[Dịch] Dương Thần
Chương 9 :
Người đăng: lieu
.
"Ngươi thế nào mà hồn chạy đến đây.... "
Ngay lúc Hồng Dịch cảm thấy thần hồn của mình không trở về được thân thể, gần như sắp hồn phi phách tán, đột nhiên thấy một tiểu cô nương cả người trắng thuần khiết chạy đến, giữ lấy hồn rồi mang về thân thể của mình.
Sau đó, Hồng Dịch chỉ cảm thấy cả người thoải mái, ngồi bật mạnh dậy. Trước mặt cũng không phải tiểu cô nương trắng thuần khiết mà là một tiểu bạch hồ ly, tảng đá trên bàn bày một đĩa hoa quả, trong đĩa có để mấy thứ đồ ăn vặt, một chén trà nóng hổi.
Đôi mắt tiểu bạch hồ ly nhìn Hồng Dịch một cái.
"Ngươi vừa cứu ta?"
Hồng Dịch quay sang hỏi tiểu bạch hồ ly.
"Chít chít, chít chít."
Tiểu Bạch hồ ly gật đầu.
Hồng Dịch biết vừa rồi thần hồn của mình thoát khỏi thân thể, không trở về được thân thể, nguy hiểm cực điểm. May mà tiểu bạch hồ ly nay mang hồn của mình giữ lại. Tiểu cô nương cả người trắng thuần khiết chính là hồn của tiểu bạch hồ ly xuất xác.
"Thảo nào thế gian như biển khổ, thân thể chính là chiếc bè quý vượt biển, thần hồn thoát thể xác con người chẳng khác nào trần truồng mà nhảy xuống biển, bỗng chốc tan biến. "
Hồng Dịch cuối cùng cũng biết nguy hiểm thần hồn xuất xác.
"Chít chít, chít chít, chít chít..." Tiểu bạch hồ ly vui vẻ xoay quanh Hồng Dịch, đồng thời dùng chân chỉ vào trà bánh trên bàn.
"Đây là cái gì?"
Hồng Dịch phát hiện trên bàn là một vài loại quả vỏ cứng, một ít nước rất kỳ quái, là một loại trái cây giống như hạt đậu nhưng lớn hơn nhiều, bên ngoài trái cây bao phủ một tầng ánh sáng hồng. Mỗi trái cây lớn đều nướng qua rồi quét một lớp tiêu hồ, tách trái cây ra, bên trong là một màu vàng óng ánh, toả ra một hương vi ngọt ngào, làm cho người nhìn cảm thấy ngon miệng.
Hồng Dịch cũng chưa từng nhìn qua thứ này, không biết đây là thứ gì.
Tiểu bạch hồ ly lại kêu chít chít, hình như là để trả lời thắc mắc của Hồng Dịch, nhưng ngôn ngữ hai người bất đồng, Hồng Dịch không hiểu gì cả.
Tiểu bạch hồ ly kêu một hồi, hình như biết giải thích không thông suốt, liền xoạch xoạch chạy ra ngoài, mang một cây hương thật dài vào, đốt hương rồi cắm trên mặt đất, chỉ chốc lát, xung quanh Hồng Dịch liền có khói bay lượn lờ.
"Chít chít, chít chít."
Tiểu bạch hồ ly dùng chân trước chỉ chỉ lên đầu mình, rồi ngổi chồm hổm trên mặt đất. Đồng thời chỉ chỉ Hồng Dịch, muốn hắn bắt chước mình.
"Ý của ngươi là muốn ta lại xuất hồn khỏi xác? Chúng ta giao lưu? Nhưng..." Hồng Dịch vừa nhớ tới nguy hiểm thần hồn thoát xác lúc nãy, cảm thấy hơi do dự.
"Chít chít, chít chít." Tiểu bạch hồ ly lại dùng chân chỉ chỉ nén hương đang đốt trên mặt đất, ý tứ là có hương hỏa rồi không phải sợ.
"Được rồi." Hông Dịch ngồi xuống, nhắm mắt lại, thi triển "Bảo tháp quan tưởng pháp", đột nhiên nhất khiếu.
Oanh!
Hắn lại thấy thân thể của chính mình, thần hồn xuất xác.
"Ngươi trước đây từng tu luyện sao? Sao nhanh như vậy mà có thể thần hồn xuất khiếu?"
Hồng Dịch nghe thấy một thanh âm.
Đồng thời hắn nhìn thấy trên đỉnh đâu tiểu bạch hồ ly là một tiểu cô nương mười hai mươi ba tuổi. Toàn thân trắng thuần, y phục phiêu phiêu, khuôn mặt như tranh vẽ, vẻ đẹp tinh tế thể hiện sự thông minh trí tuệ.
"Ta tên là Hồng Dịch, cô nương tên là gì?" Hồng Dịch thấy khói hương lượn lờ bốn phía, chỉ cảm thấy cả người tựa như ngâm mình trong ôn tuyền, hoàn toàn không có cảm giác hàn lãnh giống như lần đầu thần hồn xuất xác.
"Thuần hồ chúng ta đều mang họ Đồ Sơn, ta là Đồ Sơn Tang, huynh cứ gọi ta là tiểu Tang đi. Thì ra huynh là Hồng Dịch, sau này ta gọi huynh là tiểu Dịch ca ca là được rồi." Tiểu Tang ngây thơ nói,"Cơ thể của bọn muội chưa nói được tiếng người, chỉ có thể thần hồn của huynh trò chuyện. Đây là đàn hương, có khả nằng bảo vệ thần hồn, cũng không sợ gió mang linh hồn nhỏ bé mà đánh tan đi, hương thờ cúng bên trong các chùa miếu đều là loại hương này."
"Thảo nào thần đều thích đèn nhang...." Hồng Dịch cười nói, "Tiểu Dịch ca ca....cô nương vừa gọi tiểu Dịch ca ca?"
Trong ánh mắt Hồng Dịch toát lên vẻ vui mừng, chưa từng có ai gọi hắn thân thiết đến như vậy, tuy rằng tiểu Tang chỉ là một con hồ ly, nhưng thần hồn xuất xác, cùng con người không có gì khác biết, là một tiểu cô nương khả ái.
"Huynh còn không nói cho muội biết vì sao có thể xuất khiếu nhanh như vậy? Huynh vừa mới luyện là bảo tháp quan tưởng pháp phải không? Muội tu luyện phương pháp này đủ một tháng mới có thể xuất khiếu đấy. "Tiểu Tang gãi gãi đầu nói.
"Phương pháp này cũng không có gì kỳ quái, cũng chỉ là lấy ý niệm toát ra trong đầu của một người lúc nhảy xuống từ một đỉnh núi cao, khi chưa tới mặt đất thì đã chết hay gọi là thần hồn xuất xác. Tưởng pháp tu luyện kiều này cũng như giả tưởng nhảy từ nơi cao xuống, thần hồn tự nhiên thoát xác.
Hồng Dịch tự hỏi."
" Ta vừa thấy trong đạo kinh có ghi chép rằng 'định thần, xuất xác, dạ du, nhật du, khu vật, hiển hình, phụ thể, đoạt xá, lôi kiếp, dương thần'. Phương pháp tu luyện thần hồn của đạo gia, đạo lý đơn giản, thế nhưng khó có thể nắm bắt, may mà ta là người đọc sách, có khả năng tĩnh tâm, người bình thường tâm thất thường, làm sao có khả năng tĩnh tâm được? Không định được thần cũng đừng nói là xuất xác, quả nhiên đại đạo trở nên đơn giản, tu luyện tiên thuật quả nhiên đơn giản hơn tu luyện võ học."
"Tiểu Tang, đây là thứ đồ ăn gì vây? Huynh chưa từng thấy qua trước đây? Là thức ăn của hồ ly sao?" Hồng Dịch chỉ vào hai món đồ trên mặt đất.
"Đây là củ đậu phụng, được trồng từ một loại hạt giống mà hoà thượng của Đại thiện tự mang về từ hải ngoại, còn thứ kia được nướng vừa thơm vừa mềm gọi là khoai lang. Lúc Đại thiện tự bị thiêu rụi, chúng ta mang một ít hạt giống rồi gieo trồng trong núi, hai loại cây này dễ sống, lại ăn ngon. " Tiểu Tang cười khanh khách, nói.
"Đậu phụng, khoai lang?" Hồng Dịch nhìn một chút, đưa tay với lấy, nhưng với vào khoảng không.
"Ha ha, ha ha, tiểu Dịch ca ca, huynh thật là ngốc, linh hồn không thể cầm nắm đồ vật, người cũng không thể nhìn thấy, trừ khi đến cảnh giới khu vật, mới có khả năng cầm nắm đồ vật, nhưng tiểu Dịch ca ca huynh có thể nhanh như vậy luyện xuất xác, khu vật chắc hẳn cũng rất nhanh, quả nhiên, con người là khéo léo nhất trong vạn vật, tu luyện còn nhanh hơn so với hồ ly chúng ta. "
"Tiểu Phỉ, tiểu Thù, các ngươi mau tới đây nè, tiểu Dịch ca ca cư nhiên có thể thần hồn xuất xa, có thể nói chuyện với chúng ta này." Tiểu Tang đột nhiên kêu lên.
Đúng lúc này, ở cửa xuất hiện hai tiểu bạch hồ ly, thây trong thạch thất đốt đàn hương, đều phát ra thanh âm chít chít, thân thể nằm bất động trên mặt đất, đồng thời Hồng Dịch tựu thấy hai tiểu cô nương mặc quần áo thuần trắng hiện ra.
"Đúng là vậy, như vậy thật là tốt nhe. Mỗi ngày ở trong núi, chúng ta buồn đến chết mất, đáng tiêc Nguyên Phi tỷ tỷ nói không thể ra bên ngoài được, nếu đi con người sẽ giết chúng ta mất."
"Lần trước Nguyên Phi cũng dẫn theo mấy thư sinh đến đây, nói là muốn dạy chúng ta đọc sách, viết chữ, nhưng mới nhìn thấy chúng ta đều hôn mê bất tỉnh."
"Thật chả hiểu sao, hồ ly chúng ta có gì phải sợ, những người đó vừa muốn giết gia đình chúng ta, vừa sợ hãi chúng ta. Thật là kỳ quái nha."
"Tiểu Dịch ca ca, huynh gọi là tiểu Dịch ca ca sao? Có người thật tốt, sau này chúng ta có thể cùng nhau du ngoạn, muội đã sớm muốn xuất sơn, tìm người chơi cùng."
Hai tiểu cô nương nói liên hồi, ríu rít quay quanh Hồng Dịch, khiến cho Hồng Dịch cảm thấy tiểu cô nương còn có mặt đáng yêu đến như vậy. Cũng không giống như tiểu nha hoàn trong phủ đệ Võ Ôn Hầu, tuy tuổi còn nhỏ nhưng ai ai cũng tinh ranh, đều biết luồn cúi đưa đẩy.
"Người đời nói hồ ly giả dối, nhưng không biết rằng con người gian trá giả dối hơn hồ ly gấp vạn lần." Hồng Dịch cảm thán."
"Được rồi, tình trạng tu luyện của ba muội đến đâu rồi? "
"Muội cùng tiểu Tang đều mới tu luyện đến xuất xác, tiểu Thù thì lợi hại hơn một chút, có khả năng dạ du viễn hành rồi, thế nhưng cũng chưa tới trình độ nhật du viễn hành. Cũng không thể rời xa thân thể qua. Nguyên Phi tỷ tỷ nói, nếu như bọn muội chưa luyện đến cảnh giới âm thần khu vật, thì không thể dùng phi châm phi kiếm, cũng không thể ra ngoài nữa. Những người bên ngoài núi, đều tràn ngập huyết phách, bọn muội không thể mê hoặc họ được, rất dễ bị hại." Tiểu Phỉ lắc đầu.
"Phi kiếm phi châm?" Hồng Dịch nghi hoặc hỏi.
"Đúng vậy, luyện đến khu vật cảnh giới, có khả năng khu động kiếm và châm ám sát, còn có thể khu động đá để đánh người, còn có thể bảo vệ chính mình nữa."Tiểu Tang nói.
"Vậy nếu không luyện đến cảnh giới khu vật, các muội lấy năng lực gì bảo vệ bản thân?" Hồng Dịch hỏi.
"Thần hồn trước khi luyện đến khu vật, bọn muội chỉ có thể mê hoặc người khác để tự bảo vệ mình. Nhưng nếu gặp phải người có thân thể cường tráng, ý chí kiên định không ngoan, mê hoặc bọn họ có phần khó khắn, tựa như gặp phải dạng người thông minh như Dịch ca ca, bọn muội tựu một chút cũng không mê hoặc được. Lần trước có một đám người vào núi săn bắn, trong bọn họ có mấy người thân thể đặc biệt cường tráng, linh hồn muội từ xa nhìn thấy, khí huyết bọn hò sung mãn giống như hoả thiêu, nên không dám đến gần. Bọn muội ẩn nấu rất kĩ, bọn họ cũng không tìm thấy được."
Trong ba nữ tử, tiểu Thù hình như thành thục hơn, nói cũng rõ ràng mạch lạc.
"Hả? Yêu mỵ mê hoặc con người, người đầu tiên trong lòng bất chính, dẫn đến thân thể suy yếu, huyết khí bất vượng. "Hồng Dịch nhớ tới vài thứ có ghi chép trong thảo đường bút ký.
Yêu mỵ mê hoặc ngưòi, thứ nhất là muốn nói con người trong lòng bất chính, nghi thần nghi quỷ, thần hồn sẽ suy yếu. Thứ hai là thân thể suy yếu, huyết khí bất vượng. Thừa cơ mà len lỏi vào, như người sắp chết, luôn luôn thấy yêu ma quỷ quái.
Đạo lý này, Hồng Dịch cũng biết qua.
"Thảo nào thuyết thần quỷ có nói,bất đắng đại nhã chi đường, thì ra bên trong lại có nhiều điều cấm kỵ đến vậy." Hồng Dịch nghe những chuyện này, nhận thức về tiên đạo tu luyện thần hồn càng thêm sâu sắc.
"Tiên đạo tu luyện thần hồn cũng rất nhiều hạn chế, khó có thể nắm bắt, hơn quá nguy hiểm, thảo nào trên thế gian cũng không lưu hành, chỉ có võ học là thịnh hành."
Thì ra tu luyện thần hồn, thứ nhất là phải tĩnh tâm, định thần, bài trừ tất cả tạp niệm, sau đó có thể thông qua quá quan tưởng pháp tìm cách xuất xác. Trước hết tĩnh tâm, định thần, bài trừ tất cả tạp niệm, điều kiện như vậy không phải người bình thường có thể làm được.
Cho dù có thể làm được, có thể xuất xác đi chăng nữa, những cũng như người không biết bơi từ thuyền nhảy xuống biển lớn, lập tức gặp tai ương.
Hồng Dịch đoán rằng, rất nhiểu tu luyện giả, trong thời gian tu luyện, lúc xuất khiếu rất có thể bị hồn phi phách tán.
Hơn nữa cho dù có thể xuất khiếu, nhưng không có năng lực tự bảo vệ chính mình, mãi cho đến lúc khu vật, từ từ mới có khả năng tự bảo vệ chính mình, so với võ công quyền cước còn kém hơn. Quyền cước luyện trong hai tháng là có thể đánh bại một hai người.
"Thảo nào trong Đạo kinh, lúc ghi lại phương pháp quan tưởng cũng không nói một chút gì về đàn hương, thì ra ẩn chứa ý độc ác, muốn người tu luyện tìm lấy cái chết."
Hồng Dịch phỏng đoán một số phương pháp tu luyện ghi trong Đạo kinh còn tệ hại hơn, thậm chí còn quá độc ác.
Đạo kinh là do vương triều Đại Kiền thu thập điển tịch trong thiên hạ biên soạn lại, vương triều đại Kiền cũng không muốn con người tu luyện tiên thuật, như vậy sẽ phà huỷ sự thống trị của vương triều.
"Nói như vậy, trong Võ kinh cũng có thể có nhiều sự tình không được nhắc tới. Nhưng theo ta nghĩ, Võ kinh cùng Đạo kinh hẳn là có hai phiên bản, trong thư khố hoàng gia là một phiên bản, mà lưu truyền trong nhân gian lại là một phiên bản khác. Hơn nữa, hoàng đế vương triều Đại Kiền cứ như cũ thì không thích hợp, vì vậy mới hạ lệnh thiêu huỷ sách trong nhân gian."
Hồng Dịch đọc sách không phải là đọc một cách cứng nhắc, mà là người đọc sách biết nghiên ngẫm, thấu đáo tư tưởng gửi gắm trong sách, những điều trải qua trong sách, làm sao có thể viết lên một cuốn sách, những tâm tính, tình cảm gưỉ gắm trong cuốn sách, nắm bắt tất cả tinh hoa ghi lại trong một cuốn sách, tâm linh dường như hoà hợp giao lưu cùng với tác giả.
Hiện giờ hắn thoáng tự hỏi, cũng hiểu rõ phần nào, Võ kinh, đạo kinh của vương triều đại kiền, hai bộ sách này tuy rằng bác đại tinh thâm, nhưng trong đó cũng có nhiều chỗ không hợp lý, thậm chí nhiều chỗ dụ dỗ người ta đến cái chết.
"Thảo nào, trong võ kinh cảnh giới cao nhất chỉ tới võ thánh, không có ai thăng tiên."
Nghĩ thông suốt vấn đề, trong lòng Hồng Dịch sáng tỏ.
"Tiểu Tang, tiểu Thù, tiểu Phỉ, các muội là thuần hồ tốc, các muội đánh giá cách tu luyện của Đạo kinh thế nào?" Hồng Dịch đột nhiên hỏi.
"Đúng a, thời gian bắt đầu cũng giống như vậy, nhưng có mầy người lớn tuổi tẩu hoả nhập ma mà chết, về sau Bạch tiên sinh một lần đến đây, nói bộ Đạo kinh này có vấn đề. Nên nhờ Đồ lão chỉ điểm." Tiểu Thù trả lời.
"Bạch tiên sinh? Bạch tiên sinh là ai?"
Hồng Dịch lần đầu tiên nghe thấy Bạch tiên sinh.
"Bạch tiên sinh là Bạch Tử Nhạc, rất có danh tiếng, la một trong bát đại yêu tiên trong thiên hạ."
"Thiên hạ bát đại yêu tiên là cái gì?" Hồng Dịch hỏi.
"Là tám vị lợi hại nhất bên ngoài không tính đến nhân loại. Nhưng muội cũng không biết, lần trước nghe trộm Bạch tiên sinh nói chuyện với Nguyên Phi tỷ tỷ." Tiểu Thù lắc đầu nói.
"Ấy, hương sắp tàn, tiểu Dịch ca ca về xác đi, bằng không sẽ không chịu nổi đâu. Khi nào thần hồn cường đại, tiểu Dịch ca ca có thể cùng bọn muội ra ngoài du ngoạn, sau này tiểu Dịch ca ca, huynh có thể vào bên trong thành trấn, mua cho bọn muội vài thứ để chơi có được không a, muội rất muốn vào trong trấn đi khắp nơi đấy. "
Tam hồ nhất nhân thần hồn trở lại xác.
Hồng Dịch mở mắt, trước mắt cũng không có gì, chỉ có ba con tiểu bạch hồ ly nhìn hắn, trong mắt nhấp nháy, ba nữ tiêu cô nương vừa nói chuyện phảng phất như một giấc mộng.
"Chít chít, chít chít."
Ba tiêu bạch hồ ly kêu lên, mang đĩa đá có mấy loại quả vỏ cững trên bàn đưa đến trước mặt Hồng Dịch.
Hồng Dịch tách một củ đậu phộng, quả nhiên giòn tan. Bóc khoai lang, một hương vị ngọt ngào tràn trong miệng, hắn trước đây chưa từng ăn thứ nào ngon như vậy.
Uống một ngụm trà nòng hổi, Hồng Dịch nhìn ba tiểu hồ lý, nhớ tới lúc xuất hồn chính là ba tiểu nữ hài, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Tình cảm ấm áp như vậy, tại Hầu phủ nhân tình nóng lạnh tựa đao kiếm cũng không thể có được.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện