[Dịch] Eragon
Chương 17 : – DRASLEONA
Người đăng: VôHưKhông
.
Mặt trời đã lên cao, cũng giống như Saphira vậy, từ trên lưng của cô, Eragon nhận ra Helgrind ở ngoài rìa của đường chân trời phía Bắc. Cậu cảm thấy choáng ngợp ngay khi mục kích đỉnh nhọn của núi đá, chúng mọc lên từ những vùng đất giống như một hàm răng lởm chởm. Có quá nhiều ký ức không tốt đẹp gắn với Helgrind, cậu ước muốn cậu có thể tiêu diệt nó và có thể thấy những ngọn tháp trần trụi xám xịt đổ sập xuống đất. Saphira rất hờ hững đối với cái tháp đá âm u, nhưng cậu dám chắc rằng cô cũng không thích ở gần nó.
Khi màn đêm tới, Helgrind đã nằm sau lưng họ còn Dras-Leona đang trải dài trước mặt họ, bên cạnh hồ Leona nơi có hàng chục những tàu thuyền nhấp nhô quanh cái neo. Thành phố thấp và rộng được xây dựng chen chúc khắc nghiệt giống như trong trí nhớ của Eragon, với những con đường chật hẹp khúc khuỷu, những ngôi nhà bẩn thỉu chen chúc nhau được bao quanh bởi bức tường bằng bùn đất màu vàng làm thành một vòng tròn chung quanh thành phố. Phía sau bức tường, là bóng dáng ngọn tháp của ngôi thánh đường màu đen rộng lớn mênh mông quấn đầy thép gai, nơi mà những tu sĩ của Helgrind đang tiến hành những nghi lễ ghê tởm.
Dòng người tị nạn kéo dài dọc theo con đường về hướng Bắc, dân chúng bỏ chạy cái thành phố sắp bị chiếm đóng này để tới Teirm hoặc Uru’baen nơi mà họ có thể tìm thấy chút an toàn tạm bợ trước sự tiến công không ngừng của quân Varden.
Đối với Eragon, Dras-Leona dường như chính là sự thô bỉ và tội lỗi. Ngay lần đầu viếng thăm mà nó đã làm cho cậu có ước muốn hủy diệt, không giống như cảm giác cậu có được ở Feinster hoặc Belatona. Cậu muốn tàn phá nơi này với lửa và gươm, đập tan nó với tất cả sức lực khủng khiếp nghịch thiên mà cậu có được, thỏa mãn tất cả nhu cầu man dại và để lại sau lưng cậu chẳng còn gì ngoài khói lửa và tro tàn đẫm máu. Cậu vẫn còn có thiện ý đối với những người nghèo, tàn tật và nô lệ đang sống giam cầm trong Dras-Leona. Nhưng cậu tin chắc thập phần với sự tham nhũng mục nát của thành phố thì điều tốt nhất là đốt bỏ nó đi và xây nó lại mà không có một chút liên hệ đồi trụy nào của tôn giáo Helgrind đã nhiễm lên nó.
Cậu thả trí tưởng tượng về việc kéo sập ngôi giáo đường với sự giúp đỡ của Saphira, chuyện này làm cậu tự hỏi tôn giáo mà những tu sĩ đang thực hành hành xác mình có một cái tên hay không. Học vấn của cậu về ngôn ngữ cổ đã dạy cậu chú ý đến tầm quan trọng của những cái tên, tên là sức mạnh, tên được thấu hiểu, cho tới khi cậu biết cái tên của tôn giáo, cậu sẽ không thể nào hiểu trọn vẹn ý nghĩa thực sự của nó.
Trong ánh sáng lờ mờ, quân Varden đặt doanh trại trên những trang điền ở phía Nam Dras-Leona nơi mà mặt đất hướng lên cao tạo thành một cao nguyên, điều này tạo cho họ chút ít che chở nếu như bị kẻ thù tấn công. Đám lính đã mệt mỏi do cuộc viễn chinh nhưng Nasuada vẫn buộc họ củng cố doanh trại cũng như lắp ráp những chiến xa to lớn mà họ đang mang theo từ Surda.
Eragon lao mình vào công việc với một niềm tin. Đầu tiên, cậu tham gia vào một nhóm người đang làm bằng phẳng những cánh đồng lúa mì và lúa mạch bằng cách sử dụng những tấm ván được cột chặt với những thắt gút dây thừng dài. Để gặt hái những hạt lúa nhanh hơn họ có thể dùng lưỡi gặt thép hoặc pháp thuật nhưng những gốc rạ còn lại có thể gây nguy hiểm và không thoải mái khi bước lên chứ đừng nói tới ngủ trên đó. Những bó lúa được ép chặt tạo thành một mặt phẳng mềm mại và đàn hồi rất tốt giống như bất cứ tấm nệm nào và nó được thưởng thức và tốt hơn hẳn mặt đất trần trụi mà họ thường nằm.
Eragon lao động cùng với một nhóm người khác khoảng một giờ, vào thời điểm đó họ đã dọn dẹp một khoảng trống đủ để dựng lều cho quân Varden.
Sau đó, cậu giúp đỡ việc xây dựng tháp canh. Với sức mạnh vượt qua người bình thường rất nhiều đã cho phép cậu nhấc những thanh xà ngang mà ít ra cũng phải cần nhiều chiến binh để di chuyển, mà cậu vẫn còn có thể tăng tốc độ làm việc. Vài người lùn vẫn còn ở lại với quân Varden để giám sát việc dựng tháp canh bởi vì những cái động cơ là do họ thiết kế.
Saphira cũng làm việc như cậu. Với răng và vuốt của mình, cô khoét những rãnh sâu trên mặt đất và chất đống đất được đào làm tường thành xung quanh doanh trại và hoàn thành công việc nhiều hơn trong vòng vài phút so với hàng trăm người có thể làm suốt ngày. Với khả năng phun lửa và sức mạnh tuyệt vời của cái đuôi, cô quét sạch làm bằng phẳng những cây cối, hàng rào, tường, nhà và tất cả mọi thứ chung quanh Varden mà có thể giúp kẻ thù ẩn nấp. Tóm lại, cô hiện thân cho hình ảnh của sự tàn phá đáng sợ đủ để tạo ra cảm hứng làm lung lay ngay cả những kẻ can đảm nhất.
Cuối cùng, khi quân Varden chấm dứt việc chuẩn bị thì trời đã tối hẳn, Nasuada ra lệnh cho tất cả chiến binh, người lùn, người Urgals đi ngủ.
Mệt mỏi trở về lều, Eragon thiền định cho đến khi ý thức của cậu thanh tĩnh và điều này đã trở thành thói quen của cậu. Thay vì thực tập viết chữ sau đó, cậu xem xét lại những câu chú ngữ cậu nghĩ cậu có thể cần cho ngày hôm sau cũng như sáng tạo ra những câu mới để giải quyết những thử thách riêng biệt mà Dras-Leona đang đối đầu.
Khi cậu cảm thấy sẵn sàng cho cuộc chiến sắp tới, cậu từ bỏ chính cậu đi vào giấc mơ thức tỉnh thường biến động và đầy năng lượng hơn bình thường mặc kệ việc thiền định của cậu, viễn cảnh sắp được hành động làm sôi sục máu cậu và điều này không cho phép cậu thư giãn. Như thường lệ, việc chờ đợi và lưỡng lự là điều khó khăn cho cậu chịu đựng và cậu mong rằng cậu sẵn sàng giữa cuộc xung đột lúc mà cậu không hề có thời gian để lo lắng cho chuyện gì sẽ xảy ra.
Tương tự, Saphira cũng chẳng hề nghỉ ngơi. Cậu bắt được vài giấc mơ từ cô mà nó liên quan đến việc cắn xé và cậu có thể nói rằng cô đang mong đợi một cuộc chiến khốc liệt và hả hê. Trạng thái của cô ảnh hưởng một phần nào đó đến cậu nhưng chưa đủ để làm cậu hoàn toàn bỏ quên sự nhập định của cậu.
Thật nhanh, buổi sáng lại đến, quân Varden tập hợp trước khi lộ diện ở vành đai Dras-Leona. Quân đội là một cảnh quan hùng vĩ nhưng sự thán phục đó lại bị chững lại khi cậu nhìn thấy những thanh kiếm bị chẻ hình chữ V của những chiến binh, những mũ giáp méo mó, những lá chắn tả tơi cũng như những miếng chấp vá tồi tàn trên áo giáp chẽn và áo giáp dài. Nếu họ thành công chiếm đóng Dras-Leona, họ có thể thay đổi những trang bị giống như họ đã làm ở Belatona và trước đó Feinster, nhưng họ không có cách nào thay đổi những người đang chán nản.
Việc này càng kéo dài thì càng khiến cho Galbatorix dễ dàng đánh bại chúng ta khi chúng ta đến Uru’baen, cậu nói với Saphira.
Thế nên chúng ta không được trì hoãn nữa, cô trả lời.
Eragon ngồi lên lưng cô rồng, bên cạnh là Nasuada đang mặc đầy đủ áo giáp ngồi trên lưng con ngựa màu đen hung hãn, Battle-Storm. Bao chung quanh họ là mười hai thân vệ, đồng thời cũng có cùng một số trong đội thân vệ Hắc Ưng của Nasuada, họ đã được tăng so với sáu người ban đầu cho cuộc chiến. Tiên tộc đi bộ bởi vì họ từ chối cỡi bất kỳ con ngựa nào mà họ không nuôi và huấn luyện, trong khi Hắc Ưng đã lên ngựa kể cả người Urgals. Phía bên phải cách khoảng chín mét là vua Orin và đoàn tùy tùng cận vệ, mỗi người bọn họ đều có một cái lông màu sặc sỡ gắn trên đỉnh mũ giáp. Narheim, tổng chỉ huy quân đoàn người lùn và Garzhvog cả hai đều có quân đội của mình.
Sau khi trao đổi những cái gật đầu, Nasuada và vua Orrin thúc ngựa thẳng tới và phóng ra xa khỏi đoàn quân Varden hướng về phía thành phố. Với bàn tay bên trái, Eragon nắm chặt lấy cái gai cổ trước mặt cậu khi Saphira tiếp bước.
Nasuada và vua Orrin dừng lại trước khi họ đi qua những căn nhà đổ nát. Trước hiệu lệnh của họ, hai người đưa tin, một mang tin tiêu chuẩn của Varden, người khác của Surda, phóng ngựa thẳng tới còn đường chật hẹp chạy xuyên qua mê cung của những căn nhà tồi tàn đến cổng phía Nam của Dras-Leona.
Eragon cau mày dõi theo hai người sứ giả đang tiến tới. Thành phố có vẻ trống vắng và im lặng một cách giả tạo. Không một người được nhìn thấy trong toàn Dras-Leona, ngay cả ở gần bức tường thành dày cộm màu vàng nơi mà hàng trăm tên lính Galbatorix cần phải trấn thủ.
Có chút bất thường, Saphira nói, và cô mãi gầm gừ nhè nhẹ để thu hút sự chú ý của Nasuada.
Ngay tại chân tường thành, Varden sứ giả lên tiếng với một cái giọng mà nó được vọng ngược lại tới tận Eragon và Saphira: “Xin chào! Đại diện cho Công nương Nasuada của Varden, vua Orrin của Surda và tất cả những người tự do của Alagaesia đại lục, chúng tôi yêu cầu mở cổng để chúng tôi có thể đưa tin quan trọng đến ngài Marcus Tabos. Từ đó, ông ta cũng như tất cả những người đàn ông, đàn bà và trẻ em ở trong Dras-Leona có thể hy vọng nhận được nhiều lợi ích.”
Từ sau bức tường, một người không thể thấy mặt trả lời: “Những cánh cổng này sẽ không mở ra. Hãy báo tin ở chỗ đó đi.”
“Ngươi đại diện cho ngài Tabos?”
“Chính tao.”
“Chúng tôi muốn anh nhắc nhở ông ấy rằng thảo luận công việc quản lý chính quyền nên được thực hiện một cách riêng tư trong phòng thích hợp hơn là ở chỗ công khai nơi mà mọi người đều nghe thấy.”
“Mày không được ra lệnh cho tao, tên đầy tớ kia! Nhắn tin của mày đi, và làm nhanh lên! Nếu tao mất kiên nhẫn thì tao sẽ cắm đầy tên lên người mày.”
Eragon rất ngạc nhiên, người sứ giả không hề có vẻ bối rối hoặc tỏ ra hèn nhát trước sự đe dọa và tiếp tục không ngần ngại. “Như anh muốn. Những vị lãnh đạo của chúng tôi đề nghị hòa bình và hữu nghị đến ngài Tabor và tất cả mọi người ở Dras-Leona. Chúng tôi không có tranh đấu với bạn, chỉ có Galbatorix mà thôi và chúng tôi sẽ không chiến đấu với bạn nếu như chúng tôi có thể. Phải chăng chúng ta có chung mục tiêu? Nhiều người chúng tôi đã từng sống trong Đế quốc và chúng tôi đã rời bỏ đi chỉ vì sự thống trị tàn ác của Galbatorix đã xua đuổi chúng tôi ra khỏi mảnh đất quê hương. Chúng ta là anh em, trong máu và trong tâm hồn. Hợp lực với chúng tôi, và chúng ta có thể tự giải phóng mình khỏi kẻ chiếm đoạt bây giờ đang ngự trị ở Uru’baen.”
“Nếu như quý vị chấp nhận lời đề nghị, các vị thủ lĩnh của chúng tôi sẽ bảo đảm sự an toàn của ngài Tabor và gia đình cũng như bất kỳ ai đã từng phục vụ cho Đế quốc. Mặc dù không ai được phép giữ nguyên chức vụ, nhưng nếu như họ tuyên thệ lời thề không thể phản bội. Và nếu như lời thề của quý vị không cho phép quý vị giúp chúng tôi thì tối thiểu quý vị cũng không cản trở chúng tôi. Kéo cổng lên và hạ gươm xuống, chúng tôi hứa với quý vị rằng quý vị sẽ không bị hại. Nhưng cố gắng chống cự lại chúng tôi, chúng tôi sẽ quét sạch quý vị sang một bên giống như vỏ trấu, bởi vì không ai có thể chống đỡ sự hùng mạnh của quân đội chúng tôi, đừng nói tới Khắc tinh của Tà thần, Eragon và rồng Saphira.”
Nghe thấy tên của mình, Saphira nhấc cao cổ và gầm lên một tiếng đáng sợ. Eragon thấy một bóng dáng cao khoác áo choàng từ trên cổng đang leo lên đầu tường thành và đứng trong lỗ châu mai giữa hai đỉnh tường thành, nhìn qua người sứ giả về hướng Saphira. Eragon nheo mắt lại nhưng cậu không thể nhận ra gương mặt cuả người đó. Bốn người mặc áo dài màu đen tiến lại gần người này và Eragon nhận biết đó là những người thầy tu ở Helgrind bởi bộ đồng phục bị cắt xén: một người mất cả một cánh tay, hai người mất một cái chân và đồng bọn cuối cùng của họ là người bị mất một tay và cả hai chân, được đồng bọn khiêng tới trên một cái kiệu nhỏ. Người đàn ông mặc áo choàng ngẩng đầu và thốt ra một tràng cười ầm ầm vang dội như sấm sét. Phía bên dưới, người sứ giả luống cuống giữ chặt dây cương bởi vì con ngựa lùi lại và muốn nhảy dựng lên.
Lòng Eragon trùng xuống, và cậu nắm chặt lấy thanh Brisingr, sẵn sàng rút nó ra trong thời gian ngắn nhất.
“Không ai có thể chống lại sức mạnh của bọn mày?” Người đàn ông nói, giọng hắn âm vang khắp các toà nhà. “Tao nghĩ mày đã tự đánh giá mình quá cao.” Với một tiếng gầm vang trời, một khối đỏ lấp loáng nhỏm dậy từ con đường bên dưới chồm lên nóc của một căn nhà, xé nát mái nhà dưới móng vuốt của nó, đó là Thorn. Con rồng xòe đôi cánh rộng lớn bén nhọn, mở miệng lởm chởm răng, quét ngang bầu trời với một luồng lửa nhấp nháy.
Với một giọng nói chế nhạo, Murtagh – Eragon nhận ra đó là Murtagh - nói thêm “Đâm đầu vào tường như mày muốn đi, mày sẽ không bao giờ chiếm được Dras-Leona nhanh chóng khi còn Thorn và tao ở đây để bảo vệ nó. Đem những chiến binh tốt và pháp sư tài giỏi của bọn mày đến đây để đấu với chúng tao, bọn họ sẽ bị giết chết từng người một. Tao hứa với mày đó. Không ai trong bọn mày tốt hơn chúng tao. Ngay cả mày … Người anh em. Chạy về và trốn vào nơi nào đó trước khi quá trễ và cầu nguyện sao cho Galbatorix không lang thang tới đây để tự giải quyết mày. Nếu không, tử thần và đau thương sẽ chỉ là phần thưởng cho mày.” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện