[Dịch] Dương Thần
Chương 118 :
Người đăng: lieu
.
- Không sai, gia gia của ta chính là đại quốc sư của Nhu Nhiên. Là một trong thiên hạ bát đại yêu tiên, Kim Chu pháp vương. Ta chẳng qua chỉ đi dạo để cho khuây khỏa, các ngươi tại sao cứ phải đuổi giết ta.
Âm thần kim chu hóa thành nữ một nữ hài tử, thân khoác một chiếc áo dài màu vàng, giọng nói ngang ngạnh, nhưng nàng ta khi nhìn thấy cây cương xoa của Hồng Dịch, trong mắt không khỏi toát ra một tia sợ hãi.
- Nhu Nhiên là nơi man di ngoài vòng giáo hóa. Chỉ là một quốc sư gì gì đó mà cũng dám tới Đại Kiền thị uy sao?
Hồng Dịch trong tay nâng cương xoa lên, cười lạnh, nhìn chằm chằm vào âm thần của kim chu:
- Đừng nói là ngươi, ngay cả yêu nghiệt kim chu pháp vương dám đến Đại Kiền ta, ở trên đường dám xông ra chặn giết người, ăn thịt uống máu người thì cũng không có đường sống nữa là. Nói, tại sao ngươi lại tới Đại Kiền. Tại sao lại trốn trong dãy núi Hắc Mộc này, sát hại khách thương đi qua Nam Châu cổ đạo?
- Ai sát hại khách thương qua đường ở đây?
Âm thần kim chu sau khi lùi một bước, ngước lên nhìn Hồng Dịch, tựa hồ muốn từ trên mặt hắn nhận ra thứ gì đó.
- Là những người đó muốn bắt ta để tu luyện thân ngoại chi thân, chẳng lẽ ta muốn phản kháng cũng không được sao?
- Bắt ngươi? Ngươi liền phản kháng? Vậy hôm nay chuyển xảy ra là thế nào, tại sao đột nhiên ngươi xuất hiện trên đường, phun tơ nhện hòng vây khốn chúng ta?
Hồng Dịch không động tâm chút nào trước hoa ngôn xảo ngữ của âm thần kim chu, mang thần niệm trong đầu khóa chặt âm thần này, chỉ cần đối phương hơi manh động liền lập tức đâm xuống một xoa.
Kim chu này tu luyện đạo thuật cũng không được tinh thâm lắm, chỉ mới ngưng tụ thành âm thần.
Nhưng động vật có thể tu luyện đến cảnh giới như vậy coi như là cao thâm khó lường rồi, phải biết rằng Hồng Dịch tuy có được điển tịch vô thượng Quá Khứ Kinh nhưng cũng phải tốn một đoạn thời gian rất dài mới có thể đến được cảnh giới âm thần.
Đồ lão trong u cốc ngày đó, tu luyện mười mấy năm cũng mới tới được nhật du.
- Ta biết các nàng đến đây là để bắt ta. Ta dĩ nhiên phải trước tiên hạ thủ vi cường.
Âm thần kim chu giơ một ngón tay chỉ vài Hoa Lộng Nguyệt, Hoa Lộng Ảnh ở phía sau, hừ hừ nói.
- Trước đây vài ngày, ta giết chết mấy đệ tử của Dao Trì phái, bọn chúng cũng đến để bắt ta. Hôm nay nhìn thấy các nàng, ta liền nhận ra. Ngươi chẳng lẽ cũng tới để bắt ta sao, nếu không sao lại đuổi theo ta đến tận nơi này?
- Hả?
Hồng Dịch quay đầu lại nhìn qua Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt một chút.
- Chúng ta cho rằng đó chỉ là một con kim chu bình thường, nhưng không ngờ rằng ngươi lại là hậu duệ của Kim Chu pháp vương. Đã tu luyện được bản lĩnh đến như vậy rồi, chả trách đệ tử của Dao Trì phái chúng ta không phải là đối thủ của ngươi.
Hoa Lộng Ảnh nhìn âm thần kim chu này rồi nói.
Hoa Lộng Nguyệt cười lạnh nói:
- Nhưng bây giờ ngươi còn chạy được nữa sao? Ngươi không phải là một con kim chu bình thường, chúng ta càng không thể để bỏ qua cho ngươi. Nếu không để ngươi trở về, kể lại cho Kim Chu pháp vương, như thế chẳng phải khiến cho Dao Trì phái chúng ta chuốc thêm phiền toái hay sao?
Nói xong, hai nàng nhìn Hồng Dịch. Thần sắc rõ ràng muốn Hồng Dịch nhanh chóng hạ thủ con kim thù kia.
- Ngươi nhanh trở về Nhu Nhiên đi, không nên lang thang ở Đại Kiền nữa.
Hồng Dịch không xuống tay, cương xoa trong tay trong thoáng chốc khi Hồng Dịch thu lại ác niệm liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu cả.
Vạn vật có linh tính, kim chu này tu luyện có được thần hồn, cũng giống như những tiểu hồ ly tiểu Thù, tiểu Phỉ kia. Nếu như nàng ta cố tình giết người hại người, Hồng Dịch sẽ không hề do dự tiêu diệt thần hồn, khiến cho nàng ta hồn phi phách tán.
Âm thần kim chu nhìn thấy Hồng Dịch chịu bỏ qua cho mình, không khỏi ngẩn cả người ra.
- Không thể bỏ qua cho nàng ta.
Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt đồng thanh kêu lên.
- Hừ! Thiên Nữ thế giới gì gì đó của Dao Trì phái các ngươi ta cũng không thèm sợ. Muốn thì tới đây!
Âm thần kim chu cũng không chịu kém vế.
- Ngươi còn không về Nhu Nhiên đi?
Hồng Dịch cũng không để ý đến việc các nàng đối đáp, chỉ nhìn qua âm thân kim chu rồi nói.
- Ta không về đâu. Lần này ta lén trốn ra ngoài đấy.
Âm thần kim chu nhìn Hồng Dịch, thái độ trên khuôn mặt thay đổi rất nhiều.
- Gia gia của ta muốn dùng đạo pháp di hồn, giúp ta chuyển thế, sau đó gả ta cho gã vương tử Nhu Nhiên kia. Ta tất nhiên là không chịu, nên chạy trốn tới đây. Nhưng không nghĩ đến lại có nhiều người muốn bắt ta như vậy. Ngươi đồng ý thả ta ra sao? Tại sao?
- Ngươi nếu như là một kim chu bình thường, ta tất nhiên là muốn bắt ngươi. Nhưng ngươi lại tu luyện thành âm thần, hồn hóa thành hình người. Ngoại trừ bề ngoài ra, ngươi cũng không khác gì con người cả.
Hồng Dịch nói.
- Hả? Đây chính là đạo lý của con người mà các ngươi thường nói sao?
Âm thần kim chu sau khi nghe Hồng Dịch nói, lông mi nhíu lại, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì đó, tiếp theo lại nói:
- Ngươi có thể ngưng tụ ánh trăng thành hình thể, thật giống như tu luyện Bảo Nguyệt Quang Vương Thân. Loại bản lĩnh thần thông này chỉ có trong bí kinh ở Đại Thiện tự mới có. Nếu tiến thêm một bước nữa, ngưng tụ được ánh sáng mặt trời, tụ thành Nhật Quang Vương thân, cuối cùng tu luyện đại thành, so với Cửu Hỏa Viêm Long còn lợi hại hơn nhiều. Thật là lợi hại nha, thật lợi hại nha. Gia gia ta sớm đã muốn bắt ta về để di hồn chuyển thế thành người. Ta lại vừa lúc thiếu người bên cạnh bảo vệ, ngươi lợi hại như vệ, hay là làm hộ vệ của ta đi! Ta có thể bỏ tiền ra thuê ngươi! Quy củ của chúng ta, chỉ cần có tiền là có thể thuê được những nhân vật cường đại đi theo phục vụ.
- Kim chu này lại tinh thông các bí điển sao? Lại có thể nhận ra ta tu luyện Bảo Nguyệt Quang Vương Thân à?
Hồng Dịch nghe âm thần kim chu nói liên hồi một phen, trong lòng thất kinh, đột nhiên hỏi:
- Người vừa rồi có phải thi triển Đại Uy Thiên Long Bồ Tát quan đúng không? Loại đạo thuật tu luyện thần hồn này, sức mạnh thật là cường đại, đây cũng là điển tịch của Đại Thiện Tự, từ đâu ngươi có được mà luyện?
- Gia gia ta năm đó cũng đến tàng kinh các của Đại Thiện tự, lặng lẽ trộm về khá nhiều điển tịch đấy!
Âm thần kim chu nói.
- Ngươi không làm thuê cho ta sao? Ngươi nếu làm thuê cho ta, ta sẽ nói ra phương pháp tu luyện cho ngươi biết, loại kinh thư này chính là song tu đạo vũ, ngoài trừ tu luyện thần hồn ra, Đại Uy Thiên Long Bồ Tát kinh bên trong còn có Long Tượng Pháp Ấn, hình như cũng là thứ võ công gì gì đó mà loài người các ngươi tu luyện. Những thứ võ công này ta cũng biết hết đấy, chỉ cần người chịu làm thuế cho ta ba năm. Chỉ cần ba năm là đủ.
Hồng Dịch sau khi nghe xong, suy nghĩ trong đầu nhảy lên mãnh liệt.
Đọc qua chú giải của Ấn Nguyệt hòa thượng trong Vũ Kinh, Hồng Dịch biết, Long Tượng Pháp Ấn là một môn võ công cực kỳ cao thâm, lấy việc luyện tủy làm chủ.
Võ công thiên hạ, có trăm ngàn loại, có luyện thịt, gân, da, xương, có pháp quyết thổ nạp nội tạng. Mặc dù nhưng điển tịch này trân quý, nhưng chỉ cần là quan lại quyền quý hoặc là người có thế lực thì đều có thể dễ dàng có được. Thế nhưng bí tịch luyện tủy lại ở một đẳng cấp hoàn toàn khác biệt, những bí tịch dạng như thế này khó có thể cầu được.
Bí tịch luyện tủy đều có giá trị liên thành, ngang với ngọc tỷ truyền quốc. Một khi xuất thế lập tức mang theo vô cùng vô tận máu huyết tanh nồng.
Quyền pháp đến cấp bậc tiên thiên, sau khi đạt tới cảnh giới đại tông sư, thì phải bắt đầu luyện tủy hoán huyết, hướng đến thoát thai hoán cốt đột phá cảnh giới võ thánh!
Mà bí quyết luyện tủy chính là chìa khóa để vượt qua cửa ải khó khăn này. Có được bí quyết luyện tủy, thân thể có thể đột phá thành thánh! Để tới được cảnh giới võ thánh, nếu không có bí quyết luyện tủy, chỉ sợ rằng ngươi có là kỳ tài ngút trời, luyện võ đến một trăm năm cũng không đột phá được, mãi mãi chỉ dậm chân ở cảnh giới đại tông sư, không cách nào tiến vào đẳng cấp võ thánh.
Hồng Dịch bây giờ có được Linh Quy Thổ Tức pháp, Thiên Xà Xạ Tức pháp, từ cảnh giới tiên thiên tiến vào cảnh giới đại tông sư nhìn chung cũng không thiếu hụt bí quyết luyện tập. Nhưng một khi đột phá cảnh giới đại tông sư, tiến vào võ thánh, thì nhất định phải có bí quyết luyện tủy. Không có bí quyết luyện tủy, Hồng Dịch cho dù có lĩnh ngộ được cảnh giới Vô Pháp Vô Niệm thì cũng chẳng khác nào hoa trong kính, trăng trong nước. Giỏi lắm cũng chỉ dừng lại ở cấp bậc đại tông sư.
- Cái gì? Thứ này....
Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt vừa nghe thấy lời này, cũng trăm triệu lần không ngờ rằng, một con kim chu nho nhỏ như vậy, trên người lại ẩn chứa bảo kinh của Đại Thiện Tự, lại là thứ bí tịch luyện tủy tối cao nữa chứ!
- Long Tượng Pháp Ấn cũng là một bộ điển tịch võ học tối cao của Đại Thiện tự. Sau khi luyện thành có thể tiến tới cảnh giới võ thánh, sức mạnh cường đại vô cùng, vừa có uy lực của rồng, vừa mang sức mạnh của voi! Loại quyền pháp này gần như tương đương với Đại Lôi Âm Pháp Ấn trong cuốn bí tích truyền thuyết Hiện Thế Như Lai Kinh của Đại Thiện tự.
Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt thở dài, trông chẳng khác gì những kẻ đần độn mới nhìn thấy thần linh, không biết đối phương lại là thần linh, ngây thơ tựa như đám hài tử vài ba tuổi.
- Được! Ta sẽ bảo vệ ngươi ba năm.
Hồng Dịch nghe thấy những lời này, không cần suy nghĩ, liền lập tức đồng ý.
Nói như đùa, chuyện tốt như vậy, ai có thể từ chối được.
Cho dù sau này Kim Chu pháp vương gì gì tìm đến tận cửa, thì đó cũng là chuyện của sau này.
- Ta đang buồn phiền vì bị nhiều người đuổi giết, cuối cùng bây giờ cũng thuê được một người đạo pháp cao cường để bảo vệ. Đúng là không dễ dàng chút nào.
Âm thần kim chu căm giận oán thán.
- Sau này, ta muốn được uống hồng trà với sữa tươi. Ngươi mỗi ngày phải chuẩn bị đầy đủ, còn nữa, phải dấu ta thật cẩn thận, không để người ngoài phát hiện được. Ta muốn được nghỉ ngơi thật yên tĩnh, không được để kẻ khác quấy rầy. Còn nữa, chăn nệm để ta ngủ đều phải là tơ lụa thượng hạng, tẩm ướp hoa hồng. Hàng ngày còn phải chuẩn bị cả sữa tươi cho ta tắm nữa, ta không thích những thứ có mùi vị khác thường.
..................
- Tại sao vẫn chưa về vậy?
Trên đường lớn, Tiểu Mục lo lắng nhìn vào trong rừng cây.
- Mục tiểu thư yên tâm, chỉ là một con kim chu mà thôi, Hồng huynh thần hồn xuất du, cũng không có gì đáng ngại.
Xích Truy Dương an ủi Tiểu Mục, trong ngôn ngữ mang theo một tia cung kính.
Xích Truy Dương biết, Tiểu Mục rất có thể là chuyển thế của Vũ Văn thái sư.
Bỗng nhiên một đoàn ánh sáng từ trong rừng bay ra, chính là Bảo Nguyệt Quang Vương Thân của Hồng Dịch.
Chỉ có một điểm bất đồng chính là trên vai Hồng Dịch hiện giờ có thêm một con kim chu to bằng một con mèo nhỏ.
- Đây là?
Xích Truy Dương thấy Hồng Dịch thần hồn trở về xác, kim chu rơi xuống đất, nhàn hạ đi đi lại lại, thật giống như một con mèo lông vàng đang ung dung dạo chơi, trong lòng không khỏi cảm thấy kì quái, liền hỏi:
- Hồng huynh đã hàng phục con kim chu này rồi sao? Ta nhớ kỹ rằng, kim chu tính tình dữ dằn, không dễ có thể hàng phục được.
- Hàng phục? Ta không bắt nàng ta hàng phục, chẳng qua chi làm một số giao dịch với nàng ta mà thôi.
Hồng Dịch mở mắt, nhìn kim chu giống như con mèo đang bò trên mặt đất.
- Nàng ta cũng không phải là kim chu bình thường, mà chính là cháu gái của quốc sư Nhu Nhiên, Kim Chu pháp vương. Vì đào hôn mà chạy trốn ra ngoài, muốn thuê chúng ta bảo vệ nàng.
- Con nhện đào hôn? Lại còn muốn thuê người?
Nghe thấy Hồng Dịch nói vậy, mọi người trợn trừng mắt lên, trông chẳng khác gì mắt trâu lúc nổi giận. Trong lòng ai ai cũng có một cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Đúng lúc này, kim chu chỉ hừ một tiếng, trong miệng phát ra một cỗ âm thanh quái dị nhưng cũng có thể nghe hiểu được:
- Các ngươi nhìn cái gì vậy? Ta muốn đi ngủ.
Vừa nói, nàng ta vừa thu răng nanh lại, chậm rãi đi vào trong lều.
- Con nhện còn có thể nói chuyện?
Những người ở đây bao gồm cả Bạch Vân ngũ lão, ba huynh đệ Hắc Diêu Tử, năm binh lính tùy tùng, Trầm Thiết Trụ đều có một cảm giác muốn bất tỉnh ngay tại chỗ.
Hồng Dịch từng nhìn qua Đồ lão hồ ly nói chuyện nên cũng không quá kinh ngạc, chỉ quay về phía Xích Truy Dương nói:
- Kim chu này nói ngôn ngữ Đại Kiền thật trôi chảy. Theo đạo lý, kim chu này ở Nhu Nhiên quốc, lẽ ra phải nói ngôn ngữ Nhu Nhiên mới đúng chứ.
- Kim Chu pháp vương cũng từng tu luyện ở Đại kiền. Hơn nữa vương công quý tộc Nhu Nhiên quốc đêu có học qua ngôn ngữ Đại Kiền.
Đúng lúc này, hai nàng Hoa Lộng Ảnh, Hòa Lộng Nguyệt cũng mang thần hồn trở về xác, mở mắt nhìn Hồng Dịch.
- Các ngươi là hai đường chủ Hoa Nguyệt đường của Dao Trì phái, đồng thời cũng là hai vị tiểu thư của cự phú Ngân Châu.
Không đợi hai nữ nhân này mở miệng, Hồng Dịch nói luôn.
- Tỷ muội chúng ta giờ đã rơi vào tay ngươi, cũng như cá nằm trên thớt, mặc cho ngươi muốn làm gì thì làm. Nhưng vừa rồi chứng kiến ngươi đuổi bắt kim chu, cùng một dị vật nói chuyện, mặc dù chiếm thượng phong nhưng lại không ép buộc áp bức kẻ khác, cũng là một nhân vật chính trực. Chuyện lần này chính là do tỷ muội chúng ta tự chuốc vạ vào thân, ngươi có yêu cầu gì thì cứ nói ra.
Hòa Lộng Ảnh lúc này bình tĩnh lại, trong lòng lặng xuống, vừa rồi nàng cũng biết ít nhiều về Hồng Dịch. Người này cũng không phải là hạng người cùng hung cực ác cho nên cũng khá yên tâm.
- Tạm thời cũng không có yêu cầu gì, nhưng muội muội của ta hiện giờ thiếu người hầu hạ. Thủ hạ của tỷ muội các ngươi hẳn là có không ít nha đầu đắc lực. Ta hiện giờ cần tám người hầu có thể tin tưởng được, nhưng nếu như ngang ngược càn quấy như những nữ nhân kia thì không cần đâu.
Hồng Dịch ung dung thản nhiên nói ra yêu cầu.
- Chuyện này đơn giản, thủ hạ chúng ta vừa đủ tám nha đầu khá lanh lợi, võ công tu luyện cũng không tệ, sẽ sai người mang đến ngay.
Hoa Lộng Nguyệt vừa nghe thấy yêu cầu này, cũng cảm thấy yên tâm xuống.
- Ừ. các ngươi là hội thương nhân, ở nam phương chắc cũng có thuyền bè thông thương nơi hải ngoài. Thuyền của hội thương nhân các ngươi cũng rất cứng rắn, bên ngoài còn có gắn bánh quay sắt, không biết có thể bán cho ta một chiếc được không?
Hồng Dịch nói đến điểm mấu chốt.
Thì ra các thương nhân lớn ở Ngân Châu có mối làm ăn vô cùng rộng lớn, thương thuyền trên biển thường tới lui các nước khác, vận chuyển đồ gốm sứ, lá trà, tơ lụa gấm vọc. Đồng thời cũng đổi lấy rất nhiều hương liệu, bảo thạch, vàng bạc, các loại vật phẩm quý hiếm ở hải ngoại. Nhưng trên biển thường có sóng to gió lớn, có rất nhiều đá ngầm, cho nên thuyền phải thật kiên cố.
Thương nhân Ngân Châu bí mật mời các thợ thủ công có tay nghề cực cao trong thiên hạ về chế tạo rất nhiều thuyền bè. Trong đó kiên cố nhất chính là các loại Thiết Bì Phi Luân thuyền. Loại thuyền này bên ngoài có bao bọc giáp sắt, dưới boong tầu có gắn những bánh xe lớn bằng sắt, người chỉ cần dụng lực đạp vào thì thuyền sẽ lướt như bay trên mặt nước. Loại thương thuyền này so với thuyền hạm của thủy sư Đại Kiền thì lợi hại hơn rất nhiều.
Đây là điều mà trước đây Hồng Dịch ngẫu nhiên đọc được trong bút ký.
Hắn sắp phải tới nam phương, tiến vào hải thủy sư làm quan, tiêu diệt thủy tặc, nhất định sẽ xảy ra thủy chiến. Nếu như đội ngũ của mình dùng lại thuyền quan nhỏ bé thì rất nguy hiểm. Nếu mua được Thiết Bì Phi Luân thuyền của thương nhân Ngân Châu thì chuyện lập chiến công kia chỉ còn là một vấn đề rất nhỏ.
- Ngươi muốn mua Thiết Bì Phi Luân thuyền? Loại thuyền này chi phí chế tạo vô cùng cao. Một thuyền chứa được một trăm tám mươi người, muốn chế tạo phải tiêu hao một trăm ba mươi vạn lượng bạc, hơn một ngàn công nhân chia nhau làm các công đoạn như tạo khung thuyền, tôi luyện giáp sắt cho vỏ thuyền, quét dầu lên ván thuyền... vân vân...Từ khi bắt đầu chế tạo đến khi hạ thủy, dồn hết sức cũng phải mất bảy, tám năm. Trước mắt, trong khả năng chúng ta chỉ có thể sở hữu được hai chiếc mà thôi. Hàng năm dùng những chiếc thuyền này ra khơi, đến các đảo quốc ngoài hải ngoại như Thần Phong , Lưu Châu, Xuất Vân, Nhật Hạ, Hành Vũ, Bạch Mục, Đông Xuyên... để giao thương làm ăn. Hơn nữa loại thuyền này chế tạo rất khó khăn, tổng hội thương nhân của chúng ta không cho phép bán ra ngoài.
Hoa Lộng Ảnh vừa nghe thấy vậy liền nhíu mày.
- Hơn nữa một chiếc thuyền lớn này, xung quanh phải có đến ba sáu chiếc thuyền nhỏ đi theo hộ vệ.
Hoa Lộng Nguyệt tiếp lời.
- Chi phí cho một chiếc thuyền là một trăm ba mươi vạn lượng bạc sao?
Hồng Dịch vừa nghe liền cảm thấy thất kinh. Hắn lúc đầu còn muốn mua, nhưng bây giờ nghe xong, thầm tính toán. Chi phí chế tạo hơn trăm vạn lượng bạc, khi mua thì ít nhất cũng đến hai, ba trăm vạn lượng. Bản thân hắn hiện giờ vẻn vẹn có hơn chục vạn lượng bạc, đúng là bát tự một hữu nhất phiết (1).
- Vậy có thể thuê mướn được không? Còn nữa, các người là thương nhân, hẳn cũng có hải đồ chứ?
Hồng Dịch khoát tay, đưa ra một ý kiến khác.
Chú thích:
(1) Bát tự một hữu nhất phiết: chữ bát (八) được tạo thành từ hai nét phẩy bên phải và bên trái. Dựa theo thói quen của người đọc sách, nếu nét bên trái không được viết thì nét bên phải cũng không thể đặt xuống. Câu thành ngữ này ý muốn nói rằng sự việc không thể trông chờ, hy vọng gì được. Chu Hi, một học gia lý học thời Nam Tống từng ví chữ Bát (八) như một cánh cửa có hai cánh, sau này Bát tự trở thành một câu thành ngữ, ngầm ý là mở cửa ra.
Bát tự một hữu nhất thiết (chữ bát thiếu mất một dấu phẩy): nghĩa là không có cánh cửa. Câu đầu môi chúng ta thường nói :"Không có cửa" hay "không có đường để đi". Nếu truy xuất ra thì đều bắt nguồn từ thời xa xưa, theo sự biến đổi của lịch sử dần dần biến thành "Không có mi mục", "Không thể trông chờ, hy vọng gì cả."
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện