[Dịch] Đại Tống Chi Phong Lưu Tài Tử

Chương 28 : Thánh chỉ thứ ba

Người đăng: Tiếu Ngạo Nhân

.
Thạch kiên lúc này mới cầm lại bút, bắt đầu chú thích nhưng vùng sa mạc, rừng rậm và bình nguyên trên bản đồ, sau đó nói với con rể Tôn viên ngoại: - Các ngươi khi đóng quân phải chú ý, ở những nơi này có rất nhiều rắn, độc tính còn mạnh gấp mấy lần rắn ở Trung Nguyên. Đây là chuyện phải cực kỳ chú ý, Úc Đại Lợi có thể nói là nơi nhiều rắn độc nhất thế giới. Nếu không cẩn thận, với trình độ y học hiện tại, không thể cứu nổi. Thậm chí ở thế giới hiện đại, hàng năm vẫn rất nhiều người ở Úc Đại Lợi bị rắn cắn chết. Sau đó, hắn lại chú thích trên bản đồ Mỹ Châu những đại lục như sông Amazon, sông Missisippi, những rặng núi lớn. Còn đặc biệt dặn họ không được đi vào rừng Amazon, nếu vào rất dễ bị lạc, hơn nữa trong đó còn có hoa ăn thịt người, cá ăn thịt người, cá sấu lớn….. Khi Thạch Kiên nói tới hoa ăn thịt người một phút có thể ăn hết cả một con trâu cùng với những con cá sấu nặng tới mấy trăm cân, mọi người đều tròn mắt, chăm chú nghe như hắn đang kể truyện. Người ghi nhớ kỹ nhất chính là Giang công tử. Thạch Kiên còn nói: - Tiểu tử hi vọng Giang huynh sớm ngày trở về, nhưng phải là bình an trở về. Lần này phiêu lưu, bất kể thế nào xin Giang huynh hãy lấy tính mạng làm trọng. Người xưa có nói: “Mạng người quý hơn trời, trời đất bao la, không ai chê mạng lớn” Một câu này khiến con rể Tôn viên ngoại cảm thấy vô cùng ấm áp. Thạch Kiên lại nhìn mọi người nói: - Vua tặng ta ngọc, ta tặng vua minh châu, Giang huynh không trở lại, cách trồng bông ta cũng tuyệt không tiết lộ cho ai. Sau đó trịnh trọng thi lễ với con rể Tôn gia. Đào tri huyện nghĩ thầm, người họ Giang này có thể được tiểu thần đồng ba lần thi lễ, tặng một bài từ, chỉ như vậy đã vô cùng vinh quang. Thạch Kiên còn nói: - Tiểu tử nghe người du hành kia nói, từng tự sắp xếp lại bản đồ thế giới. Sau đó hắn dùng bút lông ngỗng bổ xung thêm hai đại lục, Phi Châu và Âu Châu. Hắn chỉ vào bản đồ: - Âu Châu là một tiểu quốc gia rất hâm mộ tơ lụa của đại Tống, thậm chí cả lá trà, đồ sứ, bọn họ đều nguyện ý dùng vàng để đổi. Những lời này lại khiến mọi người chấn động, cái gì nguy hiểm chứ ? Chỉ một thuyền đồ sứ nếu tính ra là bao nhiều tiền ? Cho dù nguy hiểm thì chỉ cần thành công đi một lần cũng trở thành giàu có. Thạch Kiên nhìn ánh mắt cuồng nhiệt của họ, lại nhớ tới một câu nói nổi tiếng của Mac: “Có gấp đôi lợi nhuận, giới tư bản sẽ không tiếc hết thảy mà liều mạng” Mà ở đây hắn lại vẽ ra một con đường, xuất phát từ Tuyền Châu, đi tới Đài Loan, Phi lip Pin, Úc Đại Lợi, nam Mỹ Châu, Ác hen ti na, Brazil, Pháp, Phi Châu, rồi tới Somalia. Lộ tuyến trên cơ bản cực kỳ rõ ràng. Đương nhiên Thạch Kiên không thể bảo họ đào ra kênh đào Panama hay Xuy ê để rút ngắn lộ trình. Hắn hoàn thành tấm bản đồ, sau đó nói: - Sự thật sẽ chiến thắng lời nói, nếu con đường này là đúng, lộ trình tất sẽ thành công, nếu không thì lời nói của người kia hoàn toàn là bịa đặt. Nói tới đây, hắn bỏ toàn bộ phần thừa của bản đồ đi, nhưng….theo bản đồ này, không phải đúng là một hình tròn ? Sau đó, Thạch Kiên nói lời trân trọng với con rể của Tôn gia rồi đẩy xe lăn, cả ba người rời khỏi Tôn gia, ngay cả một chút cơm cũng không ăn qua, có thể thấy thiếu niên này cao ngạo như thế nào. Nhưng Tôn viên ngoại tuyệt không chút giận dữ, hôm nay tiểu thần đồng tới đây nói chuyện, ai cũng nhìn ra những giá trị trong lần nói chuyện này, những thứ này rất có thể thay đổi lịch sử đại Tống. Lần thọ yến này cũng sẽ lưu truyền sử sách. Mọi người nhìn bóng dáng thiếu niên đang bước ra cửa, nhìn mái tóc đen đang tung bay, cùng chiếc trường bào màu trắng. Hắn tuy là thiếu niên, nhưng cước bộ vô cùng trầm ổn, khí khái hiên ngang. Nhìn lưng của hắn, mọi người mơ hồ cảm giác như có một tầng hào quang đang lan tỏa. Một lúc lâu sau, Đào tri huyện mới thở dài, phá vỡ bầu không khí: - Ngày xưa có người nói, tài văn chương của Tào Thực quán tuyệt thiên hạ. Nhưng ta nghĩ, chỉ có thể bằng tám phần văn chương, tám phần khí chất, tám phần thông minh của thiếu niên này. Hắn cảm khái, mọi người thanh tỉnh, con rể của Tôn gia cũng nhanh chóng cất giữ cẩn thận bản đồ. Chợt Đào tri huyện nói: - Chậm đã !!! Một câu nói khiến con rể Tôn gia hoảng hốt. Hắn ngượng ngùng giải thích: - Giang tướng công, sự tình về bản đồ này vô cùng trọng đại, ta muốn sao lại một bức, chuyển về kinh thành. Con rể của Tôn gia lập tức hiểu, nếu việc này là thật, giá trị của bản đồ này là vô cùng lớn. Lúc này, mọi người cũng bắt đầu phản ứng, có người nhìn bức bản đồ rồi vẽ lại, việc này khiến cho yến hội của Tôn lão gia chậm mất một ngày mới khai mạc. Chuyện này không phải là nhỏ, Đào tri huyện không dám chậm trễ, sau khi trở về lập tức thức suốt đêm viết tấu chương sau đó dùng khoái mã hỏa tốc đưa tới kinh thành. Lúc này, kinh thành vẫn còn chấn động, hóa ra vị Chu công công kia mới trở về hoàng cung không lâu, vì biết Hoàng Đế muốn có tin tức của Thạch Kiên nên ngày đêm kiên trình, nếu không vì hoàng thượng nóng lòng, có lẽ hắn vẫn còn thong dong trên đường. Hiện tại vua và dân cùng đàm luận về Thạch Kiên. Đặc biệt những bài thơ của Thạch Kiên được truyền bá khắp cả nước. Ai ngờ, phong ba chưa lặng, tin tức lại tới, lần này rung động còn lớn hơn. Cái gì chúng ta đang ở trên một quả cầu, ở bên kia đại dương còn những vùng đất vô chủ lớn gấp mười lần đại Tống ? Giá hương liệu ở đó lại chỉ bằng giá một bó rơm ? Các loại cây lương thực có thể khiến đại Tống mỗi năm tăng sản lượng cả trăm triệu cân, thậm chí ngàn triệu cân ? Còn có Âu Châu gì đó, sẵn sàng mang vàng để đổi đồ sứ của đại Tống ? tất cả đều khiến triều đình rung động, thậm chí quên cả bài từ Vọng Hải Triều mà Thạch Kiên viết. Khi thái giám đọc tấu chương của Đào tri huyện, tất cả các quan viên đều há hốc mồm, nuốt từng chữ như khi họ đọc Tây Du Hiếu Ký. Nhưng trong đó vẫn có người buộc tội Thạch Kiên cả gan làm loạn, dùng những lời lẽ tà mị mê hoặc người khác. Tống Chân Tông hỏi Vương Khâm: - Vương ái khanh, ngươi có ý gì không ? Vương Khâm nói: - Thần chỉ biết phương pháp gieo trồng bông của thần đồng này quả thực có thật, hắn cũng không khoe công, không nóng lòng cầu danh vị. Nói tới đây lại liếc mắt nhìn Khấu Chuẩn. Khấu Chuẩn viết thư trách cứ Thạch Kiên, sau khi Thạch Kiên hồi âm, sự việc cũng bắt đầu lan truyền. Việc hắn tiến cửa Khấu Chuẩn với hoàng thượng cũng đã lộ ra. Thạch Kiên còn thêm một lần nữa, thành khẩn khuyên Khấu Chuẩn không nên nóng vội. Hắn nói: - Bởi vì hắn sợ toàn bộ đại Tống vì lợi ích trước mắt mà toàn bộ đi trồng bông, bỏ bê lương thực. Loại tâm tư tỉ mỉ này quả thực là lời vàng, có thể giúp quân vương an bang, cường quốc, cai trị dân chúng đi theo con đường đúng đắn. Nhưng hắn mới chỉ tám tuổi, cao ngạo, tự chủ, nhưng lại vì con dân đại Tống, hành đại lễ ba lần cho một thương nhân. Về phần những vùng đất kia, hắn cũng đã nói, sự thật sẽ chứng minh tất cả. Ý tứ này của Thạch Kiên rất rõ, Thạch Kiên không nắm chắc việc này, hắn cũng nói phải kiểm chứng mới biết được đúng sai, đi hay không đi, đối với Thạch Kiên không quan hệ. Hình bộ thị lang Trần Bành Niên nhíu mày: - Bệ hạ, thần không biết tây phương hay thiên phương, chỉ biết rằng nếu như tiểu thần đồng nói đúng, đại Tống sẽ không còn người đói khát, sẽ không còn người lo lắng về cái ăn cái mặc, đây mới là đại sự. Đây là một cảnh tượng vô cùng kỳ quái trong lịch sử, một người bị đời sau xưng là đệ nhất gian thần lại che chở cho Thạch Kiên. Tống Chân Tông nghe xong liền nói: - Các vị ái khanh, Trần khanh nói vô cùng có lý. Cho dù tiểu thần đồng lập luận còn nhiều sai sót, nhưng đừng quên hắn mới tám tuổi. Các ngươi tám tuổi có thể bằng hắn không ? Một câu này đã thể hiện rõ ràng thái độ của hoàng đế. Trường phong ba ngay lập tức lắng lại, Tống Chân Tông cũng hạ đạo thánh chỉ thứ ba, hỏa tốc đưa tới Thạch gia.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang