[Dịch] Dày mặt đen lòng (New: Tiết 72)
Chương 27 : Dày Mặt Đen Lòng Tiết thứ 28 Buồn bực! Có người so với ta càng buồn bực hơn Nhóm dịch Thuần Việt Dịch tobano Nguồn Tàng thư viện
Người đăng: tobano</font>
.
Lương thực được mùa lớn trong khi cả nước thiếu lương do đó không sợ mất giá, nông dân hết sức vui mừng. Kinh Châu đặc sản là rượu, trà cùng đồ dùng trong nhà theo bước chân thương đội bắt đầu tỏa ra khắp nơi trong nước, đồng thời mang về cho Kinh Châu cấp bách trâu cày, chiến mã cùng với không ít kinh nghiệm phong phú của mục dân phương Bắc và đại lượng các loại thợ thủ công có cuộc sống gian nan. Kinh Châu kinh tế cũng rốt cục trở về quỹ đạo, ta đây trên tay rốt cục cũng có ít tiền nhàn rỗi!
Có tiền! Lại có thể ăn thịt uống rượu vui đùa với em gái!
"Đại nhân, vừa nhận được công văn triều đình phát đến". Khoái Lương cầm một dãi lụa dài tiến vào.
Ta mở ra xem, suýt nữa hộc máu tức chết. Kháo! Ta kháo! ! Ta nhổ vào! ! ! Súng bắn chim đầu đàn, lời lẽ chí lý, triều đình rõ ràng bổ nhiệm thái thú mới đến Giang Lăng, Linh Lăng và Vũ Lăng. Tiên sư chúng, bây giờ Kinh Châu có tiền, người người đều nghĩ đến việc chia chác, chỉ là triều đình có người không coi ta là chỗ dựa, do đó không cho ta thể diện đem mấy thái thú ta thượng báo thay đổi toàn bộ! Bây giờ nên làm sao? Chẳng lẽ để cho những kẻ đó cướp đoạt tiền ta cực nhọc xây dựng Kinh Châu, lại khiến cho khói mù mờ mịt khắp nơi? Đều do ta quá nóng lòng, Kinh Châu không nên phát triển quá nhanh, đều là do đám nạn dân đáng chết đó, lúc đầu không nên quản để bọn họ chết đi, chỉ cần chờ mấy năm, đợi triều đình vô lực khống chế địa phương lúc đó mới dễ phát triển. Hơn nữa ta biết trước khi đó lúc phong quan Lưu Yên còn không đi Ích Châu, ta nên chạy tới đó, tùy tiện khống chế bọn phản tặc chiếm lĩnh Hán Trung, từ đó làm sụp đổ triều đình, hiện tình bây giờ tạo ra phiền phức lớn rồi!
Ta cầm phần công văn đi qua đi lại thong thả vài vòng, hướng Khoái Lương nói, "Gọi Dị Độ trở về! Phái người giám sát những thái thú mới, nếu bọn họ nhận hối lộ hoặc làm gì phạm luật cần phải ghi nhớ, thu thập bằng chứng, tạm thời đừng đánh động bọn họ!" Có một số việc vẫn là không cho Khoái Lương biết thì tốt hơn.
"Vâng, đại nhân, thuộc hạ đi làm ngay".
"Chờ đã, ngươi phát công văn đến các quận huyện tìm mười nông hộ có sản lượng cao nhất trong vùng và những hộ thợ rèn chế tạo nông cụ tốt nhất năm nay báo lên trên".
"Đại nhân, ý ngài là?"
"Đi làm tốt việc này trước, quản chi những chuyện khác, đợi báo lên rồi các ngươi sẽ biết!"
"Vâng! Thuộc hạ cáo lui!"
Buồn bực! Ta không có tâm tình đi vui đùa với em gái mới, vẫn là trực tiếp đi tìm Xuân Lan, Điêu Thuyền phát tiết một chút. Một đường hầm hè "Gần đây tương đối phiền, tương đối phiền, tương đối phiền.. ". hướng hậu viện đi tới...
10 ngày sau, Khoái Việt từ Kinh Nam chạy về.
"Ngươi trước xem cái này!"
"Ai! Lại là một đám mua quan bán tước đến đây kiếm tiền !"
"Ta bây giờ cần ngươi chuẩn bị hai phần hậu lễ lập tức đi kinh thành, tìm Trương Nhượng Hà Tiến hỏi thăm một chút xem ba người mới này có phải cùng bọn họ có quan hệ gì không hoặc có chỗ dựa đáng kể hay không!"
"Đại nhân, chẳng lẽ đại nhân muốn .. ".
"Hừ! Rõ ràng bọn chúng dám leo lên đầu ta vuốt râu cọp, ta cần giết gà dọa khỉ, làm cho những kẻ nghĩ đến Kinh Châu chia chén canh cần phải suy nghĩ suy phân lượng của chính mình!"
"Không tồi, nếu không chúng ta mệt chết mệt sống làm lên an lạc chỗ, đều bị này đàn lang sói cho hủy rồi, thuộc hạ này đã chạy tới Lạc Dương!"
... ... ... ... ... ... ...
"Đại nhân, ngươi cần nông hộ cùng thợ thủ công xưởng danh sách đều báo đi lên rồi!" Khoái Lương cầm một xấp dày danh sách giao cho ta xem.
"Nhưng đều là thật?" Ta chỉ cầm ở trong tay ngó rồi một mắt.
"Thuộc hạ tra qua thuế phú đoạt lại ghi chép, nông hộ danh sách nên là thật; còn thợ rèn xưởng, nguyên nhân nông cụ chế tạo thời gian không dài, hiện nay chỉ có thể căn cứ các nơi khai hoang nông dân danh tiếng đến đánh giá, có thể sẽ có sở sai lệch ".
"Những người trong danh sách này năm nay miễn thuế toàn diện, ai đã giao nộp thuế chúng ta sẽ trả lại. Đầu tháng 11, mời những nông hộ và công xưởng mỗi nhà phái đại biểu đến Tương Dương, ta cần mời bọn họ ăn cơm, lộ phí do quan phủ phụ trách! Mặt khác, năm nay tất cả mọi người đều không biết ta cần những này danh sách làm gì, cho nên thượng báo nên không quá lớn sai lệch, nhưng chỉ cần liên lụy tới lợi ích, đã tổng hội xuất hiện vấn đề, ngươi đi giúp ta suy nghĩ, sau hàng năm như thế nào có thể cố gắng chính xác khen thưởng những đó ưu tú nông hộ cùng thợ thủ công!"
"Vâng, đại nhân! Bất quá thuế thu đã đăng ký vào kho, trả lại sợ rằng không ổn a?"
"Đã vào kho thuế thu thì chính ta đến lấy ra!"
"Ngoài ra, đại nhân mời nông hộ ăn cơm còn chấp nhận được, nhưng mời cái đám thợ rèn thủ công kỹ xảo ăn cơm chỉ sợ sẽ làm xấu đi danh tiếng đại nhân!"
"Tử Nhu à Tử Nhu, ngươi cũng là Giang Nam tuấn kiệt, ta cũng không nghĩ tới ngươi vẫn là không thoát khỏi ánh mắt thế tục! Cái gì là kỹ xảo thủ công? Nếu như không có thợ thủ công chế tạo nông cụ nông dân có thể khai khẩn vài mẫu ruộng tốt? Nếu như không có thợ thủ công chế tạo vũ khí áo giáp, sĩ tốt như thế nào giết địch bảo vệ quốc gia? Nếu như không có thợ thủ công đóng thuyền xây cầu, mọi người như thế nào thông hành nam bắc? Năm nay thợ thủ công chế tạo guồng nước Tử Nhu đã từng thấy qua rồi? Nếu như không có những guồng nước này, năm nay lương thực sao có thể được mùa lớn như thế? Nếu như lương thực sản lượng không đủ, năm nay sẽ chết đói bao nhiêu người? Có nhiều thợ thủ công ưu tú, chúng ta có thể chế tạo ra càng nhiều nông cụ tốt, càng tốt vũ khí áo giáp, càng chắc chắn dùng bền thuyền bè cầu cống. Tử Nhu còn cho rằng những người này chỉ là thủ công kỹ xảo thôi sao?" Nói xong sau ta làm vẻ mặt cười nhạo nhìn Khoái Lương, bất quá trong mắt hắn là ánh mắt mỉm cười chờ đợi. Đúng là xấu hổ chết ngươi! Hai ngàn năm sau những thợ thủ công này được gọi là kỹ thuật công trình sư, nhà phát minh sáng tạo, các quốc gia giành nhau sứt đầu bể trán những người này, nếu không có bọn họ chỉ còn chờ các quốc gia khác đến xâm chiếm.
Lúc này Khoái Lương đã rơi vào trầm tư suy nghĩ, vẻ mặt mông lung, một lúc lâu ngẩng đầu lên trả lời: "Lương thường tự phụ đọc sách vạn quyển, chở đầy năm xe, tự vỗ ngưc bản thân có thể hiểu rõ thiên hạ chân lý, nhưng đến hôm nay mới biết chính mình bất quá chỉ là một cổ hủ thư sinh. Đại nhân có ánh mắt độc đáo, có thể xuyên qua thế tục mở ra vùng trời mới. Lương muốn bái đại nhân làm sư phụ để học hỏi thêm, mong đại nhân không ngại Lương ngu dốt ".
"Tử Nhu không cần phải nghiêm trọng như thế, ba người làm việc tất cả đều là người giỏi, mỗi người đều có mặt mạnh yếu khác nhau, có những nơi ta cũng thua kém ngươi, mọi người bình thường trao đổi kiến thức lẫn nhau cần gì cố chấp hình thức thầy trò?"
"Lương thụ giáo. Có điều Lương vẫn cần khuyên đại nhân không nên mời thợ thủ công ăn cơm, trên đời này vẫn còn nhiều người cổ hủ. Vì tương lai tiền đồ của đại nhân, cũng là vì thiên hạ trăm họ, thỉnh đại nhân nên yêu quý danh tiếng chính mình".
"Nhưng thợ thủ công này đã chịu phân biệt quá lâu, dù sao cũng cần phải có người đến phá vỡ ánh mắt thế tục, nâng cao địa vị thợ thủ công mới có càng nhiều người làm ngành nghề thợ thủ công, mới có thể bồi dưỡng ra càng nhiều thợ thủ công ưu tú, đại Hán ta mới có thể càng phồn vinh giàu mạnh!" Ngươi đã trân trọng ta, vậy cái oan ức kia ngươi nên đưa lưng ra! Ta rõ ràng ám chỉ, ngươi không nghe không hiểu sao? Như vậy làm ta rất thất vọng.
"Thuộc hạ mong được thay đại nhân làm việc này ".
"Tử Nhu không sợ ảnh hưởng danh tiếng và tiền đồ chính mình sao?"
"Chỉ cần đại nhân còn ở đây, sẽ không làm cho Tử Nhu chịu tủi thân".
Ta lập tức đưa vẻ mặt cảm động vỗ vỗ Khoái Lương vai, khuyến khích hắn kiên định gật đầu, nhưng ở trong bụng nói. Đồng chí gan lớn thật! Có tiền đồ! Ngươi tin tưởng ta như vậy, lần sau có cái gì oan ức ta nhất định đều giao cho ngươi!
Bảng cáo thị khen thưởng nông hộ cùng thợ thủ công được công bố tại Kinh Châu mang tới sóng to gió lớn. Nông hộ cùng thợ thủ công hết sức vui mừng, bất quá lại dẫn đến vô số lưu dân tràn về Kinh Châu. Ta buồn bực quá sức! Thật sự Giang Đông Ba Thục đều là địa phương có sản lương cao, các ngươi làm sao không hướng bên kia chạy tới? Đáng thương ta, tài sản cá nhân ngày càng hao mòn!
Văn nhân nho sinh đem Khoái Lương làm bia dùng ngòi bút làm vũ khí, còn tốt là mọi người đều nhã nhặn, không chửi bới ầm ĩ. Nhìn Khoái Lương mỗi ngày vẻ mặt hốc hác về nhà, ngày thứ hai lại mang vẻ mặt kiên nghị đi làm việc, ta chỉ muốn nói với hắn, đồng chí, ngươi nhất định phải chịu đựng, kiên trì chính là thắng lợi, nếu như ngươi hy sinh rồi ta biết tìm đâu ra một người giỏi chịu oan như ngươi!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện