[Dịch] Dương Thần
Chương 159 :
Người đăng: lieu
.
Chín gã tiên thiên cao thủ thân kinh bách chiến, trên người mặc ngân sa giáp, đao thương bất nhập, phối hợp như áo tiên không thấy vết chỉ khâu. Bốn mươi chí đỉnh cấp võ sư, phản ứng bén nhạy, khôi giáp rắn chắc, Thần Tí nỗ trong tay có thể xuyên thủng thiết giáp.
Một đội hình cường đại đến phô trương như vậy, ở trên chiến trường coi như là lấy bộ đối phó với kỵ cũng có thể phá tan mấy trăm, thậm chí là hơn một ngàn kỵ binh. Một đội hình cường đại phô trương như vậy, vây giết một võ lâm cao thủ, quả thực là so với giết gà còn dễ dàng hơn.
Huống chi, vị võ thuật cao thủ này ở ngay gần đây, chỉ đứng cách hai mươi bước ngoài kia, vẫn còn ở bên trong phạm vi xạ trình của Thần Tí nỗ.
Tổ hợp Huyết Sa vệ, Liệt Kình tử sĩ vốn là bộ phận có lực lượng cường đại nhất trong Tĩnh Hải quân! là thân vệ quân mà đích thân đại nguyên soái Nhan Chấn bồi dưỡng, là lực lượng bảo vệ an toàn cho đại nguyên soái ở trên chiến trường.
Nhưng, một cỗ lực lượng cường đại như vậy, ở trước mặt lão già Ngô đại quản gia nay, chỉ trong khoảnh khắc hai nhịp chớp mắt, chỉ là nháy mắt hai lần thôi đã bị địch nhân sát nhập vào trong trận thế, trận cước đại loạn!
Hồng Dịch trong lòng khiếp sợ, quả thực có thể dùng từ kinh đào hải lãng (sóng to gió lớn) để hình dung sự khiếp sợ của hắn.
Nói thật ra, hắn cho tới bây giờ còn chưa chứng kiến qua người dựa vào võ công có thế phát huy ra lực lượng cường đại đến như vậy! Cao thủ võ đạo hắn gặp qua không phải là ít, lợi hại nhất chính là Dao Nguyệt Như, Triệu Phi Dung. Nhưng cho đến bây giờ, những kẻ nổi danh lẫy lừng, vũ kỹ, lực lượng thần kỳ như vậy, đứng trước lão cẩu Ngô đại quản gia này, quả thức so với tiểu hài tử ba tuổi thì còn buồn cười hơn.
Nhìn Ngô đại quản gia trong nháy mắt bộc phát lực lượng, thủ pháp nhanh nhạy, co rút thân thể ẩn giấu phía sau tử thi, phóng đi như đạn, phách chưởng, gân cốt toàn thân kéo theo khí lưu xung quanh bạo tạc, bổ nhào về phía trước, khắp thân thể phát ra cỗ khí thế áp bách vô hình, Hồng Dịch lần đầu tiên biết, mình rất có thể là ếch ngồi đáy giếng.
Tu luyện võ công lại có thể đến trình độ như vậy.
Tu võ không như tu đạo, võ thuật không giống như tưởng pháp. Quan tưởng chỉ là suy nghĩ trong tâm tưởng mà thôi.
Lão cẩu trung thành Ngô đại quản gia này lực lượng vô cùng cường đại. Đối với linh hồn của Hồng Dịch cũng sinh ra một loại cảm giác áp bách.
Lực lượng cường đại đến mức áp bách linh hồn của con người, khiến con người tuyệt vọng đến vậy sao! Đây là vũ kỹ cao siêu đên bậc nào đây? Tu vi võ công kinh khủng đến mức nào đây?
Hồng Dịch vốn cho là lão cẩu kia có bộ dáng không sợ hãi như vậy, nhất định là tu luyện thứ đạo thuật gì đó cao siêu. Bởi lẽ chỉ có tu luyện đạo thuật mới có thể chống lại Huyết Sa vệ và Liệt Kình tử sĩ.
Nhưng chính bởi vì tưởng đối phương tu luyện đạo thuật, Hồng Dịch mới không sợ. Có được Âm Dương Đào Thần Kiếm, tu luyện Quá Khứ Kinh, gần đây lại tiến vào cảnh giới phụ thể, luyện thành Linh Hồn Qua Toàn trong Huyền Âm Trảm Quỷ Nhiếp Hồn.
Một loạt các phương pháp này, Hồng Dịch tính toán rằng đối phương chính là Quỷ tiên, sợ rằng có thể phải liều mạng.
Nhưng Hồng Dịch đã tính lầm. Đối phương không hề có bất cứ thủ đoạn nào, mà thuần túy là võ kỹ. Lấy tốc độ, lực lượng, linh hoạt mà xông lên phá hủy tất cả. Bởi lẽ võ công của Ngô đại quản gia đã đạt tới đẳng cấp võ thánh rồi!
Mặc dù Hồng Dịch mới tiến vào cảnh giới tiên thiên, cách cảnh giới võ thành mười vạn tám ngàn dặm, nhưng cảm giác của hắn vô cùng nhạy bén, dự cảm mạnh liệt, bằng vào khí huyết dương cương trên người của Ngô đại quản gia, thứ khí huyết này có thể sánh ngang với Hồng Huyền Cơ, mặc dù còn thua kém đôi chút, nhưng lại có chút giống như vậy, tuyệt đối là không dưới cảnh giới võ thánh. Hơn nữa là loại võ thánh linh nhục hợp nhấp, thủ đoạn kinh khủng, tu vi thông thiên.
Một võ thánh, thực lực không thể ước lượng trước được.
Người muốn xưng là thánh, muốn đạt đến cảnh giới đó, cho dù đọc trong sách mấy trăm năm cũng khó thành. Cho dù một học vấn gia cao siêu đến mức nào cũng không dám gọi mình là thánh nhân.
Đại tông sư linh nhục hợp nhất, Hồng Dịch cũng chưa từng gặp qua, huống chi là võ thánh.
Cho đến tận bây giờ, Hồng Dịch rốt cục đã biết, phụ thân Hồng Huyền Cơ của mình kinh khủng đến mức nào, thực lực bên cạnh hắn kinh khủng đến mức nào.
Rầm rầm rầm rầm rầm rầm!
Trong nháy mắt, hơn hai mươi cao thủ huyết sa vệ bị tổn thất, thủ lĩnh Huyết Sa vệ, vị tiên thiên cao thủ này liền suất lĩnh hơn mười cao thủ khác tranh thủ một khắc thời gian, liều mình vây chặt Ngô đại quản gia. Đồng thời hắn vung tay lên, một âm thanh chói tai đâm vọt lên trời, là tên lệnh báo tin.
Mũi tên lệnh này âm thanh thê lương, trong Tĩnh Hải Quân, không phải là trường hợp vạn bất đắc dĩ thì không được dùng lệnh triệu tập này. Một khi nghe thấy loại tên lệnh này, mọi binh lính đều phải chạy tới cứu viện.
Nhưng âm thanh bén nhọn này vừa mới vang lên thì bất thình lình tắc tịt, bởi lẽ một viên đá nhỏ rít lên, xé không gian bay tới, vô cùng chuẩn xác đánh nát mũi tên lệnh này, khiến cho thanh âm kia vừa mới kêu lên liền ngay lập tức tắc tịt.
Ở trên bờ biển này, một tiếng pháo tịt thì cơ hồi đến tám phần không được người khác nghe thấy,chú ý tới.
Đó chính là trong lúc Ngô đại quản gia quay người lại, phách chưởng nát vụn lồng ngực người bên cạnh, ánh mắt khẽ động, tung một cước ra, đá một hòn đá nhỏ trên bờ cát, đánh nát tên lệnh.
Thân lọt vào trong vòng vây trùng trùng điệp điệp, tai lại có thể nghe sáu hướng, mắt nhìn rõ tám phương, tính toán vô cùng chuẩn xác, khống chế cục diện, không để cho có bất cứ sai lầm nào xảy ra.
- Giết!
Thủ lĩnh Huyết Sa vệ tức giận như muốn nổ tung mắt ra, trong thoáng chốc, bốn mươi chín thủ hạ tinh nhuệ của hắn, chưa kịp phản ứng gì đã bị đánh chết một nửa! Hơn nữa lại bị một người đánh chết!
Xoạt xoạt xoạt!
Hơn hai mươi tên Huyết Sa vệ còn lại đồng loạt rút đoản đao chủy thủ giấu trong khôi giáp ra, chủy thủ liền vây thành một lưới đao, bao phủ các góc độ, đâm về phía Ngô đại quản gia.
Vốn là bằng vào thân pháp của Ngô đại quản gia, những thứ Huyết Sa vệ này ngay cả chéo áo của lão cũng sờ không tới. Nhưng dù sao Ngô đại quản gia cũng là người, khi bị hơn hai mươi người cùng đâm tới, động tác cũng có chút ngừng trệ.
Những Huyết Sa vệ này đều có sở trường trong chiến đấu, gặp sơ hở của cao thủ, thấy rõ ràng động tác của Ngô đại quản gia như vậy, tất nhiên sẽ không buông tha cơ hội này.
Hống!
Trong khoảnh khắc ngừng trệ này, bảy tên Liệt Kình tử sĩ cùng cong người lại, đồng loạt rống lên, đem loa văn cương chiến đao hợp nhất cùng thân thể, lao người về phía trước, nhằm thẳng vào hậu tâm của Ngô đại quản gia.
Chín gã Liệt Kình tử sĩ, hai tên đã bị giết chết, bay giờ còn lại bảy người, kẻ nào cũng như phát điên lên, chân chính tiến vào cảnh giới nhân đao hợp nhất, chạy như bay lao đến đột kích, mang theo ý cảnh thảm thiết một đi không trở lại.
Trên bờ cát, sát khí, nhiệt huyết, liều mạng, ngang tàng....tựa như ở trung tâm chiến trường giao chiến của hai nước! Bầu không khí nồng đậm, biển lớn cũng dường như cảm thấy kinh sợ.
Hồng Dịch không tham chiến! Trong mấy nhịp hô hấp, chân hắn không ngừng lui nhanh về phía sau, mãnh liệt lùi ra ngoài bốn, năm mươi bước!
Hắn không sợ, cũng không phải là muốn cho đám Huyết Sa vệ, Liệt Kình tử sĩ này bị tiêu diệt. Đến lúc này cái trò mượn đao giết người cũng không phải là tính cách của hắn.
Hắn sở dĩ lùi mạnh về phía sau là bởi vì khoảng cách quá gần rất bất lợi cho thi triển đạo thuật!
Ngô đại quản gia lực lượng quá mạnh mẽ, động tác quá nhanh, cho dù thi triển ra đào thần kiếm thì e rằng cũng không địch được. Khoảng cách gần như vậy, tốc độ thi triển đạo thuật còn không nhanh bằng võ thuật. Hồng Dịch biết rằng chỉ sợ mình chưa kịp thi triển ra thì lập tức đã bị hạ độc thủ rồi.
Kể cả là bây giờ lùi về phía sau bốn, năm mươi bước thì vẫn không phải là khoảng cách an toàn.
Đối chiến với cao thủ cấp bậc võ thánh như thế này, ít nhất phải mang thân thể giấu vào một chỗ an toàn, sau đó thần hồn xuất xác, vô ảnh vô tung, bay lên trời chui xuống đất để đánh lén, giết chết địch thủ.
Lao tới gần vật lộn tay chân với võ thánh, đó là tự tìm cái chết.
Trong nháy mắt lui về phía sau bốn, năm mươi bước, mặc dù không phải là khoảng cách hiệu quả, nhưng Hồng Dịch biết mình phải cho thần hồn xuất xác rồi. Phải phối hợp với Huyết Sa vệ, Liệt Kình tử sĩ liều mạng phản một kích.
Thần hồn xuất xác!
Trong nháy mắt liền tiến vào trong đào thần kiếm bên cạnh.
Ông ông ông!
Một đạo kiếm khí xanh biếc phong lên cao, phá không phóng vọt lên cao tựa như giao long vẫy đuôi! Sau đó hóa thành trăm kiếm ảnh xòe ra như khổng tước khai bình! Tiếp đó hơn trăm kiếm ảnh này nhập thành một, xuất ra một đạo kiếm khí thật dài, xuyên thủng không gian, hướng về phía Ngô đại quản gia, bổ mạnh xuống.
Một chiêu này của Hồng Dịch là hoàn toàn trốn vào trong đào thần kiếm, tích trữ lực lượng, tung ra một kiếm.
Hắn sở dĩ không lấy thần hồn xuất khiếu, ngưng tụ Bảo Nhật Quang Vương Thân hay cũng không thi triển Linh Hồn Qua Toàn là vì, thứ nhất bây giờ là ban đêm, ngưng tụ ánh trăng tạo lửa thì phí sức nhiều lắm. Thứ hai khí huyết dương cương của võ thánh gây ra sát thương lớn nhất với thần hồn.
Khi hắn trốn vào trong thân kiếm thì liền được kiếm bảo vệ, không bị huyết khí của đối phương ảnh hưởng. Thứ ba là đối phương linh nhục hợp nhất, đã đạt tới cảnh giới võ thánh! Tất cả các loại công kích thần hồn đều không có bất cứ tác dụng gì.
Muốn đánh bại võ thánh, phương pháp duy nhất là tiêu diệt thể xác của hắn, ngoài ra không còn cách nào khác.
- Âm Dương Đào Thần Kiếm! Lại là Đào thần kiếm...Dịch thiếu gia, cậu khiến cho lão nô gặp kinh ngạc quá nhiều đấy...Đáng tiếc, đáng tiếc, một kiếm này lại khiến tình phụ tử tan thành mây khói. Đáng tiếc! Đáng tiếc! Ôi...
Ngay trong lúc kiếm ảnh xanh biếc mãnh liệt lao tới, Ngô đại quản gia đang bị bao vây trong đám người, đầu tiên là cả kinh, sau đó là một thở dài một hơi thâm trầm vô cùng vô tận phát ra từ trong phế phủ, khiến cho người ta cảm giác một nỗi bi thương, bất đắc dĩ, tiếc hận.
Hồng Dịch ở trong đào thần kiếm cũng nghe được rõ ràng, nhưng bây giờ hắn là nhân vật đã từng nếm trải qua nhiền biến cố, làm sao một lời này có thể đánh động được hắn.
Ngô quản gia trong lúc nói chuyện, đao chủy đã áp sát vào thân thể!
Roẹt! Roẹt!
Toàn bộ áo khoác bên ngoài đột nhiên bị nghiền nát, bay phất phới tứ tung tựa như bươm bướm.
Nhưng áo ngoài bị nghiền nát thành mảnh vụn, bên trong lại hiện ra chất tơ lụa màu vàng đen, bóng loáng như nước, đó chính là đặc chất ô kim cà sa của Đại Thiện Tự.
Hơn nữa, từ sắc màu của chiếc áo cà sa này, so với công đức cà sa thì còn tốt hơn rất nhiều, dường như cùng với chất liệu làm ra Di Đà kinh không khác nhau là mấy.
Bất kể loại đao kiếm sắc bén ra sao, đâm chém như thế nào cũng không gây ra một chút tổn hại nào.
Ngô đại quản gia co rút toàn thân! Cả người bỗng trở nên mềm nhùn! Đao đâm vào bất cứ chỗ nào trên cơ thể cũng giống như chém vào bị bông. Nhưng chỉ trong nháy mắt, toàn thân của Ngô đại quản gia bỗng kịch liệt căng phồng lên, thân thể đang mềm nhũn như bị bỗng bất thình lình căng lên, quanh thân phát ra một vòng sóng không khí nổ liên hồi như đạn pháo, bạo tạc ra bốn phía xung quanh.
Tât cả đám người cầm đao đều bị chấn động , toàn thân rung động mãnh liệt đến tê liệt.
- Sinh luân, tử luân...Đại tiểu chư thiên!
Ngô đại quản gia bàn tay gấp khúc, cánh tay cong lại, xoay tròn như bánh xe, dưới chân kéo thành từng đường vòng vung, thân thể chuyển động, cánh tay lay động. Toàn trường đều là bóng tay, nhưng không có bất cứ tiếng gió nào, đều là một mảnh tĩnh lặng đến chết người.
Thế nhưng những người vây bắt lão, khi bị cánh tay của lão đụng phải liền giống như bị cuồng phong cuốn đi, văng ra ngoài mười thước, nằm bất động trên mặt đất, hơi thở biến mất.
Ngay cả gã thủ lĩnh Huyết Sa vệ kia, cũng không kịp kêu lên tiếng nào, liền bị đánh văng lên bờ cát.
Giống như chiêu thức ấy của Ngô đại quản gia, trong nháy mắt rút sạch sinh mệnh lực của bọn họ, khiến cho bọn họ chết không hiểu nguyên nhân.
Trong lúc cánh tay lay động, thân thể xoay tròn thì cánh tay còn lại của Ngô đại quản gia giống như ẩn núp ở đâu đó, biến mất không thấy tăm hơi bóng dáng. Nhưng ngay khi ánh lục quang của đào thần kiếm vừa hạ xuống, cánh tay dường như đã hoàn toàn biến mất của lão bất thình lình xuất hiện, búng một cái lên thân của đào thần kiếm. Tiếp theo đó, một cách tự nhiên, lão lấy khuỷu tay, dùng ống tay của ô kim cà sa phủ lên lưỡi kiếm của đào thần kiếm, thổ khí một tiếng, rồi dùng bàn tay đập vào một cái
Ộp Ộp!
Âm thanh một chưởng này của lão giống hệt như một con ếch khổng lồ bất thình lình kêu lên, sau đó vang dội khắp nơi tiếng ộp ộp. Khiến cho bờ cát tĩnh mịch tràn ngập không khí chết chóc bỗng như tràn ngập sinh cơ.
Một chưởng này đánh ra, giống như phá tan ngày đông giá rét, khiến cả mùa xuân như tràn ngập cả vùng đất, tràn trề sự sống.
Quyền phong, quyền thanh, quyền ý như vậy đã gần đạt tới đỉnh cao của đạo!
Đào thần kiếm lao đến với tốc độ còn nhanh hơn nỗ tiễn, thế mà lại bị một tay của Ngô quản gia hóa giải dễ dàng, mất đi thế tấn công.
Tiếp đó năm ngón tay của Ngô đại quản gia chụp chặt lại, gắt gao nắm chắc đào thàn kiếm. Cả một cánh tay thô to không ngừng đung đưa, đào thần kiếm giống như một con trăn có sức mạnh cường đại, sau khi bị người khác bắt, thân thể vặn vẹo muốn thoát ra.
- Võ công thật kinh khủng! Đây chính là Chư Thiên Sinh Tử Luân chân chính sao?
Hồng Dịch cảm giác được đào thần kiếm bị năm ngón tay của Ngô đại quản gia chế trụ, mặc dù hắn vận dụng tất cả thần hồn lực, thúc dục kiếm thần mạnh liệt giãy dụa, nhưng lực lượng trên cánh tay của đối phương thật giống như núi lớn đè xuống, giãy dụa cách nào cũng không thoat được.
Phi kiếm lại bị tay của một người cứ thế mà bắt được!
- Các ngươi còn muốn tìm cái chết sao?
Ngô đại quản gia một tay gắt gao giữ chặt lấy đào thần kiếm đang hung hăng giãy dụa, mặt khác thần thể chợt lóe lên, lùi về phía sau hai, ba mươi bước, ánh mắt quét qua đám Huyết Sa vệ, Liệt Kình tử sĩ còn may mắn sống sót.
Từ lúc động thủ đến giờ, chỉ trải qua khoảng thời gian nói mấy câu, bốn mươi chín tên chiến sĩ Huyết Sa vệ chỉ còn có mấy người, ngay cả thủ lĩnh tiên thiên cao thủ cũng bị đánh văng ra đất, không biết sống chết ra sao.
Còn về Liệt Kình tử sĩ, bây giờ cũng chỉ còn lại bốn người, trong tay cầm loa văn cương trường đao, đang kinh sợ đứng nhìn, thậm chí mất đi dũng khí tác chiến, không dám lao tới nữa.
Thủ đoạn mà Ngô đại quản gia vừa bộc phát ra thật sự khiến cho người ta nghe thấy mà kinh hãi. Những tử sĩ còn lại mặc dù không thiếu dũng khí liều mạng, nhưng bọn họ biết rõ ràng rằng đối thủ có thể dễ dàng tiêu diệt mình, biết vậy mà vẫn đâm đầu chịu chết, đây không phải là dũng khí mà là ngu xuẩn.
- Dịch thiếu gia, thần hồn của cậu mặc dù đang ở bên trong đào thần kiếm, lão nô cũng không biết làm sao nữa, lão nô cũng hủy không được đào thần kiếm này. Nhưng đừng quên, thân thể của cậu vẫn còn ở nơi này, lão nô trực tiếp mang thân thể của cậu về là được.
Ngô đại quản gia giữ chặt dào thần kiếm trong tay, không dám buông lỏng chút nào, lông mày nhăn nhăn, thở dài nói:
- Dịch thiếu gia, hay là cậu cho thần hồn trở về thể xác đi. Chỉ cần cậu chịu cùng lão nô trở về gặp Hầu gia, tất cả mọi chuyện đều rõ chân tướng cả, nhưng mà, nhưng mà, đào thần kiếm này...Đào thần kiếm này...Ôi!
Hồng Dịch mặc dù nghe được giọng nói của Ngô đại quản gia, nhưng nhắm mắt bịt tai không thèm chú ý tới. Hắn ở trong đào thần kiếm toàn lực vận chuyển thần hồn, súc tích lực lượng.
Hắn vừa rồi mới khu kiếm rung mạnh, lao đi, cùng Ngô đại quản gia đấu lực lượng, hắn cũng biết một khi để lão cẩu Ngô đại quản gia này muốn bắt giữ được phi kiếm như vậy thì phải hao phí một lực lượng khổng lồ, tuyệt đối không phải dễ dàng như biểu hiện của lão ta.
- Dịch thiếu gia, cậy còn muốn giãy dụa nữa sao? Vậy thì đừng trách lão nô vô lễ.
Ngô đại quản gia thở dài xong, thân thể chợp động, trực tiếp chụp thẳng về phía thân thể của Hồng Dịch ở phía xa xa trên bờ biển.
- Ai dám tới Tĩnh Hải Quân quấy rối!
Nhưng đúng lúc này, một tiếng huýt từ xa vọng lại.
Đó chính là thanh âm của Đoạn đại tiên sinh truyền đến.
Đoạn đại tiên sinh từ rất xa vừa nhìn thấy Ngô đại tiên sinh, liền xuất ra một ngón tay! Bụp! Một thanh khí đao vô hình từ trong hư không ngưng kết lại, xuất hiện sau lưng Ngô đại quản gia, trực tiếp bổ thẳng xuống.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện