[Dịch] Địa Phủ lâm thời công (New: Chương 434)

Chương 51 : Lãng mạn

Người đăng: Tiểu Yêu Tinh

.
Lưu Anh Nam vung gậy trống, gõ ra tiết tấu mạnh mẽ. Đèn chiếu rọi đúng vào người Lăng Vân, nàng hai tay giơ cao, tay phải hất về đằng sau lộ rõ dáng người gần như hoàn mỹ của mình. Giống như một chú chim công kiêu hãnh, chân bước êm ái, giẫm theo tiết tấu, chầm chậm xuyên qua đám người, rực rỡ xuất hiện ở trong sàn nhảy. Trong sàn nhảy, sau khi cô nàng xoay người một cái, thân trên nghiêng về trước, cúi người, hai tay vắt ra sau, ngón tay mềm mại từ từ khua múa, giống như một con chim công xòe đuôi, đẹp khôn tả. Đây vẻn vẻn chỉ là một động tác mà đã phô diễn vẻ đẹp khiến người ta thán phục, mọi người không nhịn được vỗ tay nhiệt liệt. Sau tiếng vỗ tay, âm nhạc vui tươi vang lên, Lưu Anh Nam không biết từ lúc nào xuất hiện ở đằng sau đàn organ, mười ngón tay linh hoạt như Tinh Linh trên phím đàn, ca khúc vui tươi truyền ra từ ngón tay hắn. Lăng Vân cũng đổi điệu nhảy theo đó, cô nàng khi thì giương cánh tung bay như Hằng Nga vờn trăng, khi thi xoay tròn ưu nhã, làn váy bay múa như một rặng mây đỏ từ chân trời hạ xuống. Ngay lúc mọi người xem đến nhập thần thì tiếng nhạc lại biến đổi lần nữa. Tiếng đàn ghi-ta nhẹ nhàng du dương khiến tinh thần mọi người đều khoan khoái theo nó, tiếng nhạc tuyệt diệu dễ nghe hệt như dòng suối nhỏ róc rách, chảy qua rừng rậm và đồng bằng. Điệu nhảy của Lăng Vân ở trong sàn cũng biến đổi theo, thân hình cô nàng bỗng đứng thẳng không nhúc nhích, hai cánh tay sen bóng loáng từ từ duỗi ra, hệt như một bông hoa dại giữa rừng rậm, nhờ nước suối vun tưới đang dần nở. Bỗng nhiên, tiếng nhạc bỗng biến thành trầm lắng mà dồn dập, Lưu Anh Nam lại cầm đàn bass, cách diễn tấu âm nhạc hoàn toàn khác với lúc mới rồi, kết hợp cùng điệu nhảy của Lăng Vân, khiến người ta như lạc vào cõi thần tiên. Lăng Vân tựa như bông hoa dại vừa mới bung nở sắp trải qua thử thách của mưa giông gió giật nơi dòng suối nhỏ róc rách trong rừng rậm, nàng đung đưa theo gió, lay về tây lắt về đông, hệt như đang lênh đênh theo gió. Nhưng cho dù ở trong mưa giông gió giật, nàng vẫn kiên trì bám vững. Chờ mưa ngớt gió ngừng, nàng vẫn vươn mình bất khuất, so với lúc vừa rồi càng thêm rực rỡ, càng thêm xinh đẹp! Tiếng nhạc đến đây liền kết thúc, chỉ có một bông hoa dại cô độc cao quý không biết tên bung nở sự mỹ lệ của mình. Mọi người hoàn toàn đắm chìm trong đó, có người thậm chí không nhịn được muốn hái bông hoa nhỏ một mình đón mưa gió đang bung nở ấy mang về nhà che chở bảo vệ. Khúc nhạc và điệu nhảy này đã làm cảm động sâu sắc mỗi một người ở đây. Đừng nói là người xem, mà ngay cả Lăng Vân đều khiếp sợ không thôi. Cả quá trình cô nàng hoàn toàn thực hiện động tác theo âm nhạc, bản thân cô nàng đều bị âm nhạc cuốn hút sâu sắc, dung nhập vào thế giới do âm nhạc tạo nên, có thể thấy được thực lực của tay chơi nhạc, không, nên nói là nhà soạn nhạc. Mà ở trong này, khiếp sợ nhất không ai ngoài Lưu Anh Nam. Hắn cảm nhận còn sâu sắc hơn bất kỳ ai, hoàn toàn là cảm giác bắt nguồn từ sâu trong linh hồn, hắn cảm thấy mình như một cây hoa dại cô độc, nhận lấy sự tịch mịch và lẻ loi vô bờ. Linh hồn si tình này khiến người ta cảm động, người đàn ông tự tử vì tình này khiến người ta đau xót cõi lòng! Rất lâu, mọi người hoàn hồn, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang tận mây xanh. Mọi người thực sự không biết còn có thể dùng phương thức gì biểu đạt cảm tưởng trong lòng, chỉ có ra sức vỗ đỏ cả lòng bàn tay. Trong đó vỗ tay dẫn đầu chính là thanh niên Vương Lân kia, không chỉ là thật lòng hoan hô, mà còn tuyên bố thắng thua giữa Lăng Vân và Tiểu Nhã. Tiểu Nhã và Trương công tử đứng cùng một chỗ, vẻ mặt khó thể tin nổi nhìn Lưu Anh Nam, mà Trương công tử trước sau vẫn mang vẻ tươi cười, thậm chí còn đang vỗ tay cho họ. Mãi đến khi một tay chơi nhạc người nước ngoài mang theo cõi lòng vô cùng tôn kính, đưa kèn Saxophone cho Lưu Anh Nam để hắn thể hiện thêm tài năng về phương diện này, sau khi bị Lưu Anh Nam từ chối thì sắc mặt Trương công tử mới biến sắc. Bởi vì Lưu Anh Nam chê kèn Saxophone quá bẩn vì Trương công tử vừa thổi xong. Lăng Vân đứng ở sàn nhảy, mệt đến thở phì phì nhưng cõi lòng vô cùng sung sướng. Cô nàng và Tiểu Nhã đã tranh hơn thua từ nhỏ tới lớn, ai cũng chưa từng nói ra câu toàn thắng, hôm nay Lăng Vân đã hoàn toàn thỏa mãn. Đương nhiên rung động nhất vẫn là nỗi khiếp sợ lẫn vui mừng Lưu Anh Nam tặng cho cô nàng. Nói về Lưu Anh Nam, Lăng Vân vừa ngước mắt bỗng phát hiện Lưu Anh Nam đã gần trong gang tấc, đôi mắt sáng ngời kia nhìn chằm chặp cô nàng, trong đôi con người đen nhánh là khuôn mặt xinh đẹp e thẹn của cô nàng. Từ trong đôi mắt này Lăng Vân nhìn thấy tình yêu nồng nàn. Cô nàng bị ánh mắt ấy hấp dẫn sâu sắc, như một vực sâu không đáy nhưng cô nàng cam tâm tình nguyện nhảy vào trong đó. Cho nên khi Lưu Anh Nam vươn tay ra, cô nàng không ngần ngại dâng cánh tay mềm mại của mình. Nàng cảm thấy bên hông nóng lên, một bàn tay to dịu dàng vòng qua eo nàng, nhẹ nhàng kéo nàng vào trong ngực. Khúc nhạc điệu waltz du dương vang lên bên tai, Lăng Vân chỉ cảm thấy cả người chấn động, hệt như cưỡi gió đạp mây bay thẳng lên vậy. Trong bản nhạc du dương hai người cùng khiêu vũ. Trên sàn nhảy, dưới sự dẫn dắt của Lưu Anh Nam, bước nhảy của hai người vô cùng điêu luyện, rực rỡ linh hoạt. Lăng Vân chỉ cảm thấy cõi lòng mình đang bay bổng, nàng chưa từng có cảm giác an tâm như thế, cảm giác giống như giao bản thân mình cho hắn hóa ra là an tâm như vậy. Đúng lúc này, bản nhạc du dương chợt thay đổi, toàn bộ tiết tấu chậm lại, chậm hệt như thời gian đều dừng lại, ngọn đèn vốn lãng mạn trên sân cũng tắt hết. Trong màn đêm, chỉ có một đôi mắt chất chứa thâm tình vẫn sáng ngời như cũ. Lăng Vân chỉ cảm thấy eo mình bị xiết lại, cả người đều nhào vào trong ngực Lưu Anh Nam. Da thịt hai người dán sát, ở giữa ngay cả tờ giấy đều không nhét vô được, hai ngọn núi đều bị đè bẹp. Lăng Vân xấu hổ, cô nàng chưa bao giờ tiếp xúc với một người đàn ông nào trong khoảng cách gần sát như thế, gần như muốn hòa tan thành một. Lăng Vân căng thẳng như không biết làm sao, hoàn toàn mất phương hướng trong đôi mắt thâm tình kia. Hơi thở đàn ông nồng nặc không ngừng tuôn ra, da thịt truyền lại nhiệt độ cho nhau, một đôi tay to ôm chặt eo mình, như sợ nàng chạy trốn mất vậy. Trong bóng tối, Lăng Vân thẹn thùng vô hạn, tim đập như hươu chạy, nom đôi mắt khiến cô nàng say đắm càng lúc càng gần, hơi thở của đối phương phả lên làm ngưa ngứa khuôn mặt mịn màng của cô nàng. Lăng Vân có ý đẩy hắn ra, nhưng lại phát hiện mình không còn chút sức lực, trong lòng thậm chí còn hơi mong chờ chuyện sắp xảy ra vào giây phút tiếp theo. Đúng vào lúc này, bên tai cô nàng vang lên tiếng lẩm bẩm của hắn, âm thanh dùng sự thật lòng bao lấy mang theo ma lực khôn cùng: - Chờ em, chẳng cần chờ bình minh sáng dần trong mắt anh; chờ em, chẳng cần nghĩ cách lấp đầy trái tim đã từng trống vắng lang thang này; chờ em, bóng tối đêm đen cũng sáng rực như ban ngày; chờ em, trái cây nhờ gió thổi nắng phơi mới ngọt ngào vô vàn, biết chăng năm tháng mỏi mòn, nhớ em nhìn mây ngừng trôi. Nếu em có thể cảm nhận được tâm linh anh, mong em hãy đáp lại chút gì đó cho anh. Những lời này hệt như ma âm, trong nháy mắt rút sạch tất cả sức lực và tia lý trí cuối cùng của Lăng Vân. Nàng không ngăn nổi hào quang nóng bỏng tỏa ra trong đôi mắt của hắn nữa, nhắm chặt hai mắt, hơi ngước đầu lên. Đúng vào lúc này, Lưu Anh Nam chỉ cảm thấy đầu truyền tới một cảm giác đau đớn, hệt như có vô số mũi kim đâm vào. Nhưng rất nhanh lại bị rút đi, một lần nữa khôi phục tỉnh táo, đồng thời hắn nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng bặm môi gần trong gang tấc, đôi môi đỏ đang hơi run run. Lưu Anh Nam đương nhiên sẽ không khách khí, há miệng ngậm lấy… Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang