[Dịch] Để Ta Đi Vào Giấc Mơ Của Nàng- Sưu tầm

Chương 28 : KÝ ỨC CỦA DƯ ẢNH

Người đăng: 

.
Hai người lẳng lặng đi lang thang trong làn gió tuyết một một lúc, Trần Văn Dự chợt nói: “Tuyết bắt đầu rơi nặng hạt lên rồi. Nàng có lạnh không?” Dư Ảnh đưa mắt nhìn quanh một chút, chợt bước lên nắm lấy cánh tay Trần Văn Dự, lắc lắc vài cái: “Dĩ nhiên là lạnh muốn chết ~~~.” Trần Văn Dự hết sức sửng sốt, hiển nhiên trong nội tâm chàng là một kẻ không hiểu phong tình. Trần Văn Dự nhíu mi nói: “Tại sao không nói sớm? Chúng ta lập tức rời khỏi nơi này.” Dư Ảnh nói: “Em muốn đi với chàng thêm một lúc nữa.” Nàng quả quyết ôm rịt luôn cánh tay Trần Văn Dự, hai cái bóng giờ hòa thành một trong làn mưa tuyết phiêu phiêu. Trừ mẫu hậu đã qua đời vài năm trước, Trần Văn Dự chưa bao giờ được người khác ôm. Cảm giác lúc này thật khó tả. Dư Ảnh chợt nói: “Hôm trước em có một giấc mơ rất lạ. Chàng muốn nghe thử không?” Trần Văn Dự đồng ý, Dư Ảnh liền nói tiếp: “Em mơ thấy mình vẫn là Dư Ảnh, nhưng thân phận hết sức đáng thương. Mẫu phi vì khó sinh cùng trúng độc nên qua đời, bản thân em cũng suýt chết, được ông ngoại đưa lên núi bí mật chữa trị. Ông ngoại mất, em về hoàng cung sống thì bị phụ hoàng ghẻ lạnh, sau đó chàng đánh chiếm Long Hà, em trở thành tù nhân.” Nàng chợt bật cười, nụ cười hồn nhiên cùng vui vẻ như ánh nắng mùa xuân: “Sao em có thể mơ thấy mình thê thảm như vậy? Rõ ràng mẫu phi cùng ông ngoại vẫn khỏe mạnh, phụ hoàng hết sức yêu thương em, còn chiến tranh Vân Triều cùng Long Hà chưa từng xảy ra!” Thấy sống lưng Trần Văn Dự chợt trở nên cứng ngắt, Dư Ảnh bối rối nói: “Chàng đừng cười nhạo em nhé. Cũng chỉ là mơ thôi.” Trần Văn Dự nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp, lẩm bẩm: “Ừ, chỉ là giấc mơ mà thôi.” Chàng chợt nói: “Đã đến lúc quay về rồi.” Sau này khi đã rời khỏi mộng cảnh, mỗi khi nhớ về khoảng thời gian trải qua giữa vùng núi tuyết này, Trần Văn Dự chỉ cảm thấy một chút ấm áp cùng an nhiên. Sâu trong trái tim của mỗi con người luôn có một miền tuyết trắng như vậy. Nơi đó lưu lại những ký ức đẹp đẽ nhất, tàn khốc nhất, nhưng những cảm xúc yêu hận trong đó vẫn luôn được gìn giữ vẹn nguyên theo thời gian. Bỏ lại sau lưng vùng núi tuyết lạnh giá, Trần Văn Dự cùng Dư Ảnh leo lên xe để trở lại hoàng cung Long Hà. Chẳng mấy chốc Dư Ảnh đã lại chìm vào giấc ngủ say. Trần Văn Dự thấy vậy thì cười khổ, nhẹ tay đắp chăn cho nàng, không kiềm được suy nghĩ mông lung. Tính ra, chàng đã ở trong mộng cảnh này bốn năm. Mặc dù thời gian chàng thực sự ở trong mộng không lâu như vậy, bởi trong mơ chàng nhảy cóc từ khoảng thời gian này tới khoảng thời gian khác, nhưng những việc chàng thay đổi được so với ngoài đời thực lại rất nhiều. Ví như, gặp gỡ Dư Ảnh khi nàng còn nhỏ. Ví như, không phát động chiến tranh với Long Hà. Thế nhưng chàng biết, bản thân Dư Ảnh trong mộng cảnh này cũng không phải là nàng nữa. Quá khứ đau buồn cùng thân phận công chúa bị thất sủng đã biến mất, cô gái trước mắt trở nên tự tin và chói lọi như ánh bình minh. Nàng không còn cật lực che giấu bản thân, cũng không còn đè nén cảm xúc yêu hận, để tất cả cá tính cùng tài năng đều bộc lộ rực rỡ. Mặc dù nàng có thêm nhưng khả năng mà ngoài đời thực không có, ví dụ như khinh công cùng võ công, thế nhưng điều đó xuất hiện trong mộng cảnh cũng chỉ vì ước ao được trở nên mạnh mẽ của nàng. Dù thế nào đi nữa, một cô gái đặc biệt như Dư Ảnh thật sự không dễ tìm. Trần Văn Dự nhớ lại lúc mới vừa bị cuốn vào mộng cảnh này. Chàng bị lạc trong một không gian xa lạ, hai vầng trăng đỏ như máu cùng trôi lơ lửng trên đầu rọi xuống ánh sáng ma quái. Nhưng chàng nhanh chóng nhận ra, mình đã thấy qua khung cảnh này trong một bức tranh của Dư Ảnh. Nếu Trần Văn Dự nhớ không lầm, trong tranh còn có một thiếu nữ áo trắng mang đôi cánh trong suốt. Chàng vừa nghĩ xong thì chợt giữa bầu trời hiện ra một tia chớp, một bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt: chính là cô gái trong tranh kia. Chỉ khác là nàng ta đang đứng đối diện với Trần Văn Dự, để lộ khuôn mặt vô cùng đáng sợ. Chi chít trên da mặt cùng phần cổ là những ký hiệu cổ xưa kỳ dị, còn nơi hốc mắt trống rỗng, khiến khuôn mặt nàng ta trở nên lạnh lẽo, vô hồn. Sinh vật mang dáng dấp cô gái cất giọng khàn khàn như tiếng gió: “Hỡi người phàm, ai đã đưa ngươi vào địa phận Mộng Tuyền U Giới?” Trần Văn Dự lần đầu tiên nghe tới cái tên này, bèn lắc đầu nói: “Ta chưa từng nghe qua cái tên này. Bản thân ta được một cô gái tên là Dư Ảnh dùng Dẫn Mộng Thuật đưa đến đây.” Sinh vật kia liền cất giọng đều đều giải thích: “Mộng Tuyền U Giới thuộc địa phận của cõi U Minh, vốn là nơi cư ngụ của mộng linh, những sinh vật sinh ra từ giấc mơ của thần tiên, yêu ma. Đây không phải là nơi người phàm nên bén mảng đến.” Lúc đó Trần Văn Dự cho rằng, Dư Ảnh vốn chưa khôi phục trí nhớ nên thi triển sai Dẫn mộng thuật, có lẽ nàng cũng không nhận ra bản thân đã đưa chàng đến nơi này. Chàng từng hỏi sinh vật kia rằng phải chăng nếu chàng tự sát trong mộng cảnh thì cũng có thế quay về. Lúc ấy nàng ta nặng nề lắc đầu nói: “Không có người dẫn mộng, e rằng dù bản thể trong mộng cảnh chết đi, linh hồn của ngươi cũng không thể quay về.” Sinh vật có cánh lạnh lùng nói tiếp: “Kẻ đưa ngươi đến đây không hề có ý đem ngươi trở lại. Để ra khỏi nơi này, ngươi có ba chọn lựa: một là thuyết phục kẻ kia mang ngươi ra khỏi Mộng Tuyền U Giới, hai là giết chết kẻ kia để hóa giải thuật pháp, ba, là để lại thứ đáng giá nhất của ngươi. ” Cũng có nghĩa, nếu không làm được một trong ba việc đó, chàng sẽ bị mắc kẹt trong Mộng Tuyền U Giới, mãi mãi không thể thoát ra. Trần Văn Dự thật muốn biết, thật ra Dẫn Mộng Thuật là thứ tà môn ngoại đạo gì, lại có thể khiến cho một người đang sống đường hoàng mắc kẹt trong mộng cảnh? Nhắc tới đây, chàng chỉ có thể trách mình hấp tấp, vì nôn nóng muốn chứng thực thân phận của Dư Ảnh mà khiến bản thân có nguy cơ bị kẹt lại trong giấc mơ. Một tiếng “a” rất nhỏ vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Trần Văn Dự. Chàng xoa đầu cô gái đang cuộn người trên chiếc sập nhỏ trên xe, dịu dàng hỏi: “Va đầu vào đâu sao?” Dư Ảnh còn chưa tỉnh ngủ hẳn, hé miệng lầm bầm câu gì đấy. Trần Văn Dự không nghe rõ, định hỏi lại nhưng không gian trước mắt chợt nhòe đi. Chỉ trong phút chốc, bức tường trên xe ngựa trở nên vặn vẹo, xoay vần, sau đó dần dần biến thành một căn phòng rộng lớn ngập tràn màu đỏ chói mắt. Dường như chàng lại nhảy cóc tới thời điểm chàng và Dư Ảnh thành thân. Một giọng nói âm u chợt vang lên trong đầu Trần Văn Dự: “Người phàm, ngươi không còn nhiều thời gian. Kẻ dẫn mộng của ngươi sắp sửa rời khỏi Mộng Tuyền U Giới. ” Giống như tiếng mưa rào thổi qua tai, để lại một chút dư âm trong não của chàng. Không gian xung quanh cuối cùng cũng hoàn toàn định hình. Trần Văn Dự mặc áo màu đỏ, trước mặt chàng là Dư Ảnh mặc áo tân nương lộng lẫy, khuôn mặt diễm lệ cùng e ấp. Chàng cẩn thận thu hết khung cảnh xung quanh vào đáy mắt, hít một hơi dài, chậm rãi nói: “Dư Ảnh, trò chơi nên chấm dứt tại đây thôi.” Dư Ảnh vừa mở miệng định gọi một tiếng “phu quân”, nhưng nghe chàng nói thế thì sững lại, khóe môi phát ra một tiếng “a” đầy kinh ngạc. Trần Văn Dự nói tiếp: “Nàng không hề mất trí nhớ. Tất cả những diễn biến trong mơ này đều do nàng dẫn dắt, có phải không?” Chỉ thấy gương mặt Dư Ảnh thoáng biến đổi. Nàng nhìn Trần Văn Dự một lúc lâu rồi mới bình tĩnh nói: “Không hổ là Hắc Vương Gia của Vân Triều.” Nàng mỉm cười: “Nhưng sao chàng biết?” Người kia cũng bình tĩnh không kém: “Ta chỉ đoán mà thôi.” Từ lúc hai người còn cùng chung chiến tuyến, Dư Ảnh từng không ít lần tán thưởng tài trí của Trần Văn Dự. Thế nhưng hôm nay, nàng đã xem người kia như đối thủ của mình. Dư Ảnh chợt nói: “Em muốn đưa chàng tới một nơi.” Trần Văn Dự chỉ kịp thấy không gian xung quanh đột ngột biến đổi, chẳng mấy chốc căn phòng đỏ biến mất, hai người được chuyển đến một nơi xa lạ. Mặt đất dưới chân vừa cứng vừa ẩm ướt, bầu không khí như phủ một lớp sương mỏng manh, lại có chút ánh nắng chênh chếch chiếu qua. Bọn họ đang đứng trên một ngọn núi cao, ánh bình minh chiếu rọi, không gian hết sức tươi mát, yên bình. Dư Ảnh vẫn mặc váy áo đỏ rực, lặng nhìn quang cảnh hùng vĩ trước mắt. Nàng xoay người, bước sâu vào trong sương mù. Trần Văn Dự nối gót nàng, hai người cẩn thận trèo lên hai mươi bậc thang trơn trợt. Trước mắt dần hiện ra một ngôi mộ đá phủ đầy rong rêu. Dư Ảnh không nói chuyện, chậm rãi đến trước mộ quỳ xuống, đôi mắt dần dần trở nên ửng hồng. Trần Văn Dự bình tĩnh đánh giá tình huống trước mặt, một lúc sau cất giọng trầm trầm: “Nơi này là Cửu Vĩ Sơn? Đây là mộ của ông ngoại nàng?” Dư Ảnh gật đầu đáp: “Đúng vậy.” Giọng nàng trở nên mơ màng: “Trong ký ức của em, Cửu Vĩ Sơn từ sáng đến trưa đều chìm trong mây mù lảng đảng. Vào buổi trưa khi ánh nắng bắt đầu chiếu rọi, ông ngoại dẫn em đi loanh quanh khu rừng thuốc rộng thênh thang. Ông vừa rảo bước vừa nhẹ giọng giảng giải công hiệu của thứ lá cây này, độc tính của loại hoa kia, không quên bảo em cẩn thận các loại côn trùng, rắn rết ẩn trong các bụi cây. Ông từng nói, linh hồn con người cũng giống như một bụi cây rậm rạp, sâu thẳm trong đó là quả ngọt hay rắn rết, thật không dễ dàng biết được. “Em là một đứa trẻ mồ côi mẹ, từ nhỏ đã ốm yếu vì dính phải độc mãn tính của kẻ xấu. Ông ngoại em là thần y, đã cứu không biết bao nhiêu người, thế nhưng lúc con gái ông chết lịm vì kiệt sức sau khi sinh con và trúng độc, ông lại chẳng thể làm gì hơn. Bởi vì, ông đã chọn cứu em. “Em mới sinh ra không lâu, người đen sì, tím tái đến nỗi phụ hoàng cũng chẳng muốn nhìn. Ông cầu xin mang em lên núi chữa bệnh, phụ hoàng ngay lập tức đồng ý. Có lẽ đứa con con gái như em, nên đem đi cho khuất mắt thì hơn. “Ông em hết sức kiên trì bào chế thuốc giải, từng ngày từng ngày dùng nước suối pha thuốc tắm cho em. Ông trồng các vị thuốc giải độc trên thượng nguồn dòng suối, mỗi ngày em đều phải đến ngồi bất động dưới thác nhỏ một canh giờ để chất độc được gột trôi từ từ. “Năm em được bảy tuổi, có một người khuôn mặt hung dữ đến tìm gặp ông ngoại. Em loáng thoáng nghe hai người nói chuyện, nghe ông gọi người ấy là cao thủ võ lâm, còn người ấy lại gọi ông là ân nhân. Sau đó người hung dữ đến nhìn em một lát, chợt nói, ‘xương cốt này lẽ ra thích hợp để luyện võ, nhưng do ảnh hưởng của độc tính quá lớn, e rằng có luyện chỉ công cốc mà thôi’. Có trời mới biết, em khao khát được học võ đến thế nào. “Ông ngoại dạy em Dẫn Mộng Thuật, em cũng bắt đầu vẽ lại những hình ảnh mình thấy trong mộng cảnh. Ban đầu em vẽ rất xấu, nhưng em vẽ rất nhiều, thành thạo từ lúc nào không hay biết. Khi rảnh rỗi em còn tìm tòi chế tác rất nhiều thứ, từ trang sức tới ám khí, độc dược. Cuộc sống trên núi tuy cô đơn nhưng chưa hề thiếu thốn, em cũng được ông ngoại hết mực yêu thương.” Dư Ảnh nói một hơi dài, cảm thấy nước mắt đã chực trào. Nàng vái lạy trước mộ ông ba lần, xong mới từ từ dứng dậy. “Trần Văn Dự”. Giọng Dư Ảnh bỗng trở nên rành mạch, rõ ràng. “Lúc ông ngoại em mất, những điều tươi đẹp nhất của tuổi thơ cũng chôn lại ngọn núi này. Em chưa bao giờ trách chàng đã đập tan thân phận hoàng thất của em tại Long Hà, bởi nơi đầy mưu mô và giả dối ấy chưa bao giờ khiến em hạnh phúc. Thế nhưng thù nước, nợ nhà, không phải nói bỏ qua là có thể để nó chìm vào dĩ vãng.” Trần Văn Dự nhìn Dư Ảnh thật sâu, cất giọng khàn khàn: “Dư Ảnh, nàng đưa ta đến đây, là để trả thù sao?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang