[Dịch] Eragon

Chương 13 : – Không vinh quang không chiến thắng chỉ có những vết thương sâu kín

Người đăng: VôHưKhông

.
Tiếng khua động của bầy chó săn đằng sau họ ngày càng lớn hơn, chúng tru vang khát máu. Roran thắt chặt tay nắm của mình trên dây cương và cúi thấp ôm cổ con ngựa đang phi nước đại. Những con ngựa lướt qua bên cạnh cậu như sấm. Cậu cùng năm người nữa - Carn, Mandel, Baldor, Delwin, và Hamund - đã đánh cắp những con ngựa khỏe mạnh từ chuồng của một trang viên cách đó nửa dặm. Những người chăn ngựa sẽ không chào đón những tên trộm. Nhưng một dàn kiếm đủ để đánh gục sự phản kháng của bọn họ. Tuy vậy, bọn họ cũng đã kịp báo động các lính gác ngay khi Roran và các bạn của mình rời đi. Và đang có mười tên lính gác đuổi theo ngay sau họ, cùng với đàn chó săn dẫn đầu. "Hướng đó!" Cậu hét lên, và chỉ hướng tới một dải hẹp những cây bạch dương, mọc ra từ giữa hai ngọn đồi gần đó, chắc hẳn là sẽ dẫn ra một dòng suối. Theo lời cậu, đám người kéo ngựa ra khỏi đường mòn và đi dọc theo hướng dãy cây. Mặt đất gồ ghề buộc họ phải giảm tốc độ xuống trong giây lát. Vì nếu không, rất có thể những con ngựa sẽ bước hụt vào hố và gãy chân hoặc hất người cưỡi văng xuống. Như thế sẽ càng nguy hiểm hơn, vì trong tình huống nguy hiểm đó, những con chó săn sẽ bắt được họ. Roran thúc gót chân vào hai bên hông ngựa và hét lên "Yah!" cậu hét to lên như có thể thông qua cổ họng đầy bụi, tắc nghẽn. Con ngựa nhảy tới trước, và sải từng bước dài, bắt đầu bắt kịp Carn. Roran biết rằng dù cậu có thúc như thế nào hay vụt thật mạnh bằng dây cương thì con ngựa cũng sắp không thể phi nước đại được nữa. Cậu ghét phải tàn nhẫn, cũng không muốn cưỡi nó cho đến chết, nhưng cậu sẽ không tiếc con ngựa nếu điều đó đồng nghĩa là nhiệm vụ của họ sẽ thất bại. Khi cậu chạy ngang hàng với Carn, Roran hét lên, "Cậu có thể ẩn đi dấu vết của chúng ta với câu thần chú nào đó không?" "Không biết cách!" Carn trả lời. Giọng của cậu loáng thoáng lẫn trong tiếng gió gào thét và âm thanh của ngựa phi nước đại. "Nó quá phức tạp!" Roran chửi thề và liếc nhìn ra sau. Bầy chó săn đang ở khúc cua cuối con đường. Chúng dường như bay trên mặt đất, thân mình dài và cân đối của chúng duỗi ra co vào với một tốc độ mạnh mẽ. Ngay cả ở khoảng cách đó, Roran có thể nhận ra màu lưỡi đỏ của chúng, và dường như cậu còn nhìn thấy một tia sáng trắng của răng nanh. Khi họ tới lùm cây, Roran quẹo và bắt đầu leo ngược lên đồi, anh cỡi ngưa đi sát vào những cây phong mà không va vào các nhánh cây thấp hoặc những khúc gỗ rớt ra. Những người khác cũng làm tương tự như vậy, họ la hét và thúc ngựa của họ để chúng chạy nhanh khi lên dốc. Bên phải cậu, Roran thoáng thấy Mandel gập người trên con ngựa đốm, trên khuôn mặt hiện lên nét cau có dữ tợn. Chàng trai trẻ đã gây ấn tượng với Roran bằng sức chịu đựng và sự dũng cảm của mình trong ba ngày qua. Kể từ khi cha của Katrina – Sloan - phản bội dân làng Carvahall và giết chết cha của Mandel – Byrd - Mandel dường như tuyệt vọng để chứng minh bản thân ngang bằng bất kì người đàn ông nào trong làng, cậu đã tự chứng tỏ danh dự trong hai trận chiến vừa qua giữa Varden và Đế quốc. Một nhánh cây to quất về phía đầu Roran. Cậu cúi xuống và cảm nhận đầu nhánh cây chạm vào chiếc nón sắt. Một chiếc lá nát úa rơi xuống khuôn mặt của cậu và che mắt phải trong một tích tắc, sau đó bị gió thổi đi. Tiếng ngựa thở ngày càng trở nên gắng sức khi họ theo con đường hẹp đi sâu vào ngọn đồi. Roran cúi nhìn qua cánh tay mình và thấy rằng bầy chó săn chỉ còn cách họ không tới một phần tư dặm. Chỉ vài phút nữa thôi bọn chúng chắc chắn sẽ bắt kịp những con ngựa. Chết tiệt, cậu nghĩ. Cậu ngoảnh nhìn xuyên qua khắp các lùm cây rậm rạp phía bên trái và đồi cỏ bên phải của mình, tìm kiếm một cái gì đó, bất cứ điều gì mà có thể giúp họ cắt sự đeo bám của chúng. Choáng váng đầu óc vì mệt mỏi, cậu gần như không để ý thấy nó. Khoảng hai mươi thước phía trước cậu, có một đường mòn quanh co chạy xuống đồi, cắt ngang đường của cậu, sau đó lẩn khuất vào trong lùm cây. "Whoa! ... Whoa "Roran hét lên, dựa lưng vào bàn đạp ở yên ngựa và kéo dây cương thúc giục. Con ngựa ngẩng cao đầu, khịt mũi, nhe răng ráng sức cắn một cái phản đối làm chậm lại nhịp phi nước đại. "Ồ đừng có thế chứ", Roran gầm gừ, và giật mạnh dây cương hơn. "Nhanh lên!", cậu gọi đồng bọn khi cậu chuyển hướng con ngựa của mình và chui vào lùm cây. Bầu không khí dưới cây mát lạnh, gần như rét buốt, đây thật sự là một điều cứu trợ đáng giá trong khi cậu nóng nực vì vận động. Cậu chỉ có một chút thời gian để hưởng thụ cảm giác đó trước khi con ngựa lao về phía trước và bắt đầu trợt chân xuống lề của dải đất hướng tới dòng suối dưới kia. Lá rụng lạo xạo dưới móng sắt. Để không văng qua đầu ngựa, Roran gần như phải nằm ngửa trên lưng con ngựa, hai chân duỗi thẳng trước mặt, đầu gối khóa lại. Khi họ đến dưới hẻm núi, con ngựa gõ móng băng qua con suối nhỏ nhiều đá, làm nước bắn tung tóe cao đến đầu gối Roran. Roran dừng lại ở xa xa bờ bên kia để xem liệu những người khác vẫn còn đi với cậu hay không. Họ đang theo bước cậu, từng con ngựa một nối đuôi nhau đi xuống dưới, xuyên qua rừng cây. Cậu có thể nghe tiếng sủa vang của bầy chó phía trên lùm cây mà họ đã đi qua. Chúng ta sẽ phải quay lại, và chiến đấu, cậu tự nói. Cậu chửi thề một lần nữa và thúc ngựa rời dòng suối, leo lên đồi đất mềm, đầy rêu phủ và tiếp tục chạy dọc theo con đường mòn mờ mờ. Không xa dòng suối là một dãy dương xỉ, và xa hơn có một lỗ hổng. Roran phát hiện một thân cây đổ mà cậu nghĩ rằng có thể làm như một rào cản tạm thời nếu có thể kéo nó vào lỗ hổng đó. Hy vọng chúng không có cung, cậu nghĩ. Cậu vẫy đồng đội. "Ở đây!" Cậu kéo dây cương lái ngựa băng qua các cây dương xỉ rồi tiến vào lỗ trống đó. Sau đó cậu nhảy xuống, nhưng tay vẫn giữ chặt lấy yên. Khi chạm xuống mặt đất, chân cậu khụy xuống, và nếu không gắng gượng thì cậu đã suýt ngã. Cậu nhăn nhó và áp trán vào vai con ngựa, thở hổn hển chờ cho chấn động ở chân giảm dần. Phần còn lại là của những người xung quanh cậu. Không gian tràn đầy mùi mồ hôi và tiếng loảng xoảng của những bộ giáp sắt. Những con ngựa run rẩy, ngực phập phồng, và bọt màu vàng nhỏ giọt từ khóe miệng. "Hãy giúp tớ", cậu nói với Baldor, và hướng về cái cây đổ. Họ luồn bàn tay dưới khúc gỗ dày và nhấc nó lên khỏi mặt đất. Roran nghiến răng hét lên vì cơn đau từ lưng và bắp đùi. Cưỡi ngựa phi nước đại trong ba ngày kết hợp với chưa đến ba giờ ngủ cho mỗi mười hai tiếng trên yên ngựa đã làm cậu suy nhược một cách khủng khiếp. Cứ coi như mình đang tham gia vào một trận đấu rượu, say, và mất một nửa giác quan đi, Roran nhận ra điều đó khi cậu thả cây gỗ xuống và đứng thẳng lên. Suy nghĩ khiến cậu khó chịu. Sáu người đàn ông đứng trước những con ngựa, đối diện với bức tường dương xỉ, và rút ra vũ khí của họ. Bên ngoài lỗ hổng, tiếng khịt khịt của những con chó săn dường như to hơn bao giờ hết, tiếng ẳng ẳng háo hức dội lại từ rừng cây cùng tiếng khò khè vang vọng. Roran căng thẳng và nâng búa cao hơn. Sau đó, lẫn trong tiếng sủa của chó, cậu nghe thấy giai điệu kỳ bí, du dương của ngôn ngữ cổ đại phát ra từ Carn, và sức mạnh trong câu chú ngữ làm Roran rợn mình nổi da gà. Cậu mau chóng thốt ra các chuỗi một cách, không ngưng nghỉ, những từ kết hợp với nhau thành một mớ hỗn loạn tối nghĩa. Ngay khi kết thúc, cậu ra hiệu Roran và những người khác trong một tiếng thì thầm căng thẳng, "Hụp xuống!" Không hỏi gì, Roran ngồi thụp xuống đùi của mình. Đây không phải lần đầu tiên cậu nguyền rủa sự thực là cậu không thể tự sử dụng phép thuật. Trong tất cả các kỹ năng một chiến binh có thể có được, không có gì hữu ích hơn là phép thuật. Sự thiếu hụt đó khiến trong lòng cậu cay đắng như người có thể thay đổi thế giới nhưng không có gì ngoài mộng tưởng và lời nói. Các cây dương xỉ ở phía trước xào xạc và lắc lư, sau đó một con chó săn rúc mõm đen của nó qua những chiếc lá và chăm chú nhìn vào lỗ trống, mũi giật giật. Delwin rít lên và nâng thanh kiếm của mình, như thể để chặt đầu con chó, nhưng Carn vội hừ một tiếng khẩn cấp trong cổ họng và khoát tay với mọi người cho đến khi anh hạ lưỡi kiếm xuống. Con chó nhăn nhăn cái trán của nó, cảm thấy bối rối. Nó ngửi ngủi không khí một lần nữa, sau đó liếm mõm với cái lưỡi đỏ tía, căng mịn và rút lui. Khi những chiếc lá trở lại như cũ lấp mặt của con chó, Roran từ từ thở ra một hơi mà cậu kìm nén. Cậu nhìn về Carn và nhướn mày, hy vọng cho một lời giải thích, nhưng Carn chỉ lắc đầu và đặt ngón tay trên môi. Vài giây sau, hai con chó nữa ngọ nguậy theo cách của chúng thông qua bụi rậm để kiểm tra khoảng trống; sau đó, cũng như con đầu tiên, chúng lùi lại một lúc. Ngay sau đó chúng bắt đầu rên rỉ, kêu ẳng ẳng khi chúng tản ra chung quanh, cố gắng tìm hiểu xem con mồi của chúng đã đi nơi nào. Khi cậu ngồi chờ đợi, Roran nhận thấy rằng quần của mình lốm đốm nhiều vết đen dọc theo bên trong đùi của mình. Cậu chạm vào một trong những chỗ bị đổi màu, và ngón tay lấy ra một lớp da non đẫm máu. Mỗi đốm đánh dấu vị trí của một vết phồng. Không chỉ những chỗ đó, cậu có thể cảm thấy vết phồng trên tay - nơi mà dây cương chà xát lớp da giữa ngón tay cái và ngón trỏ - và cả gót chân, cũng như những nơi khác, kín đáo hơn. Với vẻ mặt khó chịu, cậu lau những ngón tay của mình trên mặt đất. Cậu nhìn mọi người, cách mà họ cúi và quỳ xuống, cậu thấy rõ sự khó chịu trên khuôn mặt của họ bất cứ khi nào họ di chuyển và xoay nhẹ tay nắm lấy vũ khí của họ. Họ cũng không khá gì hơn cậu. Roran đã quyết định rằng khi họ dừng lại để ngủ, cậu sẻ nhờ Carn chữa lành các vết loét. Tuy nhiên, nếu pháp sư đã quá mệt mỏi, Roran sẽ không yêu cầu chữa trị. Cậu thà chịu đựng sự đau đớn hơn là để Carn sử dụng tất cả sức mạnh của mình trước khi họ đến Aroughs, vì Roran cho rằng các kỹ năng của Carn sẽ rất hữu ích cho việc chiếm lấy thành phố. Những suy nghĩ về Aroughs và sự trăn trở mà phương pháp để giành chiến thắng khiến Roran lấy tay chạm vào ngực của mình để kiểm tra xem cái gói có chứa các mệnh lệnh mà cậu không thể đọc cũng như nhiệm vụ mà cậu được giao vẫn an toàn giấu kín trong áo không. Chúng vẫn còn. Sau nhiều phút dài căng thẳng, một trong những con chó săn bắt đầu sủa hào hứng ở một nơi nào đó trong rừng ở phía thượng nguồn. Những con chó khác vụt chạy theo hướng đó và tiếp tục sủa rộn ràng, điều đó có nghĩa là chúng đã đuổi gần đến con mồi. Khi tiếng ồn ào đã rút đi, Roran từ từ đứng lên và quét ánh mắt về phía trên cây và bụi cây. "Tất cả đi rồi", cậu nói, giữ giọng mình nén lại. Khi những người khác đã đứng dậy, Hamund - cao, mái tóc thô xù và có những nếp sâu cạnh miệng, mặc dù anh chỉ là lớn hơn Roran một tuổi - xoay về Carn, cau có, và nói, "Tại sao cậu không làm điều đó lúc trước, thay vì để cho chúng ta cưỡi ngựa như điên qua vùng nông thôn và gần như gãy cổ khi xuống đồi " Anh hướng trở lại dòng suối. Carn trả lời với một giọng điệu giận dữ như thế: "Bởi vì tôi không nghĩ đến nó, đó là lý do tại sao. Nhớ rằng tôi vừa cứu anh khỏi việc có một đống lỗ mũi chòng chọc sau lưng, tôi nghĩ rằng anh nên biểu hiện một chút biết ơn." "Vậy à? Đúng rồi, tôi nghĩ rằng cậu nên dành nhiều thời gian học thêm chú ngữ trước khi chúng ta bị đuổi nửa đường đến nơi - mà - ai – đó - biết và… " Lo sợ rằng cuộc tranh cãi có thể trở nên tồi tệ, Roran bước ra giữa họ. "Đủ rồi," cậu nói. Sau đó, cậu hỏi Carn, "Cậu có thể hay không hóa phép tàng hình chúng ta khỏi bọn lính canh?" Carn lắc đầu. "Người thì khó đánh lừa hơn chó." Cậu ném một cái nhìn chê bai lại Hamund. “Tôi tối thiểu cũng có thể gạt hầu hết bọn chúng. Chúng ta có thể ẩn đi, nhưng không thể che các dấu vết để lại", cậu ám chỉ những cây dương xỉ nghiền nát và bị hỏng, cũng như dấu chân lún trên nền đất ẩm ướt. "Chúng sẽ biết chúng ta ở đây. Nếu chúng ta rời trước khi chúng nhìn thấy chúng ta, những con chó sẽ dắt chúng đi xa và chúng ta sẽ… " "Lên ngựa" Roran ra lệnh. Họ leo lên lại chiến mã trộn lẫn với lời lẩm bẩm nguyền rủa và rên rỉ,. Roran nhìn qua lỗ hổng một lần cuối để đảm bảo rằng họ không quên thứ gì, sau đó dẫn ngựa của mình lên vị trí đầu của nhóm và thúc ngựa bằng chiếc móc sắt ở chân. Cùng nhau họ phi nước đại từ dưới những bóng cây và đi xa khỏi các khe núi, họ tiếp tục cuộc hành trình dường như không bao giờ kết thúc đến Aroughs. Cậu sẽ làm gì ở đó, Roran không có tí ý nghĩ gì. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang