[Dịch] Dương Thần
Chương 3 : /u>/b>/font>
Người đăng: lieu
.
“Giấy tùng trúc hiên tuyết? Thứ giấy này phải tra qua mười công đoạn mới chế tạo ra, một trăm trương cũng phải tới hai mươi lượng bạc, tương đương với tiền tiêu nửa năm của ta. Nghiên mực tử thạch cũng là hàngthượng phẩm, chất đá nhẵn nhụi trơn bóng, có một cỗ khí ấm áp, mùa đông mài mực cũng không kết băng. Mực xạ hương, đúng là loại tùng yên thượng đẳng pha lẫn kim bạc, xa hương, rồi đánh đều lên tạo thành mực. Khi viết cảm thấy lưu sướng không gì sánh được, hơn nữa còn có mùi thơm ngát khiên cho tinh thần vô cùng phấn chấn. Bút cũng là loại bút tốt, là lông hồ tinh khiết. Giá trị của một bộ văn phòng tứ bảo ít nhất cũng phải mấy trăm lượng. Thủ thuật của tiểu Lý quốc công Cảnh Vũ Hành đúng là chuyên gia, nghe đồn người này chiêu hiền đãi sĩ, hay giúp đỡ người khác, bình thường cứu tế cho những người đọc sách, danh tiếng tại Ngọc kinh thành rất tốt. Nhưng ta thấy ý chí người này không nhỏ…”
Hồng Dịch trên lưng vác một bao vải, đi bộ ra ngoại thành ngọc kinh, hướng đến đường lên tây sơn.
Hắn dự đinh tham gia khoa cử, chẳng muốn ở lại Hầu phủ để bị khinh bỉ, dưt khoát đến tây sơn một hồi, lại có thể trông nom phần mộ của mẫu thân.
Phần mộ của mẫu thân Hồng Dịch ở ngay tây sơn, nằm lẻ loi trơ trọi nơi này, thân phận mẫu thân hắn, khi chết không được vào từ đường Hồng gia.
Tây sơn là một toà núi lớn ở bên ngoài Ngọc kinh thành, phương viên gần trăm dặm, tuy không tính là hung vĩ nhưng rừng cây rậm rạpk địa hình phục tạp, rất nhiều đỉnh núi, có nhiếu song suối, cũng có nhiều sơn lâm loạn thạch.
Trong núi có nhiều loại sài lang dã thú, mùa đông hang nắm, đều có vài vương công quỷ tộc rủ nhau vào trong núi đi săn.
Đi trên đường, Hồng Dịch vừa nhớ văn phòng tứ bảo mà tiểu Lý quốc công ngày hôm qua tặng mình, trong lòng suy đoán.
Trời tối dần, cũng là lúc Hồng Dịch tới chân núi tây sơn, quét dọn phần mộ mẫu thân một lúc, thắp nén nhang, sau đó đên ở nhờ trong một toà miếu nho nhỏ cách không xa chân núi.
Thu Nguyệt tự là một phật tự rách nát, trong miếu chỉ có một lão hoà thượng bình thường trông coi, Hồng Dịch hang năm đều ở đây trông coi phần mộ cho mẫu thân, đúng là một nơi thanh tịnh.
Đưa cho lão hoà thượng một ít tiền đèn nhang, ăn xong một chén nấm trắng, rồi nằm xuống nghỉ ngơi một lát, đến khi lên đèn, đốt chậu than, chuẩn bị đọc sách đêm.
Gió bắc gào thét, thổi vào, bốn bức tường rung lên răng rắc. Phía sau ngôi miếu, cỏ dại, cây cối bị gió thổi cuộn lên, khung cảnh bao phủ một mảnh thê lương.
“Ngôi miếu này năm nay rách nát hơn so với năm trước a. Nhưng vương triều đại kiền không quá coi trọng chùa miếu, chỉ trùng tu sửa chữa các đạo quán. Cũng khó trách.” Hồng Dịch nhìn ngôi miếu rách nát thê lương này mà trong long cảm khái, nhưng so với cảm giác bị khinh bỉ coi thường trong Hầu phủ thì khoan khoai hơn nhiều lắm, tâm trạng thư sướng.
“Mẫu thân, nếu người trên trời có linh thiêng, phù hộ con năm nay trúng khoa cử, vì danh phận của người.”
Nhãn thần nhìn chằm chằm đĩa đèn dầu, Hồng Dịch lặng yên cầu khấn.
Ầm!
Hoa đèn tuôn ra một đoá hoa nhi.
Ô ô ô! Ô ô ô!
Xa xa từ trong núi sâu truyền đến vài tiếng tru thê lương, tựa như lang như hồ , gió đêm gào rít tựa như có tiếng cú kêu.
Thâm sơn, cổ tự, Bắc phong, lang hồ tiếu, tất cả đều tạo thành tràng cảnh khiến người khác cảm thấy kinh khủng.
Thế nhưng trong long Hồng Dịch không có gì sợ hãi, nhất là hắn tự cho rằng mình chưa bao giờ làm việc gì trái với lương tâm, nhớ lại bút ký quỷ hồ đã đọc, trong tâm người đọc sách chỉ cần cương chính, không sợ hãi thì quỷ mị âm linh không cách nào tiến đến gần được.
Bó chặt quần áo, Hồng Dịch mở cửa phòng, đi tới phía sau ngôi miếu.
“Hả? Là cái gì vậy nhỉ?”
Hồng Dịch vừa đến phía sau ngôi miếu, liền phát hiện cách khoảng chừng vài dặm trong sơn cốc xa xa kia, có những ngọn lửa xanh lơ lửng trong không trung vô cùng quỷ dị.
“Loại ma trơi này là do hài cốt của con người phát ra, ở bãi tha mã bình thưòng cũng có thể nhìn thấy, cũng không có cái gì là kì quái.” Đối mặt với ma trời trôi nổi bập bềnh, Hồng Dịch cười cười, lẩm bầm.
Đột nhiên, một tiếng kêu thê lương từ trong sơn cốc xa xa truyền tới, một bóngđen từ trong đám lửa ma trơi bay lên, kẻ khác liên tưởng đến lão yêu quái xuất hiên ban đêm, hút linh hồn con người. Nếu có người nhìn thấy cảnh này thì đã dựng hết lông tóc lên rồi. Thế nhưng Hồng Dịch nghe thanh âm thì biết đó chỉ là tiếng gió ban đêm thổi trong núi. Đột nhiên lúc đó hắn thi hứng dân trào, cao giọng niệm:
“Bách niên lão hào thành mộc mị.
Tiếu thanh bích hỏa sào trung khởi.”
“Thiếu niên, ngươi tuổi không lớn, nhưng lại là một con người tao nhã. Tiếu thanh bích hoả sào trung khởi….”
Đột nhiên một thanh âm thanh thuý ngọt ngào từ phía sau truyền tới.
Hồng Dịch cả kinh biết đây không phải chuyện đùa. Toàn thân xuất mồ hôi lạnh. Vội vàng xoay người, liền thấy trong phòng của mình, dưới ánh đèn, một thiếu nữ mặc cung trang màu hồng phấn, nàng duyên dáng yêu kiều, thướt tha, nàng chừng trên dưới hai mươi tuổi, diễm lệ xinh đẹp không thể tả bằng lời, nhìn qua khiến kẻ khác thở gấp không thôi.
Mỹ nhân dưới ánh đèn, đúng là một khung cảnh tuyệt mỹ.
Thế nhưng Hồng Dịch căn bản không có tâm tư ngắm mỹ nhân. Suy nghĩ một chút, thâm sơn cổ tự, đột nhiên vô duyên vô cứ xuất hiện một nữ nhân, là quỷ hay là yêu đây.
“Cô nương là quỷ hay yêu ?”
Hồng Dịch nhéo nhéo ngón tay mình, trấn định tâm thần.
“Ý, sao cậu biết là quỷ hay yêu?”
Nữ tử đột nhiên xuất hiện này cười khanh khách nhìn Hồng Dịch.
“Rất đơn giản, y phục của cô nương mỏng manh, nơi núi sâu lạnh giá, người bình thường căn bản không có khả năng chịu được. Thứ hai, trong phương viên mười dặm không có nhà cửa nào cả, cô nương một thân là nữ tử thế nào giữa đêm khuya lại xuất hiện tại cổ tự” Hồng Dịch nói, đột nhiên dưới chân có cảm giác tê dại.
“Không sai, ta là quỷ.” Nữ tử đột nhiên biến sắc, ngữ khí trở nên lạnh lẽo, hắng giọng, làm ra vẻ tuỳ thời đều có thể xông lên ăn thịt kẻ đứng đối diện kia.
“Ta kiếp này tự thấy không có làm việc gì hổ thẹn với lương tâm, đến cổ tự này đọc sách cũng là để trong nom phần mộ của mẫu thân, nếu như ngươi là nữ quỷ phong lưu, muốn tìm thư sinh phong lưu một đêm, ta cho ngươi biết, ngươi tìm nhầm người rồi. Hồng Dịch ta đọc sách từ lúc nhỏ, tuy rằng cũng chưa thể tính là chính trực thông minh, nhưng đạo lý tiết tháo vẫn còn nắm được. Ngươi mau đi đi.”
Hai ngón tay Hồng Dịch làm một thủ thế, cố lấy nhãn thần hung hăng quay đầu lại nhìn.
“Ta cũng không phải là đạo sĩ có đạo pháp diệt thần trừ quỷ, trên tay cũng không có sức mạnh gì, không có võ công, trói gà không chặt. Đánh quỷ chỉ có thể bằng chính khí thịnh.. Không thể tỏ ra yếu đuối, chỉ cần tỏ ra yếu đuối, đối phương sẽ nhân cơ hội xâm hại. Ý niệm trong đầu phải cương chính kiên định.”
Hồng Dịch hung hăng nhìn nữ nhân dưới ánh đèn, trong long tự động viên mình, giữ vững niềm tin.
Đối phó với yêu quỷ, Hồng Dịch tin tưởng rằng trước tiên phải giữ khí thịnh.
“Hi hi, hi hi. Thiếu niên, cậu thật thú vị.”
Đột nhiên, nữ tử bật cười hi hi , vẫy vẫy tay:
“Ta vừa rồi chỉ đùa cậu một chút thôi, ta không phải là quỷ, quỷ đứng dưới ánh đèn thì không có bóng, cậu biết nhiều hẳn cảm giác trên người ta tràn đầy khí huyết, như vậy sao là quỷ được? Nếu quỷ có khí huyết như vậy cũng không gọi là quỷ, mà trong đạo gia goi là dương thần thiên tiên.”
“Hả?”
Hồng Dịch nghe nữ tử này nói, ngẩng đầu nhìn bong hình xinh đẹp dưới ánh đèn, quả nhiên nữ tử này có cái bong.
Do dự một chút, Hồng Dịch cất bước vào trong phòng.
Quả nhiên, hắn có thể cảm giác được nữ tử này trong lúc nói chuyện có phảng phất toả ra hương thơm, rõ ràng là người sống.
“Ừ, cô nương không phải loại yêu quỷ. Yêu quỷ đều là những ý niệm vô hình trong đầu biến thành, cho dù là công lực thâm hậu, có khả năng biến hoá, nhưng cũng là một khối lạnh như băng, không có cảm giác huyết nhục. Cô nương không phải là yêu quỷ, nhưng cũng không phải người thường, chắc là kiếm tiên hiệp khách ẩn cư nơi thâm sơn.”
Hồng Dịch lấy tay day day mi tâm của mình.
“A? Cậu có lý giải rất tốt với các loại yêu quỷ, người đọc sách không nói loạn thần, cậu cũng không phải là một người đọc sách thôngthường.” Nữ tử nhìn Hồng Dịch, ánh mắt có một tia nghi ngờ.
“Chỉ biết đọc sách cũng vô dụng, tại hạ đọc sách để hiểu đại nghĩa, sáng tỏ, biết yêu quỷ, thông suốt bản thân. Đây mới là cái gốc.”
Đã biết đối phương không phải là loại yêu quỷ, tâm tư Hồng Dịch trấn định, linh hoạt trở lại.
“Hi hi, ta ngày hôm nay đến tây sơn là đến thăm người thân, không ngờ lại gặp một thiếu niên thú vị như cậu.” Hồng y nữ tử lẩm bẩm:
“Người đọc sách, ừ, không sai không sai, họ hàng của ta cũng có tiểu hài tử thích đọc sách, muốn mời cậu đến làm lão sư giảng bài cho nó, không biết ý cậu ra sao, tiền lương mỗi tháng là mười hai lượng vàng.”
“Một tháng mười hai lượng vàng? ” Hồng Dịch thất kinh. Vương triều Đại Kiền một lượng vàng đổi mười lăm lượng bạc, mười hai lượng vàng một tháng tương đương một trăm năm mươi lượng bạc, đúng là một khoản tiền kếch xù mà.
Hồng Dịch ở Hầu phủ, tiền tiêu hang tháng chỉ có bốn lượng bạc. Đừng xem thường chỉ là bốn lượng, một lượng bạc đổi một nghìn văn tiền, mà một văn tiền có thể mua được một cái bánh nướng to. Một lượng bạc cũng đủ cho một gia đình nghèo ba người sinh hoạt trong một tháng.
Giống như Cảnh Vũ Hành vì một bài thơ mà tặng Hồng Dịch văn phòng tứ bảo trị giá mấy trăm lượng khiến cho nữ nhân phú quý Hầu môn Hồng Tuyết Kiều kinh ngạc.
“Cậu không tin sao? Ta có thể đặt trước tiền cọc.” Nữ tử cười cười nói, tay đặt lên bàn một chút.
Leng keng, leng keng, một loạt kim tệ hình bánh bột ngô màu vàng lấp lánh trên mặt bàn.
Hồng Dịch liếc mắt đã nhận ra, đây chính là tiền tệ mà vương triều chế tạo ra, hình dạng giống bánh bột ngô, trong dân gian thường gọi là Kim bính, còn phía quan lại thì gọi là kim tệ. Hai lượng đúc thành một bánh.
“Tỉ lệ vàng như vậy, trông không giống vàng thông thường, chỉ có tiền tệ trong hoàng cung mới được như vậy.” Hồng Dịch nhìn đám kim tệ này, trong long sửng sốt, thì ra màu sắc của kim tệ này có màu đỏ.
Bảy mươi phần trăm vàng là màu xanh nhạt, tám mươi phần trăm vàng là màu vàng, chin mươi phần trăm vàng là màu tím, mà một trăm phần trăm vàng thì có màu đỏ.
Câu cửa miệng người ta thường nói “Người vô thập toàn, không có người nào là toàn vẹn cả.” Ý tứ câu nói này là vàng thau một trăm phần trăm căn bản không có trên thế giới này.
Nhưng trong giới đạo sĩ luyện đan có thể nung ra loại vàng có sắc hồng này, làm dược kim, đạo sĩ luyện chì nung thuỷ ngân, đây là một phần dược tài của luyện kim đan.
Loại vàng tinh khiết này, lại đúc thành tiền, chỉ có hoàng cung mới có. Thông thường chỉ có hoàng hậu hoàng đế ban thưởng cho văn võ đại thần hoặc là cung tần , phi tần.
“Nữ nhân này nhìn có vẻ thần bí, kỳ thực tâm tư không đủ, chỉ một chút đã bọc lộ ra thân phận, người trong hoàng cung, cung nữ lại đêm hôm khuya khoắt ra tây sơn làm gì?” Hồng Dịch trong lòngchợt loé lên nghi vấn nói:
“Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo, cô nương muốn mời thầy dạy đọc sách lại đưa ra một tháng mười hai lượng vàng, có thể thấy được học sinh cũng không phải đơn giản mà dạy được. Cô nương thu hồi tiền lại đi, cứ để một thời gian xem xét ra sao đã.”
Tuy rằng rất muốn cầm lấy tiền, nhưng sự tình hôm nay rất kỳ quái, Hồng Dịch phải cẩn thận: “Không tham nữ sắc, không tham tiền tài, yêu ma quỷ quái gì cũng không thể làm hại ta.”
“Điều đó là nhất định rồi, hiện giờ tìm một thầy dạy học thật nan giải a, khó có thể tìm được một người đọc sách thông minh hiểu biết, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng không sợ ma quỷ, thật là khó có được.” Nữ tử lẩm nhẩm nói, rồi đứng dậy.
“Đi luôn bây giờ à?” Hồng Dịch nhẫn thần trừng lên một chút.
“Đương nhiên” Nữ tử cười hì hì, “Chỗ đó cách nơi nay sáu mươi lý, bằng vào đôi chân công tử thì đi đếm sang cũng không tới nơi, ta mang công tử đi. ”
“Nam nữ thụ thụ bất thân, hơn nữa trễ thế này, cô nương ngày mai đến đây đi.”Hồng Dịch ra sức từ chồi, đêm khuya ở thâm sơn cổ miếu, đột nhiên theo một nữ nhân thần bí ra ngoài,khẳng định là hoạ chữ không phải phúc.
“Hừng đông ta phải đi về rồi, cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, chả ai thấy đâu.” Nữ tử ngẩng đầu nhìn sắc trời, mi vũ có một tia uy nghiêm khó giải thích, đột nhiên vươn tay nắm lấy tay Hồng Dịch, cả người nhảy lên vọt ra ngoài sân ngôi miếu.
Bước nhảy này tựa như súc địa thành thốn, vượt qua khoảng cách hai mươi bộ, Hồng Dịch chỉ cảm thấy dường như đang cưỡi mây đạp gió mà đi.
“Súc địa thuật?”
“Cái gì mà súc địa thuật? Chỉ là bộ pháp Túng viên đề thân mà thôi.”
Bên tai gió thổi vù vù, còn có thanh âm của nữ tử, Hồng Dịch chỉ nhìn gốc cây đại thụ dần cách xa, bản thân mình tựa như cánh diều bay lên, gió tạt vào tai, vào mồm, đến mắt cũng không mở ra nổi.
“Nữ nhân này chạy còn nhanh hơn cả ngựa.” Hông Dịch đơn giản chỉ nhắm mắt lại.
Khoảng chừng ba nén hương tàn, Hồng Dịch đột nhiên cảm thấy mình dừng lại,mở mắt, trước mắt là một sơn cốc đen kịt, trong sơn cốc mơ hồ có ánh lửa.
“Cái gì vậy?”
Hồng Dịch thấy được một cảnh mà cả đời này khó quên được.
Trong sơn cốc đốt một đống lửa trại lớn, ngồi vây quanh lửa trại là hơn mươi con hồ ly lông trắng như tuyết.
Những con hồ ly này, ngồi chồm hổm như người, đặc biệt là chúng đang càm sách vở, phát ra những âm thanh cổ quái, hình như đang đọc, thật giống như thanh âm của tiểu hài tử đang đọc sách.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện