[Dịch] Dị Hiệp
Chương 34 : Chương 34
Người đăng: dauqua
.
- Thời gian không còn nhiều lắm. Mà hai nha đầu kia tựa hồ nhanh đến cực hạn rồi, ta có chuyện nói với ngươi.
Đại Minh nghe được thì biết sự việc khẩn cấp nên vội vàng gật đầu.
- Những ngày qua khi ta ở bên người của ngươi kiểm tra thì phát hiện được một sự kiện, mỗi khi ngươi hôn mê thì thân thể của ngươi đều tự giác hấp thu thiên địa chi khí, mà ta cũng cảm giác được ngươi trên người tiềm ẩn một lực lượng lớn không thể tưởng tượng được. Lực lượng của ngươi không có biến mất mà tựa như ngủ đông thôi.
- Nếu vậy thì làm sao mà hóan tỉnh nó?
Lực lượng ở trên người vẫn còn tồn tại, nên Đại Minh bắt đầu dấy lên một tia hy vọng.
- Ngươi có thể cảm giác được, bây giờ ngươi tòan thân thì chân khí chỉ tồn tại ở một địa phương, đó chính là đan điền, mà không chỉ tồn tại một khí đâu.
Đại Minh nghe mục đồng nói thì phát giác đan điền có chân khí đang trôi nhè nhẹ, thật sự là đang vòng quanh vận chuyển.
- Bây giờ ta chính là muốn đánh cho lực lượng đó xuất hiện, thế nhưng ngươi phải chú ý, làm xuất ra bao nhiêu lực lượng ta không thể khống chế được, chẳng may nó xuất ra lớn hơn so với khả năng ngươi chịu được thì cơ thể vỡ tan đó chính là ngươi phải chịu.
Đại Minh nhìn hai nữ tử, Lâm Thi Hàm cùng với Thủy Vô Ngân đang đánh nhau mặt mày tái nhợt thì quyết định.
- Nếu chẳng may ta có thất bại thì ở trên đường đi hòang tuyền ta cũng có người đi theo rồi.
- Nếu vậy thì ngươi chuẩn bị nhé, ta bắt đầu động thủ đây.
Hiên Viên mục đồng biết Đại Minh tâm ý đã quyết, cũng không khuyên bảo gì nữa. Vì vậy mục đầu ta tạo ấn kiếm quyết, hạo nhiên kiếm khí từ đầu ngón tay hắn không ngừng phát ra tạo thành một thanh khí kiếm .
Mục đồng tay nhập lại, khí kiếm sáp nhập vào tiểu phúc của Đại Minh , sau đó giống như vướng vào một cái gì đó, dừng lại không đi xuống nữa.
Hảo nghạnh! Khí ở trong cơ thể của Đại Minh tựa hồ rắn chắc hơn so với ý nghĩ của mục đồng. Mục đồng vận khởi tòan thân công lực chuẩn bị trùng phá. Thì lúc này Đại Minh đang cắn chặt răng,trán thì mồ hôi lạnh rơi ròng ròng.
Mẹ kiếp! Thật là đau đớn. Đại Minh tuy tâm lý đã chuẩn bị, nhưng thật khó chịu đựng, đau quá mức tưởng tượng. Tựa như tòan thân thần kinh đều bị kích thích, đau đớn vô cùng.
- Phá.
Mục đồng hét lớn một tiếng, công lực tòan thân xuất ra kiếm khí thậm chí xuyên ra cả thân thể Đại Minh.Thế nhưng không hề tạo ra một vết thương nào cả. Mục đồng xuất ra kiếm này thì khí lực tòan thân mất hết, ngồi bệt ở trên đất.
- Sư phụ! Người không có chuyện gì chứ?
Diệp Nhược Thu tiến tới xem xét tình huốn của mục đồng,
- Tiểu Thu lần sau con đừng có đem những loại sự việc này đến đây nữa, ta đã lớn tuổi rồi, không còn kham nổi nữa.
- Xin lỗi sư phụ.
Diệp Nhược Thu ảm đạm nói, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
- Đứa nhỏ này, ta không có trách con mà, vi sư không có chuyện gì cả, chỉ là lần này hao lực quá độ nên phải an dưỡng vài ngày thôi. Ta đã tòan lực rồi, bây giờ chỉ còn có thể để Đại Minh cho tạo hóa quyết định thôi.
Mục đồng với Diệp Nhược Thu mấy người rời ánh mắt nhìn về Đại Minh.
Đại Minh lúc này đang quỵ ở trên mặt đất, động tác một điểm cũng không động, Kiếm khí của mục đồng dù chỉ xuất ra thong thả thế nhưng thế cũng đã đủ. Giờ chân khí tựa như là nước sông vỡ đê, đem sự che kín phá vỡ ra càng lớn. Đại Minh hồi lâu đã cảm thấy chân khí tòan thân lưu thóan, hơ n nữa còn lớn mạnh rất nhiều.
Thập bội, bách bội, thiên bội.... Cho đến tận khi thân thể của Đại Minh thừa nhận số lượng đã đủ thì chân khí cũng không ngừng khuếch tán, càng ngày càng lớn.
Đêm này, trời quang mây tạnh, không gió không mây, nhưng bốn phía xung quanh Đại Minh từng trận gió ẩn ẩn thổi. Cái này chính là bởi vì chân khí của Đại Minh chảy ra bên ngòai cơ thể. Đại Minh cảm thấy cơ thể không ngừng bị kích thích, cuối cùng rốt cục không chịu được nữa há mồm điên cuồng hét lên một tiếng, để tiết bớt chân khí dư thừa.
Oanh long!
Âm thanh của tia chớp đột nhiên tại bên tai của mỗi người nổ tung lên, mỗi người đểu bị dọa một trận. Âm thanh ở bên cạnh tựa như là lôi điện đánh vào người, làm cho người ta hoa cả mắt. Chỉ có mục đồng mấy người còn miễn cưỡng bảo trì được thanh tĩnh.
- Tiểu Thu! Xem ta ta lần này phóng thích một việc không kiểm soát được rồi.
- Đúng vậy ạ.
Diệp Nhược Thu lo lắng nhìn ở trên mắt đất, vị trí kia vừa rồi là Đại Minh ở trên đó, mà ở đó vừa rồi rất nhiều tảng đá với thực vật, mà bây giờ cái gì cũng không có, một vòng tròn có đường kính ba thước ở xung quanh Đại Minh đã bị hóa thành bụi đất.
Ta làm việc này có đúng hay là không? Diệp Nhược Thu trong thâm tâm tự hỏi, nhưng nàng ở trong óc đã loạn lên căn bản không còn kịp nghĩ đến nữa, bây giờ chỉ còn một sự kiện là không có người nào đủ lực lượng để chế phục được Đại Minh. Cho dù chính nàng cũng không thể làm được.
Lâm Thi Hàm cùng với Thủy Vô Ngân chiến đấu ở ngay bên cạnh đố, nhưng bởi vì hai người quá mức chuyên chú, đối với sự việc vừa mới phát sinh hòan tòan không có cảm giác.
Tối hậu nhất chiêu nữa, cả hai cô gái đều nảy lên suy nghĩ này, kỳ thật thì lúc này hai người đều có điểm khâm phục đối phương, thế nhưng vì giữ thể diện cuộc chiến này không thể ngừng đánh. Lâm Thi Hàm vì chính mình hạnh phúc, Thủy Vô Ngân vì chính mình tâm niệm.
Nếu có thể nói, không hề thua kém nàng trở thành rất tốt bằng hữu, Lâm Thi Hàm thầm nghĩ. Đồng thời ngón tay không ngực biến hóa xuất ra các loại chỉ quyết, phối hợp cùng với pháp trượng chuẩn bị thi triển một kích cuối cùng,
- Thánh quang trảm!
Chói mắt quang mang từ Lâm Thi Hàm phóng ra, tụ tập ở trước người của nàng thành một hình bán nguyệt. Quang chi nguyệt luân đi qua thì ở mặt đất xuất hiện những vết rất sâu, rất hung mãnh nhằm hướng Thủy Vô Ngân phóng đi.
- Lưu vân lan !
Thủy Vô Ngân đem thanh thủy lam trường kiếm sát lại người, chuôi kiếm từ từ thong thả đưa về phía sau, sau đó buông ra. Thủy lam trường kiếm lập tức như một viên đạn bắn tới, mà trường kiếm này bạo phát một lam quang, ánh sáng này biến lớn lên mấy lần, trường kiếm cấp tốc chuyển động như một hình tròn nhỏ có thể dễ dàng phá vỡ mọi thứ.
Đúng lúc phân ra thắng bại thì một bóng người từ bên ngòai nhảy vào giữ tháng luân cùng với thủy lam đao. Đợi cho Lâm Thi Hàm nhìn được người kia thì muốn thu tay thì cũng đã không kịp nữa. Hai cỗ lực lượng va vào nhau sinh ra một tiếng nổ mạnh có uy lực kinh người, đem cả người vừa rồi bao phủ ở trong đó.
- Lão công !
- Tướng công !
Lâm Thi Hàm cùng với Thủy Vô Ngân đồng thời kêu lên, người tiến tới không phải Đại Minh thì còn ai vào đây nữa. Anh ấy làm sao mà lại tiến tới, Lâm Thi Hàm vô lực ngồi ở trên mặt đất. Với Đại Minh đã mất hết sức mạnh thì không có khả năng chịu được hai cỗ lực lượng vừa rồi.
- Sao có thể......
Lâm Thi Hàm thì thào nói .
Thủy Vô Ngân đồng dạng thất thần ngồi ở đối diện, thủy lam trường kiếm của nàng sau tiếng nổ đã văng trở lại. Thủy Vô Ngân nhìn ở trên thân kiếm còn phản chiếu lam quang.
- Tướng công, chính là thiếp không bảo về được người, người hãy chờ em, tiện thiếp sẽ lập tức hầu hạ người ở cửu tuyền.
Thủy Vô Ngân đã quyết, trường kiếm giơ lên chuẩn bị tự tử.
- Không có việc gì ! Ta hòan tòan không có chết, không cần phải kích động như thế đâu.
Ở trung tâm vụ nổ tử trong hố đất thân ảnh của Đại Minh đang chậm rãi đi lên.
Lúc này thân thể của Đại Minh cũng đã thay đổi, tay trái đã thú hóa tòan bộ, trên tay hai trường giác dài hơn ra. Ngay cả tay phải cũng đã có bộ phận phát sinh dấu hiệu thú hóa, cũng xuất hiện ba cái trường giác. Mà khoa trương đấy là ở tay phải là màu lam quang bao phủ.
Quang dực bao phủ tòan thân của Đại Minh, nhưng lại không làm cho hắn bị thương tổn chút nào. Đại Minh nhìn trái nhìn phải , xem bây giờ chính mình thay đổi cũng rất là ngạc nhiên .
- Hu hu, biến dạng càng ngày càng không giống lòai người, bây giờ ngay cả tay phải cũng biến đổi như thế này.
Đang lúc Đại Minh đang nhìn dị biến trên người mình thì Lâm Thi Hàm đã đem cả người nhào vào trong lòng ngực của Đại Minh, tay đấm liên tục vào ngực của Đại Minh.
- Oa! Đánh nhẹ đi nào, cứ như thế làm nội thương đấy.
- Anh làm em sợ quá !
Lâm Thi Hàm không cam lòng kêu lên, đồng thời cánh tay vận lực đánh tiếp. Đại Minh hữu trảo giữ lấy tay của Lâm Thi Hàm, nếu cú để đánh tiếp thì chính mình phải hộc máu mất.
Thủy Vô Ngân lúc này đem thanh trường kiếm chậm rãi đi tới, thần sắc rất là ủ ê , thê lương.
- Đây chính là bà vợ của ta.
Đại Minh hướng Thủy Vô Ngân giới thiệu Lâm Thi Hàm, Lâm Thi Hàm thu hồi đánh Đại Minh, cẩn thận nhìn Thủy Vô Ngân.
Quả nhiên là tiên nữ ! Ngay cả Lâm Thi Hàm nhìn thấy dung mạo của Thủy Vô Ngân cũng phải cảm thán, đối phương so với mình còn hơn một bậc.
Thủy Vô Ngân thần sắc phức tạp nhìn hai người,trường kiếm nhằm hướng Đại Minh chém tới. Nhưng Đại Minh lúc này đã khác trước, tả thủ long trảo nhẹ nhàng đỡ lấy trường kiếm.
- Buông tha đi nào, bây giờ ta không phải là người để ngươi trêu đùa nữa.
Thủy Vô Ngân lui về phía sau một bước, dùng sức muốn rút ra trường kiếm, thuận thế để đánh ra cái nữa. Đại Minh đương nhiên không để cho nàng ta tùy ý làm. Vì vậy long trảo đẩy ra trường kiếm. Lao tới giữ lấy eo nhỏ của Thủy Vô Ngân, làm cho nàng ta dán ở trên người mình. Thủy Vô Ngân từ bé đến giờ không có cùng với nam tử thân mật với tiếp xúc, không khỏi muốn giẫy dụa ra.
- Im lặng nào ! Em không phải muốn làm thê tử của anh sao? Bây giờ lại sợ hãi thế này ?
Nghe được Đại Minh nói thì động tác của Thủy Vô Ngân cũng dừng lại . Đại Minh giữ hai người ở trong tay không có nghĩ ngợi gì lập tức bay lên giữa không trung.
- Thật ư? Thật sự có thể bay sao?
Trái phải Đại Minh đều ôm người, nhưng không có ý định hưởng diễm phúc, hắn bây giờ chỉ có muốn tìm một địa phương không có người sau đó đối với hai nàng xử lý.
- Ba ,ba, ba....
Tại một vách đá trồi ra ở đỉnh núi, Đại Minh vừa phạt hai cô gái. Mặc dù Đại Minh xuống tay không có dụng lực, thế nhưng kiều đồn của con gái chính là tôn quý không có người từng sờ qua. Làm cho hai người mặt mũi đỏ bừng, có điểm cảm giác thích thú.
- Biết anh vì cái gì mà muốn đánh hai em không?
Đại Minh hít một hơi nói. Mà hai cô gái đều không giải thích được, khó hiểu lắc đầu.
- Ai kêu các người đánh nhau không để ý tới lời của ta nói. Nếu không để tới ta cũng không sao nhưng cư nhiên còn thuận tay biến ta thành một vật phẩm tranh giành của hai người.
- Nhưng .....
Lâm Thi Hàm còn muốn kháng nghị, thì Đại Minh còn nói tiếp theo.
Từ đã, ta còn chưa có nói xong. Hai người có biết vừa rồi ta đã lo lắng thế nào không? Nếu một trong hai người có gì tổn thương thì ta sẽ không tha thứ cho chính mình. Hai người bị thương thì trong lòng ta rất đau khổ a.
Đại Minh nói xong thì nửa quỷ trứoc hai người, tay đặt ở trước mặt của hai người, giọng nói u buồn. Lúc này cả hai cô gái đều rất cảm động , nói cũng không thể ra lời.
Hay ! Bằng hữu của hắn là A Đức nói đúng là không sai. Ta lăn lộn mãi cũng học được của hắn một hai chiêu, chỉ là không có nghĩ đến hai người đàn bà này có thể cảm động, A Đức nói không có sai đàn bà yêu bằng tai. Xem ra lời này không giả cho nên Thủy Vô Ngân, Đại Minh vuằ mới nghĩ đến đây thì đau đầu tí nữa nói cũng không ra. Đại Minh nhìn về phía Lâm Thi Hàm chần chờ một chút rồi gật đầu.
- Vô Ngân à Vô Ngân, nếu em đi theo anh thì không có một ngày yên ổn, phải đi vào trong hồn trần thế túc, em có còn muốn đi cùng với anh hay không?
Thủy Vô Ngân thẹn thùng gật đầu, nhẹ nhàng biểu đạt ý tứ của mình.
- Trời xa biển lớn. Rơi vào hòang tuyền, Sanh tử luôn cùng, không bao giờ rời.
Đại Minh không nói gì một lúc lâu, Thủy Vô Ngân nói làm hắn có cảm xúc thật lớn. Dừng một lúc thì mới trầm tĩnh được.
- Tốt lắm ! Ta đi lên để ngắm trăng cũng đã lâu rồi bây giờ thì trở về thôi.
Đại Minh phá vỡ không khí trầm mặc, giơ hai tay giữ hai người muốn đưa xuống thì Lâm Thì Hàm lời nói đã chế trụ hắn.
- Từ từ đã! Lão công, em còn có việc chưa có giải quyết mà.
- A … chuyện gì? Anh không có nhớ rõ?
Đại Minh không nhớ ra còn có chuyện gì.
- Anh không có nhìn thấy báo nói về sự kiện chồng bỏ trốn hay sao?
Lâm Thi Hàm cười tủm tỉm có điểm gian trá.
Đại Minh mỗi lần thấy nụ cười này của Lâm Thi Hàm thì biết mình sắp gặp đại nạn, vì vậy chạy nhanh ra phía sau vài bước, miệng cười méo mó đáp lại.
- Thật? Còn có chuyện đó sao? Ta còn chưa có xem qua.
- Anh đừng có giả vờ với em. Anh xem em sẽ xử lý anh thế nào đây.
Với cá tính của Lâm Thi Hàm thì thực sự là nàng sẽ làm việc đó.
- À anh còn có việc, anh đi trước nhé.
Đại Minh cười hì hì, xoay người muốn chạy trốn.
- Còn muốn chạy ? Không có khả năng dễ thế đâu lão công. Phược Yêu định ảnh!
- Oa!
Đại Minh cảm thấy mình biến thành tượng đá, động một chút cũng không động được.Trời ạ!. Lâm Thi Hàm từ ai mà học được những cái này cơ chứ.
- Em đã nói anh chay không được mà không tin. Anh không biết từ hôm lễ bái tới này em lo lắng cho anh thế nào sao? Đêm nay, em còn muốn biến anh thành người của em.
Lâm Thi Hàm cầm tay của Đại Minh, yên lặng nói. Sau đó bắt đầu động thủ cưởi quần áo của hai người.
- Dừng lại đã! Anh còn không có chuẩn bị .
Đại Minh nhắm mắt lại, không nghe thấy gì cả. Đến khi Đại Minh mở mắt ra nhìn thì thấy Lâm Thi Hàm đã nằm ở thẳng cẳng ở trên mặt đất, ngủ say như chết chẳng biết trời đất gì cả.
Thi thuật giả đã mất đi ý thức , chú phược ở trên người của Đại Minh cũng tự nhiên được mở ra.
- A Ngốc.
Đại Minh kêu nhỏ một câu, cũng không tưởng được, hai người vừa mới đánh nhau đã cực độ hao tổn tinh thần, không có lập tức hôn mê đã là tốt lắm rồi. Đại Minh nhìn về phía của Thủy Vô Ngân, nàng cũng đồng dạng ngủ im lìm.
Đại Minh đem hai kiều nữ nằm ở bên cạnh. Tại ánh trăng chiếu xuông, dung nhan của hai người ngủ say như một bức vẽ,da thịt trắng nõn ẩn hiện ở dưới ánh trăng.
Những người này thực sự là lão bà của ta sao? Ta lại có thêm một người đàn bà nữa rồi. Đại Minh nhìn có điểm phát ngốc, cái này chính là phát sinh mỗi ngày, rốt cuộc là hạnh phúc hay là bất hạnh đây? Đại Minh chính mình cũng chẳng biết rõ nữa.
Vì sợ hai người lạnh thế nên Đại Minh đã đem rất nhiều bó củi sau đó đốt lên, chính vì thế mà Đại Minh một đêm không có ngủ.
Một âm thanh lớn vang lên làm cho hai cô gái tỉnh lại, mãi sau mới nhìn được một hình ảnh làm cho người khác sợ hãi.
Đại Minh thú hóa triển khai hai cánh tay, điên cuồng bay múa ở không trung, nhằm bốn phía đánh. Đại Minh tay trái cầm kiếm, gặp cây chém cây, gặp đá phá đã, nơi này bây giờ tựa như gặp cuồng phong bão tố tan nát.
Thủy Vô Ngân mím môi, nơi này là vùng rất đẹp của thế giới Côn Lôn, bây giờ đã bị Đại Minh làm cho ra thế này , điều này làm cho nàng cảm thấy rất thương tâm, dù sao thì nơi này từ nhỏ đã sống, một phần cũng vì Đại Minh mà lo lắng, vì sao lại trở nên như thế.
Lâm Thi Hàm nhìn thấy Thủy Vô Ngân có biểu hiện dị thường, thì nhẹ nhàng ôm lấy nàng nói :
- Tướng công của chúng ta không phải người thường đâu.
Đại Minh hai tay cầm bạch cốt kiếm trượng, chân khí vận hết cỡ, nhằm phía đỉnh núi đánh tới làm cho oanh nát thành bụi phấn. Cuối cùng tựa như không chống đỡ được nữa, thân hình từ không trung vô lực ngã xuống, trên mặt đất hé ra nét mặt dính đầy bụi.
Hai nàng bị dọa một trận, Lâm Thi Hàm chạy nhanh đuă ra ngự phong thuật làm cho hai người từ trên cột đá phi tới bên cạnh Đại Minh. Đại Minh trên mặt đất không ngừng thở dốc,ngũ quan đều co rút rất là thống khổ, làm cho hai cô gái nhìn thấy tâm hỏang ý loạn, tay chân không biết làm gì cả.
- Đưa tướng công về gặp sư phụ đi! Cũng chỉ có Hứa sư phụ mới biết được nguyên nhân thôi.
Lâm Thi Hàm lúc này lơ ngơ chỉ có thể với lời nói của Thủy Vô Ngân gật đầu.
- Mưu già!
Thủy Vô Ngân giơ cao trừơng kiếm, từ thân kiếm phát ra thủy lam sắc tụ tập lại , hình thành lại thủy lam sư tử mà Đại Minh đã nhìn thấy.
Thủy Vô Ngân trển tay chính là trấn tộc thần khí tên là Thương Hải, chỉ có nhân tài mới có thể tư cách sử dụng nói, mà Thương Hải một khi đã nhận chủ thì sẽ cùng với chủ linh lực kết hợp sẽ sinh ra hộ kiếm thần thú. Quá khứ đã có rồng, phượng hòang... thần thú xuất hiện, mà tới tay của Thủy Vô Ngân thì xuất hiện một thần thú tên là Mưu Già chính là Thủy lam sư tử.
Hai cô gái hợp lực đưa Đại Minh lên trên lưng của Mưu Già, nhằm hướng luyện yêu tháp rất nhanh xuất phát.
- Ai! Ta đã biết là sẽ xuất hiện sự tình này, mạnh mẽ bức ra lực lượng sẽ không phải là tốt mà. Hắn bây giờ như thế này là vì không khống chế được sức mạnh bạo tăng ở trong cơ thể, chỉ có thể phát tiết qua phá hư mọi thứ, thế nhưng cũng có thể làm nổ cơ thể.
- Nổ cơ thể mà chết ?
Lâm Thi Hàm đối với lời nói của Mục đồng có chút không giải thích được , nó có ý tứ ra làm sao.
Hiên Viên mục đồng đem sự tình hứong tới hai người giải thích một chút, hai cô gái nghe giải thích thì mắt đỏ hồng lên , không có nghĩ đến Đại Minh mạo hiểm không chú ý tới nguy hiểm tính mạng tới cứu các nàng.
- Bây giờ làm sao bây giờ?
Lâm Thi Hàm, Thủy Vô Ngân, Thị Kiếm, Diệp Nhược Thu hướng mắt nhìn nhau, không hề có biện pháp gì nữa, mà lúc này đang nằm ở trên giường thì Đại Minh đang không ngừng phát ra gầm nhẹ, mà âm thanh này không phải của lòai người.
- Trước mắt xem ra chỉ có thể để hắn nhanh nhất học tập phương pháp khống chế được sức mạnh của mình.
- Làm như thế nào giờ?
- Muốn học tập như thế nào khống chế sức mạnh, thì chỉ có qua thực chiến kinh nghiệm mà hấp thu thôi.
- Nhưng Côn Lôn không thể nào thừa nhận được lực phá hoại của tướng công.
Thủy Vô Ngân khuôn mặt âu sầu , đợi cho Đại Minh nắm được sức mạnh của chính mình thì Côn Lôn cũng sớm biến thành một bãi hoang phế.
- Đúng thế! Mà cả Côn Lôn cũng không có người nào chịu được lực phá hoại của tiểu tử này, xem ra chỉ có một địa phương chứa chấp được tiểu tử này tận tình chiến đấu,
Mục đồng đứng lên, yên lặng nhìn về phía ngòai cửa sổ chính là tháp cao.
- Sư phụ! Người không phải muốn làm thế chứ ?
Thủy Vô Ngân cùng với Diệp Nhược Thu đồng thời kêu lên.
Luyện yêu thấp tồn tại so với Diệp gia còn lâu hơn nhiều, tại Côn Lôn bắt đầu thủa sơ khai đã tồn tại. Ở đây chính là cấm địa, trong tháp thần bí khó lường, yêu ma quỷ quái đều không thể ra được.
- Bằng không thì các ngươi còn có biện pháp nào tốt hơn sao ? Bây giờ Đại Minh tuy tính mạng không có nguy hiểm nhưng hắn tùy ý trên người lúc nào sức mạnh cũng có thể bạo phát, tương lai xem ra không thể vui được, thậm chí .... có thể tan nát cơ thể mà chết .
Mục đồng nhìn mọi người một cái, mà chúng nữ nghe được câu nói này thì sắc mặt đều có điểm thay đổi.
- Nếu vậy thì chúng con cũng muốn đi/
Lâm Thi Hàm cùng với Thủy Vô Ngân đồng thời kêu lên một tiếng.
- Không được! Các ngươi bây giờ tuy mạnh, nhưng cũng không có hỏa hầu nhất định, mà tiểu tử này trên người sức mạnh rất lớn, yên tâm đi. Hắn có thể tự bảo vệ được mình, huốn chi còn có ta ở bên người nữa mà, sẽ không xảy ra vấn đề gì cả.
- Sư phụ ! Người cũng muốn đi sao?
Diệp Nhược Thu cảm thấy có điều kì lạ.
- Bằng không thì con nghĩ rằng tiểu tử này bằng năng lực của hắn có thể đi trong luyện yêu tháp hay sao? Mà ngay cả ta cũng chưa tiến quá.
Mục đồng lúc này tựa như nhớ đến chuyện cũ, tưởng tượng đến mức xuất thần. Diệp Nhược Thu cùng với Thủy Vô Ngân chưa bao giờ nghe được chuyện của sư phụ mình ở trong luyện yêu tháp, không khỏi chăm chú lắng nghe.
- Các con cũng chẳng biết được rằng. Hiên Viên mục đồng chính mà Côn Lôn giới cấp cho ta xưng hô, mà không phải chính xác tên của ta, mặc dù ta trước kia chân chính là một mục đồng...
- Nếu vậy thì tên của sư phụ là gì....
Thủy Vô Ngân có điểm kỳ quái, từ khi nàng có ý thức thì thanh danh của Hiên Viên mục đồng đã vang khắp Côn Lôn, mọi người cũng tự nhiên nghĩ đấy chính là tên của người, mà chính mình bởi vì tư chất xuất chúng mới có thể bái làm môn hạ của mục đồng.
- Đã quên mất rồi. Ngày qua ngày ta ở tại cái tháp này, cũng đã gần năm trăm năm rồi. Tuổi ngày một lớn có rất nhiều chuyện cũng đã quên mất rồi.
Hơn năm trăm năm! Tất cả mọi người ở đây đều không khỏi hít một hơi lạnh. Diệp Thủy hai người mặc dù biết sư phụ rất già, chỉ là bề ngòai tu luyện phản lão hòan đồng, làm cho người ta không biết rõ được tuổi. Nhưng không có nghĩ đến sư phụ sống hơn năm trăm năm
- Ngươi có biết được công tác của mục đồng không?
- Quản lí chiếu cố chăm soc gia súc.
Lâm Thi Hàm rất nhanh trả lời.
- Ừa! Cũng không có sai . Công tác của ta so với mục đồng cũng giống nhau, sở dĩ các lão nhân Côn Lôn gọi ta là mục đồng cũng vì ta phải chiếu cố chính là .....
- Bên trong tháp yêu ma quỷ quái!
Lâm Thi Hàm đã đóan được liền kêu lên.
- Không có sai ! Đúng là một đứa trẻ thông minh.
- Vậy vì sao sư phụ lại bảo vệ luyện yêu tháp ?
Diệp Nhược Thu hỏi vấn đề này cũng là điều mà mọi người muốn biết. Mục đồng cũng chỉ cười cười không nói, liền đi ra ngòai không có muốn nói lại vấn đề vừa rồi.
- Xem ra lần này việc Đại Minh vào trong luyện yêu tháp là việc không thể tránh khỏi rồi.
Vài cô đàn bà bắt đầu hội nghị để quyết định vấn đề.
- Nhưng ta lo lắng ....
Lâm Thi Hàm cùng với Thủy Vô Ngân trên mặt đều hiện lên vẻ sầu muộn.
- Nhưng nếu A Minh không đi thì việc các ngươi lo lắng sẽ càng nhiều. Nếu đi thì còn có một tia hy vọng.
Diệp Nhược Thu nhắc nhở các nàng một câu.
- Nếu thế thì ta cũng nhất định phải vào theo.
Hai cô gái cũng có chủ ý, nếu phải chết thì chết ở một nơi.
- Các ngươi vừa rồi không có nghe sao? Các ngươi bây giờ sức mạnh so với Đại Minh thua quá xa. Nếu bây giờ đi cũng chỉ trở thành gánh nặng của A Minh mà thôi, sẽ làm cho hắn phân tâm chiếu cố tới các ngươi.
Mặc dù Diệp Nhược Thu nói chính là sự thật nhưng cũng gây cho Lâm Thi Hàm cùng với Thủy Vô Ngân không nhỏ đả kích.
- Bây giờ nói với Đại Minh như thế nào mới là quan trọng.
Thị Kiếm khai khẩu nói. Mọi người đều thảo luận mọi điều nhưng không có người chuẩn bị nói cho Đại Minh. Dù sao nói với hắn cũng là việc khó, bởi vì luyện yêu tháp không phải là thắng cảnh, không chuẩn bị thì sẽ chết. Các cô gái đều trầm mặc mất một lúc.
- Ta muốn đi.
Đại Minh chẳng biết đã tỉnh lúc nào, đang ngồi dậy ở trên giường.
- Mà ta sẽ bình an trở về, vì các ngươi, hãy tin tưởng vào ta.
Đại Minh nhìn về phía Lâm Thi Hàm cùng với Thủy Vô Ngân với ánh mắt rất ôn nhu, hai cô gái mắt đỏ hồng gật gật đầu.
Qua đó một ngày, trước cửa của luyện yêu tháp chậm rãi mở ra trước mắt mọi người. Trước kia mỗi lần mở ra cánh cửa đều là vì phong ấn quái vật. Thủy Vô Ngân cũng đã nhìn qua vài lần chỉ là không có tưởng tượng được có một ngày cánh cửa này mở bời vì chính sư phụ và tướng công của mình.
- Thị Kiếm tỷ đâu ?
Lâm Thi Hàm mặc dù lo lắng nhưng từ khi không thấy bóng dáng của Thị Kiếm thì không khỏi hỏi một câu.
- Tại nơi này !
Đại Minh giơ cánh tay phải lên nói . Thị Kiếm trở về trong thương minh, hy vọng đối với lần này Đại Minh vào trong luyện yêu tháp có chút trợ giúp.
- Đã có tỷ Thị Kiếm ở bên cạnh anh thì em cũng an tâm hơn. Anh chính mình phải bảo trọng lấy.
Lâm Thi Hàm không ngừng nói mãi một câu, mà câu này nàng nói đã không dưới một trăm lần.
- Tuân lệnh ! Thưa lão bà đại nhân/
Đại Minh lôi Lâm Thi Hàm cùng với Thủy Vô Ngân, tay trái ở dưới hai tay của các nàng tay phải ở trên cùng.
- Khi anh vắng mặt thì các em đừng có gây sự với nhau nhé, hãy hòa bình với nhau chờ anh trở về, được không?
Đại Minh nhìn hai nàng nói, Lâm Thi Hàm cùng với Thủy Vô Ngân chỉ dùng sức gật đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống.
- Những đứa nhỏ ngốc! Anh đi không phải là không trở về. Tốt lắm, đến giờ anh phải đi rồi. Các em hãy chiếu cố chính mình nhé.
- Lão công!
Lâm Thi Hàm đột nhiên ôm lấy Đại Minh.
- Ân! Còn có....
Đại Minh nói chưa xong thì môi đã bị Lâm Thi Hàm ngăn chặn, Thủy Vô Ngân bên cạnh nhìn mắt trợn trừng, nàng chưa có bao giờ xem qua cảnh kích tình thế này. Thủy Vô Ngân trù trừ một lúc, tại lúc Đại Minh cùng với Lâm Thi Hàm tách ra thì cũng tự động hôn Đại Minh một cái. Hai cô gái trên mặt đều đỏ hồng.
- Oa! Rất là lớn mật! Yên tâm đi. Ta sẽ đưa lão công của các ngươi trở về, một sợi lông cũng không thiếu. Mà thời gian ở trong luyện yêu tháp cũng rất nhanh, ở bên trong một năm thì ngòai này mới có một ngày mà thôi, chúng ta sẽ rất nhanh đi ra ngòai thôi.
Mục đồng nói xong thì đi vào trong cửa. Đại Minh cũng vẫy tay chào, sau đó đuổi theo sau.
Lâm Thi Hàm cùng với Thủy Vô Ngân tay nắm chặt vẫy vẫy chào Đại Minh.
Luyện yêu tháp cửa lạnh như băng đóng lại, phảng phất như chưa từng mở. Luyện yêu tháp vẫn như cũ lẳng lặng đứng ở trên mặt đất Côn Lôn.
Tại luyện yêu tháp.
- Đúng rồi ! Mục đồng tiền bối, người đã ở bao lâu rồi trước kia đã đi vào đây?
Đại Minh tò mỏ hỏi một câu.
- Đại khái là năm trăm năm trước.
Mục đồng trả lời.
- ....... thế trước kia đường đi thế nào?
- Im lặng, chú ý mà đi.
“...........................:” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện