[Dịch] Dương Thần
Chương 132 : /u>/b>/font>
Người đăng: lieu
.
Hỏa diễm hừng hực, hơi nóng cuồn cuộn, người dù siêu việt đến đâu cũng có cực hạn, bất cứ thể xác huyết nhục nào cũng không thể chống đỡ được. Uy lực của đạo thuật đã hoàn toàn vượt qua tồn tại của bản thân, vì thế mới được xưng là tiên, xưng là thần.
- Ngay cả huyết khí của ta cũng không thể gây thương tổn cho hắn sao!
Trong một đội nhân mã nho nhỏ lại có cao thủ đạo thuật lợi hại như vậy sao! Sao có thể như thế được! Sao có thể như thế được!
Lục Mi khiếp sợ, trong lòng sóng gió chấn động ngập trời.
Bản thân hắn là tiên thiên tuyệt đỉnh, đã là cao thủ linh nhục hợp nhất, không hề sợ hãi cao thủ đạo thuật.
Hồn phách hắn đã hợp nhất thành một thể, tuy còn kém xa so với võ thánh đã hoán thai thoát côt, nhưng cũng đủ để đối phó với âm thần, với cường giả đạo thuật.
Tất nhiên nếu là đại cao thủ cấp bậc quỷ tiên thì hắn không thể làm gì được. Nhưng cho dù gặp phải quỷ tiên, cùng lắm thì hắn tỏ ra biết điều, cúi đầu nhận thua, thực ra cũng chẳng có gì ghê gớm lắm.
Nhưng Hồng Dịch lại không hề sợ khí huyết của hắn, còn lợi hại hơn nữa, thậm chí có thể ngự hỏa hiện hình! Phát ra uy lực cường đại đến như vậy, điều này khiến cho hắn cảm thấy rét lạnh trong lòng.
Ai ai cũng biết, hỏa mới chính là dương cương của đất trời, gây ra thưởng tổn vô cùng to lớn đối với thần hồn, những đạo thuật như pháp quyết ngự hỏa đều là nhưng pháp môn chí cao vô thương.
- Người này, rốt cuộc học đạo thuật của đạo phái nào đây?
Cảm nhận được trường thương trên tay nóng rừng rực, Lục Mi cũng không kịp suy nghĩ nhiều, đột nhiên cúi người xuống, thân thể như một con tôm hùm khổng lồ, kịch liệt bắn lên.
Rầm Rầm Rầm!
Hắn đánh bay ba, bốn tên hải tặc thủ hạ, mượn lực thối lui hơn mười bước, toàn thân nằm sấp xuống, cả người ngâm mình cao trong nước suối. Sau đó hét lớn một tiếng, trường thương vung mạnh lên mang theo một khối nước khổng lồ , lao thẳng về phía Hồng Dịch.
Một loạt hành động được thực hiện trong chớp mắt, cho thấy thực lực của Lục Mi cường đại đến thế nào!
Đối với khối nước khổng lồ đang ập tới, Hồng Dịch không thèm cản lại, chỉ đứng tại chỗ gia tăng lực lượng của thần hồn.
Phừng!
Hỏa diễm trên người bừng lên phừng phừng, mãnh liệt lưu chuyển. Khối nước suối cùng lúc cũng lao tới. Khối nước này vừa lao tới ngay lập tức bị đốt thành hơi nước.
Thân thể bổ nhào về phía trước, ngọn lửa phừng phừng bốc lên, không khí trở nên vặn vẹo (hiện tượng khúc xạ...). Bụp một tiếng, thần hồn của Hồng Dịch lại tiến gần Lục Mi.
Mấy tên hải tặc không sợ chết vẫn xông lên cản đường, nhưng bọn chúng còn chưa chạm vào người Hồng Dịch, toàn thân liền bốc cháy, da thịt bị đốt khét lẹt, chết không toàn thây.
- Dừng! Lục Mi quân, lùi nhanh về phía sau!
Lục Mi toàn thân chấn động, nhìn Hồng Dịch đang bay tới gần, bỗng nhiên hét lớn lên một tiếng. Âm thanh như sấm sét vang lên trong Quần Xà cốc, làm chấn động tầng tầng đất đá trong cốc.
Lệnh vừa ban ra, tất cả hải tặc liền lùi mạnh về phía sau. Kịch liệt chạy trốn. Trong lúc rút lui bọn chúng lại bị quân đội của Hồng Dịch tiêu diệt không ít. Trên mặt đất, khắp nơi đều là thi thể, khiên gỗ, cung tên, cương đao.
- Ngươi là cao thủ đạo thuật phái nào!
Lục Mi nhìn thân hình hỏa diễm của Hồng Dịch trôi lơ lửng trong không trung, sau khi cầm lại thương liền hét lớn lên một tiếng. Mặc dù vẫn uy phong lẫm liệt như trước, nhưng không còn mang cỗ sát khí nắm giữ tính mạng kẻ khác nữa.
- Quỳ xuống! Quỳ xuống nghe lệnh của ta.
Hồng Dịch lạnh lùng nhìn Lục Mi:
- Tình cảnh của ngươi đã không thể cứu vãn gì được nữa, chẳng lẽ ngươi cho rằng mình có thể trốn thoát sao? Đám hải tặc bọn ngươi, ta chỉ cần giơ một ngón tay cũng đủ biến các ngươi thành tro bụi. Bỏ vũ khí xuống! Làm nô lệ cho ta, ta tha cho ngươi một mạng!
- Các ngươi cũng bỏ vũ khí xuống đi, lần này ta nhận thua.
Lục Mi không chút do dự, cầm thương vứt xuống đất, đồng thời vung tay lên, toàn bộ đám hải tặc kia mang đao, thuẫn ném hết xuống đất.
Cùng lúc đó Lục Mị quỳ phịch xuống, hai đầu gối chạm đất.
- Hả?
Hồng Dịch không ngờ Lục Mi lại thẳng thắn như vậy, thẳng thắn đến mức kỳ quái, nói bỏ vũ khí liền lập tức bỏ vũ khí, nói quỳ liền lập tức quỳ, hoàn toàn không tương xứng với hình tượng đánh ra một thương kinh thiên động địa, quỷ khiếp thần sầu như vừa rồi.
- Ngươi sao lại tỏ ra yếu kém như vậy, đầu khớp xương sao lại mềm nhũn như thế mà võ công lại có thể luyện đến linh nhục hợp nhất. Đúng là cả một kỳ tích đấy.
Hồng Dịch cười lạnh nói.
- Người đứng dưới mái hiên, há có thể không cúi đầu được sao? Hiện giờ ngươi mạnh hơn ta, Lục Mi ta cướp bóc nhiều năm, là đầu mục của Cự Kình đảo, cho tới bây giờ phô trương huyết khí vô nghĩa, không bao giờ làm ra những hy sinh vô ích. Đạo thuật của ngươi thần thông đến như vậy, ta không địch lại, cam chịu làm nô lệ dưới trướng của ngươi, công phu của ta, vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy rồi đó. Nếu dưới trướng của ngươi có một cao thủ như ta, thực lực nhất định tăng lên nhiều, hơn nữa, lần này Tĩnh Hải Quân tấn công Cự Kìn đảo, bản thân ta biết rõ tình huống của Cự Kình đảo, ngươi thu nhận ta, ta lập tức dẫn đường để ngươi có thể đoạt được công đầu.
Lục Mi nhìn Hồng Dịch, mặc dù vẫn quỳ dưới đất nhưng trên mặt hiện ra nụ cười thâm hiểm khiến cho người ta không khỏi liên tưởng đến một con rắn độc đang nhe nanh.
- Giết hắn đi, kẻ này âm hiểm xảo trá. Có thể nhẫn nhịn chịu nhục như vậy, chắc chắn là loài rắn độc, không được lưu tình!
Xích Truy Dương đột nhiên nói.
- Ngươi không phải vừa mới nói, nếu chịu bỏ vũ khí xuống, làm nô lệ cho ngươi thì tha cho ta một mạng sao? Làm vậy hóa ra là nói dối à?
Lục Mi khanh khách cười.
- Tất nhiên không phải là lừa gạt, ngươi, trong khoảng một nén hương, hướng về phía ta cúng bái. Giống như là lạy thần phật, tâm linh mở rộng, ta ở trong tâm linh của ngươi sẽ hạ một cấm chế. Ta đạo thuật thông huyền, ngươi có dị tâm ta đều nắm rõ, cho ngươi thời gian một nén hương, bắt đầu đi!
Hồng Dịch lạnh lùng nói, hắn tất nhiên là muốn thu tên Lục Mi này làm nô lệ, thứ nhất đối phương võ công tuyệt luân, thứ hai đối phương quen thuộc địa hình nơi này. Nhưng dù sao hắn cũng là một con rắn độc, hắn một khi khuất thân hàng phục, nhất định hắn sẽ rình mò cơ hội, quay giáo đâm sau lưng Hồng Dịch một nhát.
Nhưng có kinh nghiệm từ Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt, Hồng Dịch cũng không sợ, trực tiếp khiến cho đối phương cúng bái, mở rộng tâm linh, trong tâm linh của đối phương hạ một đạo lạc ấn, như vậy tuyệt đối không thể xảy ra sai sót gì cả.
- Để ta cúng bái, mở rộng tâm linh! Ở trong thần hồn ta hạ một đạo cấm pháp!
Nào ngờ, Lục Mi vừa nghe lời này của Hồng Dịch, sắc mặt đại biến:
- Ngươi là người của Vô Sinh đạo hay Chân Không đạo! Chỉ có Vô Sinh đạo, Chân Không đạo mới có thể khống chế lòng người, thao túng thần hồn!
Trong lúc nói, Lục Mi phát ra một trận cười khanh khách đầy quái dị, đột nhiên hắn bật mạnh dậy, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, bắn thẳng vào người của Hồng Dịch giữa không trung, đồng thời hắn cầm lấy trường thương trong tay, lao mạnh về phía Xích Truy Dương. Lục Mi phóng xẹt qua Hồng Dịch, dùng một loại tốc độ mạnh như sấm rền, nhanh như chớp giật, dốc hết sức lực toàn thân phóng đi, đá vụn trên mặt đất trong hạp cốc bị cước bộ của hắn bắn mạnh vào đá núi hai bên, tóe lên ánh lửa.
Đám binh lính của Hồng Dịch bị những phiến đá này văng mạnh vào người, khôi giáp làm bằng da trâu vỡ tung ra, máu tươi phun ra điên cuồng, ngã vật người xuống đất.
Uy thế khủng khiếp như vậy cho thấy Lục Mi này một khi liều mạng, sức mạnh của hắn kinh khủng đến mức nào.
- Muốn chết!
Hồng Dịch gầm lên một tiếng giận dữ, thân thể chớp động, hỏa diễm bốc lên, cánh tay bỗng kéo dài ra, chỉ loáng một cái liền chộp lấy bả vai Lục Mi.
Tiếp đó, một chiêu Triền Thân Cầm Nã trong Thiên Triền Thủ được xuất ra, Bảo Nhật Quang Vương Thân hoàn toàn vặn nát vai Lục Mi.
Phừng!
Toàn bộ thân thể của Lục Mi bốc cháy, nhưng ngay cả khi da thịt bị cháy rụi đến nứt ra, Lục Mi vẫn khanh khách cười, trường thương trên tay run run, bất kể sống chết đâm về phía trước.
Nhưng thân thể hắn bị Hồng Dịch cuốn lấy, da lông hoàn toàn bị thiêu rụi. Thương thuật mất đi sự chuẩn xác, bị Xích Truy Dương ngăn cản lại.
- Ngươi lợi hại!
Lục Mi một chiêu không đắc thủ, thân thể liền lui lại, ngâm mình vào nước suối, dập tắt lửa trên thân người, sau đó bật mạnh dậy. Nhưng Hồng Dịch nhất định không chịu bỏ qua cơ hội này, liền phi nhanh tới, vận đủ sức mạnh tung một quyền ra, hỏa diễm hung dữ bốc lên, hơi nóng bao phủ toàn bộ cơ thể Lục Mi.
Lục Mi phát ra một tiếng rống kinh thiên động địa, mặc dù toàn thân nhiều chỗ bị cháy đến nát bét ra, bốc lên mùi khét lẹt, nhưng chiến lực của hắn vẫn vô cùng mạnh mẽ, trường thương trên tay hắn huy động liên tục, cùng Hồng Dịch giao đấu.
Tại hiện trường, bất kể là binh lính hay hải tặc đều đứng ngây người ra, bọn họ chỉ nhìn thấy một người toàn thân bốc lửa rừng rực giao đấu với một người sống, đánh cho nghiêng trời lệch đất, từng khối nước suối bốc hơi lên ngùn ngụt, giống như một nồi nước đang sôi sùng sục.
- Tên này, sinh mệnh thật cường đại.
Hồng Dịch một trảo tóm được mũi thương của đối phương, cây thương lập tức bị nung đỏ rực lên, thế nhưng vẫn bị Lục Mi dụng lực giật mạnh lại, thậm chí còn rút được ra.
Lúc này Lục Mi đã bị thiêu đốt không còn ra hình người, nhưng thương pháp vẫn uy mãnh như cũ, chiến đấu giống như mãnh thú cùng đường.
- Lục Mi quân, nghe lệnh! Lập tức rút lui.
Trong lúc điên cuồng chiến đấu, Lục Mi truyền lệnh xuống, hải tặc vốn định rút lui, vừa nghe thấy lệnh liền lập tức bỏ chạy.
Rầm!
Ngay lúc Lục Mi phát lệnh, Hồng Dịch chớp lấy cơ hội, thừa cơ tung ra một quyền thẳng vào mặt của hắn, ngọn lửa mãnh liệt bùng lên, lập tức thiêu hủy ngũ quan của hắn, đánh hắn văng ra ba, bốn bước, đập mạnhc ơ thể vào dòng suối. Hắn liên tục giãy dụa, rồi dần dần bất động, cuối cùng tuyệt khí bỏ mạng.
Nhị đảo chủ Cự Kình đảo, mãi đến khi toàn thân bị thiêu đốt thanh than mới bỏ mạng!
Ngay cả Xích Truy Dương thấy vậy cũng sởn cả gai ốc, Lục Mi này thật lợi hại, bị thiêu đốt thành như vậy mà còn chiến đấu như mãnh thú cùng đường. Nếu vừa rồi Hồng Dịch thu phục hắn, trong lúc không đề phòng đột nhiên bị hắn trở mặt, chỉ sợ lúc đấy chỉ còn đường chết thảm mà thôi.
- Không cần truy kích, kiểm kê nhân số thương vong! Thu dọn chiến trường, nghỉ ngơi trong thời gian một nén hương!
Hồng Dịch sau khi đánh gục Lục Mi, thần hồn tản ra, trở về thân thể, vận chuyển thần hồn trong suốt thời gian một chén trà mới có thể dẹp yên thần hồn, khôi phục lại như cũ. Vừa rồi mới sử dụng hỏa diễm của mặt trời, khiến cho thần hồn của hắn tổn thương không ít.
Sau khi hồi phục như cũ, Hồng Dịch mở mắt ra, ban lệnh xuống, sau đó mở miệng nói.
- Đợt giao chiến này, phải giữ bí mật tuyệt đối, ai dám để lộ ra ngoài, lập tức giết chết không tha!
Hắn cũng không muốn cho cao tầng trong Tĩnh Hải Quân biết được mình dựa vào đạo thuật chiến thắng.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, con đường thăng quan tiến chức trong triều đình của hắn sau này coi như chấm dứt tại đây.
Trên triều đình, đối với võ công thì không có gì, nhưng đối với việc đạo thuật, quỷ thần đều cấm kỵ, không thể có kẻ nào tu luyện đạo thuật mà được làm quan.
Thương vong rất nhanh được kiểm kê!
Binh lính lục doanh, có năm mươi ba người tử vong, mười tám người bị trọng thương. Đối với lục doanh ba trăm người mà nói, thương vong như vậy có thể nói là thảm trọng!
- Đáng tiếc, không thể thu phục tên Lục Mi này! Lần này thương vong hơi nặng đây!
Hồng Dịch tiếc thầm trong lòng, hắn vốn muốn thu nhận Lục Mi, nhưng đối phương lại ngoan độc như vậy, trong lúc tối hậu, âm mưu không thực hiện được liền liều mạng, hạng người như vậy, căn bản là không thể thu phục được.
- Mang thi thể người của chúng ta chôn cất kĩ.Chờ khi trận chiến kết thúc, rồi quay lại mang về đất liền, ta sẽ xuất tiền để chuyển thi thể của bọn họ về gia hương, lá rụng về cội!
Hồng Dịch nói.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện