[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 3 : Đan Điền Dị Biến

Người đăng: 

- Thiếu gia, người đã tỉnh? Diệp Húc giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng, nhất thời có một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai. Gã miễn cưỡng mở mắt ra, thấy mình không biết từ lúc nào đã về nơi ở, một mùi thuốc nồng nặc gay mũi tràn ngập khắp phòng. Một khuôn mặt thanh tú xuất hiện trước mắt, tay đang cầm chén thuốc, niềm vui mừng từ trong nội tâm hiện rõ trên mặt. Cô gái này là nha hoàn của gã, tên Tô Kiều Kiều, tuổi xấp xỉ với gã. Cha mẹ gã qua đời sớm chỉ để lại một lão bộc tên Tô Phúc, lão bộc này rất tốt với gã nhưng vì tuổi già sức yếu nên đã mất từ nhiều năm trước. Điều làm Tô Phúc lo lắng nhất trước khi chết là không có ai chăm sóc Diệp Húc, lão bèn dẫn Tô Kiều Kiều vào trong Diệp phủ, lệnh nàng phải hầu hạ săn sóc cuộc sống hàng ngày cho Diệp Húc. Tuy Tô Kiều Kiều tuổi nhỏ nhưng vì lanh lợi, ôn nhu dễ mến nên chiếu cố Diệp Húc rất cẩn thận, giúp gã có thể chuyên tu tập luyện võ đạo. Diệp Húc miễn cưỡng đứng dậy, cảm thấy tứ chi bách hải đau đớn như muốn nứt vỡ ra. Điều này làm gã không khỏi nhíu mày, thử vận chuyển Thương Minh Luyện thể quyết, nhưng vừa khởi động thì một cơn đau kịch liệt từ toàn thân truyền đến, đau đến nỗi gã phải kêu lên thất thanh, lòng nhất thời nguội lạnh. Đan điền gã bây giờ trống rỗng, Thương Minh chân khí khổ tu bảy năm trước đã không cánh bay mất. Không những như thế, vụ nổ ở Vũ Bị các đã làm kinh mạch toàn thân gã bị phá hủy thành từng khúc, gần như không thể chữa trị! - Ta...ta...đã là... Diệp Húc đau đớn, lẩm bẩm nói: - Phế nhân... Tô Kiều Kiều vội để chén thuốc xuống, dìu gã ngồi xuống nệm lại, oán giận nói: - Thiếu gia, đại phu nói thân thể người còn yếu, tốt nhất nên nằm nghỉ một lát... Diệp Húc trầm mặc chốc lát, lúc sau cười khổ nói: - Thân thể quá yếu? Không ngờ cũng có ngày ta yếu đến như vậy... Gã tu luyện Thương Minh Luyện Thể quyết, tố chất thân thể gần như mạnh mẽ ngang với Vu Sĩ, nhưng không ngờ vụ nổ tại Vũ Bị các lại làm gã bị thương nặng đến mức thân thể còn không bằng người bình thường.\ - Kiều Kiều, ta ngủ bao lâu rồi? - Bốn ngày rồi ạ. - Ngủ mê man đến bốn ngày sao... Diệp Húc lại cười khổ, lắc lắc đầu rồi nói: - Ta không thông qua được khảo nghiệm Vu Sĩ, bên phủ xử trí như thế nào? Tô Kiều Kiều hơi biến sắc, đôi môi nhỏ khẽ cắn lại, không nói gì nữa. Tâm trạng Diệp Húc bỗng xuống hẳn đi, trước khi hôn mê gã còn nhớ mang mang là vụ nổ đã gần phá hủy Vũ Bị các hoàn toàn, giới cao tầng Diệp Phủ nhất định sẽ xử phạt và chỉ sợ án phạt rất nặng. - Kiều Kiều, muội cứ nói đi, một chút trở ngại này ta còn chịu được! Tô Kiều Kiều chần chừ trong chốc lát, nhỏ giọng nói: - Phủ chủ nói Vũ Bị các bị hủy là do thiếu gia người, đợi đến lúc thiếu gia tỉnh lại, phạt thiếu gia đến chuồng ngựa là mã nô. Tâm trạng Diệp Húc càng lúc càng tệ hơn. Tu vi gã bị phế, bây giờ lại nghe tin thân phận đệ tử tôn thất bị mất, giáng xuống làm mã nô, quả thật là chuyện buồn cùng lúc ập tới. Nhưng dù sao gã cũng là một cường giả tập luyện vũ đạo, tu vi đạt tới tiên thiên, tâm tình từ lâu đã được trui luyện trở nên cứng cỏi, qua một lúc bình tâm bèn quên đi mọi sầu muộn trong lòng, tâm tình dần bình tĩnh lại. Gã nhìn khắp phòng một chút, mỉm cười nói: - Trong nhà chỉ có một mình muội sao? Mấy người Tử Quyên đâu? Mấy người Tử Quyên là các nha hoàn Diệp Phủ ban cho Diệp Húc, từ trước tới nay luôn đi theo Diệp Húc nịnh nót lấy lòng, lúc này không thấy mấy người nha hoàn này nên Diệp Húc cảm thấy hơi là lạ. - Mấy người Tử Quyên, Phượng Trúc vừa nghe thiếu gia mất hết võ công, bị giáng làm mã nô thì liền vội vàng thu dọn đồ đạc cả đêm, hơn nữa còn lấy theo rất nhiều ngân lượng. Mấy người họ nói rằng sẽ hầu hạ các thiếu gia khác, còn nói thiếu gia người đã xong rồi... - Được rồi, không cần nói nữa. Diệp Húc trầm mặc một lát. Từ trước tới nay gã chuyên tâm tập võ không để ý đến Kiều Kiều luôn ở bên mình, lúc này chúng bạn xa lánh chỉ còn nàng ở bên cạnh, giờ nhớ lại chuyện cũ nên cảm thấy hơi xấu hổ. Gã mỉm cười nói: - Kiều Kiều, cảm ơn muội... Bên cạnh một người đàn ông không thiếu phụ nữ có phúc cùng hưởng, nhưng lại thiếu những tri âm có nạn cùng chịu, sau hoạn nạn mới biết được người phụ nữ một mực bên cạnh ủng hộ mình chính là người trân quý nhất. Những người khác coi Diệp Trúc như ôn thần, chỉ có Tô Kiều Kiều vẫn như trước xem trọng hầu hạ mình ăn uống cẩn thận, chỉ điều này thôi đã hơn vô số hương thơm cỏ lạ trên thế gian, làm gã phải khắc cốt ghi tâm trọn đời không quên! Tô Kiều Kiều hơi mất tự nhiên, tay chân cũng luống cuống cả lên, gương mặt cô nàng đỏ bừng lên, e thẹn nói: - Thiếu gia, đừng làm như vậy, nô tỳ xấu hổ... - Kiều Kiều, sau này muội không cần gọi mình là nô tỳ nữa. Bây giờ ta đã là mã nô, thận phận không hơn muội chút nào cả. Không đợi Tô Kiều Kiều cự tuyệt, Diệp Húc khoanh chân ngồi trên giường bắt đầu cố gắng vận chuyển Minh Thương Luyện Thể quyết chữa trị kinh mạch. Tô Kiều Kiều thấy vậy không dám nói thêm, lặng lẽ đóng cửa phòng lui ra ngoài. Nhưng vừa vận chuyển tâm pháp thì Diệp Húc lại khẽ hét lên, đau đớn như có ngàn vạn kim châm đâm vào kinh mạch vậy, đau đớn đến mức gã không thể nào chịu nổi. Gã cắn chặt hàm răng, từng giọt từng giọt mồ hôi to như hạt đậu ở trên trán tuôn ra như suối. Gã cố gắng chịu cơn đau này, tiếp tục kiên nhẫn vận chuyển Thương Minh Luyện Thể quyết. Nửa canh giờ sau, nệm chăn dưới đầu gối bị mồ hôi gã làm ướt nhẹp, cái áo cũng dính chặt vào sau lưng, nhưng thương thế lại không tốt hơn chút nào! - Tuyệt đối không bỏ cuộc! - Bỏ cuộc cũng có nghĩa cả đời này ta phải làm mãi nô, làm một người tàn phế! - Ta muốn trùng tu tiên thiên, trở thành Vu Sĩ, lấy lại vinh quang cho ta! Suốt hai canh giờ Diệp Húc ngồi thẳng không nhúc nhích, bờ môi gã khô nứt, đây là dấu hiệu mất nước. Ngay lúc gã tuyệt vọng, đột nhiên có một luồng khí kỳ lạ từ đan điền chậm rãi chảy vào các kinh mạch bị hủy. Luồng khí kỳ lạ này hoàn toàn khác với Thương Minh chân khí bá đạo, sức sống dồi dào giống như mùa xuân, thúc đẩy vạn vật sinh trưởng. Nơi luồng khí đó đi qua kinh mạch dần được chữa trị, nhưng mà luồng khí này vô cùng nhỏ, nếu như không cẩn thận sẽ không thể cảm nhận được, tốc độ chữa trị cũng vô cùng chậm chạp. Diệp Húc vui mừng đến nỗi mãi một lúc sau mới bình tĩnh lại, lập tức dụng tâm tìm kiếm ngọn nguồn phát ra luồng khí này. Ý niệm gã truy bản trục nguyên*, tìm tòi đến đan điền mới phát hiện được một việc kỳ lạ: đan điền gã lúc này khô héo không còn vật gì ngoại trừ một tòa ngọc lâu màu trắng đang trôi lơ lửng, dường như tòa ngọc lâu này đang tọa lạc sinh trưởng ở đây. Luồng khí dồi dào sức sống khi nãy truyền tới khắp kinh mạch toàn thân xuất phát từ tòa ngọc lâu màu trắng này! Diệp Húc suy nghĩ một chút, lập tức nhớ lại những chuyện xảy ra trong Vũ Bị các, lúc ấy gã đã câu thông chư thiên được thiên đạo đồng ý ban thưởng thanh quang hàn ngọc lâu bảy tầng, nhưng lại phát hiện trong đan điền đã có một tòa ngọc lâu màu trắng. Tòa ngọc lâu thần bí này vô cùng tức giận với việc tòa hàn ngọc lâu bảy tầng kia xuất hiện, bộc phát một cỗ lực lượng kinh khủng chấn nát tòa ngọc lâu thiên đạo ban tặng. Nguyên nhân làm kinh mạch Diệp Húc vỡ vụn, tu vi mất hết, biến thành một phế nhân, thậm chí bị phạt làm mã nô cũng là vì tòa ngọc lâu màu trắng này gây nên. - Tòa ngọc lâu màu trắng một tầng này rốt cuộc là gì? Sao có thể đánh nát cả hàn ngọc lâu bảy tầng thiên đạo ban tặng? Diệp Húc cẩn thận quan sát bạch ngọc lâu, ý niệm vừa định chạm tới tòa ngọc lâu này thì đột nhiên có một cỗ lực lượng cuốn lấy đưa ý niệm của gã vào một không gian kỳ diệu. Diệp Húc bình tĩnh ngẩng đầu nhìn xung quanh, đây là một không gian hơn hơn một trượng, tuy không có đèn nhưng lại có ánh sáng chiếu rõ. Không gian nhỏ hẹp này có đất có trời, mặt đất vuông vức trời cao bao phủ, ở giữa còn có một ngọc trì** rộng ba thước vuông không có nước, bên cạnh còn một khối văn bia đứng thẳng có khắc bốn chữ "Ngọc Hoa dao trì". Ao tuy nhỏ nhưng khí thế to lớn làm người nhìn phải kinh sợ! Trên ngọc trì có một hòn đảo vô cùng nhỏ đang lơ lửng trên không, trên đảo lại có một loại thực vật kỳ dị vừa mới nẩy mầm từ đất lên, một cây non màu xanh như ngọc tỏa sức sống bừng bừng. Diệp Húc khẽ hít vào một hơi cảm thấy lồng ngực mình tràn trề sức sống, giúp các kinh mạch đang đau nhức trong người dịu đi mấy phần, không khỏi mừng rỡ: - Đây là cây gì? Sao lại có lực lượng sinh mệnh cường đại đến như vậy? Đã có cây non màu xanh này, chỉ sợ kinh mạch trong người ta qua mấy ngày nữa là có thể khỏi hẳn, thật là điều may mắn trong cái bất hạnh! Diệp Húc không tìm thấy vật gì khác ở đây, tâm niệm khẽ rời khỏi không gian bên trong ngọc lâu. Lúc này gã thấy thương thế đã tốt hơn, một đường kinh mạch vừa được luồng khí truyền từ gốc cây non kia chữa khỏi hơn một nữa, sự tự tin nhất thời quay trở về: - Có tòa ngọc lâu màu trắng một tầng này, thương thế của ta sẽ nhanh khỏi! Trước kia có thể tu thành võ đạo tiên thiên, sau này ta cũng có thể! Diệp Húc cố gắng bước xuống giường, ra khỏi phòng không thấy Kiều Kiều ở trong nhà thì không khỏi cảm thấy mất mác, đau buồn nói: - Ngay cả Kiều Kiều cũng đi sao...cũng không trách muội ấy được, sao có thể đi với một tên phế nhân không có tiền đồ như ta... Tô Kiều Kiều không ở nhà, gã chỉ có thể tự hoạt động, vừa đi được trăm bước là phải dừng lại thở hồng hộc. Không lâu sau cước bộ gã càng ngày càng vững chắc, sức sống gốc cây non trong tòa ngọc lâu màu trắng tại đan điền cung cấp càng lúc càng nhiều, kinh mạch dần dần được phục hồi lại như cũ. Diệp Húc đi lại trong Diệp phủ chốc lát, cảm thấy rất nhiều người đang dùng ánh mắt là lạ nhìn mình, hiển nhiên việc gã khảo nghiệm thất bại, không những trở thành Vu Sĩ mà còn mất hết tu vi, bị giáng chức làm nô đã truyền khắp Diệp phủ. - Trèo càng cao té càng nặng! - Trước là thiên tài giờ lại là mã nô! - Tu vi bị phế, kinh mạch đứt đoạn...còn không bằng cả người bình thường nữa, Diệp Thiếu Bảo đã xong rồi! Những lời nói này thỉnh thoảng truyền vào tai gã, Diệp Húc khẽ cau mày lại, chủ nhân những lời nói này đều là người đã từng khích lệ ca ngợi hắn, lúc trước sao không thấy họ nói như thế? Tình người ở nhân gian chính là như vậy! Khi ngươi huy hoàng thịnh vượng, những câu từ hoa lệ sẽ không ngừng vang lên bên tai, nhưng khi ngươi xuống dốc thì bọn họ càng phấn khích ném đá xuống giếng. Trong lúc bất chợt Diệp Húc đã đi tới vũ tràng Diệp gia. Lúc này là buổi trưa nên trên vũ tràng không có đệ tử Diệp gia tập võ, tất cả đang ngồi trong bóng mát nghỉ ngơi. Tâm tình Diệp Húc có chút kích động, vũ tràng Diệp gia là nơi mang lại vinh quang cho gã, cũng chính là nơi gã trở thành kỳ tài ngút trời trong hơn trăm đệ tử tôn thất. Mặc dù gã không có thân phận cao quý gì trong Diệp gia, nhưng lại trở thành ngôi sao sáng chói được chú ý nhất! Đang định bước vào vũ tràng, Diệp Húc đột nhiên dừng bước lại yên lặng đứng ở bên ngoài. Các đệ tử Diệp gia trong sân đang bàn luận chuyện của gã. - Nghe nói gì chưa? Không biết là người nào to gan lớn mất ra tay cắt đứt khảo nghiệm Vu Sĩ của thất ca, làm cho phủ chủ giận tím mặt ra lệnh cưỡng chế lùng bắt tất cả Vu Sĩ trong thành. Nếu như phát hiện người nào làm, lập tức giết cả nhà! - Lão thất thật đáng thương, vất cả lắm mới tu luyện đến cảnh giới võ đạo tiên thiên chuẩn bị tiến lên Vu Sĩ, nhưng kết quả lại là biến thành phế nhân. - Đúng vậy đấy, thật đáng thương. Nghe nói kinh mạch thất ca bị vỡ vụn, tu vi hoàn toàn biến mất, hơn nữa còn bị phủ chủ giáng chức thành nô. - Quá đáng thương... Đột nhiên Diệp Phong ở đằng sau mở miệng nói, cười cười: - Mấy người các ngươi thật quá giả mù sa mưa*** đấy, chứ không phải sau khi lão thất biến thành phế nhân các ngươi lại rất cao hứng sao? Còn ở đây giả bộ thương cảm? Con bà nó, giả dối vừa thôi! Sắc mặt Diệp Húc tái nhợt khi nhìn thấy từng người từng huynh đệ gã lúc trước dần dần xé toang khuôn mặt thương tiếc ngụy trang kia, bọn họ cười to nói: - Vẫn là lục ca ngay thẳng nhất, đúng là một hán tử thật thụ! Đúng vậy, trước kia lão thất tạo áp lực quá lớn cho ta, xuất sắc đến mức làm ta gần như không thể thở nổi! Lúc này y biến thành phế nhân ngược lại làm ta thở phào nhẹ nhõm, thật sảng khoái đấy! Diệp Húc nghe được những người huynh đệ cười nói: - Lúc trước y ở đây thì các trưởng bối luôn chú ý đến y, bây giờ lại bị phế đi, cũng có nghĩa đã đến lúc chúng ta ra mặt rồi! - Nếu lão thất không biến thành phế nhân, làm sao chúng ta có cơ hội ra mặt? - Chính xác! Thật ra chúng ta nên đi cảm ơn người đã ra tay đánh lén lão thất! .... Diệp Húc ngơ ngác đứng ở ngoài, hai tay khẽ run, đây chính là những người huynh đệ luôn hiền hòa tươi cười, nói tặng những lời khích lệ? Cho đến bây giờ gã mới nhìn thấy rõ bộ mặt thật những người này! Trong nháy mắt, gã phảng phất cảm thấy xung quanh chỉ toàn là những khuôn mặt hung tợn, luôn tìm cách giết chết gã! * tìm tòi đến tận cùng ** Hồ nước bằng ngọc *** giả bộ, làm bộ Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang