[Dịch] Dược Mã Hoàng Hà [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Chương 4 : Rồi một ngày sông dời núi đổi (phần 1)

Người đăng: 有希長門

.
Phía trước Hoàng Hà tiểu hiên có một ngôi đình nhỏ, đoạn giữa của Hoán Hoa Khê chảy qua dưới đình. Có một người đang ngồi khoanh chân trong đình, mặt hướng ra phía sông, giống như đang đả tọa vận khí. ... Nhưng người này không bao giờ còn có thể đả tọa vận khí được nữa. Bởi vì đốt sống thứ bảy sau lưng hắn đã bị người ta dùng một kiếm xuyên thủng, kiếm còn chưa rút ra hết, người đã chết. Người này không phải ai khác mà chính là Đường Đại! Tứ Xuyên đất thục, Đường môn Đường Đại! Đường Đại bị ám sát. Bị đối phương từ phía sau lưng, dùng kiếm đâm trúng yếu huyệt mà chết, Đường Đại không ngờ lại chết trong đình viện tại Hoàng Hà tiểu hiên, trong nội viện Kiếm lư nhà họ Tiêu Hoán Hoa, Cẩm Giang Thành Đô. Tiêu Thu Thủy chỉ cảm thấy một luồng máu nóng xộc thẳng lên, lời của Đường Đại như còn vang bên tai. “Tiêu đại hiệp, giờ ngài có đuổi tôi cũng không đi nữa, tôi với con trai ngài đã là bằng hữu rồi. Vì bằng hữu mà chịu hai đao, tuyệt không chối từ, ngay từ cổ đã như vậy rồi.” Vậy mà Đường Đại đã chết. Tiêu Thu Thủy lòng đau như cắt, gầm lên một tiếng, lao tới đoạt lấy kiếm của một kiếm thủ Hổ tổ, gia nhập chiến đoàn! Trong đình viện, Đặng Ngọc Hàm mặt trắng bệch như giấy, kiếm xuất như gió. Nam Hải kiếm pháp trước nay luôn cay độc, phần lớn đệ tử Nam Hải đều có thể lực không tốt. Đặng Ngọc Hàm vừa xuất kiếm vừa sở dốc, nhưng tuyệt không phải vì thể lực không đủ mà là đang cực kỳ phẫn hận! Đối thủ của Đặng Ngọc Hàm là một người áo đen, mặt che mạng đen. Cho dù kiếm pháp của Đặng Ngọc Hàm có cay độc thế nào, tàn độc thế nào cũng không thể làm bị thương người kia. Người áo đen tránh trái, né phải, tiến ngang, lùi dọc, giống như cánh bướm bay lượn giữa kiếm của Đặng Ngọc Hàm. Do vậy trong tám kiếm thủ đóng tại Hoàng Hà tiểu hiên, một người chạy đi thông báo với Tiêu Tây Lâu, bảy người còn lại đều rút kiếm bao vây lấy người kia. Tiêu Thu Thủy vừa tới, tiện tay đoạt lấy một thanh kiếm, nhất thời kiếm khí đại thịnh! Tiêu Thu Thủy xuất kiếm, đâm thẳng tới một nhát, khí thế không gì cản nổi! Người áo đen kia không kịp đề phòng, giật mình hoảng hốt, vụt nghiêng người sang bên, tư thế vô cùng cuốn hút, giống như đang bay múa, tuy vậy mạng đen che mặt vẫn bị một kiếm của Tiêu Thu Thủy hất lên! Tấm mạng bay lên, Tiêu Thu Thủy, Đặng Ngọc Hàm đều sững người. Mạng che mặt bị hất mở, dây buộc tóc cũng bị cắt đứt, mái tóc dài mềm mại đổ xuống như một dòng thác đen, dưới ánh sao, đôi mắt cô gái đen trắng phân mình, dưới ánh trăng, dung mạo cô gái như hoa như ngọc. Cô gái đang phẫn nộ, chính vì phẫn nộ mà khuôn mặt còn chút non nớt của cô mang theo một luồng sát ý ngoan độc. Chính trong một thoáng chốc đó, Tiêu Thủ Thủy chợt cảm thấy tay trái bỏng rát, đã trúng phải một mũi phi tiêu! Tiêu Thu Thủy bừng giận, đầu óc vụt tỉnh táo lại, trong lòng thầm hô: “Tiêu Thu Thủy ơi là Tiêu Thu Thủy, ngươi vừa thấy một cô gái dung mạo xinh đẹp một chút là đã thất thần như vậy, thử hỏi làm sao có thể thấy Thái Sơn đổ xuống mà không biến sắc, làm sao có thể đảm đương đại sự võ lâm đây!” Lúc này Đặng Ngọc Hàm đã giao đấu với cô gái, trong bóng tối, thân pháp nàng ta cực nhanh, võ công tuyệt không dưới Tiêu phu nhân, dung mạo tuyệt thế cũng đã không còn thấy rõ được nữa. Đột nhiên, trường kiếm Đặng Ngọc Hàm bỗng “xoảng” một tiếng, rơi xuống đất, ba mũi phi hoàng thạch vừa đánh bay kiếm hắn! Hải Nam kiếm phái thành danh nhờ khoái kiếm, nhưng cô gái này không ngờ lại có thể dùng ám khí bắn trúng thân kiếm đang phóng nhanh tới, nhãn quang, thủ pháp, tốc độ dùng ám khí tuyệt không kém gì Đường Đại. Tiêu Thu Thủy lại lập tức xông tới, không hề có chút sợ hãi! Khi Tiêu Thu Thủy xông tới, với thân thủ của cô gái kia, có ít nhất là ba cơ hội có thể phóng ám khí giết chết hắn. Nhưng khi Tiêu Thu Thủy tới gần, ánh trăng lạnh lẽo hắt nghiêng lên mặt, cô gái kia nhận ra hắn, hắn chính là người đã hất mở mạng che mặt của nàng. Nàng sinh ra trong một gia đình thế tộc cổ xưa, từ rất sớm đã theo huynh đệ tỷ muội ra ngoài hảnh tẩu giang hồ. Trong tâm hồn ngây thơ của nàng lúc nhỏ, từng được nghe kể rất nhiều cậu chuyện, lại càng nghe qua khi những thiếu nữ xinh đẹp xuất giá, nến hồng chiếu hoa dung, phòng kín khóa gió xuân, người chồng dịu dàng dùng chiếc móc câu vàng tinh xảo, khẽ nâng tua vải phượng quan che phủ khuôn mặt vợ yêu. ... Câu chuyện sau đó như thế nào, nàng cũng không biết nữa, nhưng câu chuyện vẫn rất động lòng người, mà nay, nam tử xa lạ, lỗ mãng, mạnh mẽ đó lại dưới ánh trăng, dùng một thanh trường kiếm, hất mở mạng che mặt của nàng. Cô gái trong lòng chấn động, hơi chần chừ không xuất thủ. Thoáng chần chừ đó chỉ kéo dài trong nháy mắt, nhưng một nháy mắt đó đã khiến nàng bỏ lỡ ba cơ hội tuyệt vời để ra tay, Tiêu Thu thủy đã lao tới gần. Ám khí chỉ có thể đánh xa, không thể dùng đánh gần, Tiêu Thu Thủy một khi áp sát, ám khí của cô gái liền vô hiệu. Tiêu Thu Thủy đánh ra một quyền! Cô gái khẽ cong hai tay! Võ công của cô gái lại kém xa ám khí của nàng, thủ pháp tuy xảo diệu nhưng do vội vã phản ứng, không kịp chống đỡ sức mạnh của Tiêu Thu Thủy nên nhất thời hay tay tê dại. Tiêu Thu Thủy dùng cánh tay còn lại đánh ra một chưởng! Vốn cánh tay này đã trúng một mũi phi tiêu của cô gái, Tiêu Thu Thủy chỉ muốn dùng nó để đòi lại chút công đạo. Tiêu Thu Thủy đánh tới một chưởng, cô gái liền không tránh né được nữa. Chưởng này của Tiêu Thu Thủy mang theo thù hận, Đường Đại không chỉ là trưởng bối của hắn, mà còn là bằng hữu của hắn. Không ai được phép giết bằng hữu của Tiêu Thu Thủy. Kẻ nào giết bằng hữu của Tiêu Thu Thủy, Tiêu Thu Thủy sẽ liều mạng với kẻ ấy. Ngày đó Vô Hình, tay sai của Thiết oản thần ma Phó Thiên Nghĩa, giết Đường Nhu, Tiêu Thu Thủy cũng liều mạng với Phó Thiên Nghĩa, hợp sức với Tả Khâu Siêu Nhiên, Đặng Ngọc Hàm, kết liễu lão tại Cửu long bôn giang! Một chưởng toàn lực của Tiêu Thu Thủy đánh ra, mắt thấy sắp sửa đánh trúng đối phương, trong đầu lại chợt chấn động. Hắn ngửi thấy một mùi u hương nhàn nhạt, tựa mùi hoa quế, như có như không. Lúc này, Tiêu Thu Thủy lại đối mặt với cô gái. Đôi mắt nàng ta trắng bạch phân minh, như núi sâu, như nước mát. Cái mũi trắng nõn của nàng ta uốn lên một hình cung mỹ lệ. Đôi môi hơi nhếch lên, cố chấp kiên cường của nàng ta, không còn chút huyết sắc. Tiêu Thu Thủy giật mình, không phải bởi vì cô gái ấy xinh đẹp, mà vì cô gái này giống như cực kỳ quen thuộc với hắn, chỉ cách nhau trong gang tấc, mà cũng như chưa từng gặp mặt, xa tận chân trời. Cô gái này đúng là một thiếu nữ, mặc dù chuyện đó chẳng có gì là quan trong cả, nhưng ở sâu trong lòng Tiêu Thu Thủy lại giống như vang lên tiếng tiêu giữa đêm vắng, từ trên lầu cao truyền xuống, vô cùng bi thương. Tiêu Thu Thủy thở dài chán nản, vụt thu chưởng về. Cũng có thể vì cô ta là phụ nữ, Tiêu Thu Thủy không muốn đánh một chưởng vào ngực nàng ta. Cho dù hắn muốn cô gái này phải chết, hắn cũng không muốn hủy hoại danh tiết nàng ta. Mặc dù hắn cũng không biết, cô ta cũng vì hắn mà bỏ lỡ ba cơ hội hạ sát thủ. Tiêu Thu Thủy tuyệt không phải loại quân tử giữ kẽ, lại càng không phải cao nhân thánh hiền không gần nữ sắc, hắn cùng mấy người anh em Tả Khâu Siêu Nhiên, Khang Kiếp Sinh, Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố, Đặng Ngọc Hàm cũng thường xuyên nói chuyện về con gái. Nói về chuyện con gái thích cười, nói về chuyện con gái thích làm nũng, nói về chuyện con gái lắm mồm lắm chuyện, nói về chuyện con gái vô lý khó chiều. Sau đó bọn hắn liền vỗ ngực, uống rượu, khoe khoang mình là nam tử hán! Mặc dù bọn hắn chưa từng có một người con gái nào thuộc về mình. Tiêu Thu Thủy không đánh xuống chưởng này, không chỉ bởi vì thương hương tiếc ngọc, mà càng quan trọng hơn, cô gái này là một cô gái, còn Tiêu Thu Thủy là một nam tử hán đường đường chính chính. Tiêu Thu Thủy không hạ sát thủ, cô gái kia lại bỗng hạ sát thủ! Sắc mặt cô gái trắng bệch, không còn một chút máu. Đến bản thân cô ta cũng không ngờ rằng mình lại để cho Tiêu Thu Thủy xông tới gần, còn bản thân thì cam tâm tình nguyện bỏ lỡ ba cơ hội, ba cơ hội ra đòn sát thủ. Mà chính vì cô gái ý thức được chuyện đó, hiểu được chuyện đó cho nên trong lòng càng tức giận chính mình, mắt thấy Tiêu Thu Thủy đánh ra một chưởng liền lập tức hạ sát thủ! Cô ta không trực tiếp ra đòn mà vung hai tay lên, trái phải bốn ngọn ngũ lăng phiêu chia làm hai đường bắn ra, nửa đường xoay chuyển, không ngờ lại bắn vào sau lưng Tiêu Thu Thủy! Loại phi tiêu này vừa nhanh vừa mạnh, hơn nữa còn không mang theo nửa tiếng gió, Tiêu Thu Thủy căn bản không hề biết, mà dù có biết cũng chưa chắc đã có thể tránh nổi. Nhưng lúc này, Tiêu Thu Thủy lại thu chưởng lùi về sau, bước lùi này cũng ngang với lao thẳng vào bốn mũi ngũ lăng phiêu! Lần này, đến cả cô gái cũng phải kinh hô! Cô ta cũng không thể tưởng tượng được Tiêu Thu Thủy lại thu chưởng, trong khoảnh khắc, cô gái mặc dù cảm kích nhưng không có cách nào thu hồi ám khí đã bắn ra! Một người khác cũng kêu lên kinh hãi là Đặng Ngọc Hàm, hắn chỉ kịp bắt lấy hai mũi ngũ lăng phiêu, cả hai lòng bàn tay đều đẫm máu, nhưng vẫn còn hai mũi, mắt thấy đã sắp sửa cắm vào lưng Tiêu Thu Thủy! Đặng Ngọc Hàm ra tay toàn lực bắt phi tiêu thế mà tay còn đầy máu, bị phi tiêu bắn trúng sau lưng, Tiêu Thu Thủy còn có cơ hội cứu chữa nữa sao? Đúng lúc đó, ánh tiêu vụt tắt. Phi tiêu đã biến mất, biến mất trong tay một người. Hai bàn tay như sắt thép của một người như sắt thép. Hai mũi ngũ lăng phiêu có thể khiến hai chưởng Đặng Ngọc Hàm đổ máu, rơi vào tay người này lại giống như đá chìm xuống biển. Người này chính là Chu Hiệp Vũ. Thiết y, thiết thủ, thiết kiểm, thiết la võng, Chu Hiệp Vũ! - Chu thúc thúc! Đặng Ngọc Hàm mừng rỡ hô lên. Tiêu Thu Thủy giật mình, quay đầu lại chỉ thấy tại trường đã lại có thêm một người nữa... Tiêu Tây Lâu. Tiêu Thu Thủy không dám tưởng tượng cơn thịnh nộ của cha... Tự trách mình vì mỹ sắc mà làm hỏng việc, thiếu chút nữa thì bỏ lại tính mạng! Nhưng có vẻ Tiêu Tây Tây tuy đau thương nhưng không hề nổi giận. Chỉ nghe Tiêu Tây Lâu hỏi: - Đường đại hiệp chết như thế nào? Đặng Ngọc Hàm sắc mặt trắng bệch, Tiêu Tây Lâu sai hắn hộ pháp cho Đường Đại, Đường Đại lại mất mạng: - Là ả ta giết! Cô gái giật mình, ánh mắt từ giận giữ biến thành kinh ngạc, rồi sang mê mang. Tiêu Tây Lâu liếc nhìn cô gái một cái, lại hỏi: - Rút cuộc là mọi chuyện thế nào? Đặng Ngọc Hàm đáp: - Khi cháu hộ tống Đường đại hiệp tới trước cửa Hoàng Hà tiểu hiên, Đường đại hiệp đã tỉnh lại. Tuy hắn trúng độc rất nặng nhưng thần trí vẫn cực kỳ tỉnh táo, liền bảo cháu ở trong Kiếm lư Tiêu gia rất an toàn, một mình chữa độc là được, lại bảo cháu không cần lo lắng. - Đường đại hiệp tự uống mấy viên thuốc xong liền ngồi xuống nhắm mắt điều tức. Cháu ở bên cạnh hộ pháp, trong đầu thì nghĩ, Kiếm lư Hoán Hoa, tường đồng vách sắt, kẻ nào có thể xông vào được?... Không ngờ đúng lúc đó, một kẻ mặc áo đen phóng tới, đâm thẳng một kiếm vào trước mặt. Tiêu Thu Thủy nghe tới người đó, trong lòng cũng chấn động, lúc hắn đi qua hành lang, không phải cũng bị đâm thẳng một kiếm vào mặt sao?! Tính toán thời gian, kẻ đó đâm Tiêu Thu Thủy một kiếm xong liền tới ám sát Đặng Ngọc Hàm. Chỉ nghe Đặng Ngọc Hàm nói tiếp: - Kẻ đó kiếm pháp tuy cao nhưng giống như đang hốt hoảng tránh né, kiếm tuy nhanh nhưng tư thế rối loạn, đến tùy đột ngột nhưng bố cục không chu toàn, vì thế cháu vẫn đỡ được nhát kiếm ấy. - Bọn cháu giao thủ hai chiêu, hắn chiếm trước chủ động, nắm được thượng phong nhưng ba kiếm không thành liền lập tức bỏ chạy. Cháu vội vã đuổi theo, chưa được vài bước liền sực nhớ ra Đường đại hiệp đang trị độc, không được để có người quấy nhiễu nên lập tức quay về, không ngờ lại thấy ả áo đen này đang đứng cạnh Đường đại hiệp, còn Đường đại hiệp thì đã trúng ám toán mất mạng, cháu thấy... Chính là ả ta đã hại chết Đường đại hiệp! Trong ánh mắt anh liệt của cô gái có bảy phần lãnh đạm, liếc nhìn Đặng Ngọc Hàm một cái. Tiêu Tây Lâu hỏi: - Khi vị cô nương này giao đấu với cậu có dùng tới kiếm không? Đặng Ngọc Hàm ngẩn người: - Không có. Tiêu Tây Lâu nói: - Trên người vị cô nương này không có kiếm, ai cũng có thể thấy, Đường đại hiệp lại chết dưới kiếm. Đặng Ngọc Hàm vẫn hậm hực nói: - Cho dù không phải thủ phạm thì cũng có thể là đồng mưu. Một giọng nói còn lạnh hơn thép vang lên, từ từ từng chữ một: - Tuyệt đối không thể là đồng mưu. Người nói không ngờ lại là Thiết y, thiết thủ, thiết diện, thiết la võng Chu Hiệp Vũ. Chỉ nghe ông ta nói như chém đinh chặt sắt: - Bởi vì cô ta là Đường Phương, em ruột Đường Đại, cao thủ mĩ lệ nhất thế hệ thanh niên của Đường môn. Đường Phương, Đường Phương Đường Phương là đệ tử thanh niên hành tung phiêu hốt nhất, mỹ lệ nhất của Đường môn đất Thục. Hóa ra Đường Phương là nữ. Cô ấy chính là Đường Phương. Chủ Hiệp Vũ chậm rãi giơ tay lên, thả lỏng ngón tay. Leng keng hai tiếng, hai mũi ngũ lăng phiêu rơi xuống, dưới ánh trăng sáp lấp lóe ánh ạc. Trên thân một mũi phi tiêu có khắc một chữ “Đường” nho nhỏ, trên mũi còn lại khác một chữ “Phương”. Chu Hiệp Vũ nói: - Loại Tử mẫu hồi hồn phiêu, phóng ra trước mặt, bắn trúng sau lưng người khác này, ngoài đệ tử Đường môn ra, không ai có thể sử dụng được. Tiêu Thủ Thủy bỗng cảm thấy thật kinh hiểm, thật nhẹ nhõm, thật vui mừng. Từ lúc hắn bắt đầu đối địch với cô gái này, hắn đã phải chịu gánh nặng rất lớn, thậm chí ra tay rất điên cuồng. Đến bay giờ biết cô ta chính là Đường Phương, Đường Đại đương nhiên không phải do cô giết, Tiêu Thu Thủy như bỏ được tảng đá đề nặng trong lòng, rất là nhẹ nhõm. Mặt khắc lại cảm thấy may mắn là mình không hạ sát thủ, vì thế cũng cảm thấy rất kinh hiểm. Còn về vui mừng, bản thân hắn cũng không nghĩ ra được nguyên do. Hắn thực sự rất vui mừng, chính bản thân lại không biết là vì cái gì.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang