[Dịch] Dương Thần
Chương 146 :
Người đăng: lieu
.
- Năm nay đúng là xui xẻo! Cuối cùng cũng gặp phải đinh sắt! Rút lui là thượng sách!
Hồng Dịch ý niệm vừa chuyện, không lùi mà tiến tới. Đao trong tay hóa thành côn, thi triển một chiêu Viên Ma Phách Sơn đập mạnh xuống.
Toái Diệt đao trong lúc đập xuống rít lên từng hồi. Không khí xung quanh phía trước bị bức sang hai bên, phát ra tiếng tiếng đì đùng giống như tiếng sóng thần vang dội bốn phía.
Viên Ma Hỗn Thần Bổng pháp mặc dù không có lực sát thương lớn như Lôi Ngục Đao Kinh, nhưng cũng có thể coi là một loại võ công thuần túy sát thương. Toái Diệt đao so về sức nặng với thiết bổng thì chỉ có hơn chứ không kém chút nào. Liên tục mấy đao đập xuống, Hồng Dịch cũng tựa như biến thành vượn thần, rống lên giận dữ.
Hơn nữa trên thân Toái Diệt đao vốn là hung sát khí vô cùng vô tận, khiến cho hắn thật sự giống như một con vượn thần thời thượng cổ.
Dao Nguyệt Như đối mặt với Hồng Dịch bất thình nổi điên lên như vậy, hai đôi đồng tử trong mắt hiện lên một loại thần tình khiến người ta khó hiểu. Ngón tay khẽ nhúc nhích, cánh tay rung lên. Sợi dây xích làm từ cương ngọc Lăng Ngọc Nhiễu Chỉ Nhu đang đung đưa tựa như long như xà, bỗng nhiên xuyên qua ánh đao, đâm thẳng vào mặt Hồng Dịch.
- Cơ hội tốt!
Hồng Dịch thấy một chiêu phản kích này của Dao Nguyệt Như, đao thế trên tay dừng khuếch tán, thi triển một bộ Viên Ma Hoán Ảnh, nằm sát xuống mặt đất tránh thế tấn công của đối phương. Sau đó hắn đột nhiên xoay người lại theo tư thế Mãnh Hổ Khiêu Giản, thân thể tựa như hổ chạy phóng đi. Chỉ trong mấy nhịp hô hấp đã vượt ra ngoài hai mươi bước.
Chiêu Viên Ma Phách Sơn vừa rồi là hư chiêu, hắn muốn tranh thủ một khắc thời gian, đồng thời để dành lực lượng để thi triển hai chiêu Viên Ma Hoán Ảnh, Mãnh Hổ Khiêu Giản. Nhanh chóng thoát ra khỏi chiến trường, trở về lại quan đạo tụ hợp cùng Xích Truy Dương, Lôi Liệt. Sau đó liên thủ lại cùng đối phó với Dao Nguyệt Như.
Thể lực của Dao Nguyệt Như này quả thực là bền bỉ. Hồng Dịch biết được bằng vào lực của một mình mình thì khó có thể giết chết được, chỉ có tập trung sức của ba người thì mới có một tia hy vọng. Nếu không, hôm nay không những không cứu được người mà mình ngược lại còn lành ít dữ nhiều.
Lúc này Hồng Dịch cũng không dám liều mạng thi triển một chiêu Lôi Tật Hồ Quang nữa.
Đến thời điểm hiện tại hắn đã hai lần thi triển Lôi Tật Hồ Quang. Mặc dù thân thể trải qua nhiều ngày rèn luyện, nhưng nếu miễn cưỡng thi triển tiếp nhất định sẽ khiến thể lực tiêu hao trầm trọng. Lỡ như một đao không chém chết Dao Nguyệt Như thì lập tức mình mất hết cả vốn để đối phó.
Trong lúc Hồng Dịch thi triển Mãnh Hổ Khiêu Giản lùi về phía sau, hắn nghĩ rằng Dao Nguyệt Như sẽ không bám theo hắn như hình với bóng. Bởi lẽ mới vừa rồi mình đã tấn công nàng ta tới tấp như vậy, lại mượn mã lực để tiêu hao thể lực nàng ta, bây giờ mình vừa lùi lại nàng nhất định nàng ta phải hít thở, khôi phục lại khí lực.
Nếu như lúc Hồng Dịch bỏ chạy, Dao Nguyệt Như còn có thể bám như hình với bóng đến tận đây, thì hôm nay chắc chắn sẽ là ngày cuối cùng của Hồng Dịch, có chết cũng không oan uổng. Trong nháy mắt có thể điều hòa thân thể, khôi phục tất cả thể lực chỉ có ở cảnh giới võ thánh.
Hồng Dịch hạ xuống bên cạnh xe ngựa trên đường lớn, sau lưng cũng không cảm thấy hơi gió. Dao Nguyệt Như kia hẳn nhiên là không đuổi theo hắn. Thở ra một hơi thật nhẹ nhõm, một đao Lang Bôn Thế bổ tới sau lưng Sơn lão, ánh đao lóe lên như ánh trăng.
Lúc này, trên đại lộ, Sơn lão cùng Lôi Liệt đang giao đấu kịch liệt.
Thanh loa văn cương chiến đao trên tay Lôi Liệt vung lên như vũ bão. Ánh đao lấp lánh trên dưới xung quanh, tản ra khắp bốn phương tám hướng, vây chặt Sơn lão bên trong, đến giọt nước cũng không lọt ra được. Nhưng Sơn lão này cũng ngang ngạnh phi thường. Cây nhuyễn bổng ngân ti cầu long trong tay tựa như giao long phun nước, hai chân bám chặt trên mặt đất, đột kích trái phải hai bên, dùng cứng chọi cứng ngăn cản đao thế của Lôi Liệt.
Mặc dù Lôi Liệt cũng là tuyệt đỉnh cao thủ cảnh giới tiên thiên, linh nhục hợp nhất. Những ngày qua được phục dụng canh Nguyên Tẫn Thiên Châu, võ công tiến thêm một bước, gần như có thực lực của Đại tông sư. Vừa nãy, nhân cỗ khí thế lao đến, lẽ ra hắn đã nhanh chóng giết chết Sơn lão rồi, nhưng không biết Sơn lão dùng loại võ công gì, hơi thở liên miên, quả thực giống như một lão ô quy ngàn năm không dứt. Thân thể hắn vốn bị gù, giờ lại đứng thẳng lên lộ ra vẻ cao lớn uy mãnh. Tay chân rộng dài, so với Lôi Liệt thì còn cao hơn một cái đầu. Nhuyễn bổng lấy thế từ trên cao bổ xuống, bảo vệ tính mạng của mình.
Nhưng lúc này Hồng Dịch đã tham gia trận chiến. Một đao từ sau lưng đánh tới. Toái Diệt đao này so với loa văn cương chiến đao, bất kể là sự sắc bén hay sự hung mãnh đều cao hơn gấp mười lần, gấp trăm lần.
Sơn lão trong nháy mắt cũng cảm nhận được từ sau lưng thổi đến một luồng khí lạnh kinh người, không khí như bị tõe ra hai bên, một đao bổ thẳng vào lưng hắn.
Một đao này là một đao trí mạng. Sơn lão trong nháy mắt vận dụng thần kinh đến cực điểm. Khuôn mặt khi giao đấu với Lôi Liệt đã đỏ bừng bừng khí huyết, bây giờ tím tái lại, gầm to một tiếng:
- Song Long Vũ. Phượng Điểm Đầu!
Nhuyễn bổng cầu long trên tay dập dờn nổi lên một màn ngân quang miễn cưỡng cản lại đao thế của Lôi Liệt, sau đó văng ngược về phía sau đập thẳng vào đầu Hồng Dịch, không mảy may đỡ lấy đao thế đang bổ xuống lưng. Hắn lựa chọn biện pháp đồng quy vu tận.
Hồng Dịch tất nhiên sẽ không cùng hắn đồng quy vu tận, Đao thế hướng về phía trước.
Phụt!
Cả cây nhuyễn bổng cầu long bị bổ đôi ra, lưỡi đao lướt đi giống như được bôi mỡ trâu, không có trút ngưng trệ nào. Đao thế lao thẳng tới trước ngực Sơn lão.
Cùng lúc đó Lôi Liệt ở phía sau cười hắc hắc, chém một đao xuống.
Sơn lão luống cuống chân tay. Hai mặt thụ địch, phản ứng theo bản năng lấy tay cản đao. Đao pháp của Hồng Dịch lại xoay tròn, tung ra một cước vào bắp chân đối phương. Rắc một tiếng. Xương chân gãy lìa, tiếp đó lại bị Hồng Dịch đá một cái lăn vào ruộng nước ven đường.
Sau khi giải quyết xong địch nhân này, Hồng Dịch không dừng lại, xoay người lao về phía Xích Truy Dương đang giao đấu với Văn cô nương.
Văn cô nương này thân mặc y phục võ sĩ ánh bạc, chân đi bì ngoa làm từ da nai có khảm bảo thạch, tiên pháp xuất quỷ nhập thần, lúc đánh phía đông lúc quật phía tây. Trong khi Xích Truy Dương thi triển Trảm Sa kiếm, bằng thân pháp Ngư Long Cửu Biến, xuyên tới xuyên lui trong tiên ảnh. Tiên ảnh kiếm quang của hai người chớp lóe lên, không ai chiếm được tiện nghi.
Không giống như trận chiến vừa rồi, Lôi Liệt hoàn toàn chiếm ưu thế trước Sơn lão.
Thì ra do Xích Truy Dương vừa mới thi triển hai lần Thiên Xà Cửu Tiễn, thể lực tiêu hao không ít. Mặc dù thế lao đến giúp hắn chiếm thượng phong, nhưng không thi triển được sát chiêu hung mãnh để giải quyết đối thủ. Do vậy mới có cục diện giằng co như thế này.
Tiên pháp của Văn cô nương, quất lên đập xuống, chỉ đông đánh tây, chỉ nam đánh bắc. Nhất là mũi tiên rít lên từng hồi, mỗi lần vút lên đều phát ra âm thanh xé gió, bốn phía xung quanh đều bị mũi tiên chấn động kịch liệt, giống như một loạt pháo nổ, vang lên lên đinh tai nhức óc, liên miên không dứt.
Hồng Dịch biết thanh âm bạo phá của mũi tiên này rất kinh khủng. Kể cả là chiến sĩ mặc thiết giáp, một khi bị mũi tiên này đâm vào thì thiết giáp cũng bị nứt ra.
Loại vũ khí roi da này, rất khó học lại càng khó tinh thông. Nhưng một khi luyện đến thuần thục thì uy lực vô cùng, vừa có thể công vừa có thể thủ, có thể quấn lại có thể xuyên thấu. Thực sự là rất lợi hại.
Ngay khi Hồng Dịch, Lôi Liệt giải quyết xong Sơn lão, hai người đồng thời đánh về phía Văn cô nương. Dao Nguyệt Như đứng ở phía xa đột nhiên khẽ kêu lên:
- Dừng tay!
- Ngươi nếu muốn cứu Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt thì ta cũng không ngăn cản! Các nàng là người của Dao Trì phái chúng ta, ta cũng không nỡ nhìn các nàng bị bức hại. Võ công của ngươi tuy cao, lại biết tận dụng cơ hội nhưng vẫn không thể làm gì được ta đâu!
- Thật không?
Hồng Dịch sau khi nghe thấy giọng nói đó, đao thế dừng lại. Xoay người, cùng Xích Truy Dương, Lôi Liệt vây Văn cô nương vào chính giữa. Bất thình lình chém xuống một chặt đứt nhuyễn tiên của nàng ta.
Người bao vây, trong nháy mắt hủy đi binh khí của nàng ta. Xích Truy Dương cũng gác kiếm lên cổ nàng ta, rồi trói lại, nhưng không hạ sát nàng ta.
Lúc này, tam đại cao thủ của vương phủ Hòa thân vương, Phương tiên sinh thì cụt tay, Văn cô nương bị bắt, Sơn lão bị gãy chân cũng mất đi lực chiến đấu.
Hồng Dịch sở dĩ dừng đao lại cũng không phải vì lời của Dao Nguyệt Như mà là do hắn thấy Dao Nguyệt Như không đuổi theo bọn hắn. Trong khi đó Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt còn ở trên xe ngựa, có thể bất cứ lúc nào bị Dao Nguyệt Như uy hiếp, Truy Điện cũng có thể bị hạ độc thủ bất cứ lúc nào.
- Tất nhiên. Ngươi là ai? Tại sao lại đến đây cứu Hoa Lộng Nguyệt, Hoa Lộng Ảnh?
Ánh mắt Dao Nguyệt Như nhìn sang bên này, bất kể là Hồng Dịch, Lôi Liệt hay là Xích Truy Dương đều có thể nhìn thấy rõ ràng trong cặp con ngươi đen nhánh của nàng ta còn có một đôi đồng tử quỷ dị.
Hồng Dịch hít vào một hơi thật sâu, trấn áp khí tức quay cuồng trong cơ thể, hết sức khôi phục lại thể lực cũng như tinh lực, tích súc sức mạnh lại, chuẩn bị nghênh đón trận chiến khó khăn phía sau.
Dao Nguyệt Như bây giờ đã hoàn toàn khôi phục khí lực. Khí tức ung dung, binh khí trong tay, quả thật là phi thường kinh khủng.
- Thế thì sao nào? Ngươi muốn biết chúng ta là ai sao? Tại sao ta phải nói cho ngươi biết nhỉ?
Hồng Dịch dấu đao ở phía sau, tạo thành thế tàng đao, hắn cũng sợ Dao Nguyệt Như nhận ra thanh đao này là Toái Diệt đao.
- Ngươi dù không nói ra thì ta cũng biết ngươi là ai. Ngươi là Hồng Dịch, cũng chính là con của Hồng Huyền Cơ. Nhưng ngươi lại đầu phục Ngọc thân vương. Lần này tới Nam Châu, ngươi bức bách Hoa Lộng Nguyệt, Hoa Lộng Ảnh đem thuyền bán cho ngươi. Vì thế mà chọc giận Hòa thân vương. Thanh đao kia chẳng phải là Toái Diệt đao của đao thánh Công Dương Ngu hay sao. Xem ra Vệ Lôi kia quả nhiên là do ngươi giết! Lòng dạ thật tàn nhẫn!
Đôi đồng tử của Dao Nguyệt Như lóng lánh lóe lên. Lời nói của nàng ta khiến Hồng Dịch nổi lên sát tâm:
- Nhưng bây giờ người cứu Hoa Lộng Nguyệt, Hoa Lộng Nguyệt, ta nghĩ không ra các nàng còn giá trị gì với ngươi. Cho dù ngươi cứu được các nàng ra thì cũng không có tác dụng gì cả. Ngược lại còn dẫn đến vô cùng vô tận phiền toái. Nhìn ngươi cũng không phải là loại người hành động theo cảm tính. Tại sao phải làm chuyện này?
Vẻn vẹn một câu nói Hồng Dịch cũng biết đối phương đã nắm rõ một phần lai lịch của mình.
- Ta muốn làm gì chẳng lẽ còn phải giải thích cho ngươi biết sao?
Hồng Dịch tất nhiên sẽ không nói tào lao giải thích cho Dao Nguyệt Như, chỉ cười lạnh một tiếng:
- Võ công của ngươi mặc dù cao cường, nhưng bây giờ ba người chúng ta vây công, một mình ngươi cho là có thể thắng được sao?
- Dĩ nhiên không thể chiến thắng. Nhưng nếu ta muốn đi, ba người các ngươi có thể lưu ta lại được sao?
Đôi đồng tử trong mắt của Dao Nguyệt Như bỗng lộ ra một tia tiếu ý.
- Ngươi nghi ngờ rằng ba người chúng ta không giữ được ngươi lại sao?
Hồng Dịch bỗng nhiên hư trương thanh thế nói một câu.
Dường như để phối hợp với thanh thế của hắn, từ một bờ ruộng ven đường vang lên hai tiếng oe oe quái dị.
Nghe thấy âm thanh này, sắc mặt Dao Nguyệt Như đột nhiên biến đổi:
- Kim chu?
- Không sai, chỉ là một kim chu nho nhỏ chưa trưởng thành mà thôi. Ngươi cũng không cần lo lắng.
Hồng Dịch nheo nheo mày nói.
- Ai nói là ta chưa trưởng thành! Ta cũng là cao thủ đạo thuật, tu luyện thành Đại Uy Thiên Long Bồ Tát kinh rồi đấy!
Từ bờ ruộng ven đường vang lên giọng nói của Kim Huấn Nhi.
Giọng nói của Kim Huấn Nhi vừa vang lên, sắc mặt của Dao Nguyệt Như càng biến đổi. Sau đó đột nhiên thở một hơi thật dài, bốn con người đảo xung quanh một lượt. Ngưng thần tĩnh khí nói:
- Ta đang băn khoăn xem tại sao ngươi ở đất Nam Châu có thể chế trụ Hoa Lộng Nguyệt, Hoa Lộng Ảnh. Lại vừa có thể giết chết Vệ Lôi, cướp Toái Diệt đao của hắn. Thì ra lại là Kim Chu Pháp Vương tiên sinh tự thân xuất thủ. Vậy cũng khó trách. Pháp vương là vua đánh lén. Nói vậy chẳng lẽ hắn đang ở gần đây sao.
Hồng Dịch nhìn bộ dáng như lâm đại địch của Dao Nguyệt Như, trong lòng cười thầm. Lần trước ngay cả Thiện Ngân Sa thần bí trên biển kia, nhìn thấy đại kim chu cũng lập tức chạy xa, sợ bị đánh lén, huống chi là một nhân vật như Dao Nguyệt Như.
Võ công của Dao Nguyệt Nhu mặc dù lợi hại khiến cho lòng người lạnh lẽo. Nhưng so với Thiện Ngân Sa thì còn chênh lệch quá nhiều.
Ngân Sa cũng tự mình tiến vào trong đào thần kiếm, từ trong hỏa diễm diệt thế của Hủy Diệt Minh Vương phá không mà trốn thoát. Bản lĩnh cao cường như thế không có thực lực của đại quỷ tiên thì không thể làm được.
Kim Chu Pháp Vương mặc dù là một trong thiên hạ bát đại yêu tiên. Bài danh thứ tư. Ở bên dưới Khổng Tước Vương, Thiên Xà Vương, Bạch Viên Vương. Nhưng hung danh lại vượt qua bọn họ, bởi lẽ con nhện tinh này từ trước đến giờ nổi danh chỉ biết đánh lén. Thần gặp thần lo, quỷ gặp quỷ sợ. Mà ngay cả Ấn Nguyệt hòa thượng năm đó cũng bị hắn đánh lén nhiều lần, huống chi là người khác.
Bây giờ Dao Nguyệt Như quả nhiên bị hung danh chấn nhiếp.
- Gia gia của ta tại sao lại phải hiện thân?
Đại kim chu Kim Huấn Nhi hắc hắc cười.
- Kể cả là Kim Chu Pháp Vương Kim Cốc Thần xuất hiện thì cũng không hù dọa được ta . Theo ta được biết, trong thiên hạ bát đại yêu tiên. Hắn mặc dù thi giải một lần, nhưng cũng chưa vượt qua lôi kiếp. Hôm nay khí trời như thế này, hắn có thể thi triển đạo thuật sao? Không thể thi triển đạo thuật, dùng võ tấn công, ta rất có hứng thú cùng hắn phân tranh cao thấp.
Dao Nguyệt Như bỗng nhiên thu Lăng Ngọc Nhiễu Chỉ Nhu lại, quấn xung quanh hông, lộ ra phong tư yểu điệu thướt tha tựa như tiên hạc trên tiên sơn. Tinh khí thần hoàn mỹ.
- Thật không?
Hồng Dịch cười cười.
Dao Nguyệt Như bất thình lình vung tay lên. Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt đang ngồi trên xe ngựa bỗng kêu a lên một tiếng, tỉnh lại, hiển nhiên là hai nàng ta được giải trừ trấn áp thần hồn.
- Hoa Lộng Nguyệt, Lộng Ảnh. Các ngươi từ nay về sau bị trục xuất khỏi Dao Trì phái.
Đồng tử của Dao Nguyệt Như lóe lên, thân thể phóng đi, cấp tốc lùi về phía sau, chỉ nhún mấy cái liền biến mất trong ruộng nước. Giọng nói vẫn loáng thoáng truyền tới:
- Pháp Vương, ta sẽ chờ ngươi đến đánh lén. Ta đang muốn mượn thủ đoạn của ngươi để rèn luyện võ đạo đấy.
- Nàng ta đi rồi...
Hồng Dịch nhìn thấy Dao Nguyệt Như biến mất trong ruộng nước, tâm tình thả lỏng một chút.
- Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt, các ngươi tính sao bây giờ? Ta hiện giờ đã cứu các ngươi ra rồi. Muốn làm thế nào thì các ngươi tự mình sắp xếp đi. Ta đã giải trừ lạc ấn trong tâm linh của hai ngươi. Từ nay về sau các ngươi không hệ bị ta khống chế nữa.
Hồng Dịch sau khi cứu hai nàng ra, liền vung tay lên. Tia thần niệm quấn quanh thần hồn của hai nàng ta được thu trở lại.
Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt nhìn nhau một cái, hơi do dự. Hoa Lộng Ảnh nói trước:
- Trước mắt chúng ta thoát ly khỏi Dao Trì phái, hơn nữa lại còn đắc tội với Hòa thân vương. Thiên hạ rộng lớn nhưng không có chỗ dung thân. Chỉ có nương nhờ vào công tử, nhờ công tử bảo vệ chúng ta. Chúng ta còn một chút tài sản riêng, cũng có chút biện pháp liên hệ, có thể giúp công tử xử lý một chút đại sự! Lần này công tử không quản ngàn dặm xa xôi đến cứu chúng ta. Chúng ta đã hiểu rõ phẩm chất của công tử. Tỷ muội chúng ta nguyện đi theo công tử.
- Tốt!
Hồng Dịch gật đầu:
- Các ngươi nếu đi theo tra, thì cũng không phải là nô phó mà là bằng hữu. Ta quả thực cũng muốn có những người như các ngươi giúp đỡ.
Hai nàng này thông thạo buôn bán, thông tin vô cùng nhiều, lại có rất nhiều thủ đoạn. Bây giờ họ theo mình, có mình bảo hộ, Hồng Dịch tất nhiên sẽ không từ chối.
- Hồng huynh. Bọn họ xử lý thế nào đây?
Xích Truy Dương cầm Trảm Sa kiếm đang gác trên cổ chỉ vào Sơn lão gãy chân cũng như Phương tiên sinh cụt tay nằm trong ruộng nước, nói.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện