thứ ông thích phải không?” Roran thích thú hỏi.
“Tôi thừa nhận, cái thứ rượu miền núi này quá nặng cho cái lưỡi của tôi,” Tharos vừa nói vừa trả lại Roran cái sừng rượu. “Tôi thích thứ rượu ở vùng này hơn, nó êm dịu, ngọt ngào và không đốt cháy cảm giác người uống.”
“Thứ rượu này đối với tôi ngọt như sữa mẹ,” Roran nói dối. “Tôi uống nó tối ngày.”
Mang găng lại, Tharos trở về bên con ngựa, leo lên yên và lấy lại ngọn giáo từ người lính đã cầm cho gã. Gã liếc nhìn sau lưng một lần nữa gã phù thủy có cái mũi khoằm mà Roran nhận thấy vẻ mặt của gã tỏa ra sát ý ngắn gọn kể từ khi Tharos đặt chân xuống đất. Tharos chắc đã nhận ra sự đổi thay của gã phù thủy do đó vẻ mặt của gã cũng bị ảnh hưởng.
“Cảm ơn sự hiếu khách của anh, Roran Stronghammer,” gã nói, lên giọng thật cao cho cả đoàn quân nghe. “Có lẽ tôi sẽ nhanh chóng có vinh dự được chiêu đãi anh bên trong thành Arough. Nếu như vậy, tôi hứa sẽ phục vụ anh loại rượu tốt nhất trong hầm rượu gia đình tôi và với nó tôi có thể làm cho anh từ bỏ thứ sữa thô bạo anh đang có. Tôi nghĩ là anh sẽ thấy rượu của chúng tôi xứng đáng được ca ngợi. Chúng tôi ngâm chúng trong thùng gỗ sồi hàng tháng có khi vài năm. Thật là khốn khổ nếu như tất cả công sức bị lãng phí, những thùng gỗ bị lật đổ và rượu bị chảy tràn ra, nhuộm đỏ đường phố .”
“Điều đó thật sự là xấu hổ,” Roran trả lời, “nhưng đôi khi ông không thể tránh được rượu trào ra một chút khi lau bàn.” Cầm sừng rượu đưa sang một bên, cậu nghiêng sừng rượu đổ phần rượu mật ong còn lại xuống cổ.
Tharos đứng lặng đi một lát, ngay cả chùm lông trên mũ cũng đứng yên theo, sau đó với gã gầm giận dữ, giật cương ngựa quay lại và hò hét bọn kỵ sĩ, “Tập hợp! Tập hợp, tôi ra lệnh ….Yah!” Rồi với tiếng thét cuối cùng, gã phóng ngựa rời xa Roran, bọn lính chạy theo, giục đám ngựa phóng nước đại khi quay về Aroughs.
Roran cố giữ nét kiêu ngạo và hững hờ cho đến khi bọn lính rời xa, cậu chậm rãi thở ra và cuối xuống đặt cùi chỏ lên đầu gối. Hai tay cậu run rẩy từng cơn nhỏ.
Thành công rồi, cậu ngạc nhiên.
Cậu nghe thấy những bước chân từ trong doanh trại chạy về hướng cậu, cậu quay lại liếc nhìn thấy Baldor và Carn đang tiến gần tới, đi theo bọn họ ít nhất là năm mươi người lính ẩn mình trong lều.
“Cậu đã làm được rồi!” Baldor la lên khi tiến lại gần. “Cậu đã làm được rồi! Tôi không thể nào tin được!” Gã cười khanh khách, vỗ vai Roran khá mạnh làm cậu té xuống bàn.
Những người khác quây quần chung quanh cậu cười nói, vỗ mông ngựa cậu bằng những lời ca tụng có cánh chẳng hạn như là dưới sự lãnh đạo của cậu họ sẽ chiếm được Aroughs mà không chết người nào và chê bai sự chí khí, danh dự của dân chúng trong thành. Một người nào đó nhét vào trong tay cậu một túi da chứa rượu ấm áp chỉ còn một nửa, cậu nhìn chăm chú vào cái vật ghê tởm bất ngờ này rồi chuyển sang người đứng bên tay trái.
“Cậu có phù phép nào không?” cậu hỏi Carn, tiếng nói của cậu bị che lấp gần như hoàn toàn bởi cơn náo động ăn mừng.
“Cái gì?” Carn ghé sát người lại, Roran lập lại câu hỏi, sau đó gã phù thủy mỉm cười và gật đầu dứt khoát. “Có chứ. Tôi đã cố gắng làm cho không khí lung linh mờ ảo như cậu muốn.”
“Cậu có tấn công gã pháp sư kia không? Khi bọn chúng rời đi, hắn dường như sắp bị ngất đi.”
Carn mở rộng nụ cười. “Đó là chính hắn tự làm. Hắn cố gắng phá vỡ ảo ảnh mà hắn nghĩ tôi đã tạo ra để có thể thấy rõ cái gì nằm đằng sau cái màn không khí mờ ảo đó. Nhưng ở đó không có gì để phá vỡ hay nhìn thấu, nên hắn đã tiêu hao hết pháp lực một cách đáng thương.”
Roran cười khúch khích, rồi tiếng cười trở thành một tràng cười dài gập người vang lên át cả tiếng ồn va chạm cuả những giáp sắt và ngân xa tất cả các vùng hướng về Aroughs.
Cậu tự cho phép mình ngập chìm trong sự thán phục của binh lính mình một lúc khá lâu cho đến khi cậu nghe thấy tiếng la một người lính canh phòng ngoài bìa doanh trại.
“Tránh đường! Để tôi xem nào!” Roran vừa nói vừa phóng đi. Người chiến binh vâng lời và cậu nhìn thấy một người ở phía Tây mà cậu nhận ra đó là một trong những người được cử đi về cồn đất phía Tây của con kênh, gã đang cưỡi ngựa chạy qua cánh đồng hướng về doanh trại. “Bảo hắn đến đây,” Roran ra lệnh, gã kiếm sĩ tóc đỏ gầy gò chạy đi tiếp đón kẻ đang tới.
Trong khi chờ đợi hắn tới, Roran nhặt những hột knuckebones và bỏ chúng từng viên một vào trong cái chén bằng da. Những viên xương chạm đáy vang lên âm hưởng thỏa mãn.
Ngay khi người chiến binh tới gần khoảng cách có thể nghe được, Roran la to: “Ê đằng ấy! Mọi việc tốt đẹp chứ? Có bị tấn công không?”
Hắn ta giữ nguyên im lặng làm Roran khó chịu cho đến khi chỉ còn vài mét, từ đó hắn xuống ngựa và đến trước Roran, đứng im thẳng băng như một cây thông thiếu nắng, miệng hét to, “Thưa ngài, Đội trưởng!” Khi nhìn kỹ lại, Roran nhận ra hắn chính là một đứa con trai, chính xác hơn hắn vẫn là thằng bé trai ốm yếu chụp lấy dây cương khi cậu lần đầu tiên cưỡi ngựa vào doanh trại. Sự nhận thức này chẳng làm gì cho thấy rõ sự thất vọng đối với lòng hiếu kỳ của Roran. “Được rồi, chuyện gì? Tôi không có cả ngày để nghe đâu.”
“Thưa ngài! Hamund gởi tôi tới để nói với ngài rằng chúng tôi đã tìm thấy tất cả những xà làn chúng ta cần và ông ấy đang làm những xe trượt để chuyển chúng sang bờ bên kia con kênh.”
Roran gật đầu nhận thức. “Tốt. Anh ta cần giúp đỡ gì không để đem chúng đến đúng thời gian?”
“Thưa ngài, không!”
“Đó là tất cả điều cậu muốn nói?”
“Thưa ngài, vâng ạ!”
“Cậu không cần phải gọi tôi là ngài hoài như vậy. Một lần là đủ rồi. Hiểu không?”
“Thưa ngài vâng – Ơ.. vâng ..ngài – Ơ tôi nghĩ là lẽ dĩ nhiên.”
Roran nín cười. “Cậu đã làm tốt lắm. Kiếm cái gì ăn đi rồi quay ra vùng mỏ và đem tin về cho tôi. Tôi muốn biết họ đã hoàn thành đến đâu rồi.”
“Vâng thưa ngà..i – Xin lỗi ngài – Đó là, tôi không … Tôi đi ngay, Đội trưởng.” Hai má cậu bé đỏ hồng lên khi nói lắp. Cậu cúi đầu chào rồi nhanh nhẹn leo lên lưng ngựa phóng đi hướng về những ngôi lều.
Cuộc viếng thăm làm Roran trở nên trầm tư hơn, bởi vì nó nhắc cậu rằng họ đã rất may mắn thoát khỏi bản án tử hình dưới lưỡi gươm bọn lính kia. Nhưng họ vẫn còn nhiều thứ phải làm và bất kỳ nhiệm vụ nào đối với họ cũng rất quan trọng bởi vì họ sẽ thất bại cuộc chiếm đóng nếu như không cẩn thận.
Hướng về những chiến binh xa xa, cậu ra lệnh, “Mọi người quay trở về doanh trại! Tôi muốn thấy hai đường hào đào chung quanh lều trước khi trời tối. Đám lính áo vàng kia có thể thay đổi ý định và quyết định tấn công bằng mọi cách, tôi muốn tất cả chuẩn bị.” Vài người càu nhàu về việc đào chiến hào nhưng phần còn lại nhận lấy mệnh lệnh với tâm trạng vui vẻ.
Hạ thấp giọng Carn nói, “Cậu không nên làm họ mệt mỏi quá nhiều trước ngày mai.”
“Tôi biết,” Roran trả lời nhẹ nhàng. ”Nhưng doanh trại cần phải được củng cố và điều này sẽ giúp bọn họ tránh khỏi tâm trạng ủ ê. Hơn nữa, bất kể bọn họ mệt mỏi như thế nào ngày mai, cuộc chiến đấu sẽ cho họ sức mạnh mới. Lúc nào cũng vậy.”
Thời gian trôi qua thật mau khi Roran tập trung vào suy nghĩ vài vấn đề cần kíp hoặc hăng say luyện tập thể lực và chậm lại khi đầu óc cậu đã thoát ra khỏi những hoàn cảnh đó. Những người lính của cậu làm việc hăng say bởi vì cậu đã giúp họ thoát chết từ bọn kỵ sĩ. Cậu đã giành được sự trung thành và tận tụy của họ một cách đặc biệt, không thể dùng lời để diễn đạt. Tuy vậy, rõ ràng là mặc dù họ cố gắng hết sức cũng không thể hoàn thành việc chuẩn bị trong thời gian ngắn ngủi còn lại.
Suốt từ buổi sáng qua buổi trưa lẫn buổi chiều tối, cảm giác yếu ớt, tuyệt vọng đang lớn nhanh trong lòng Roran, cậu tự nguyền rủa mình đã quyết định một kế hoạch quá tham vọng và đầy phức tạp như vậy.
Mình nên biết từ đầu là chúng ta không có thời gian cho việc này, cậu nghĩ, nhưng đã quá trễ để thử một cách khác. Lựa chọn duy nhất bây giờ là cố gắng hết sức và hy vọng rằng bằng cách nào đó đủ để cướp lấy chiến thắng từ cái lỗi bất lực của cậu.
Khi hoàng hôn buông xuống, vài ý nghĩ nhỏ nhặt lạc quan đã thay đổi sự tiêu cực của cậu. Bỗng nhiên việc chuẩn bị bắt đầu ăn khớp với nhau với tốc độ không ngờ. Vài giờ sau khi tất cả chìm trong bóng tối, khi những vì sao lấp lánh trên cao, cậu thấy mình đứng gần nhà máy xay lúa với gần bảy trăm người lính, tất cả những chuẩn bị cần thiết đã được hoàn tất nếu như họ chiếm lấy Aroughs trước buổi tối ngày mai.
Roran thốt ra tiếng cười ngắn đầy giải thoát, tự hào và hoài nghi khi nhìn đăm đăm vào mục đích của công việc cực nhọc của họ.
Sau đó cậu chúc mừng những chiến binh chung quanh cậu ra lệnh cho họ trở về lều. “Nghỉ ngơi nào khi các cậu có thể. Chúng ta sẽ tấn công lúc bình minh!”
Mọi người hô to hân hoan dù đang mệt mỏi vô cùng. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện