[Dịch] Dày mặt đen lòng (New: Tiết 72)
Chương 25 : Dày Mặt Đen Lòng Tiết thứ 26 Nghèo rớt mồng tơi Nhóm dịch Thuần Việt Dịch tobano Nguồn Tàng thư viện
Người đăng: tobano</font>
.
Thời gian này ta rất buồn bực, hầu bao ta nhanh chóng cạn thấy đáy! Nếu như không phải có rượu mạnh chống đỡ, ta có thể bị phá sản rồi! Này mẹ nó, phải ráng qua mấy ngày nữa? Vì không muốn làm tủi thân Xuân Lan và Điêu Thuyền, ta mỗi ngày lưu lại tiền mua thức ăn cho các nàng, đường đường Kinh Châu thứ sử, Đại Hán An Lạc hầu rõ ràng ngày ngày chạy đến quân doanh quẹt cơm tập thể độ nhật, nói cho dễ nghe cùng sĩ tốt đồng cam cộng khổ, nhìn bọn lính đó từng đôi mắt cảm động, ta chỉ có thể trong lòng nói, kỳ thực ta cũng là bị ép, nước mắt ta bây giờ chỉ có thể chảy trong bụng...
Không lo việc nhà không biết củi gạo đắt như thế nào! Lúc đầu ta có nhiều nhà cửa đất đai, vàng bạc châu báu chất đống như núi, đâu biết rằng thật sự sử dụng đến vẫn là không đủ.
Những lưu dân chiêu mộ đến đầu tiên cần cho bọn họ xây phòng sắp xếp chỗ ở, trước khi thu hoạch còn cần cho bọn họ cơm ăn, ta chính là thay quốc gia cứu tế nạn dân; đem những tội phạm đi tu bổ đường xá, khai thác mỏ quặng, sửa chữa đê điều trị thủy quả thực chính là đem tiền ném trong nước. Núi quặng đến bây giờ còn không tìm được, tu đường trị thủy căn bản là chỉ có đưa vào không có sinh ra lợi ích, ta bây giờ mới phát hiện ra ta thật là vĩ đại!
Chiêu mộ lính mới bởi vì vượt qua biên chế của triều đình, tất cả đều lấy danh nghĩa gia đinh tư nhân huấn luyện, có nghĩa là tư binh của ta, tiền lương trang bị tất cả đều được chính ta bỏ tiền; triệu tập thợ rèn chế tạo nông cụ, nhưng tất cả quặng sắt đều từ bên ngoài mua vào, hơn nữa sản phẩm làm ra vẫn là miễn phí cung cấp cho nông phu.
Bất quá phiền nhất chính là cùng với Kinh Châu vui sướng hưởng cơm no áo ấm, xung quanh các nơi nạn dân không ngừng tràn vào, mỗi ngày phát cháo không thôi đã tốn biết bao nhiêu tiền của ta! Không cho bọn họ ăn lại sợ bọn họ tạo phản gây rối, mà Kinh Châu công việc ruộng đồng và cơ hội làm việc không đủ thỏa mãn những nạn dân này, quả thực chuyện này làm cho đầu ta lớn như cái đấu!
Đương nhiên, tin tốt cũng không phải không có. Thợ mộc dựa theo đề nghị của chế tạo ra guồng tát nước cùng với dựa vào sức nước làm máy quạt gió, đề cao rất nhiều việc tiêu tưới đồng ruộng cùng nâng cao hiệu suất thợ rèn. Hơn nữa ta thiết kế ra đồ dùng trong nhà mang nhãn hiệu Kinh Châu, bị ta đưa cho Trương Nhượng, Hà Tiến và quan lớn trong triều, lập tức những đồ dùng này với dáng kiểu mới mẻ độc đáo, đắt tiền hoa lệ, rắn chắc dùng bền được rộng lớn quý tộc tầng lớp mua dùng. Hiện nay trong nhà nếu như không có "Durex" Kinh Châu đồ dùng trong nhà sẽ bị người người xem thường. Cho dù người bình thường trong nhà ít nhất cũng phải có một hai kiện có nhãn hiệu "Ladyjoy" Kinh Châu đồ dùng trong nhà mới có thể diện chiêu đãi khách.
Vườn trà cũng đã bắt đầu sản xuất, bất quá bởi vì kỹ thuật còn chưa đủ thuần thục, sản lượng không cao lắm, chất lượng mặc dù so với bây giờ trước đây tốt hơn, nhưng vẫn là không tới cấp độ trung bình, muốn tài nguyên cuồn cuộn tới cần phải cải thiện nhiều sang năm mới có hy vọng...
Lượng rượu tiêu thụ bây giờ đã mở rộng, về cơ bản đã lũng đoạn thị trường tiêu dùng rượu đắt tiền, Kinh Châu "Quân Sơn cống" bây giờ đã vang danh thiên hạ, bất quá hoàng đế lão nhi đã hạ lệnh hàng năm cần tiến cống một ngàn vò, điều này vẫn là ta đang cò kè mặc cả nói nấu không dễ để giảm bớt số lượng. Bà nội nó, quả thực chính là cướp đoạt tiền ta! Vì thiếu tiền khẩn cấp ta đành phải tăng sản lượng, từ chỗ Âu Dã Kim bí mật chế tạo thêm 50 bếp lò chưng rượu, mặc dù sản lượng cao rồi sau này không thể trở thành đồ ngàn vàng khó cầu, bất quá tổng thể lợi nhuận vẫn là so với trước kia cao rất nhiều, dù sao trên thị trường vẫn là cung không đủ cầu!
Nơi Khoái Việt cùng Nhạc Tiến quản lý tiến triển tốt đẹp, bây giờ Sơn Việt cùng người Hán chung sống càng ngày càng hòa hợp, đặc biệt là đưa cho bọn họ các nông cụ cùng hạt giống, họ sẵn lòng xuống núi cùng người Hán khai hoang đồn điền càng ngày càng nhiều. Dù sao ở trên núi lấy săn thú mà sống, cùng dã thú vật lộn, chẳng qua là ngày ngày ăn bữa sớm lo bữa tối, chỉ cần là người bình thường đều sẽ hi vọng cuộc sống bình an, cơm no áo ấm. Chỉ có điều còn chưa có xảy ra hiện tượng thông hôn, song phương phong tục tập quán vẫn còn chênh lệch quá lớn, trong quá khứ thường có nhiều va chạm do đó trong lòng từng người vẫn còn khúc mắc không dễ tháo gỡ trong thời gian ngắn, hi vọng cùng với thời gian phát triển song phương có thể thật sự dung hợp với nhau!
Bây giờ Kinh Châu về tài chính cơ bản miễn cưỡng cân bằng, bởi vì chính ta hầu như đem tất cả thu nhập cá nhân điền vào khoảng trống! Bất quá cũng không phải không lợi ích, ít nhất Kinh Châu trăm họ cùng quan chức nhìn thấy ta dáng vẻ hốc hác gầy gò lần lượt đều cảm động đến rơi nước mắt. Hễ ta đến bất kỳ chỗ nào, trăm họ đều xếp hàng quỳ xuống đất hoan nghênh, hơn nữa nghe nói đã có không ít người trong nhà lập trường sinh bài cho ta, mặc dù theo cảm giác ta mà nói dường như cái này giống như linh vị người chết, nhưng đó là lòng dân không dùng không được! Chỉ cần cố gắng chống đỡ qua thời kỳ khai hoang, đó là một gánh nặng lớn, Kinh Châu sẽ càng ngày càng cường đại, trải qua vài năm, đến lúc Đổng Trác vào kinh thiên hạ đại loạn, Kinh Châu được ta đoàn kết vững chắc như thùng sắt, đến lúc xem ai có thể động được đến ta!
Bây giờ ta cần phải làm là nhẫn! Nhẫn! ! Nhẫn! ! ! Nhưng ta thật sự không nhịn được rồi, cảm giác nghèo thật khó chịu, ta cần ăn thịt, ta cần uống rượu, ta cần dạo kỹ viện! ! ! Ai có thể tài trợ ta một chút! ! ! ! ! Mặc kệ tất cả, chính là đi cướp đi mượn cũng phải đem tiền về!
Đi tìm Điển Vi, "Đại ca, ta đang muốn tìm ngươi, có thể hay không cho ta ít tiền? Hôm nay vận may không tốt thua sạch túi!"
#¥#¥—#¥% được rồi, ta nhẫn, ta sợ đánh không lại ngươi!
Đi tìm Âu Dã Kim, "Đại nhân, ta gần đây vốn quay vòng tương đối khó khăn, ngươi xem có phải đem tiền bếp lò lần trước trả cho ta?"
"! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"
"Khoan ta chưa nói xong, lần sau ngài nhớ trả tiền trước mới có hàng! Cần hay không tiến vào ngồi chơi?"
Đi tìm Khoái Lương, "Đại nhân, ta đã hai tháng không hưởng bổng lộc rồi, trong nhà trên có mẹ già dưới có trẻ nhỏ, ngài có phải thuận tiện trả bớt cho ta?"
"Ngươi đem cái này đi cầm!"
"Đại nhân, đây là con dấu của Thứ sử, thứ này ai dám thu?"
Ta ngất! Ngươi còn thật sự muốn mang đi cầm?
... ... ... ... ... ... ...
Trời ơi! ! ! Đầu năm xuất hành bất lợi! Những người chung quanh lần lượt, bà mẹ nó đều nghèo rớt mùng tơi, biết trước như vậy lúc đầu vì tiền trực tiếp ra biển làm hải tặc đến Phù Tang vì quốc gia làm vẻ vang dân tộc!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện