[Dịch] Eragon
Chương 14 : – Kẻ ăn trăng
Người đăng: VôHưKhông
.
Eragon xoa xoa đôi vai khi cậu sài bước qua doạnh trại quân Varden, cố gắng nắn lại cái cổ bị vẹo sau một buổi tập dợt với Arya và Blodhgarm vào buổi trưa.
Cậu dừng lại trên một ngọn đồi nhỏ, nơi giống như một hòn đảo đơn độc giữa biển lều. Cậu đưa tay chống nạnh và phóng tầm mắt về cảnh vật chung quanh. Trước mặt cậu là hồ Leona đen óng ánh trong buổi hoàng hôn với từng đợt sóng phản chiếu từng ánh đuốc màu vàng cam từ phía doanh trại. Con dường quân Varden dùng để hành quân nằm giữa doanh trại và bờ hồ. Chú Jeod đã từng nói rằng con đường làm từ đá và vữa này đã được xây từ rất lâu rồi, trước cả khi Galbatorix lật đổ các kỵ sĩ. Khoảng một phần tư dặm về hướng Bắc là một làng chài nhỏ nằm rất gần bờ hồ; Eragon biểt tỏng rằng dân làng ở đó chẳng vui vẻ gì mấy khi có cả một đội quân khổng lồ đóng ở gần đó.
Ngươi phải học... để thật sự nhìn thấu những thứ mình đang quan sát.
Từ ngày rời Belatona, Eragon đã dành hàng giờ nghiền ngẫm lời khuyên của Glaedr. Cậu không nắm chắc được ngụ ý thực sự của Glaedr là gì bời Glaedr từ chối nói thêm bất kỳ điều gì sau khi đưa ra lời khuyên huyền hoặc đó, nên Eragon đành phải tiếp thu nó theo nghĩa đen mà thôi. Cậu đang cố gắng xem xét kỹ lưỡng mọi thứ đang xảy ra chung quanh, bất kể tầm vóc quan trọng của thứ đó ra sao, và tìm hiểu ý nghĩa thật sự của những điều mình trông thấy.
Và mặc dù đã cố gắng hết sức, cậu vẫn cảm thấy như mình đã thất bại thê thảm. Ở bất cứ thứ gì cậu cũng ghi nhận được hằng hà sa số các chi tiết, nhưng cậu lại còn đinh ninh rằng vẫn còn nhiều thứ mình chưa đủ mẫn cảm để phát hiện ra. Tệ hơn thế, hiếm khi nào cậu có thể hiểu cho tường tận những điều đã quan sát được, tỉ như việc tại sao không có khói bốc lên từ những ống khói trong làng chài.
Mặc dù cảm thấy có vẻ hơi phủ phiếm, nhưng ít ra sự cố gắng của Eragon cũng có ích cho một thứ, đó là Arya không còn đánh bại cậu mỗi lần hai người luyện kiếm nữa. Cậu quan sát nàng với một sự chú ý tột bậc - giống như lúc cậu đang rình săn bầy nai vậy - và kết quả là cậu đã chiến thắng trong vài trận đấu với Arya. Nhưng dĩ nhiên cậu vẫn chưa lên tới cấp độ của Arya được, và cậu không biết phải luyện cái gì hoặc luyện từ ai mới có thể đạt được kiếm thuật như Arya.
Có lẽ Arya đã đúng, kinh nghiệm là người thầy duy nhất của mình vào lúc này. Eragon nghĩ. Nhưng kinh nghiệm đòi hỏi thời gian, thứ mà ta có rất ít. Quân ta sẽ đánh tới Dras-Leona rất nhanh, và sẽ tới Uru'baen. Chậm nhất là vài tháng tới, chúng ta phải đối đầu trực tiếp với Galbatorix và Shruikan.
Cậu thở dài và đưa tay vuốt mặt, cố gắng nghĩ tới điều gì đó ít rắc rối hơn. Và như mọi khi, cậu liền trở về với những điều hoài nghi và lo lắng của mình, giống như một con chó với khúc xương của nó vậy, lúc nào cũng lo lắng và cảnh giác cho với cục xương.
Vừa trầm ngâm suy nghĩ, Eragon tiếp tục sải bước xuống đồi. Cậu lang thang quanh các ngọn lều, ngầm hướng về căn lều của mình, nhưng cậu cũng chẳng để ý đến lộ trình của mình lắm. Và như mọi lần, việc tản bộ giúp cậu bình tĩnh lại. Những người lính thuờng tránh sang để nhường đường cho cậu, kèm theo những nắm tay được đưa lên trước ngực cùng với lời chào "Khắc Tinh của Tà Thần." Eragon đáp lại bằng một cái gật đầu lịch sự.
Eragon đã lang thang được chừng mười lăm phút, vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, khi tiếng nói the thé của một người đàn bà đang kể chuyện một cách say sưa kéo cậu ra khỏi chốn u mê. Cảm thấy tò mò, Eragon lần theo giọng nói tới một túp lều nằm khá xa doanh trại, gần gốc của một cây liễu duy nhất mà quân lính vẫn chưa chặt xuống để nhóm lửa.
Và rồi, dưới một tàn cây, Eragon thấy được một cảnh tượng kỳ dị nhất mà cậu từng biết được.
Mười hai tên Urgals, gồm cả thủ lĩnh Nar Garzhvog của chúng, ngồi quây quần thành một nửa vòng tròn chung quanh ngọn lửa. Ánh lửa vẽ nên những chiếc bóng dữ tợn múa may trên khuôn mặt của lũ Urgals, làm nổi bật cặp lông mày rậm, gò má gồ ghề, quai hàm khổng lồ, và mũi nhọn của những chiếc sừng mọc ra từ trên trán được uốn cong ngược về đằng sau của chúng. Bọn Urgals hoàn toàn cởi trần, trừ cho những chiếc vòng bằng da đeo trên cánh tay và một đai da vắt xéo trên ngừời. Ngoài Garshvog ra, ba tên Kull khác cũng có mặt. Kích thước đồ sộ của chúng khiến đám Urgals còn lại - không một tên trong số này cao dưới hai thước - trông như đám con nít.
Rải rác chung quanh bọn Urgals là vài tá con ma mèo. Khá nhiều con ma mèo đang ngồi yên cạnh ngọn lửa, ngay cả chiếc đuôi cũng không động đậy, đôi tai hướng về phía trước. Một số khác nằm uờn trên mặt đất, hoặc trên đùi hay trong vòng tay của một tên Urgals nào đó. Và để làm Eragon ngạc nhiên hơn, một con ma mèo cái với bộ lông trắng tóat đang nằm vắt vẻo trên đầu một tên Kull và gác một chân vào giữa cặp lông mày của hắn. Mặc dầu trông khá nhỏ bé so với bọn Urgals, đám ma mèo chẳng kém cạnh về mặt hung tợn chút nào, và Eragon chắc chắn rằng mình thà đối đầu với một tên Urgals, đối thủ mà cậu hiểu rõ, trên chiến trường còn hơn là một con ma mèo với đầy sự bí hiểm.
Bên kia đống lửa, bà phù thủy Angela đang ngồi xếp bằng phía trước căn lều của mình. Bà đang dùng một trục xoay để kéo từng sợi nhỏ ra khỏi một cuộn len đặt gần đó. Cả bọn Urgals lẫn đám ma mèo đều đang chăm chú quan sát bà trong lúc bà đang kể:
"... nhưng lão ta quá chậm chạp, và con thỏ mắt đỏ hung tợn đã chồm lên xé toang cổ họng của lão Hord, giết chết lão ngay lập tức. Sau đó con thỏ chạy vào trong rừng và biến mất khỏi lịch sử. Mặc dù vậy" bà Angela chồm tới trước, thấp giọng nói "nếu có đi qua khu vực này, như ta đã từng, thỉnh thoảng các người vẫn thấy được mấy cái xác nai giống như bị con gì đó gặm nhấm dần. Chung quanh đó, các người sẽ thấy được dấu chân của một loài thỏ khổng lồ. Cứ lâu lâu, một chiến sĩ từ Kvôth lại mất tích, và vài ngày sau xác của anh ta được tìm thấy với cổ họng bị gặm nát."
Trở về kiểu ngồi cũ, bà nói tiếp: "Vua Orrin đã vô cùng giận dữ khi hay tin bạn mình mất tích, và ông ta muốn đi săn lòai thỏ này, nhưng ngặt nỗi người lùn vẫn cần sự giúp đỡ của ông ta. Ông ta đành trở về pháo đài, và trong ba ngày ba đêm kế tiếp họ cố gắng giữ thành cho đến khi lương thực cạn kiệt và mình mẩy đầy vết thương.
"Cuối cùng, vào buổi sáng của ngày thứ tư, khi mọi thứ đã trở nên tuyệt vọng, những đám mây tản mác phía chân trời, Terrin đã bất ngờ khi thấy Mimring bay về phía pháo đài, dẫn đầu cả một bầy rồng. Sự hiện diện của loài rồng khiến những kẻ tấn công khiến hãi đến mức chúng vứt hết vũ khí để vắt giò lên cổ mà chạy tán loạn." Bà Angela cười châm biếm. "Hẳn các người cũng tưởng tượng được điều này khiến người lùn ỡ Kvôth vui mừng thế nào, mọi người bắt đầu reo hò mừng rỡ.
"Khi Mimring hạ cánh, Terrin ngỡ ngàng khi thấy vảy của con rồng đã trở nên óng ánh như kim cương, kết quả của việc bay quá gần mặt trời - để kịp kéo theo các con rồng khác, Mimring đã phải bay trên cả các đỉnh núi của rặng Beor, cao hơn tất cả những con rồng đã từng biết bay từ trước đến nay. Cũng từ đó, Terrin trở nên nổi tiếng như một anh hùng của trận vây pháo đài Kvôth, và con rồng của ông ta được gọi là Mimring Vảy Sáng vì bộ vảy của nó, và rồi họ sống hạnh phúc mãi mãi. Thực sự rằng lúc về già, Terrin vẫn còn ám ảnh nỗi sợ về loài thỏ khổng lồ. Và đó là điều đã thực sự xảy ra ở Kvôth."
Khi câu chuyện đã kết thúc, đám ma mèo liền rên lên ử ử, còn bọn Urgals gầm khẽ biểu hiện sự tán thành.
"Bà kể chuyện rất hay, Ulthurek," Garzhvog nói, giọng gã trầm đục như tiếng đá rơi.
"Cảm ơn."
"Nhưng không giống như tôi đã được nghe," Eragon cất lời khi cậu bước lại gần đống lửa.
Mặt của Angela sáng hẳn lên. "Chậc, cháu đừng mong người lùn thú nhận rằng họ phải mang ơn một con thỏ. Nãy giờ cháu đứng nghe trộm ở đâu đó à?"
"Chỉ mới có một chút thôi," cậu trả lời.
"Thế thì cháu đã lỡ mất phần hay nhất của câu chuyện rồi, và ta không có hứng để kể lại đâu. Nãy giờ nói nhiều quá nên cổ họng ta khô ran rồi."
Eragon cảm thấy mặt đất rung lên khi đám Kull và Urgals lần lượt đứng dậy, làm cho lũ ma mèo đang nằm trên người chúng kêu lên mấy tiếng khó chịu khi bị hất xuống đất.
Lướt qua những bộ mặt có sừng dữ tợn đó, Eragon phải rất cố gắng mới kiềm chế để không phải rút kiếm ra. Cho dù đã từng chiến đấu, du hành, và đi săn cùng bọn Urgals, cũng như kiểm tra tri thức cúa một số ít, sự hiện diện của bọn chúng vẫn khiến cậu phải cảnh giác cao. Eragon biết rõ rằng Urgals hiện là đồng minh của mình, nhưng trong xương tủy cậu vẫn không thể quên được sự kinh hãi bọn chúng mang lại mỗi khi cậu phải đối đầu với chúng trên chiến trường.
Garzhvog lấy ra một vật gì đó từ cái bao da hắn đeo trên dây lưng. Hắn vươn tay qua ngọn lửa và đưa vật đó cho Angela, khiến bà phù thủy phải đặt cái trục xoay xuống và nhận lấy vật đó bằng cả hai tay. Thứ đó giống như một quả cầu màu xanh biển, lấp lánh như băng tuyết. Bà Angela cất nó vào trong tay áo, và lại tiếp tục việc kéo len.
Garshvog nói, "Bà phải đến doanh trại của chúng tôi mới được, Ulthurek à, và người của tôi sẽ kể cho bà nghe vô vàn các câu chuyện của dân tộc tôi. Tộc chúng tôi có một người biết ca hát rất khá. Anh ta sẽ kể cho bà nghe câu chuyện về chiến thắng của Nar Tulkhqa ở Stavarosk. Máu huyết của bà sẽ sôi sục và ý muốn được khóa sừng dưới ánh trăng với kẻ thù mạnh nhất của bà sẽ trở nên rất mãnh liệt."
"Còn phụ thuộc vào chuyện tôi có sừng hay không," Angela đáp. "Thật vinh dự khi có dịp ngồi trao đổi chuyện trò với các anh. Vậy tối mai có được không?"
Gã khổng lồ Kull đồng ý, rồi Eragon hỏi, “Stavarosk ở đâu? Tôi chưa bao giờ biết về nó trước đây.”
Gã Urgals nhúc nhích thân mình một cách khó chịu còn Garzhvog cúi đầu xuống khịt mũi gầm gừ như con trâu rừng. “Trò bịp bợm gì đây hả, Hỏa Kiếm?”, gã gặng hỏi. “Anh bạn tìm kiếm thử sức với tớ bằng cách làm nhục bọn tớ như vậy sao?” Gã xòe và nắm chặt bàn tay với mục đích đe dọa rõ rệt.
Nhận biết chuyện xảy ra, Eragon nói, “Tôi không có ý xấu, Nar Gahvog. Đó là một câu hỏi thành thực, tôi chưa bao giờ nghe nói về cái tên của Stavarosk trước đây.”
Tiếng xì xầm ngạc nhiên nổi lên giữa những người Urgals. “Làm sao lại như vậy?” Garzhvog nói. “Không phải tất cả nhân tộc đều biết đến Stavarosk sao? Nó không được hát trong khắp vùng hoang vu phía Bắc cho đến dãy núi Beor như là chiến công vang dội nhất của bọn tớ sao? Nếu không phải thì chắc chắn quân Varden phải nói đến.”
Angela thở dài và không cần nhìn cuộn chỉ đan bà nói, “Tốt nhất là anh bạn nên kể ra.”
Trong tiềm thức của cậu, Eragon cảm nhận Saphira đang dòm ngó cuộc đối thoại này và cậu biết rằng cô sẽ sẵn sàng bay đến bên cậu từ căn lều của họ nếu như một cuộc ấu đả trở thành việc không thể tránh được.
Cậu chọn từ cẩn thận và nói: “Không ai đề cập đến nó với tôi, với lại tôi ở với quân Varden chưa được lâu lắm và ….”
“Đồ khốn kiếp” Garzhvog văng tục. “Tên phản bội không sừng, ngay cả can đảm chấp nhận sự thất bại cũng không có. Hắn ta là kẻ hèn nhát và nói láo!”
“Ai vậy? Galbatorix?” Eragon cẩn trọng hỏi.
Một số mèo ma rít lên khi nhắc đến tên của kẻ thống trị.
Garzhvog gật đầu. “Đúng vậy. Khi hắn ta cầm quyền hắn luôn tìm cách tiêu diệt chủng tộc bọn tớ. Hắn đưa đông đảo quân đội tới vùng Spine. Lính của hắn tàn phá xóm làng, thiêu hủy dân chúng, chỉ để lại mảnh đất trơ trụi đầy cay đắng sau lưng chúng. Đầu tiên bọn tớ chiến đấu với niềm tin nhưng sau cùng là tuyệt vọng. Tuy vậy, bọn tớ vẫn tiếp tục chiến đấu. Đó chỉ là chuyện duy nhất bọn tớ có thể làm. Bọn tớ không có chỗ để chạy trốn không có nơi để ẩn náu. Ai sẽ bảo vệ Urgralgra khi ngay cả những Kỵ sĩ cũng phải quỳ gối trước mặt họ?
“Nhưng bọn tớ cũng may mắn. Nar Tulkhqa là một thủ lĩnh tuyệt vời đã dẫn dắt bọn tớ. Ông ta có lần bị bắt bởi nhân tộc và ông ta đã chiến đấu với họ nhiều năm do đó ông ấy biết các cậu suy nghĩ gì. Vì lý do đó, ông ta có thể tập hợp nhiều bộ lạc dưới quyền. Sau đó ông ta dẫn dụ quân đội Galbatorix đi vào một con lộ hẹp và sâu giữa những dãy núi, chúng tớ phục kích từ hai bên sườn núi. Đó là một cuộc tàn sát, Hỏa Kiếm ạ. Mặt đất tràn đầy máu tươi, xác người chất cao hơn đầu tớ. Cho đến ngày hôm nay nếu như bạn đến Stavarosk, bạn có thể nghe thấy tiếng xương bị gãy dưới chân mình, bạn có thể tìm thấy những đồng xu, những thanh kiếm và mảnh vỡ của áo giáp dưới từng lớp cỏ.”
“Vậy thì ra đúng là các bạn!” Eragon thốt lên. “Suốt cả đời tôi nghe đồn rằng Galbatorix có lần mất cả nửa đội quân trong dãy Spine nhưng không ai kể cho tôi biết như thế nào và lý do tại sao.”
“Nhiều hơn nửa đội quân của hắn, Hỏa Kiếm.” Garzhvog vươn vai và làm ra tiếng động từ sâu trong cổ họng. “Và bây giờ tớ thấy là chúng ta cần phải lan truyền chuyện này cho tất cả mọi người biết sự chiến thắng của chúng ta. Chúng tớ sẽ tìm ra những ca sĩ, thi hào của nhân tộc và sẽ dạy họ những bài ca liên quan đến Nar Tulkhqa, và chúng tớ sẽ chắc chắn rằng họ sẽ nhớ và lập đi lập lại thường xuyên và lớn tiếng.” Gã gật đầu một lần như thể đã quyết định – một cử động đầy ấn tượng từ cái đầu to quá khổ của gã rồi nói. “Tạm biệt Hỏa Kiếm. Tạm biệt Uluthrek.” Sau đó, gã và đồng bọn biến mất trong bóng đêm.
Angela cười khúc khích làm Eragon giật mình.
“Chuyện gì thế ạ?” cậu quay lại hỏi bà.
Bà mỉm cười. “Tôi đang tưởng tượng nét mặt dáng thương của người thổi sáo trong vài phút như thế nào, khi anh ta nhìn ra ngoài lều và thấy mười hai người Urgals, bốn người Kull khổng lồ trong đám người họ, đang đứng ngoài cửa lều mong muốn dạy anh ta về văn hóa của Urgal. Tôi sẽ rất lấy làm ngạc nhiên nếu chúng ta không nghe thấy anh ta thét lên.” Bà lại cười khúc khích lần nữa.
Cảm thấy vui giống như bà, cậu ngồi xuống đất cầm lấy cành cây khuấy mấy cục than. Một vật gì đó nặng và ấm áp nằm lên đùi cậu, cậu ngó xuống và thấy một con mèo ma màu trắng đang cuộn mình nằm. Cậu dơ tay lên định vuốt ve nó nhưng rồi cậu nghĩ tốt hơn là hỏi nó, “Tôi có thể không?”
Con mèo ma vẫy đuôi nhưng lờ cậu đi.
Hy vọng rằng không làm gì sai trái, Eragon bắt đầu gãi nhẹ vào cổ nó. Một lúc sau, không gian tràn đầy tiếng mèo kêu rừ rừ rộn ràng lớn tiếng.
“Nó thích cậu,” Angela quan sát.
Vì lý do nào đó, Eragon cảm thấy rất hài lòng. “Nó là ai? Ý của tôi là bạn là ai? Bạn tên gì?” Cậu liếc nhìn con mèo ma, lo lắng là cậu đã làm nó phiền lòng.
Angela cười nho nhỏ. “Tên nó là Shadowhunter. Nói cách khác, đó là ý nghĩa tên của nó trong ngôn ngữ của mèo ma. Thật ra, tên nó là ….” Bà lang thốt ra một tràng âm thanh kỳ quái nửa như ho nửa như gầm gừ làm cho Eragon dựng tóc gáy. “Shadowhunter là bạn đời của Grimrr Haftpaw, do đó người ta có thể nói nó là Hoàng hậu của mèo ma.”
Tiếng mèo kêu rừ rừ tăng mạnh.
“Được rồi.” Eragon nhìn những con mèo ma chung quanh. “Solemburn ở đâu?”
“Bận rộn theo đuổi một con mèo ma cái có bộ lông dài chỉ bằng nửa tuổi của nó. Nó xử sự điên cuồng như một con mèo ma trẻ con … nhưng mà tất cả mọi người thỉnh thoảng đều muốn có một chút buông thả điên rồ.” Tay trái bà giữ con suố dừng lại và quấn sợi chỉ mới tạo thành vào phần bệ của trục quay bằng gỗ. Sau đó bà vặn con suốt để nó chuyển động lại và tiếp tục kéo chỉ đan trong tay bà. “Dường như cậu có quá nhiều thắc mắc để hỏi, Khắc tinh Tà Thần.”
“Mỗi khi cháu gặp bà, cháu luôn cảm thấy mơ hồ lẫn lộn hơn trước.”
“Luôn như vậy? Cậu hơi cường độ hóa vấn đề. Vậy thì tôi sẽ cố gắng cung cấp nhiều tin tức hơn. Cậu cứ hỏi.”
Hoài nghi trước vẻ rộng rãi của bà, Eragon suy nghĩ xem cái gì cậu muốn biết. Cuối cùng cậu hỏi: “Cơn sấm rồng? Cái gì …”
“Đó là thuật ngữ thích hợp cho một bầy rồng. Nếu như cậu có cơ hội nghe thấy, cậu sẽ hiểu. Khi mà mười, mười hai hoặc nhiều hơn rồng bay ngang qua đầu, không khí xáo động chung quanh cậu tựa như cậu ngồi trên một cái trống khổng lồ. Hơn nữa, cậu còn thể gọi tên một nhóm rồng là gì? Cậu có sát thủ quạ, triệu tập ưng, bầy ngỗng, bè vịt, băng chim giẻ cùi, nghị viện cú, vân vân và vân vân … Vậy những con rồng thì sao? Nhóm rồng đói? Điều này không đúng. Nó không liên quan đến sự bộc phát hoặc sự khủng khiếp cho dù tôi thích từ khủng khiếp, tất cả những từ ngữ đều được xem xét: bầy rồng khủng khiếp … Nhưng không, một nhóm rồng được gọi là cơn sấm rồng. Điều này cậu nên biết nếu như học vấn của cậu không chỉ có học đánh kiếm và chia vài động từ trong ngôn ngữ cổ.”
“Cháu chắc là bà đúng.” cậu nói chiều lòng bà. Xuyên qua sự liên lạc không ngừng với Saphira, cậu nhận ra sự chấp thuận của cô về cách gọi “cơn sấm rồng” mà cậu chia sẻ với cô đó là sự mô tả phù hợp.
Cậu suy nghĩ một hồi lâu rồi hỏi, “Tại sao Garzhvog gọi bà là Uluthrek?”
“Đó là danh hiệu mà những người Urgals tặng cho tôi lâu lắm rồi khi tôi lịch lãm ở chỗ họ.”
“Nó có ý nghĩa gì?”
“Ăn mặt trăng.”
“Ăn mặt trăng? Một cái tên kỳ quái. Làm sao bà lại có vậy?”
“Lẽ đương nhiên là tôi ăn mặt trăng. Còn chuyện khác nữa sao?”
Eragon cau mày và tập trung vào việc vỗ về con mèo ma vài phút rồi hỏi: “Tại sao Garzhvog đưa cho bà viên đá đó?”
“Bởi vì tôi đã kể cho gã một câu chuyện. Tôi nghĩ rằng điều đó quá rõ ràng.”
“Nhưng đó là cái gì?”
“Cậu không thấy sao? Một mảnh đá mà thôi.” Bà phản đối như gà cục tác. “Đúng ra, cậu cần phải để ý vào những việc đang xảy ra chung quanh cậu. Nếu không, sẽ có kẻ đâm cậu một dao khi cậu lơ đễnh. Và rồi ai sẽ là người trao đổi với tôi những nhận xét bí hiểm?” Bà vuốt tóc.
“Tiếp tục đi, hỏi tôi câu hỏi khác. Tôi thật thích cái trò chơi này.”
Cậu nhướng một chân mày về hướng bà ta, mặc dù cậu chắc chắn rằng điều này là vô nghĩa, cậu nói: “Chíp chíp?”
Bà lang cười ré lên, vài con mèo ma mở miệng ra trông giống như nhe răng cười. Tuy vậy, Shadowhunter có vẻ phật ý bởi vì nó cắm vuốt vào chân Eragon làm cậu co rúm lại vì đau.
“Được rồi,” Angela vừa nói vừa cười, “ nếu như cậu muốn có câu trả lời, đây cũng là một câu chuyện hay giống như những chuyện khác. Để tôi nhớ lại … Nhiều năm về trước, khi tôi lịch lãm dọc theo rìa khu Du Weldenvarde, rất xa về hướng Tây, cách xóm làng, thị trấn hoặc thành phố nhiều dặm đường, tôi tình cờ gặp Grimrr. Vào lúc đó, hắn chỉ là thủ lãnh của một bộ tộc mèo ma nhỏ và hắn vẫn còn đầy đủ bộ móng vuốt. Đại khái, tôi thấy hắn đang đùa với một con chim non cổ đỏ bị té ra khỏi ổ từ một cái cây gần đó. Tôi chẳng lấy làm lạ nếu như hắn giết con chim và ăn nó, rốt cuộc đó là việc mà mèo phải làm. Nhưng đằng này hắn ta hành hạ con chim đáng thương: kéo cánh nó, gậm nhấm cái đuôi nó, để nó nhảy nhót ra xa rồi đẩy nó ngã.” Angela nhăn mũi lại ghê tởm. “Tôi bảo hắn phải ngừng lại nhưng hắn gầm gừ và phớt lờ tôi.” Bà nhìn Eragon với cặp mắt nghiêm nghị. “Tôi không thích điều này khi người ta phớt lờ tôi. Do đó, tôi bắt lấy con chim từ hắn ta và ngoắc ngón tay, miệng đọc một câu bùa chú, trong vòng một tuần lễ mỗi lần hắn mở miệng hắn kêu chíp chíp như chim sơn ca.”
“Ông ta kêu chíp chíp?”
Angela gật đầu, như xác nhận với nụ cười kiềm chế. “Tôi chưa bao giờ cười quá đã trong đời mình. Không có con mèo ma nào dám lại gần hắn cả tuần lễ.”
“Không cần hỏi cũng biết hắn thù ghét bà.”
“Chuyện đó chẳng là gì cả? Nếu như cậu thỉnh thoảng không gây ra vài kẻ thù thì cậu là người hèn nhát hoặc tệ hơn. Hơn nữa, để được xem phản ứng của hắn ta, điều này cũng đáng giá. Oh, hắn rất giận dữ!”
Shadowhunter thốt ra một tiếng gừ nhỏ, cảnh báo và xiết chặt vuốt của nó lần nữa.
Nhăn mặt, Eragon nói, “Có lẽ tốt nhất là nên thay đổi đề tài?”
“Mmm.”
Trước khi cậu đề nghị một chủ đề mới, một tiếng thét thật lớn vang lên đâu đó giữa trại. Tiếng thét vang vọng ba lần qua những dãy lều trước khi nhỏ dần vào trong im lặng.
Eragon nhìn Angela, bà nhìn cậu, rồi cả hai cùng bắt đầu cười to.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện