[Dịch] Địa Phủ lâm thời công (New: Chương 434)
Chương 29 : Tiểu Bạch
Người đăng: Nộ Vấn Thiên
.
Vị đang nói chuyện ỏn ẻn với Lưu Anh Nam, vì hắn không tiếc ‘biến đổi 30%’ này là một gã đàn ông chính gốc, tên Trần Vĩ Dũng. Gã này nhỏ hơn Lưu Anh Nam hai tuổi, cùng lớn lên với Lưu Anh Nam ở cô nhi viện. Lưu Anh Nam luôn coi gã là em trai, mà gã lại luôn coi Lưu Anh Nam làm vị hôn phu, điều này khiến Lưu Anh Nam mỗi khi nhớ tới đều phải sởn gai ốc hơn cả nhìn thấy quỷ.
Trần Vĩ Dũng, cao to đẹp trai lại dũng cảm, cái tên này cùng dung mạo, tính cách gã hoàn toàn không tương quan. Nhất là khuôn mặt gã thực sự quá trắng, trắng đến dọa người, hệt như thi thể ngâm quá lâu trong nước được vớt ra, cho nên Lưu Anh Nam gọi gã là ‘Tiểu Bạch’.
Mà cuộc đời của cậu bé này quả thật cũng lắm truyền kỳ, bởi vì một lần ngoài ý muốn làm cho người cha và người mẹ đang mang thai gã chín tháng cùng lúc lâm nạn, nhưng gã vẫn ngoan cường sống sót, đây cũng là lần đầu tiên pháp y làm đỡ đẻ ở thành phố này.
Đây chính là đẻ con trong quan tài theo truyền thuyết. Ở xã hội cũ chính là người mang tai vạ, người bị ông trời nguyền rủa, có điều ở trong mắt người trong nghề như Lưu Anh Nam, gã là người tốt ngay cả Âm Tào Địa Phủ đều không dám thu nhận, có vận số tốt, được anh giai Thiên Đạo che chở.
Chỉ là không biết thế nào, gã trời sinh đã có làn da trắng bệch, đôi mắt giống như mắt thỏ, luôn đỏ hoe. Làn da bốn mùa trong năm đều lạnh như băng, hơn nữa tình huống này cũng không theo sự trưởng thành của gã mà có bất kỳ biến hóa nào. Ngược lại tính cách gã càng lúc càng lạnh lùng, ngoại trừ Lưu Anh Nam thì gần như không nói chuyện với bất kỳ ai, có lẽ gã đã tặng tất cả mọi nhiệt tình mà con người có thể biểu hiện ra cho Lưu Anh Nam hết rồi.
Lúc trước ở cô nhi viện, Lưu Anh Nam chăm lo gã giống như anh ruột. Nhớ năm Tiểu Bạch chín tuổi, Lưu Anh Nam mười hai mười ba tuổi, vừa bước vào thời kỳ trưởng thành từng đùa giỡn nói với gã:
- Tiểu Bạch, mỗi ngày chúng ta như hình với bóng, đây chính là thanh mai trúc mã trong truyền thuyết, nếu chú là con gái thì tốt, lớn lên anh cưới chú!
Từ sau đó, Tiểu Bạch ghi tạc câu nói kia vào trong lòng, hơn nữa thể xác lẫn tinh thần đều bắt đầu phát sinh biến đổi cực lớn. Gã không phải coi mình thành uke* đồng tính, mà hoàn toàn coi mình thành phụ nữ.
uke/seme: thụ/công, ai đọc Đam Mỹ thì biết
Lúc ban đầu Lưu Anh Nam chỉ coi gã thành một đứa bé thích bám người, nhưng thời gian càng dài Lưu Anh Nam phát hiện ra, gã đã hoàn toàn thay đổi. Hơn nữa gã vô cùng cứng đầu cứng cổ, mặc cho Lưu Anh Nam giải thích thế nào đều không thể thay đổi tâm lý biến thái của gã.
Hắn đành bó tay, vì để gã sống cuộc sống bình thường, Lưu Anh Nam rời khỏi cô nhi viện bắt đầu cuộc sống độc lập, mà Tiểu Bạch không ngờ vì có thể ở cùng Lưu Anh Nam lại lén chạy khỏi cô nhi viện. Chỉ đáng tiếc gã không tìm thấy Lưu Anh Nam. Một đứa bé mười hai mười ba tuổi diện mạo quái gở, tính cách rụt rè, lại không có bất kỳ kỹ năng sinh sống gì cả, chỉ có thể lưu lạc đầu đường suýt nữa đói chết. May mà được một ông cụ không có con cái trông nhà xác trong bệnh viện thu giữ. Ông cụ ngoại trừ trông nhà xác còn biết hóa trang cho người chết, ba năm trước ông cụ qua đời, Tiểu Bạch liền kế thừa công việc quang vinh mà vĩ đại kia.
Không lâu trước, Lưu Anh Nam tiễn một oan hồn xuống Địa Phủ, khi còn sống oan hồn này cực kỳ tự kỷ, lưu luyến xác thịt của mình, chỉ đáng tiếc y là vì tai nạn xe mà toi mạng.
Nhưng sau khi Lưu Anh Nam dẫn y xem thân thể mình thì y lại vui vẻ hồn về Địa Phủ, lưu lại hết những hy vọng tốt đẹp cho đời sau.
Mà thân thể oan hồn này được đặt ở nhà xác do Tiểu Bạch trông. Đúng vào hôm đó, đôi ‘tình nhân’ chia lìa đã lâu lại lần nữa tương phùng. Nhiều năm như vậy Tiểu Bạch ngoại trừ theo ông cụ thì chính là giao tiếp với người chết, tính cách và khí chất càng lạnh lẽo hơn ngày trước. Làn da trắng bệch, đôi mắt đỏ au, cộng thêm da thịt lạnh lẽo phối hợp với tính cách như người chết, nếu Hắc Bạch Vô Thường ngẫu nhiên gặp phải gã, khẳng định sẽ trực tiếp lôi gã đi.
Nhiều năm không gặp, lòng nhiệt tình Tiểu Bạch dành cho Lưu Anh Nam vẫn không giảm sút tẹo nào. Lúc nào cũng nhớ tới hắn, hy vọng có thể trở thành ‘bà xã’ của hắn, thậm chí để một mái tóc dài đen bóng mềm mại, thoạt nhìn càng dọa người cũng càng bám lấy Lưu Anh Nam.
Lưu Anh Nam rất giật mình, sự hứng thú gã dành cho hắn duy trì trong thời gian lâu như vậy chẳng những không giảm sút, ngược lại còn tăng theo từng ngày. Đương nhiên Lưu Anh Nam cũng có thể hiểu được rằng, đứa bé này chẳng phải biến thái thật sự, mà là dùng phương thức khá khác thường để biểu lộ sự ỷ lại với mình.
Gã tính cách lầm lì, diện mạo quái dị, cho dù ở trong cô nhi viện cũng không có bao nhiêu người muốn để ý tới gã, chỉ có Lưu Anh Nam coi gã là người bình thường, cùng nhau ăn ở. Mà trong tâm linh ấu thơ của gã, một ý niệm đã thâm căn cố đế, đó chính là: trên thế giới này chỉ có vợ chồng mới có thể ở chung sớm tối cả đời. Cho nên gã cố gắng thay đổi, để mình có thể sống cả đời với Lưu Anh Nam.
Đương nhiên điều này còn quyết định bởi vấn đề giáo dục. Đối với đứa bé ở cô nhi viện chỉ miễn cưỡng duy trì tính mạng đương nhiên sẽ không có giáo dục chính quy gì cả, rất khó dựng nên quan niệm nhân sinh và quan niệm giá trị theo hướng tích cực. Chúng chỉ đơn thuần cho rằng, ai tốt với mình thì mình tốt với người ta, người khác có, mình cũng muốn có được.
Đồng thời, cuộc sống ở cô nhi viện cũng làm chúng học cách biết ơn. Bởi vì vào lúc cuộc đời chúng khó khăn nhất, thậm chí là lúc sống còn, những người xa lạ kia duỗi cánh tay giúp đỡ về phía chúng, cứu lấy tính mạng chúng, khiến chúng có thể sống tiếp, đồng thời có cơ hội tạo ra tương lai.
Mặc kệ người khác, ít nhất Lưu Anh Nam tuyệt đối biết uống nước nhớ nguồn, hắn sẵn lòng chung sức giúp đỡ mỗi một người cần giúp đỡ. Cũng chính vì như thế, Âm Tào Địa Phủ mới tuyển hắn làm quỷ sai, bởi vì hắn có đủ kiên nhẫn và thiện lương để giúp đỡ những oan hồn kia, dùng thái độ lạc quan của mình cảm động họ, khiến họ tin rằng ngày mai sẽ tốt đẹp hơn.
Cho dù Lưu Anh Nam rất sợ hãi với lòng nhiệt tình của Tiểu Bạch, nhưng thâm tâm vẫn coi gã là anh em. Với tính cách cùng dung mạo và nghề nghiệp của gã thì rất khó dung nhập vào xã hội này, rất khó kết giao bạn tốt. Với gã, tốt nhất vẫn là sống cùng Lưu Anh Nam.
Cho nên, gã có việc gì Lưu Anh Nam vẫn sẽ lo liệu, đồng thời còn phải nêu lên quan niệm nhân sinh cùng vấn đề góc nhìn bình thường cho gã.
Đầu bên kia điện thoại, Tiểu Bạch vẫn vô cùng cao hứng nói:
- Anh Nam, mặc kệ anh nói thế nào, phẫu thuật nâng ngực em khẳng định phải làm. Trước mắt em đã nhận một người chết, chỉ cần có thể thuận lợi lấy được tiền thì giải quyết được vấn đề phí phẫu thuật rồi, có điều…
- Có điều? Chẳng phải chú vừa nhận một cỗ thi thể vô danh sao? –Lưu Anh Nam cười gượng nói.
Tiểu Bạch công tác chính là một bệnh viện, vào thời đại ai ai cũng quý mạng như vàng này, bất kể có tiền hay không có tiền, có bệnh có nhà ở đều sẽ đi bệnh viện lớn mời chuyên gia chẩn đoán. Bệnh viện nhỏ rất hiếm người tới khám, cho dù có thì cũng là thực sự không có cách, ngựa sống chữa thành ngựa chết, điều này dẫn đến tỉ lệ tử vong ở bệnh viện rất cao, thanh danh cũng không ngừng giảm xuống.
Cho nên, thi thể đặt ở bệnh viện này cơ bản đều là người nghèo, có người nhà thậm chí vào giờ phút người nhà chết liền biến mất, ngay cả tiền thuốc men đều không thanh toán.
Mà Tiểu Bạch cơ bản trong tình trạng bán thất nghiệp.
Hóa trang cho người chết tuy không tính là nghề chính gì cả, thậm chí sẽ bị mọi người kỳ thị và phản cảm, nhưng không thể phủ nhận rằng, đây lại là một công việc có thể kiếm được khoản lời kếch sù. Người chết là lớn nhất, người thân bạn bè đều hy vọng người chết an giấc, lúc đi xa dùng trạng thái đẹp nhất, tự nhiên nhất rời khỏi thế giới này.
Đặc biệt là hiện tại, chết ngoài ý muốn, nhất là tai nạn xe cộ chiếm đa số, lúc này hóa trang cho người chết lại có vẻ càng thêm trọng yếu. Chỉ là Tiểu Bạch rất ít khi có thể nhận được những ca như thế, lần này gọi điện thoại cho Lưu Anh Nam là muốn nhờ Lưu Anh Nam liên hệ với bản thân người chết!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện