[Dịch] Eragon

Chương 16 : – AROUGHS

Người đăng: VôHưKhông

Vào khoảng giữa sáng, tốp bọn Roran đã tới được cụm lều trại ven đường. Sự mệt mỏi khiến doanh trại trông thật lờ mờ và ảm đạm trong mắt Roran. Cách về phía nam khoảng một dặm là thành Aroughs, nhưng Roran chỉ nhận diện được vài đặc điểm chung chung của tòa thành bao gồm dãy tường trắng toát, những cánh cổng đóng chặt, và vô số tòa tháp đá vững chắc. Roran níu chặt lấy phần trước của yên ngựa khi đoàn người cho ngựa, lúc này đã mệt lã, phi nước kiệu vào doanh trại. Lúc này, một cậu bé gầy nhom chạy tới, tóm lấy cương ngựa của Roran, và ghìm xuống cho đến khi con ngựa dừng hẳn. Roran liếc nhìn đứa bé, không chắc chuyện gì vừa xảy ra. Một hồi lâu sau, anh mới thốt lên: "Cho ta gặp Brigman." Không nói lấy một lời, cậu bé lìền chạy mất hút vào doanh trại, với đôi chân trần đá bùn đất văng tung tóe. Roran cảm giác như anh đã ngồi chờ hơn một tiếng đồng hồ rồi. Tiếng thở hồng hộc của con chiến mã hòa chung với các mạch máu đang chạy rần rần trong lỗ tai anh. Nhìn xuống phía dưới, anh thấy mặt đất như một đường hầm đang dịch chuyển về một điểm xa bất tận. Ở đâu đó, tiếng đinh thúc ngực vang lên leng keng. Ở gần đó, khoảng chừng một tá binh sĩ đang đứng tựa lên khiên giáo của họ, trên mặt lộ rõ vẻ hiếu kỳ. Từ trong dãy lều trại, một người đàn ông vai rộng, người khoác một chiếc áo choàng màu xanh dương, dùng một thanh giáo làm gậy khập khiễng bước về phía Roran. Ông ta có một bộ râu khá dày và rậm rạp, có điều phần ria được cạo sạch sẽ, lộ ra vùng môi trên bóng lên nhờ lớp mồ hôi, Roran chỉ không biết do thời tiết nóng bức hay do cơn đau nào đó mà thôi. "Cậu là Cây Búa Dũng Mãnh?" ông ta hỏi. Roran lầm bầm xác nhận. Anh buông tay nắm khỏi yên ngựa, rút cuộc giấy da mang mệnh lệnh của Nasuada trong túi áo choàng ra và đưa cho Brigman. Brigman xé bỏ lớp niêm phong với móng tay cái. Ông xem kỹ phong thư, rồi hạ nó xuống và nhìn Roran với một ánh mắt tẻ nhạt. "Chúng tôi đang chờ cậu," ông ta nói. "Một pháp sư thân tín của Nasuada đã liên hệ với ta khoảng bốn ngày trước, nói rằng anh đã lên đường, nhưng ta không ngờ rằng anh lại tới sớm đến thế." "Chuyến đi cũng chẳng dễ dàng chút nào," Roran đáp. Vành môi trên của Brigman cong lên. "Tôi cũng chắc thế... thưa ngài." Ông ta trả lại phong thư. "Binh lính ở đây từ giờ do cậu chỉ huy, Cây Búa Dũng Mãnh. Chúng tôi đang sắp phát động một cuộc tấn công vào cổng phía tây. Có lẽ cậu sẽ dẫn đầu cuộc công kích này chứ?" Câu hỏi thật sắc bén như lưỡi dao găm. Cả thế giới như đang nghiêng ngả trong mắt Roran khiến anh nắm chặt yên cương hơn. Hiện giờ anh quá mệt mỏi lời qua tiếng lại với bất kỳ ai, và anh biết rõ điều đó. "Ra lệnh cho họ tạm hoãn lại một ngày," Roran nói. "Cậu có mất trí không vậy? Cậu có muốn chúng ta chiếm được thành hay không? Chúng tôi mất cả buổi sáng để lên kế họach tấn công, và ta sẽ không ngồi xoa tay chờ cậu ngủ bù đâu. Nasuada muốn cuộc vây thành phải hoàn tất trong vài ngày nữa, và vì thần Angvard ta sẽ làm cho bằng được." Với một giọng trầm đến mức chỉ có Brigman nghe được, Roran gầm khẽ, "Ông ra lệnh cho mọi người tạm dừng, hoặc ta phải treo ngược ông lên và cho ông vài roi vì tội cãi lệnh. Ta không chấp thuận bất cứ cuộc công kích nào cho đến khi ta được nghỉ ngơi để xem xét kỹ tình hình." "Mày là một thằng ngu. Như vậy sẽ..." "Nếu ông không thể ngậm mồm và tuân theo mệnh lệnh, ta sẽ cho ông nhừ dòn ngay tức khắc." Cánh mũi Brigman phình ra. "Với trạng thái hiện giờ của mày? Còn lâu." "Ông nhầm rồi," Roran nói, và anh khẳng định thế. Anh không chắc sẽ đánh bại Brigman bằng cách nào ngay lúc này, nhưng trong từng thớ gân, anh tin mình có thể làm được. Brigman hình như đang vật lộn với chính mình. "Thôi được," ông ta xẵng giọng. "Cũng chẳng ích lợi gì khi binh lính thấy cậu và ta bò ngổn ngang trên bùn đất cả. Chúng ta sẽ giữ nguyên vị trí nếu cậu muốn như thế, nhưng ta sẽ không chịu trách nhiệm về việc lãng phí thời gian. Chuyện ai làm người nấy chịu." "Luôn luôn là vậy," Roran đáp. Cơn đau thắt chặt cổ họng anh khi anh bước xuống ngựa. "Cũng như ông phải lãnh trách nhiệm về mớ lộn xộn ông đã làm trong cuộc vây thành." Lông mày Brigman sậm lại, và Roran cảm giác được sự khó ưa của lão đối với anh đã được nâng lên thành sự căm ghét. Anh mong rằng mình đã chọn một cách trả lời khôn ngoan hơn. "Lều của cậu ở đằng này." ***** Trời vẫn còn sáng khi Roran thức dậy. Ánh mặt trời dịu dàng len qua khe lều, khiến tinh thần Roran phấn chấn hơn. Trong một khắc, Roran tưởng mình chỉ vừa chợp mắt được vài phút, nhưng anh cảm thấy quá nhanh nhẹn và tỉnh táo, điều mà vài phút nghỉ ngơi không thể làm được. Roran thầm rủa chính mình, tự trách rằng mình đã cả bỏ phí cả buổi sáng quý giá. Một tấm chăn mỏng được phủ lên người anh, một thứ hầu như không cần thiết bởi khí hậu êm dịu phía nam, đặc biệt khi anh vẫn còn mặc quần áo và mang ủng. Anh liền cởi đôi ủng ra rồi cố ngồi thẳng dậy. Roran rên khẽ khi toàn bộ cơ thể của anh như bị kéo giãn và nứt toát ra. Anh ngã vật xuống thở hổn hển trên tấm chắn. Cú sốc vừa rồi nhanh chóng dịu đi, nhưng nối tiếp nó là một tràng các cơn đau nhói, có những đợt còn buốt hơn đợt khác. Roran mất vài phút mới lấy lại được thể lực. Với một cố gắng ghê gớm, Roran lăn đến bên mép giường và vung chân xuống đất. Anh tạm ngừng lại đế lấy hơi trước khi đứng dậy, một việc hầu như bất khả thi vào lúc này. Khi đã đứng trên hai chân, Roran cười chua xót. Hôm nay chắc chắn sẽ là một ngày thú vị đây. Mọi người khác đều đã thức dậy và đang chờ Roran ra khỏi lều. Họ trông thật mệt mỏi và phờ phạc, mọi cử động của họ đều cứng nhắc hệt như Roran vậy. Sau khi buông vài lời xã giao, Roran mới chuyển sang cánh tay đang được băng bó của Delwin, chỗ đã bị một tên chủ quán rượu cắt bởi một con dao bếp. "Có bớt đau chút nào không?" Roran hỏi. Delwin liền nhún vai. "Cũng không đến nỗi nào, nếu cần, tôi sẽ sẵn sàng chiến đấu." "Tốt" "Anh tính làm việc gì trước?" Carn hỏi. Roran ngẩng nhìn mặt trời mọc, nhẩm tính còn khoảng mấy tiếng nữa mới đến trưa. "Đi dạo đã," Roran nói. Từ giữa doanh trại, Roran và một số người thân cận đi kiểm tra tình trạng của đám lính cũng nhưng quân bị của họ ở từng dãy lều. Anh thường xuyên hỏi han một vài người lính trước khi đi sang dãy lều khác. Đám binh sĩ hầu hết đều mệt và bị xuống tinh thần, mặc dù vậy, Roran cảm giác được họ có vẻ phấn chấn hơn khi nhìn thấy anh. Chuyến đi dạo của Roran kết thúc ở rìa phía nam của doanh trại, như anh đã tính toán trước. Ở đó, anh và tốp người theo sau dừng lại để quan sát tòa thành Arough hùng vĩ và to lớn. Toàn thành phố được chia làm hai tầng. Tầng dưới trải rộng ra bốn phía và bao gồm đa số các toà nhà trong thành, trong khi tầng trên nhỏ hơn và được xây dựng trên một gò cao thoai thoải, điểm cao nhất trong vòng vài dặm trở lại đây. Mỗi tầng đều được bao bọc bởi một dãy tường thành. Năm cánh cổng lớn được xây ở dãy tường ngoài cùng, hai trong số đó được đặt trên hai con đường chính dẫn vào thành, một từ phía bắc và cái còn lại từ phía đông; trong khi ba cánh cổng còn lại chắc trên những con kênh dẫn nước về phía nam vào trong thành. Phía bên kia của Aroughs là đại dương bao la, nơi có lẽ tất cả những nhánh kênh đổ vào. Ít ra họ không xây hào, Roran thầm nhủ. Cánh cổng ở mặt phía Bắc mang nhiều vết trầy xước do dùi phá cổng gây nên, Roran cũng nhận ra mặt đất quanh đó bị giày xéo bởi vô số các chiến cụ dùng cho cuộc công thành. Ba máy bắn đá, bốn chiếc ballista - loại mà Roran đã thấy trên chiếc tàu Cánh Rồng - và hai tháp vây thành xiêu vẹo được bố trí ngay bên ngoài thành. Một số binh sĩ quây quần xung quanh những thứ vũ khí đồ sộ này, vừa hút ống điếu vừa chơi đổ xúc xắc trên mấy tấm da. Những cỗ máy chiến tranh trông chẳng tương xứng chút nào khi đem so với kết cấu bằng đá khổng lồ của tòa thành. Vùng đất thấp bao quanh Aroughs dốc thoai thoải xuôi về phía biển. Hàng trăm nông trại lớn nhỏ nằm rải rác trên vùng đồng bằng xanh rì, được phân cách bởi những hàng rào gỗ và đều có ít nhất một túp lều tranh. Ở đây đó cũng xuất hiện vài tòa điền trang bằng đá xa hoa, đa phần đều được bảo vệ bởi những bức tường cao và binh lính của các địa chủ. Không nghi ngờ gì, tất cả những trang viên này thuộc về tầng lớp quý tộc của Aroughs hoặc một vài phú thương giàu có. "Anh nghĩ thế nào?" Roran hỏi Carn. Tay pháp sư liền lắc đầu, cặp mắt ũ rũ của gã trông còn sầu thảm hơn lúc bình thường. "Thà vây công một quả núi còn dễ hơn." "Thật vậy," Brigman đang quan sát gần đó cũng lên tiếng. Roran đành giữ im lặng, anh không muốn người khác biết những thứ anh quan sát được làm anh chán nản đến mức nào. Nasuada thật điên khùng khi nghĩ ta có thể chiếm thành Arough chỉ với tám trăm binh lính. Nếu ta có tận tám ngàn quân, cộng thêm Eragon và Saphira thì ta còn nắm chắc được phần nào. Đằng này thì... Nhưng Roran bằng mọi giá phải nghĩ ra cách lấy thành, tất cả đều vì Katrina. Không thèm nhìn sang, Roran nói với Brigman, "Hãy cho tôi biết thêm về Aroughs." Brigman vặn vẹo cây thương của mình vài lần, ấn cán thương thật sâu xuống đất, rồi mới trả lời: "Galbatorix đã đoán trước được việc vây thành nên đã vận chuyển lương thực đến đây trước khi quân ta có thể cắt đứt đường giao thông giữa Arough và toàn bộ đế quốc. Cho dù chúng ta chuyển hướng toàn bộ kênh đào của chúng, toàn thành vẫn có đủ nước nhờ các giếng nước ngầm bên trong thành. Chúng chắc chắn có thể cầm cự đến mùa đông, hoặc có thể còn lâu hơn, nhưng tôi dám cược rằng bọn chúng sẽ phát ngán với chuyện ăn củ cải trước cả khi mọi chuyện ngã ngũ. Galbatorix còn bố trí một lượng lớn binh lính tại đây, ít nhất cũng gấp đôi quân ta, cộng thêm với quân sĩ vốn có trong thành." "Làm sao ông biết được mấy thông tin này thế?" "Chúng ta có nội gián trong thành. Tiếc rằng hắn ta chẳng có tí kinh nghiệm nảo trong việc dụng binh, hắn còn quá tự tin trong việc đánh giá các yếu điểm của Arough." "À" "Hắn còn hứa với chúng ta rằng sẽ dẫn một số nhỏ binh sĩ vào trong thành nhân dịp trời tối." "Và rồi?" "Bên ta cố chờ, nhưng hắn chẳng bao giờ xuất hiện. Ngày hôm sau chúng ta phát hiện cái đầu của tên đó bị treo lủng lẳng trên tường thành ở cánh cổng phía đông, hiện giờ nó còn nằm nguyên đó đấy." "Ra là thế. Vậy có còn lối vào nào khác ngoài năm cánh cổng này không?" "Có chứ, còn ba chỗ nữa. Gần bến cảng, có một cổng dẫn nước đủ rộng để cả ba dòng nước nhập làm một, bên cạnh đó cũng có một cánh cổng khác cho binh lính và ngựa. Cánh cổng còn lại nằm ở đằng kia"-ông ta chỉ về mặt tây của tòa thành-"cũng giống như mấy cái khác." "Có cổng nào dễ công phá không?" "Không thể làm nhanh được. Nếu ở bờ biển thì quân ta không có đủ chỗ để di chuyển ngoài tầm bắn của đá và tên. Vậy chúng ta chỉ hi vọng vào mấy cánh cổng này thôi, cộng thêm cái ở mặt tây. Địa hình khá giống nhau xung quanh thành, ngoại trừ bờ biển, nên tôi quyết định tập trung tấn công vào cánh cổng gần nhất." "Chúng được làm bởi chất liệu gì?" "Sắt và gỗ sồi. Những cánh cổng này có độ bền lên tới vài trăm năm trừ phi chúng ta phá hủy nó." "Chúng có được ếm bùa bảo vệ không?" "Tôi không biết, chỉ biết Nasuada không điều bất kỳ pháp sư nào đến với chúng tôi. Halstead có..." "Halstead là ai?" "Halstead, lãnh chúa thành Aroughs. Cậu hẳn phải nghe về ông ta rồi." "Chưa hề." Một khoảng lặng nối tiếp đó, và Roran cảm nhận được sự khinh rẻ của Brigman đối với anh trở nên mãnh liệt hơn. Rồi ông ta tiếp tục, "Halstead có một pháp sư cho riêng mình, một kẻ trông tà ác với làn da tái mét. Chúng tôi thuờng thấy hắn đứng trên tường thành và cố tấn công quân ta với những bùa phép của hắn. Nhưng xem ra hắn cũng chẳng ghê gớm mấy vì hắn chưa làm gì được phe ta cả, ngoại trừ khiến hai người lính của tôi bị bốc lửa." Roran trao đổi ánh mắt với Carn, tay pháp sư trông còn có vẻ lo lắng hơn lúc trước, nhưng anh quyết định sẽ thảo luận riêng với gã về vấn đề này. "Liệu có dễ hơn không nếu chúng ta công vào từ những cổng dẫn nước?" anh hỏi. "Thế thì cậu sẽ đứng ở đâu? Thấy mấy cái cổng đó nằm sâu trong bức tường thế nào không, (without a step for purchase). Đã vậy còn có vô số các khe rãnh và cửa sập trên trần của lối vào để quân địch có thể dễ dàng đổ dầu sôi, thả tạ sắt, hay dùng cung nỏ bắn xuống bất kỳ ai đủ ngu ngốc để đến gần." "Cánh cổng không thể nào đặc ruột từ trên xuống dưới được nếu nó không muốn ngăn dòng nước lại." "Cậu nói đúng. Bên dưới bề mặt là một hệ thống dạng lưới tạo nên bởi sắt và gỗ với những lỗ hổng đủ lớn để dòng nước có thể dễ dàng chảy qua." "Ra là thế. Vậy những cánh cổng này lúc nào cũng được đóng dưới mặt nước, ngay cả lúc thành Arough không bị vây công phải không?" "Tôi tin chỉ có buổi tối mà thôi, còn vào buổi sáng thì chúng đều được kéo lên." "Ừm, vậy tường thành thì thế nào?" Brigman chuyển kiểu ngồi. "Làm bằng đá granit, được mài nhẵn bóng và khớp rất sát với nhau, đến mức cậu đừng mong chèn được lưỡi dao vào giữa các phiến đá. Xây dựng bởi Người Lùn, tôi đoán thế, trước cả lúc sụp đổ của các Kỵ Sĩ. Tôi cũng đoán rằng bức tường còn được gia cố thêm ở bên trong bởi đá cuội chèn sát vào nhau, nhưng đó chỉ là phỏng đoán vì ta vẫn chưa phá vỡ được phần bên ngoài. Tường thành còn kéo dài xuống hơn ba mét rưỡi dưới lòng đất, nghĩa là chúng ta đừng hòng đào đường hầm hay gài nội gián vào bên trong." Bước lên một bước, Brigman chỉ về những điền trang nằm ở phía bắc và phía tây. "Đa phần giới quý tộc đã rút vào trong thành, nhưng họ cũng để lại vài binh lính để bảo vệ tài sản của họ. Điều này cũng khiến phe ta gặp chút khó khăn, nào là tấn công quân trinh sát, trộm ngựa và những thứ đại loại thế. Chúng ta cũng đã chiếm được hai trang viên trong số đó" - ông chỉ về hai điền trang với phần ngoài đã cháy thành than cách đó khoảng vài dặm - "nhưng việc canh giữ chúng còn rắc rối hơn nhiều nên chúng tôi đã quyết định thiêu trụi cả hai căn. Tiếc rằng chúng ta không có đủ quân lực để chiếm được hết mấy trang viên còn lại." Lúc này Baldor mới nói: "Tại sao tất cả các con kênh đều đổ vào Arough? Hình như chúng không được dùng cho việc tưới tiêu trồng trọt thì phải." "Không cần nước ở khu vực này đâu cậu trai à, cũng giống như người phương Bắc sợ không có tuyết vậy. Việc giữ cho khô ráo ở miền này sợ còn là một vấn đề nan giải ấy chứ." "Nếu vậy các con kênh được dùng để làm gì?" Roran hỏi tới. "Và những con kênh này bắt nguồn từ đâu? Đừng mong tôi tin rằng nước được dẫn từ sông Jiet cách đây hàng ngàn dặm đấy nhé." "Không phải," Brigman cười khẩy. "Có những hồ nước lớn trong vùng đầm lầy ở phía bắc của chúng ta. Thứ nước này có vị mằn mặn và chẳng hợp vệ sinh chút nào, nhưng đám dân vùng này đã quen như thế rồi. Một con kênh dẫn nước từ đầm lầy cho đến một điểm cách đây khoảng ba dặm. Ở đó con kênh lớn được chia thành ba dòng kênh nhỏ hơn như cậu thấy ở đây, rồi chúng chạy qua một chuỗi thác nhỏ để vận hành mấy cái cối xay bột mì cho thành phố. Cứ vào mùa gặt là đám nông dân lại chở thóc đến cối xay, rồi chất từng bao bột mì lên các thuyền nhỏ trôi xuôi về Arough. Cách này cũng tiện để vận chuyển những thứ hàng hóa khác như gỗ hay rượu từ các điền trang vào nội thành." Roran gãi gãi sau gáy khi anh tiếp tục quan sát Arough một cách tỉ mỉ. Điều Brigman vừa nói đã gợi cho Roran một sáng kiến, nhưng anh chưa chắc nó sẽ có ích hay không. "Còn có đặc điểm nổi bật nào ở vùng phụ cận hay không?" anh hỏi. "Còn có một mỏ khai thác đá phiến ở dọc bờ biển xa hơn về phía nam thôi." Roran lầm bầm gì đó, trong đầu vẫn nghĩ ngợi. "Tôi muốn đến xem qua khu mỏ," anh nói. "Nhưng trước tiên tôi phải nghe báo cáo tường tận về những gì đã xảy ra ở đây và tình trạng quân bị của phe ta, tất thảy từ cây giáo cho đến cái bánh bích quy." "Phiền cậu đi theo tôi... Cây Búa Dũng Mãnh." ***** Roran dành một tiếng sau để thảo luận với Brigman và hai phụ tá của ông ta, lắng nghe và tra hỏi khi họ kể lại tất cả những đợt vây thành đã được phát động, cũng như về danh sách những quân bị còn sót lại cho binh lính nay đã dưới quyền của anh. Chí ít chúng ta cũng không thiếu hụt vũ khí. Roran chợt nghĩ sau khi bíết được số lượng thương vong bên phe mình. Và mặc dù Nasuada không giới hạn thời gian cho nhiệm vụ của anh, binh sĩ và bầy ngựa chiến cũng không có đủ thức ăn để tiến hành vây thành hơn một tuần nữa. Hầu hết những chi tiết Brigman và đám người thân cận nhắc đến được viết trong những cuộn giấy da. Roran phải rất cố gắng mới che giấu được chuyện anh không thể giải mã được những dòng ký tự loằn ngoằn bằng việc khăng khăng bắt đám người kia phải đọc cho anh nghe, mặc dù vậy, Roran vẫn cảm thấy khá áy náy khi phải nhờ vả người khác. Nasuada nói đúng, anh thầm nhủ. Ta bắt buộc phải học viết chữ, bằng không ta sẽ chẳng thể phân biệt được kẻ nào đang nói dối ta khi hắn có thể tùy tiện thay đổi nội dung của bất cứ cuộc giấy nào... Có lẽ Carn sẽ dạy ta chữ viết trên đường trở về Varden. Biết càng nhiều về Arough, Roran càng cảm thông với cảnh ngộ của Brigman trước đó; chuyện chiếm được Arough là một sứ mệnh vô cùng khó khăn mà chẳng có một kế sách rõ ràng. Mặc dù Roran cũng chẳng ưa gì ông ta, nhưng anh phải công nhận rằng ông ta đã chỉ huy một cách tốt nhất trong hoàn cảnh này. Brigman thất bại, Roran nghĩ rằng, không phải vì ông ta là một viên tướng tồi, chỉ do ông ta thiếu hai yếu tố đã giúp Roran chiến thắng hết lần này đến lần khác: sự liều lĩnh và tính sáng tạo. Sau khi đã xem xét xong, Roran và năm người khác cưỡi ngựa cùng với Brigman tới gần thành Arough nhằm quan sát kỹ hơn, nhưng họ vẫn cố gắng giữ khoảng cách an toàn. Việc phải cưỡi ngựa khiến Roran cảm thấy hết sức đau đớn, nhưng anh vẫn cố cắn răng chịu đựng mà không hề phàn nàn lấy một tiếng. Khi đoàn ngựa đang đi trên con đường lát đá cạnh doanh trại, Roran chú ý nghe thấy tiếng vó ngựa thỉnh thoảng tạo nên một âm thanh rất đặc biệt khi chúng nện xuống mặt đường. Anh liền nhớ rằng đã từng bị một âm thanh tương tự thế này làm phiền trong những ngày cuối cùng của chuyến hành trình. Nhìn xuống phía duới, Roran nhận ra những lát đá cấu tạo nên mặt đường giống như được đặt trong một thứ bạc xỉn màu, với những đường vân tạo thành một mạng lưới trông thật kỳ dị. Roran hỏi Brigman về vấn đề này, ông ta liền la lên, "Đất nơi đây khiến vữa hồ không được tốt, nên thay vào đó họ dùng than chì để cố định các viên đá!" Roran thọat đầu tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng Brigman trông khá thành thật. Anh ngạc nhiên khi biết thứ kim loại này nhiều đến mức người dân có thể phung phí nó cho việc xây dựng đường xá. Bọn họ thúc ngựa phi nước kiệu về phía thành Argoush tráng lệ phía xa xa. Họ nghiên cứu hệ thống phòng thủ của Arough một cách kỹ càng. Nhưng ngay cả ở cự ly gần, họ cũng không phát hiện ra điều gì mới, ngoại trừ việc củng cố cái tư tưởng rằng toà thành này không thể phá được. Roran thúc ngựa đến cạnh Carn. Tay pháp sư đang ngắm nhìn Arough với khuôn mặt đờ đẫn, miệng gã đang lẩm bẩm như tự nói chuyện với chính mình. Roran im lặng cho đến khi tay pháp sư ngừng hẳn mới khẽ hỏi, "Cánh cổng có được ếm bùa chú nào không?" "Tôi nghĩ thế," Carn nhỏ giọng đáp, "nhưng tôi không chắc tổng số bao nhiêu hay mục đích của chúng là gì. Tôi phải cần nhiều thời gian hơn để tìm ra câu trả lời." "Tại sao lại khó khăn vậy?" "Thật ra cũng không có gì khó. Đa số mấy thứ pháp thuật đó đều rất dễ phát hiện, ngoại trừ có kẻ nào cố ý giấu chúng đi, và cho dù có thế chăng nữa, pháp thuật thường để lại những dấu vết nhỏ nếu anh biết mình cần tìm cái gì. Cái tôi quan tâm chính là có một hoặc nhiều thứ pháp thuật được dùng để ngăn cản người khác động vào lớp bùa chú trên cánh cổng. Nếu tôi thăm dò trực tíếp thì chắc chắn những pháp chú này sẽ bị kích họat, và có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra. Rất có thể tôi sẽ bị rã ra như tương ngay trước mặt anh, và nếu được lựa chọn, tôi muốn né cái số phận ấy càng xa càng tốt." "Anh có muốn ở lại đây trong khi chúng tôi tiếp tục lên đường không?" Carn lắc đầu, "Tôi nghĩ sẽ không hay nếu không có ai theo bảo vệ anh trong khi chúng ta ở quá xa doanh trại. Tôi sẽ quay về sau hoàng hôn và sẽ đưa ra quyết định. Nếu tôi có thể tới được gần cánh cống thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, ngặt nỗi tôi chả dám khi bọn lính canh thấy tôi rõ mồn một." "Nếu anh muốn vậy." Khi Roran đã vừa lòng với việc tìm hiểu về thành Aroughs bằng mọi khả năng vốn có, anh mới nhờ Brigman dẫn bọn họ tới cụm cối xay gần đó nhất. Chúng cũng tương tự như những gì Brigman đề cập tới. Dòng nước trong kênh đào chảy liên tiếp qua ba đoạn thác với chiều cao khoảng sáu thước. Ở mỗi chân thác có một bánh xe nước với vài chiếc xô nước lớn gắn ở ngoài viền. Nước kênh đổ vào từng cái xô khiến cho bánh xe nước quay vòng vòng. Các bánh xe nước được nối liền với ba toà nhà giống hệt nhau bằng những ống trục lớn. Mỗi toà nhà được xây dọc trên một ụ đất cao và chứa trong đó mấy bánh xe đá khổng lồ dùng trong việc sản xuất bột mì cho thành Arough. Và mặc dù các bánh xe nước vẫn còn họat động, nhưng Roran nhận ra rằng khớp nối giữa chúng và mấy toà nhà đã bị tháo rời vì anh không còn nghe được tiếng ồn của mấy bánh xe đá. Roran xuống ngựa ở gần cái cối xay thấp nhất và bước dần lên để quan sát mấy cánh cổng dùng cho việc điều chỉnh lưu lượng nước trên từng đoạn thác. Mặc dù tất cả vần đang được mở, nhưng phía dưới từng chiếc bánh xe nước vẫn có một hồ nước khá sâu. Roran tạm dừng ở lưng chừng đọan đồi và chôn chân vào lớp đất mềm phủ đầy cỏ rồi khoanh tay lại, cằm tựa vào ngực trong lúc anh đang vắt óc nghĩ cách chiếm thành Aroughs. Anh đinh ninh rằng phải có một chiến lược khiến đập tan bức tường thanh như một trái bầu chín, nhưng anh vẫn còn mù tịt về một giải pháp cụ thể. Roran suy nghĩ đến mức anh chẳng có thể nghĩ ngợi gì được nữa, anh thả mình vào tràng âm thanh cót két phát ra từ những thanh trục xoay và tiếng dòng nước đang bắn tung tóe. Mặc dù đắm chìm trong dòng âm thanh dễ chịu đó, Roran vẫn cảm thấy khó chịu như bị gai đâm bởi thứ âm thanh kia gợi lại cho anh về cái cối xay nhà Dempton tại Therinsford, nơi anh đang làm việc trong thời gian ngôi nhà của anh bị bọn Ra'zac đối trụi và cha anh bị chúng tra tấn đến chết. Roran cố lờ đi những kỷ niệm xấu đó nhưng chúng cứ lởn vởn trong đầu anh. Nếu mình chỉ hõan chuyến đi lại chừng vài tiếng, có lẽ mình đã cúu đuợc cha rồi. Nhưng phần lý lẽ trong Roran phản bác lại: Ừ, và bọn Ra'zac cũng có thể kết liễu mình nhanh đến mức mình không kịp nhấc tay. Nếu không nhờ Eragon bảo vệ chắc mình cũng vô dụng như đứa bé sơ sinh thôi. Baldor bước khẽ đến ngồi cạnh Roran trên rìa của con kênh, rồi nói: "Bọn họ đang tự hỏi anh đã quyết định được kế họach nào chưa?" "Tôi có khá nhiều ý tưởng, nhưng chưa có dự định gì cả. Còn anh nghĩ thế nào?" Baldor cũng khoanh tay lại. "Chúng ta có thể chờ Nasuada phái Eragon và Saphira tới trợ giúp chúng ta." "Chậc." Hai người lặng thinh ngắm dòng kênh đang chảy không ngừng kia trong vài phút. Sau đó Baldor mới cất tiếng, "Sao anh không thử dụ chúng đầu hàng? Dám lắm chỉ cần nghe tên anh thôi là chúng đã phải mở rộng cửa đón chào, rồi quỳ rạp dưới chân anh để cầu xin lòng vị tha." Roran cười khẽ. "Tôi không tin tiếng tăm của mình đã được đồn đến tận Aroughs. Nhưng dù sao..." Anh đưa tay vuốt râu. "Cách này cũng đáng thử đấy chứ, ít nhất cũng sẽ khiến chúng lo lắng bất an." "Cho dù chúng ta vào được thành chăng nữa, liệu ta có thể giữ nổi nó với quân lực quá mỏng thế này không?" "Có thể có, cũng có thể không." Hai người lặng đi một chốc, rồi Baldor mới nói, "Chúng ta hành trình được bao xa rồi?" "Không rõ lắm." Một lần nữa, chỉ có tiếng nước chảy với âm thanh cót két của cối xay nối tiếp hai nguời. Cuối cùng, Baldor mới lên tiếng, "Tuyết tan ở vùng này chắc chắn không nhiều như ở quê nhà. Bằng không mấy cái bánh xe này sẽ ngập hết một nửa dưới nuớc vào mùa xuân." Roran lắc đầu. "Không quan trọng chuyện mưa hay tuyết nhiều. Mấy cổng thoát nước đều có thể giới hạn lưu lượng dòng chảy dùng để vận hành bánh xe nước để ngăn việc chúng đừng xoay quá nhanh." "Vậy nếu nước dâng đến tận đỉnh của mấy cánh cổng thì thế nào?" "Hi vọng là lúc đó cối xay đã hoàn tất công việc trong ngày. Trong bất kỳ trường hợp nào, anh đều có thể tháo rời các bộ phận, nâng cổng thóat nước lên vào..." Roran đi lòng vòng khi một chuỗi các hình ảnh vụt qua trong đầu khiến toàn thân anh chợt cảm thấy ấm áp, giống như anh vừa nốc sạch cả vại rượu mật ong trong một hơi liền vậy. Mình có thể chăng? Roran nghĩ. Liệu nó có thành công không, hay là... Cũng không quan trọng, chúng ta cò còn cách nữa đâu? Đành phải thử thôi. Anh với chân tới bờ đê rào xung quanh hồ nước nằm ở chính giữa và tóm lấy cái cần gắn trên một thanh đẩy dài bằng gỗ dùng để điều chỉnh cánh cổng thoát nước. Thanh đẩy khá cứng và rất khó để dịch chuyển cho dù Roran kê vai và dùng hết sức lực để đẩy nó. "Giúp tôi một tay," anh gọi Baldor, hiện vẫn còn đang đứng tại chỗ cũ dương cặp mắt tò mò nhìn Roran. Baron thận trọng dò bước đến chỗ Roran rồi hợp sức để đóng cánh cổng dẫn nước lại. Rồi, chẳng giải thích lấy một lời, Roran yêu cầu cả hai đều làm như vậy với các cánh cổng còn lại. Khi chúng đã được đóng chặt, Roran mới quay lại ra hiệu cho Carn, Brigman, và cả đám người xúông ngựa để tụ tập lại chung quanh anh. Roran vỗ vỗ đầu búa trong thời gian chờ đợi, cảm thấy vô cùng sốt ruột. "Thế nào?" Brigman hỏi ngay khi mọi người đã đến đông đủ. Roran nhìn thẳng vào mắt của từng người để chiếm lấy sự tập trung của họ, rồi anh cất tiếng, "Đây là những gì chúng ta sẽ làm..." Anh bắt đầu nói, rất nhanh và nghiêm túc, trong vòng nửa tiếng kế tiếp để giải thích mọi thứ đã xảy ra với anh trong một tích tắc đó. Trong khi anh nói, Mandel bắt đầu cười toe toét, và mặc dù họ cố tỏ ra nghiêm chỉnh, nhưng Baldor, Delwin, và Hamund cũng bắt đầu ra vẻ phấn khởi về tính táo bạo của cái kế họach này. Sự hưởng ứng của họ làm Roran rất hài lòng. Anh đã cố gắng rất nhiều để lấy được lòng tin của họ, và anh rất vui khi biết được anh vẫn nhận được sự ủng hộ nhiệt tình từ phía họ. Điều Roran sợ nhất chỉ là phải làm phụ lòng họ; và trong mọi hoàn cảnh có thể tưởng tượng ra, duy chỉ có chuyện đánh mất Katrina là đáng sợ hơn với anh mà thôi. Carn, mặt khác, lại tỏ vẻ nghi ngờ. Roran đã lường trước được khoản này, nhưng sự nghi ngờ của tay pháp sư so ra vẫn còn ít hơn vẻ ngờ vực của lão Brigman. "Cậu điên rồi!" ông ta la lên khi Roran vừa nói xong. "Kế họach này sẽ không bao giờ thành công." "Ông liệu mà thu mấy lời đó lại!" Mandel nói, nhảy đến phía trước với nắm đấm siết chặt. "Tại sao ư? Số trận chiến Roran đã đánh thắng e còn nhiều hơn cái số mà ông đã từng tham gia đấy và anh ta đã thắng mà chẳng có lấy mống quân nào dưới quyền như ông đâu!" Brigman gầm lớn, vành môi của ông ta cong lên như một con rắn "Thằng nhãi mất dạy! Tao sẽ cho mày một bài học nhớ đời về lòng tôn trọng." Roran đẩy Mandel về phía sau trước khi anh ta có thể tấn công Brigman. "Ngừng tay!" Roran rống lên. "Trật tự lại nào." Lườm gay gắt, Mandel đã chịu thôi chống cự, nhưng anh ta vẫn tiếp tục nhìn trừng trừng về phía Brigman. Ông ta cũng không ngừng buông những lời nhạo báng về Mandel. "Đó chắc chắn là một kế họach táo bạo," Delwin nói, "nhưng tất cả những kế họach mạo hiểm lúc trước của chúng ta đều thành công mỹ mãn." Mấy người đi theo Carvahall cũng lên tiếng tán thành. Carn gật đầu và nói, "Nó có thể thành công, cũng có thể thất bại, tôi không biết được. Nhưng chắc chắn một điều rằng nó sẽ làm kẻ địch bất ngờ, và tôi phải thú thật rằng tôi tò mò muốn biết điều gì sẽ xảy ra. Rõ ràng chúng ta chưa hề kinh qua kỉểu chiến lược này bao giờ." Roran cười nhẹ. Quay sang Brigman, anh nói, "Chúng ta mới thật điên khùng nếu vẫn tiếp tục như cũ. Chỉ còn hai ngày rưỡi nữa là hết hạn chiếm thành, và rõ ràng mấy thứ chiến lược thông thường không có tác dụng, vậy chúng ta đành phải thử điều gì đó phi thường thôi." "Cũng có thể," Brigman lẩm bẩm, "nhưng việc mạo hiểm ngu ngốc này sẽ khiến rất nhiều binh tốt phải chết, và chẳng cho mục đích gì ngoại trừ phô trương cái trí tưởng tượng của cậu." Nở cụ cười rộng, Roran càng bước gần đến Brigman, cho đến khi cả hai chỉ còn cách nhau vài centimét. "Ông không phải đồng ý với tôi, Brigman à; ông chỉ phải làm theo mệnh lệnh mà thôi. Và bây giờ ông có nghe lệnh của tôi hay không?" Làn không khí giữa bọn họ ấm dần lên do hai luồng hơi thở và năng lượng tỏa ra từ cơ thể của họ. Brigman nghiến răng và xoắn cây giáo của mình ngày càng chặt hơn, nhưng rồi ánh mắt của ông ta toát ra sự núng thế, và ông lùi lại phía sau. "Ta nguyền rủa cậu," ông ta nói. "Tạm thời ta sẽ làm tay sai cho cậu, Cây Búa Dũng Mãnh à, sẽ có người tính sổ với cậu sớm thôi, và liệu hồn, đến lúc đó cậu sẽ phải chịu trách nhiệm cho mọi thứ." Chỉ cần ta chiếm được Aroughs, Roran thầm nhủ, còn lại ta mặc kệ. "Lên ngựa!" anh ra lệnh. "Chúng ta có việc phải làm, và chẳng có lắm thời gian để hoàn tất đâu. Nhanh lên, nhanh lên nào!" Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang