[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ
Chương 2 : Giáng Chức Thành Nô
.
Trong Vũ Bị các, Diệp Húc ngẩng đầu nhìn bảo khố Diệp gia, đây là lần đầu tiên gã tới nơi này.
Thứ đầu tiên đập vào mắt gã là tấm gương đồng hình bầu dục cao hơn một trượng, xung quanh có khắc hoa văn long phượng, tản phát khí tức trầm trọng cổ xưa, hiển nhiên tấm gương này đã tồn tại nhiều năm và không phải là vật phàm. Phía dưới gương đồng là một con ếch to làm bằng đồng xanh, tứ chi giang ra, miệng mở rộng ngậm chặt tấm gương đồng này.
Diệp Húc từng được nghe các đệ tử khác trong tộc nói về tấm gương đồng kỳ quái trước mặt, nghe nói đây là một kiện vu bảo thần kỳ tên Thông Tâm thần kính, người đứng phía trước có thể thấy rõ nguyên thần, câu thông thiên đạo.
Một lão giả tóc trắng ngồi ngay ngắn trước Thông Tâm thần kính, nhắm mắt ngưng thần, trên đỉnh đầu có một luồng khí lưu màu đen lượn lờ, thoạt nhìn rất giống như đám mây đen khoảng ba thước, bên trong còn có một lá cờ màu đen bay qua bay lại, mặt cờ lay động bay phất phới.
Lão giả này mắt ưng lông mi trắng, toàn thân tản phát khí tức khủng khiếp ép gã gần như không thể thở nổi!
Diệp Húc nghĩ thầm:
- Người này chính là Vu Sĩ trông coi Vũ Bị các, Hôi Ưng Diệp Phan? Nghe nói lão vốn là Vu Sĩ ma đạo nổi tiếng Liễu Châu, nguyên thần là một con ưng khổng lồ màu xám tro. Người này lòng dạ độc ác, không ít người táng mạng trên tay lão, sau bị phủ chủ thuyết phục tiến vào Diệp Phủ, chịu trách nhiệm bồi dưỡng tân Vu Sĩ cho Diệp gia.
Lão giả Diệp Phan kia phát hiện có người đi vào, hơi nhướng mắt lên, há mồm hút luồng khí đen trên đỉnh đầu vào trong bụng, sau đó vươn bàn tay khô gầy như củi nhẹ nhàng thu lấy lá cờ đen. Cờ đen đón gió nhanh chóng biến thành một cây cờ cao hơn người, mặt cờ đen nhánh toát vẻ u ám quái dị.
Diệp Phan chống cờ đứng dậy, thấy Diệp Húc tuổi không lớn lắm không khỏi kinh ngạc, âm trầm nói:
- Tuổi còn trẻ mà có thể luyện đến cảnh giới tiên thiên, coi như là một nhân tài. Tiểu tử, mau mau đứng trước gương, đừng có lộn xộn đấy, để thần kính chiếu rọi nguyên thần.
Diệp Húc khom người thi lễ, đi tới trước tấm gương đồng to lớn. Nhìn vào trong gương lại thấy mặt gương không sáng lắm, ngược lại còn có những hạt bụi nhỏ màu xanh như một cơn mưa đang rớt xuống, không thể thấy được hình ảnh gì. Gã còn đang kinh ngạc thì lão giả Diệp Phan kia đột nhiên rút một thanh đao nhọn, lướt nhanh qua ngay ngực gã một cái, máu tươi nhất thời phun ra. Diệp Húc vừa sợ vừa giận, chưa kịp có phản ứng gì lại thấy Diệp Phan lay động lá cờ lớn màu đen, miệng quát to một tiếng, những giọt máu tươi trong lòng bàn tay lão nhất thời bay lên chìm vào trong lá cờ đen. Lá cờ đen này vừa được máu của Diệp Húc tưới lên liền tỏa hắc vụ cuồn cuộn, đột nhiên hóa thành một cái đầu lâu lớn khoảng một xích, phun một luồng khói màu đen vào trong gương đồng. Diệp Phan lại quát một tiếng, năm ngón tay trái biến hóa liên tục kết xuất ra hơn trăm đạo đại thủ ấn.
- Nguyên thần hiển hóa, câu thông chư thiên, khai!
Diệp Húc giờ mới biết Diệp Phan không có ác ý, chẳng qua lúc mở Thông Tâm thần kính cần phải dùng máu tươi của gã làm vật dẫn, có như vậy mới làm nguyên thần hiển hóa, câu thông chư thiên được. Gã vội vàng nhìn vào trong gương đồng. Những hạt bụi màu xanh trong tấm gương đồng dần biến mất, mặt kính từ từ sáng lên, những hình ảnh mơ hồ trong kính trở nên rõ ràng.
Âm thanh âm trầm của Diệp Phan từ bên cạnh truyền đến:
- Tiểu tử, sau khi nguyên thần hiển hóa xong, ngươi phải lập tức dụng tâm nhận thức, câu thông thiên đạo. Nếu như có thể nhận được sự cho phép của mười phương ma đạo, thiên đạo sẽ ban thưởng một tòa ngọc lâu. Ngọc lâu bao quát vạn tượng, bao gồm cả tâm pháp tu luyện và vu pháp của Vu Sĩ! Nhận được ngọc lâu mới trở thành Vu Sĩ ma đạo!
Diệp Húc có tìm hiểu trước những điều về Vu Sĩ, nên không lạ lẫm là mấy những gì Diệp Phan đang nói
Điều kiện tất yếu trở thành Vu Sĩ chính là lấy nguyên thần câu thông chư thiên, nhận được sự đồng ý của thiên đạo. Còn thiên đạo là gì? Thiên đạo chính là pháp tắc trong thiên địa, vạn vật trong thế gian luôn nằm trong khuôn khổ pháp tắc thiên địa, từ xưa đến nay còn chưa có người nào thoát được khuôn khổ đó. Câu thông chư thiên? Nói thẳng ra đây là việc cường giả võ đạo dùng nguyên thần câu thông chư thiên, nhận được một phần truyền thừa của pháp tắc thiên địa, truyền thừa này bao gồm cả tâm pháp và vu pháp. Tâm pháp có thể tăng tu vi Vu Sĩ lên, vu pháp là chiêu thức tấn công của Vu Sĩ.
Bảo vật cửu thiên ban thưởng gọi là tháp, còn phần thưởng của thập địa lại gọi là lâu. Những Vu Sĩ đạt được bảo tháp là nhờ chánh đạo truyền thừa, còn Vu Sĩ lấy được ngọc lâu là ma đạo truyền thừa.
Bảo tháp, ngọc lâu chư thiên ban thưởng xuống chia làm cửu phẩm tứ giai ba mươi sáu cấp bậc. Tỷ như bảo tháp: bảo tháp càng có nhiều tầng thì phẩm cấp càng cao, tâm pháp bên trong càng tốt. Trong đó, cửu tầng tương ứng với cửu phẩm, và có bốn loại màu sắc khác nhau: vàng (hoàng), xanh (thanh), đen (hắc), trắng (bạch): Màu vàng đứng đầu, màu xanh thứ hai, màu đen thứ ba, màu trắng là thấp nhất. Bảo tháp hoàng kim lung linh chín tầng có phẩm cấp tốt nhất, chính là vô thượng chí bảo, chỉ cần tu luyện vu pháp trong tháp là có thể thông thần, đạt được thành tựu to lớn.
Bảo tháp tám tầng gọi là bát phẩm, cứ theo đó suy xuống. Bảo tháp một tầng được gọi là nhất phẩm, là phẩm cấp thấp nhất, tâm pháp bên trong tệ hại không thể nói, Vu Sĩ tu luyện tâm pháp như vậy thuộc hàng hạ hạ phẩm, nếu như lại là Bạch ngọc tháp một tầng hay bạch ngọc lâu một tầng thì lại càng "lợi hại hơn", chính là hạ hạ phẩm hạ hạ cấp. Với việc tu luyện tâm pháp hạ phẩm, dù ngươi có pháp lực thì cũng chỉ hơn võ học thế gian một bậc.
Trong chốc lát, toàn bộ hạt bụi màu xanh mặt ngoài Thông Tâm thần kính hoàn toàn biến mất. Diệp Phan cười nói:
- Rốt cuộc cũng xuất hiện. Tiểu tử, nhìn cho cẩn thận, đây là nguyên thần của ngươi!
Diệp Húc kinh ngạc không thôi, vội vàng nhìn lại, chỉ thấy trong kính xuất hiện một người thiếu niên thanh tú mặc áo lam, đúng là ảnh của gã. Đột nhiên, hình ảnh trong kính nổ tung ầm ầm, thân thể nhanh chóng tan rã phân giải thành hàng tỉ hạt bụi sáng trải rộng cả mặt kính, từng viên từng viên chớp sáng giống như hàng tỉ ngôi sao trên bầu trời đêm. Những hạt bụi sáng này như được một lực lượng vô hình dãn dắt, dần ngưng tụ lại tạo thành một đại thụ cổ xưa, cành lá xum xuê, tán cây trải rộng che cả bầu trời. Cũng không biết đại thụ này đã sinh trưởng bao nhiêu vạn năm, cổ xưa đến mức đầy tang thương, từ trên đỉnh cây tản phát ra vạn đạo ánh sáng, ngàn sợi khí lành trút xuống bên dưới!
Nguyên thần ngủ say rốt cuộc thức tỉnh.
Ngay lúc này, Diệp Húc dường như cảm giác được có một vật gì đó bên trong cơ thể mình đang tỉnh dậy từ giấc ngủ say, gã vui mừng khó nói thành lời được:
- Phủ chủ đời thứ nhất Diệp gia lúc hoán tỉnh nguyên thần lại đã từng nói 'thấy kính thấy rõ bản tính, hôm nay mới biết ta là ta'! Lúc trước ta còn không hiểu những lời này, nhưng bây giờ ta đã hiểu rồi, lão nhân gia nói như vậy có nghĩa là nhờ Thông Tâm thần kính mà nguyên thần mới tỉnh giấc, mới biết được nguyên thần mình có hình dáng như thế nào!
Đột nhiên, gã cảm thấy được khi nguyên thần tỉnh giấc, dường như trong đan điền mình xuất hiện thêm thứ gì đó. Diệp Húc vội vàng nhìn vào đan điền, chỉ thấy khắp đan điền được Thương Minh chân khí dồi dào như biển mây bao phủ, mà ở giữa vùng biển mây ấy có một tòa ngọc lâu màu trắng tỏa hàng vạn đạo ánh sáng lơ lửng ở giữa, chiếu rõ cả vùng biển mây. Tòa ngọc lâu này chỉ có một tầng, không thể biết nó được làm từ chất liệu gì: tựa như vàng mà không phải, cũng không phải là ngọc, quanh có bốn góc, đỉnh góc có khắc đầu rồng đang ngậm ngọc châu, thân lâu có mhững hoa văn cổ quái: vân vụ trôi nổi, long xà bay nhảy.
Diệp Húc vô cùng kinh ngạc:
- Ta còn chưa câu thông chư thiên, được sự đồng ý của thiên đạo, nhưng sao đan điền lại có một tòa ngọc lâu? Chẳng lẽ tòa ngọc lâu màu trắng này luôn ở trong cơ thể ta nhưng trước giờ ta không phát hiện, bây giờ nguyên thần hoán tỉnh nên mới hiển lộ ra sao?
Diệp Phan ở bên cạnh cũng khiếp sợ không thôi, lão ta trông coi Vũ Bị các mấy chục năm, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy nguyên thần của một người lại là một đại thụ kỳ quái!
- Nguyên thần của ta là một con ưng màu xám tro khổng lồ, nguyên thần của lão cáo già Diệp Tư Đạo là yêu thú dị chủng thượng cổ Mãng Cổ Chu Cáp, nguyên thần những người khác trong phủ cũng là yêu thú, nhưng sao nguyên thần tiểu tử này lại cổ quái đến như vậy? Bây giờ phải xem thử tiểu tử ngươi có nhận được ma đạo truyền thừa, trở thành Vu Sĩ không đã...Được rồi, tiểu tử này rốt cuộc cũng được thiên đạo thừa nhận rồi!
Diệp Phan cảm thấy vui mừng, khi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy có một cột ánh sáng nhạt từ trên trời rọi thẳng xuống Diệp Húc, loáng thoáng nhìn thấy trong cột ánh sáng nhạt ấy có một tòa thất tinh hàn ngọc lâu, đây chính là dấu hiệu Diệp Húc đã được thiên đạo thừa nhận, chuẩn bị ban thưởng ngọc lâu. Nhưng cột ánh sáng ẩn chứa thất tinh hàn ngọc lâu vừa mới chiếu xuống đỉnh đầu, Diệp Húc hoảng sợ phát hiện tòa ngọc lâu màu trắng trong đan điền mình đột nhiên dao động dữ dội, tựa như rất tức giận với tòa thất tinh hàn ngọc lâu kia, một cổ lực lượng chí cực từ trong tòa ngọc lâu màu trắng đột nhiên bộc phát. Thất tinh hàn ngọc lâu phảng phất gặp phải lực lượng vô cùng kinh khủng, một tiếng nổ ầm vang lên, cả tòa ngọc lâu bảy tầng đã bị chấn thành bụi phấn. Lực lượng mạnh đến nỗi tạo thành sóng kình quét ngang ra, cả Vũ Bị các gần như bị phá hủy hoàn toàn.
Diệp Húc ở ngay trung tâm vụ nổ, mặc dù gã có tiên thiên cương khí bảo vệ nhưng sức nổ thật quá mạnh, một cường giả võ đạo tiên thiên không thể ngăn cản được. Người thiếu niên này tuy bị vụ nổ chấn ngất, nhưng vẫn buồn bực tự hỏi một câu:
- Chuyện gì vậy....
Diệp Phan cũng bị sóng kình chấn bay, lão vừa chạm chân xuống đất thì đột nhiên có bốn bóng ảnh xuất hiện, đám người phủ chủ Diệp Tư Đạo đã vào trong Vũ Bị các. Thấy Vũ Bị các hỗn độn, dù Diệp Tư Đạo là người thâm sâu, nhưng vẫn không kiềm nén nổi sự tức giận trong lòng, quát khẽ:
- Diệp Phan, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Diệp Phan thật sự không hiểu chuyện gì, lão chậm rãi lắc đầu:
- Không biết, dường như có người không muốn thấy Diệp gia ta hưng thịnh nên âm thầm xuất thủ, đánh nát tòa ngọc lâu thiên đạo ban cho tiểu tử này. Đáng tiếc, thanh quang hàn ngọc lâu bảy tầng cứ thế bị phá hủy...
- Thanh quang hàn ngọc lâu, bảy tầng...
Diệp Tư Đạo hoảng sợ. Số tầng của ngọc lâu thể hiện tư chất và thành tựu tương lai của Vu Sĩ, ngọc lâu càng có nhiều tầng càng nói rõ thành tựu chủ nhân nó trong tương lai càng lớn. Hắn là đệ nhất cao thủ thành Liễu Châu, nhưng cũng chỉ đạt được ngọc lâu ba tầng mà thôi, Diệp Húc có thể nhận được thanh quang hàn ngọc lâu bảy tầng cho thấy thành tựu trong tương lai là vô hạn, quả nhiên là kỳ tài ngút trời!
Nhưng lúc này ngọc lâu lại cứ thế bị hủy, Diệp Tư Đạo cảm thấy đau lòng không thôi, nói với Diệp Phan:
- Ngọc lâu bị phá hủy, vậy Thiếu Bảo nó...
Diệp Phan kiểm tra một lúc, thở dài:
- Phế rồi, kinh mạch của nó bị đứt đoạn, mặc dù thương thế có khỏi thì cũng là phế nhân...
- Có thể chữa khỏi không?
Diệp Phan lắc đầu, nói:
- Không thể, trừ khi có Thiên Hương Tục Mệnh đan, nhưng đây là linh đan diệu dược chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Lúc trước ta xông pha ở ngoài, từng nghe nói phủ Lương Vương ở Thanh Châu có một viên, được Lương Vương coi trọng như tánh mạng.
Diệp Tư Đạo ngơ ngác một hồi, nói:
- Lần này Vũ Bị các bị hủy là do Thiếu Bảo gây nên, nhưng nó là đệ tử tôn thất, chuyện này không truy cứu nữa. Ta phạt nó thành nô, tỉnh lại rồi thì cho đến chuồng ngựa làm việc.
Lão giả mặc áo bào xám Diệp Tư Nhiên không nhịn được nói:
- Phủ chủ, xử trí như vậy sợ rằng quá nặng?
Diệp Tư Đạo lắc đầu, nói:
- Lần khảo nghiệm thất bại này đối với nó không phải là chuyện tốt. Nếu như nó bất khuất trùng tu tiên thiên được, lúc đó ta tất nhiên hủy bỏ thân phận mã nô, nhưng nếu như nó không gượng dậy nổi thì Diệp gia cũng không cần đệ tử như vậy!
Ánh mắt hắn dần trở nên bén nhọn, quay đầu nói với người trung niên mặc áo bào tím:
- Tư Triết, mấy người các ngươi điều tra rõ ràng xem thử rốt cuộc là ai âm thầm ra tay với Diệp gia chúng ta? Nếu như tra được, lập tức diệt cả nhà hắn! Ở Liễu Châu này còn có người dám tấn công Diệp gia? Thật không biết chữ chết viết thế nào!
Nói xong, hắn liền phất tay áo rời đi. Những người cao tầng khác của Diệp gia nhìn nhau, thầm than một tiếng rồi lần lượt rời khỏi Vũ Bị các.
Người thần bí ra tay đánh nát thanh quang hàn ngọc lâu bảy tầng, hủy đi thiên tài xuất sắc nhất của Diệp gia, có thể nói phủ chủ Diệp Tư Đạo vô cùng tức giận!
Diệp Than thầm than một tiếng, ánh mắt nhìn Diệp Húc mang theo chút thương hại:
- Trùng tu tiên thiên? Dễ vậy sao? Kinh mạch đứt đoạn, tu vi bị phế, Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo sợ rằng xong rồi...
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện