[Dịch] Dương Thần
Chương 150 : /u>/b>/font>
Người đăng: lieu
.
- Tất cả các ngươi lui ra.
Nhan Chấn trong đầu xoay chuyển không biêt bao nhiêu ý niệm, đi đi lại lại trước tấm da hổ ở trong doanh soái. Sắc mặt âm trầm bất định. Tinh thiết đại án đen nhánh cũng thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện theo cước bộ của hắn. Ánh mắt của mọi người trong sảnh đều dán theo thân thể của vị đại soái uy nghiêm này, hết nhìn sang trái lại liếc sang phải.
Nhiều năm dẫn binh, sự uy nghiêm của hắn đã dưỡng thành một cách tự nhiên thu hút ánh mắt mọi người, khiến cho người ta có cảm nhận được thứ khí chất hỉ nộ vô thường tản ra từ người hắn.
Ngay cả Hồng Dịch nhìn bộ dạng đi tới đi lui của Nhan Chấn cũng khó đoán được trong lòng hắn đang nghĩ những thứ gì? Trong nháy mắt hắn đột nhiên có một cảm giác không thể nắm bắt được tâm tư của vị đại soái này, không biết hắn đang tức giận hay đang nghĩ cái gì khác.
Làm bạn với vua như chơi với hổ.
Câu nói này đột nhiên hiện lên trong lòng Hồng Dịch.
Mặc dù Nhan Chấn cũng không phải là quân vương, nhưng ở mười vạn hùng binh trong Tĩnh Hải Quân, hắn có quyền chí cao vô thượng, cũng chả khác nào hoàng đế một vùng.
- Nhân vật có thể thống lĩnh mười mấy vạn hùng binh quả nhiên đều là sâu không lường được. Lần nay may mà ta ứng biến tốt, đem tất cả cao thủ đến đây, tạo nên khí thế hoành tráng....Thậm chí, thậm chí còn xe tấm hổ bì của Thái Thượng đạo ra. Cuối cùng cũng để vị đại soái này có một điểm cố kỵ. Hắn thậm chí ngay cả Ngọc thân vương cũng không thèm để vào mắt. Đúng là một nhân vật lợi hại. Ta nếu hôm nay kém thế, không chừng sẽ bị hắn xé nát mất.
Trong lúc Hồng Dịch đang suy tư trong lòng, đột nhiên Nhan Chân dừng lại, vung tay lên, phát lệnh xuống, dọa hắn sợ hãi trong lòng.
Rào!
Tay hắn vừa vung lên, tất cả cao thủ đứng hai bên đều đột nhiên dựng thẳng người dậy, thiết giáp trên người đều vang lên một loạt âm thanh có quy luật, miệng không hề phát ra bất cứ thanh âm nghi vấn nào, nối đuôi nhau ra ngoài. Trong khoảnh khắc, đại sảnh trở nên tĩnh lặng, một sự tĩnh lặng đáng sợ.
Hồng Dịch một lần nữa cảm nhận được sự lợi hại trong cách chỉ huy cao thủ của vị đại soái Tĩnh Hải Quân này.
Thiết giáp hộ vệ vừa rồi mới ở trong đại sảnh gồm có ba mươi sáu người, mỗi người đều là đỉnh cấp võ sư. Cứ sáu người thì có một người là tiên thiên cao thủ. Có thể tưởng tượng ra những người này luyện tập với nhau từ rất lâu, hành động nhanh gọn lẹ, phối hợp ăn ý, khác hẳn những cao thủ bên cạnh Hồng Dịch. Bọn họ đơn thương đả đấu thì dũng mãnh nhưng chân chính phối hợp thành trận pháp thì vẫn có sự chênh lệch lớn.
Ngoài ra Hồng Dịch lại càng cảm nhận được từ hai cánh cửa khép chặt kia, bên trong loáng thoáng có tiếng hô hấp, có thể thấy được trong đại sảnh có cao thủ mai phục.
Đội hình cường đại như vậy, nếu như Nhan Chấn quyết tấm ra tay giết mình, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, những người này lập tức sẽ lao ra. Phía ngoài quảng trường là hơn mấy trăm ngàn Huyết Sa vệ tinh anh giết vào trong. Mình trừ khi thi triển đạo thuật nếu không toàn quân sẽ bị tiêu diệt.
Cho dù thi triển đạo thuật, thân thể vẫn không thể bảo tồn được.
- Ban ngồi!
Trong đại sảnh sau khi còn mỗi mình Nhan Chấn, hắn liền trở về ngồi trên chiếc ghế phủ da hổ, lông mày nhướng lên, quay về phía Hồng Dịch cùng bảy đại cao thủ nói.
Hồng Dịch này nhìn thấy tình thế này cũng biết rằng vị đại soái này sẽ phải cùng mình ngồi mật đàm rồi!
Bản thân mặc dù là do Ngọc thân vương tiến cử tới, nhưng trong mắt vị đại soái này mình chỉ là một tiểu tốt mà thôi. Bây giờ có giết Ngọc thân vương cũng không vì thế mà trở mặt với hắn. Nhưng bây giờ Hồng Dịch thể hiện lực lượng hùng hồn của mình, lại còn lộ ra quan hệ với Thái Thượng đạo. Ở trong tâm của hắn phân lượng của Hồng Dịch liền tăng lên rất nhiều.
Nhóm người Hồng Dịch lục tục ngồi xuống, sau đó Nhan Chấn đột nhiên mở miệng.
- Thượng tuần tháng tám, nội các nhận khẩu dụ của hoàng thượng. Nói là các đại thần nội các thương thảo điều Nam Châu Tổng đốc Vệ Thái Thương vào kinh nhận chức, để cho Lễ bộ thượng thư Lý Thần Quang đến Nam Châu nhận chức Tổng đốc Nam Châu.
Nhan Chấn vừa mở miệng hoàn toàn phong mã ngưu bất tương cập (1) với lời ban đầu.
Nhưng lời này vừa nói ra, Hồng Dịch liền lập tức hiểu được "Hoàng thượng không yên lòng với Thái tử đến mức này sao?"
Vệ gia tổng đốc bảy tỉnh Nam Châu là hệ phái của Thái tử. Nhưng bây giờ hoàng đế lại sai nội các thương nghi, để Vệ Thái Thương vào kinh nhậm chức, cho Lý Thần Quang đến Nam Châu làm tổng đốc. Đây chính là tuyên bố làm yếu đi thế lực của Thái tử.
Tổng đốc một châu là quan lớn một phương, có đại quyền khống chế binh mã, một khi kinh thành có chính biến, thậm chí có thể điều binh vào kinh, cần vương hộ giá, đây không phải là chuyện đùa được.
- Lý Thần Quang là tọa sư tự thân phê chuẩn xét chọn đệ nhất thủ khoa của khảo thí, là một người vô cùng cương trực công chính. Làm quan lớn một phương cũng dư sức có thừa. Nhưng Vệ gia ở Nam Châu ba mươi năm, thâm căn cố đế, cho dù Lý sư được điều đến làm Tổng đốc cũng gặp nhiều khó khăn. Chỉ sợ trong vòng năm năm, mười năm cũng không dựng được nghiệp. Huống chi hiện giờ Vân Mông ở đông phương đang rục rịch có động tĩnh, trên biển thì không yên ổn. Thay đổi quan lớn một phương, sợ rằng chẳng qua chỉ là ý kiến chủ quan của Hoàng thượng, để cho thuộc hạ thần tử biết được người bất mãn với Thái tử! Nếu không thì chuyện này căn bản không cần nội các thương nghị, chỉ cần trực tiếp hạ xuống một cái thánh chỉ, nội các đại thần cũng không thể không tuân theo!
Hồng Dịch tự đánh giá trong chốc lát, mở miệng nói.
- Hay! Không nghĩ tới Hồng Dịch ngươi chẳng những có vũ lực mà còn tinh thông thuật đế vương. Còn nhỏ tuổi đã suy nghĩ nhiều như vậy, chẳng lẽ không sợ tổn thọ sao?
Trong lúc đó đột nhiên một trong hai cánh cửa mở ra, tử bên trong một người tay cầm chiết phiến bước ra. Đây là một người thân sĩ mặc nho phục, người này vóc dáng khá cao, thắt lưng bên hông mang theo một miếng cổ ngọc, ánh mắt ảm đạm, vừa nhìn qua thì không thấy thần thái gì, nhưng càng nhìn càng cảm thấy thần hồn như bị hút vào đó.
- Được lắm! Tên này là ai vậy? Ta mới vừa rồi tại sao không cảm giác được?
Người này vừa xuất hiện, từ sâu trong linh hồn Hồng Dịch bỗng cảm nhận được một mùi vị cực kỳ nguy hiểm, đây là loại nguy hiểm do thực lực quá chênh lệch.
- Kẻ đọc sách lòng dạ sáng sủa, thông đạt thiên lý, tu luyện bản thân thành thánh, không tu trường sinh phúc thọ.
Hồng Dịch nhìn chằm chằm vào thân sĩ mới xuất hiện, thản nhiên nói.
- Hay!
Người thân sĩ này khen hay một tiếng, mang chiết phiến từ tay phải chuyển sang tay trái, tay phải chộp một trảo về phía trước.
Rầm!
Một trảo tung ra, từ trong lòng bàn tay của hắn tựa hồ xuất hiện một vòng lốc xoáy đen nhánh. Đột nhiên trong lúc đó Hồng Dịch cảm thấy thần hồn chấn động kịch liệt, giống như bị kéo ra khỏi thân thể, nhấn chìm thần hồn hắn vào trong vòng lốc xoáy.
- Đây là đạo thuật gì vây?
Hồng Dịch chấn động tinh thần, thủ chặt tinh thần bên trong, ý niệm trong đầu liền hiện lên hình ảnh Đại Uy Thiên Long Bồ Tát, chống cự lại lực hút mãnh liệt đang cố kéo thần hồn của hắn ra ngoài.
- Hả?
Người thân sĩ này dường như cảm thấy hơi có chút ngoài ý muốn. Bàn tay thu trảo lại, lốc xoáy biết mất. Trong đại sảnh lại bỗng trở nên khô nóng, thật giống như biến thành sa mạc, hơi nước không biết biến mất đi nơi nào.
Theo sau đó, từ trong lòng bàn tay người thân sĩ này ngưng tụ một thanh tiểu kiếm sắc bén trong suốt tựa như thủy tinh. Thanh tiểu kiếm phá không, xuất ra một đạo kiếm khí thật dài, trong nháy mắt chém về phía Hồng Dịch.
Thần hồn không cần xuất khiếu, tùy ý lấy thần niệm trong đầu ngưng tụ hơi nước xung quanh thành kiếm. Đại cao thủ đạo thuật như vậy đã gần với cảnh tới Quỷ Tiên rồi.
Đây chính là loại thủ pháp thần hồn phân hóa sau khi đạt đến cảnh giới phụ thể đại thành. Cảnh giới này cũng chính là bước trung gian để âm thần tiến tới cảnh giới quỷ tiên.
Sau phụ thể đại thành là thần hồn phân hóa. Ý niệm trong đầu vừa động, đạo thuật thần thông vô cùng, thân thể cũng thi triển được vũ kỹ, căn bản không cần thần hồn xuất khiếu.
Vượt qua được cảnh giới này có thể chân chính đoạt xá chuyển sinh, có được tính mạng bất tận của Quỷ Tiên.
Hồng Dịch hiện giờ còn cách cảnh giới này một đoạn khá xa.
Chiêu ngưng tụ hơi nước thành kiếm, phá không mà lao tới này, tốc độ cực nhanh, uy lực xuyên phá kim thạch, tuyệt đối không thua gì chiến đao sắc bén làm loa văn cương. Hơn nữa sức mạnh của thanh tiểu kiếm này thậm chí có thể phá tung một thiết giáp.
Đây chính là vũ lực chân chính của đạo thuật.
Keng!
Một kiếm này vừa phá không lao đên, Lôi Liệt đứng bên cạnh Hồng Dịch trong nháy mắt xuất động. Toái Diệt đao dài sáu thước bất thình lình tuốt ra khỏi vỏ, đỡ lấy thủy kiếm. Hai binh khí va chạm phát ra tiếng kim thiết trong trẻo, thân đao giống như chém vào thủy tinh.
Đao pháp của Lôi Liệt lăng lệ, như cuồng phong bạo vũ. Khi đỡ lấy thủy kiếm, trong nháy mắt xuất ra hơn mười đao, chặn đứng thủy kiếm lại, không cho nó tiến thêm nửa bước. Đồng thời trên thân đao tản ra sát khí vô cùng vô tận, dần dần thấm sâu vào thân kiếm, khiến cho ý niệm trên thủy kiếm dần dần bị tan ra. Cuối cùng thủy kiếm cũng chảy ra.
- Hả? Toái Diệt đao!
Người thân sĩ kia khiếp sợ, xuất ra hai chữ:
-Ngưng! Bạo!
Rầm!
Cả thanh thủy kiếm đột nhiên co lại, ngưng tụ thành một quả thủy cầu to bằng quả trứng gà. Quả cầu nước này xoay tít, phát ra ánh sáng lấp lánh giống như thủy tinh. Sau đó phát nổ mãnh liệt, tản ra một cỗ sức mạnh bạo tạc, chấn động cả đại sảnh. Ngay cả Toái Diệt đao cũng bị bạo tạc vang lên ong ong, thật giống như bị thiết chùy ngàn cân đập vào.
Hồng Dịch thoáng thấy tay cầm đao của Lôi Liệt run lên nhè nhẹ, sắc mặt sau khi tái nhợt một cái mới khôi phục huyết sắc.
Lôi Liệt bị thủy kiếm ngưng tụ thành bọt nước rồi nổ mạnh, cỗ sức mạnh đó chấn động khí huyết trong người hắn, khiến hắn không thở ra hơi được.
Chớp lấy cơ hội này, người thân sĩ kia lại chộp ra một trảo. Xung quanh thân thể hắn bỗng xuất hiện một con rắn trong suốt, trông rất dữ tợn. Con rắn này là do không khí ngưng tụ thành, hoàn toàn trong suốt, nhưng toàn thân nó lại vừa mạnh mẽ vừa có lực, vảy bên ngoài ẩn hiện hoa văn, trông thật giống như một con rắn có tính mạng thật sự.
Sau khi cầm con khí xà trong tay, vị thân sĩ kia khẽ mỉm cười. Con khí xà này tự động bay lên, xuyên qua không gian mà đến, quấn quanh người Lôi Liệt.
Lôi Liệt trong nháy mắt biến sắc. Hắn bỗng xuất hiện một loại cảm giác, một khi chém xuống con khí xà này, nhất định nó sẽ phát nổ, khí lưu chấn động, thật sự có khả năng nghiền nát nội tạng của mình, gân cốt tán loạn.
Uy lực của con khí xà này so với hỏa dược bạo tạc của Phương Tiên đạo quả thực không có gì khác biệt.
- Thủ đoạn của tiên sinh thật ghê gớm! Hình như cũng không cần bỡn cợt chúng ta nữa!
Ánh mắt Hồng Dịch chợt lóe lên, đột nhiên cất giọng nói:
- Không biết tiên sinh là cao thủ phái nào?
Chiêu thức của đối phương là ngưng luyện không khí ở xung quanh thành hình, công phu ấy quả thực khiên cho người ta nghe thấy mà sợ hãi. Hồng Dịch nghĩ rằng trừ phi tiến vào trong Âm Dương Đào Thần Kiếm, khi giao đấu với hắn mới có phần thắng. Còn hiện giờ nếu xảy ra chuyện thì mình hẳn phải chết chứ không nghi ngờ gì!
Trong Tĩnh Hải Quân lại có cao thủ đạo thuật như vậy. Hơn nữa nhìn người thân sĩ này, toàn thân vô cùng cân đối, tùy ý đi lại, như ngự gió mà đi, trung khí liên miên. Cao thủ tại đây không ai có thể vượt trên hắn. Võ công của người này cũng vượt xa tất cả cao thủ ở đây.
Rất rõ ràng đây là tuyệt đỉnh cao thủ đạo, võ song tu như Triệu Phi Dung.
- Đoạn đại tiên sinh chỉ muốn cùng các ngươi chơi đùa một chút mà thôi. Đây là bằng hữu thân thiết của ta cũng là đệ nhất quân sư mưu sĩ của Tĩnh Hải Quân, đồng thời còn là lãnh tụ của Vân Châu Khí Hồn môn. Là chưởng môn một phái.
Nhan Chấn không chút biểu tình nói ra.
Đoạn đại tiên sinh khẽ mỉm cười. Con rắn không khí nhẹ nhàng tản đi, trong đại sảnh nhất thời nổi lên một trận gió lớn, thổi về phía cánh cửa phía sau Hồng Dịch, một lúc lâu sau mới tiêu tán.
Luồng gió mạnh mẽ này chính là do khí xà của Đoạn đại tiên sinh ngưng tụ khí lưu xung quanh mà thành, bây giở tản đi, khí lưu kịch liệt chuyển động, tất nhiên là tạo thành trận gió lớn như vậy.
Nhưng từ chiêu thức như vậy, Hồng Dịch cũng nhìn ra, vị Đoạn đại tiên sinh này tuyệt đối không tu luyện thành cảnh giới Quỷ Tiên. Nếu không lúc khí xà tản ra sẽ vô thanh vô tức.
Bây giờ rắn không khí vừa tản đi lại nổi lên trận gió như vậy, rất rõ ràng là thần niệm chưa luyện đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh.
Nhưng cảnh giới như vậy vẫn không phải là thứ mà Hồng Dịch có thể đối phó được.
Hồng Dịch biết mình mặc dù khám phá được tầng chướng ngại từ hiện hình đến phụ thể, nhưng cần phải tu luyện một thời gian, tích trữ thần hồn lực. Khi đó mới có thể vững vàng bước chân vào cảnh giới phụ thể.
Mà cho dù bây giờ bước chân vào cảnh giới phụ thể, nếu muốn tu luyện đến phụ thể đại thành thì cũng không phải là chuyện một sớm một chiều. Cho dù sau khi phụ thể đại thành, đạt được phân hóa thần hồn, muốn thành quỷ tiên cũng là vô cùng khó khăn.
Thần hồn tu luyện, càng về cuối càng khó khăn. Cho dù Hồng Dịch bây giờ có Quá Khứ Kinh là thứ vô thượng điển tịch, nhưng với việc đạt thành Quỷ Tiên vẫn không hoàn toàn nắm chắc.
- Tông chủ Khí Hồn môn ở Vân Châu Đoan đại tiên sinh! Thì ra là người đứng đầu một phái. Thảo nào có tu vi như thế!
Hồng Dịch vừa nghe được thân phận người này, cũng không thấy kỳ quái nữa. Nếu là tông chủ của một phái, có bản lĩnh như vậy cũng không có gì để nói.
Vân Châu xa xôi ngàn dặm, là nơi cùng sơn thủy tận. Khí Hồn môn là môn phái tu hồn tụ khí. Giảng cứu về lực của thần hồn, tụ không khí thành hình. Hô phong hoán vũ, khai sơn liệt thạch. Thủ đoạn lợi hại nhất của môn phái này có hai thứ. Một là Nhiếp Hồn Đại Pháp. Hai là Ngưng Khí Thành Hình.
Nhiếp Hồn Đại Pháp chính là chiêu đầu tiên mà Đoạn đại tiên sinh thi triển. Tùy ý chộp lấy là có thể mang thần hồn từ trong cơ thể một người sống lôi ra ngoài.
Còn Ngưng Khí Thành Hình chính là con khí xà ban nãy. Một khi bị nó quấn quanh người, ý niệm trong đầu vừa động, lập tức sẽ nổ tan, không khí bạo tán kịch liệt. Ở chính giữa trung tâm của vụ nổ thì có thể xé rách thân thể của một người. Cho dù Lôi Liệt có là tiên thiên cao thủ, một khi bị bạo tạc thì cũng thành trọng thương.
Đối với những điều này Hồng Dịch đều nghe được từ Xích Truy Dương, bây giờ trong lòng cũng hiểu được vài phần.
- Vừa rồi ta sử dụng Nhiếp Hồn Đại Pháp lại bắt không được thần hồn của ngươi. Thần hồn lực của ngươi ít nhất đã đến cảnh giới hiện hình. Tuổi còn trẻ như vậy mà có thể tu luyện thành hiện hình, không hổ là nhân vật chân truyền của Thái Thượng đạo.
Đoạn đại tiên sinh nói một câu liền khẳng định thân phận của Hồng Dịch.
- Nguy hiểm thật!
Hồng Dịch than thầm một tiếng trong lòng. Biết mình vừa rồi xé da hổ, trong lòng Nhan Chấn cũng không tin tưởng lắm. Vì thế hắn cho Đoạn đại tiên sinh ra dò xét. Đối phương xuất thủ xong nói một câu, có thể thấy được trong lòng Nhan Chấn không còn nửa điểm hoài nghi.
- Đoạn đại tiên sinh nếu đã nói như vậy thì quả nhiên ngươi là người của Thái Thượng đạo.
Ánh mắt của Nhan Chấn hướng về phía Hồng Dịch.
- May là vừa rồi không thi triển đạo thuật. Bằng không đối phương sẽ nhận ra ta tu luyện chính là yếu quyết của Đại Thiện Tự, không phải là đạo thuật của Thái Thượng đạo. Thái Thượng đạo, Thái Thượng đạo....đạo thuật này là những thứ gì đây? Ta đến nửa điểm còn không biết nữa là.
Hồng Dịch thầm nghĩ trong lòng.
- Thái Thượng đạo ủng hộ Ngọc thân vương sao?
Nhan Chân lúc này đã xác định suy nghĩ trong lòng, hướng về phía Hồng Dịch trực tiếp mở miệng hỏi.
- Tất nhiên rồi!
Hồng Dịch xoay chuyển ý niệm trong đầu. Giả bộ gật đầu.
Chú thích:
(1) Phong mã ngưu bất tương cập: không hề dính dáng, không hề liên quan đến nhau.
Điển cố: thời Xuân Thu, Tề Hoàn Công mang binh đánh nước Sở. Sở Vương phái người đế nói với Tề Quốc Công: Ngài coi vùng biển bắc, quả nhân coi vùng biển nam, đôi bên chẳng dình dáng gì với nhau, sao lại đi sống mái với nhau.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện