[Dịch] Đại Ma Vương

Chương 2 : Không có hiểu biết thật sự đáng sợ!

Người đăng: phuongsu

.
Ma vũ học viện Ba Bỉ Luân của Lan Tư Lạc Đặc đế quốc chiếm một diện tích vô cùng rộng lớn, tại đế quốc thanh danh cũng cực kỳ hiển hách, là nơi bồi dưỡng kỵ sĩ và ma pháp sư tối trọng yếu cho đế quốc. Trong ma pháp học viện được phân thành Quang Minh hệ, Hắc Ám hệ, Hỏa hệ, Thủy hệ, Phong hệ, Địa hệ, Lôi hệ, Triệu Hoán hệ, Không Gian hệ, từng hệ đều có phòng học, thư viện, phòng thí nghiệm, sân tập luyện, khu sinh hoạt độc lập, cả học viện giống như một tòa thành nhỏ. Bố Lai Ân làm tạp dịch ở Vong Linh hệ, một nhánh thuộc Hắc Ám hệ. Bởi Vong Linh hệ phải giao tiếp với những sinh vật hắc ám như khô lâu hay hủ thi, hơn nữa Vong Linh hệ suy tàn đã nhiều năm, nên chẳng những là hệ không được các hệ khác hoan nghênh nhất, mà thực lực cũng là yếu nhất. Ngay cả những đệ tử khác trong cùng Hắc Ám hệ cũng đều xem thường Vong Linh hệ, không muốn làm bạn cùng các đệ tử Vong Linh hệ. Làm tạp dịch trong ma vũ học viện Ba Bỉ Luân sáu năm, trong Vong Linh hệ, Bố Lai Ân là yếu nhất, không được hoan nghênh nhất, hơn nữa do công việc đặc thù của hắn (vận chuyển hủ thi, khô lâu), nên sáu năm qua đã phải nhận hết những ánh mắt khinh thường lẫn sỉ nhục, không có ngày nào không phải sống trong thống khổ. Hàn Thạc dựa vào trí nhớ của Bố Lai Ân, từ con đường nhỏ phía sau học viện, trong màn đêm đen gió lộng, theo cánh cửa nhỏ học viện dành riêng cho tạp dịch trở về. Vì đang giữa khuya, các đệ tử đều đã sớm nghỉ ngơi, hơn nữa, con đường Hàn Thạc đi lại cực kỳ vắng vẻ, suốt đường đi Hàn Thạc không gặp phải bất kỳ người nào. Trên đường, Hàn Thạc chú ý quan sát tứ phía, phát hiện kiến trúc của ma vũ học viện Ba Bỉ Luân này được bố trí giống như phong cách một số quốc gia châu Âu tại phương Tây trên Địa cầu. Một lát sau, Hàn Thạc cuối cùng đã quay về Vong Linh hệ học viện, chỗ ở của Bố Lai Ân là một cái kho chứa tạp phẩm, điều này hoàn toàn phù hợp với thân phận tạp dịch của hắn. Bên trong kho, đủ thứ vật phẩm bừa bộn khắp nơi, đại đa số là những đồ đã bỏ, hoặc là những thứ tài liệu vứt đi sau khi thí nghiệm. Những thứ trong này, rất nhiều đều là đợi xử lý, chờ Bố Lai Ân vứt đi. Những đệ tử trong Vong Linh hệ đều đem những thứ không cần nữa ném qua cửa sổ vào đây, chờ Bố Lai Ân xử lý. Kho tạp phẩm vốn không lớn, ngoại trừ mấy thứ như rác rưởi nằm ngổn ngang, chỉ có một chiếc giường gỗ nhỏ, ngay cả trên chiếc giường nhỏ này, vì lúc các đệ tử quăng loạn xạ chẳng thèm chú ý, nên rác rưởi mỗi ngày một chất chồng. Bố Lai Ân ngày nào cũng làm việc đến tận đêm, việc đầu tiên sau khi trở về là sắp xếp phân loại lại mớ rác rưởi trên giường mình, chờ hôm sau trời vừa tảng sáng, nhân lúc chưa có ai tỉnh giấc phải đem đổ đi trước. Hàn Thạc bước vào phòng mà có cảm giác chua chát như đang bước vào một đống rác hỗn độn, trong lòng bỗng dấy lên nỗi đồng cảm sâu sắc với thiếu niên đáng thương này - sáu năm này hắn làm sao mà trải qua được! Không khí trong phòng hôi hám không chịu nổi, dù đã mở cửa sổ ra cũng không có mấy tác dụng, bởi cái mùi đặc biệt này đều phát ra từ những thứ vứt đi ấy. Trên chiếc giường nhỏ, còn có rất nhiều rác, xem chừng dù Bố Lai Ân đã chết, người ta vẫn tiếp tục thói quen ném rác vào trong này. Lê đôi chân mệt mỏi, Hàn Thạc đi vài bước cũng cảm thấy rất khó khăn (trên mặt đất hiện tại đều là rác rưởi), rốt cuộc cũng lết đến được giường, định giống như Bố Lai Ân, trước tiên dọn giường cho sạch sẽ, rồi tận hưởng một giấc ngủ thật ngon. Nhưng, Hàn Thạc dẫu sao cũng không phải là Bố Lai Ân, lúc sắp xếp được một nửa, trong lòng Hàn Thạc đột nhiên dấy lên một luồng nộ khí. Cơn giận ban đầu chỉ là thoáng qua, nhưng tia ma nguyên trong cơ thể lúc Hàn Thạc phát nộ đã lưu chuyển nhanh chóng, khiến cho cơn giận ấy tựa như đốm lửa nhỏ bắt đầu cháy lan ra cả đồng cỏ. Cuối cùng cơn giận cũng đến đỉnh điểm, đập mạnh tay một cái Hàn Thạc hung tợn nói: - Ta không phải là Bố Lai Ân, ta không chịu cái tội này! Bố Lai Ân à Bố Lai Ân, ta đã chiếm thân thể của ngươi, hãy để ta giúp ngươi trừng phạt tiểu ma nữ Lỵ Toa kia một phen! Hàn Thạc cũng không biết, với tính cách của hắn, mặc dù sẽ có suy nghĩ này, nhưng chắc chắn sẽ không có hành động dữ dội như thế. Trước kia, hắn cũng chỉ có những ý nghĩ tà ác, nhưng cũng không có dũng khí biến ý nghĩ thành sự thật! Từ trong kho bước ra, Hàn Thạc đi thẳng đến dãy nhà sinh hoạt của nữ đệ tử, giữa đêm khuya thanh vắng, hắn lén la lén lút đi vào. Bố Lai Ân thường đến đây dọn vệ sinh, đối với nơi này thuộc như lòng bàn tay, Lỵ Toa ở chỗ nào cũng biết rất rõ. Nam nữ đệ tử của Vong Linh hệ so với các hệ khác ít hơn nhiều, vì thế mỗi nữ đệ tử đều ở một phòng độc lập, bên trong cũng rất rộng rãi, những vật dụng sinh hoạt muốn gì được nấy, so với kho rác của Bố Lai Ân, đây đúng là một thiên đường. Lỵ Toa ở lầu hai, buổi tối Hàn Thạc không thể vào được. Tuy nhiên vừa may là phía sau phòng Lỵ Toa có một cây đại thụ, Hàn Thạc thu người lại, giống như một con khỉ gầy gò, nhanh nhẹn trèo lên, vừa vặn có thể đặt chân đến gần cửa sổ phòng Lỵ Toa. Cửa sổ không đóng, Hàn Thạc trong lòng khấp khởi mừng thầm, kiễng chân rướn thân hình gầy gò ghé sát vào bên cạnh cửa sổ. Đưa mắt liếc qua, căn phòng của tiểu ma nữ Lỵ Toa này trang trí toàn màu hồng phấn, thoạt nhìn phải nói là rất dễ thương. Trên vách tường bên trong của chiếc bàn còn treo mấy thứ đồ chơi lông xù mượt mà rất đáng yêu. Một làn hương thơm ngát dìu dịu chui vào miệng mũi Hàn Thạc. Khẽ nhăn mũi, hắn thật sự không ngờ được Lỵ Toa lòng dạ độc ác như thế mà lại có thể bày trí một căn phòng xinh xắn như thế này. Hàn Thạc hiểu rõ đánh sẽ không lại, liếc nhìn cửa sổ lần nữa, phát hiện ở góc bên cạnh có một tấm màn tối mờ mờ màu hồng phấn - giường của Lỵ Toa? Lấy ra một chiếc bình nhỏ từ trong bao mang theo, hắn quét chút máu tươi dùng trong thí nghiệm bôi lên khóe mắt, mũi và khóe môi của mình, rồi soi soi vào một mẩu kính vỡ nhặt được, lại vò mớ tóc nâu cho rối bù lên, lúc nhìn lại lần nữa, trong gương đã là một khuôn mặt đầy máu, tướng mạo âm u đáng sợ. - Hắc hắc, đánh không lại ngươi, cũng phải hù chết ngươi! Hàn Thạc rất hài lòng với dáng vẻ hiện tại của mình, gật gật đầu, nén giọng cười nham hiểm. Sau khi chuẩn bị đâu vào đấy, đạp lên thân cây trườn đến gần cửa sổ của Lỵ Toa, thân thể đong đưa theo thân cây, vươn cánh tay phải da bọc xương, khẽ gõ vào cửa sổ phòng Lỵ Toa. “Thùng thùng... thùng thùng...” Lỵ Toa dường như đang nằm mộng, bị tiếng “thùng… thùng” từ cửa sổ đánh thức, uể oải mơ màng vén tấm màn lên, từ trong bước ra với đôi bàn chân trần xinh xắn. Thảm trải sàn cũng màu hồng phấn, bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn nà đặt xuống tấm thảm, dưới ánh trăng lung linh huyền ảo, năm ngón chân trắng mịn màng, thật đáng yêu đến động lòng người! Lỵ Toa nhỏ hơn Bố Lai Ân một chút, là một tiểu thư con nhà quý tộc. Không tính đến cách nàng đối xử với Bố Lai Ân mà nói, Lỵ Toa thật sự là một tiểu mỹ nữ chính cống với mái tóc dài mềm mại màu vàng kim, cao khoảng một mét sáu hai, có vẻ còn cao hơn Bố Lai Ân một chút. Đôi lông mi dài cong vút, mũi dọc dừa thẳng tắp, cặp môi anh đào đỏ mọng thật là mê người. Lỵ Toa mặc áo ngủ màu hồng phấn, tựa hồ còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, sau khi bước ra khỏi chiếc giường nhỏ, theo bản năng nhìn về phía phát ra âm thanh. Một khuôn mặt quen thuộc đầy máu tươi, hai mắt lỗ mũi và khóe miệng đều có vết máu, càng nhìn lâu càng thấy dữ dằn đáng sợ, cơ thể nhỏ thó gầy gò cứ đong đưa ngoài cửa sổ giống như không trọng lượng, hai con mắt trống rỗng đờ đẫn, không hề có chút hơi thở của người sống. - Á...aaaaaa…aaaaaa… Một tiếng thét kinh hãi làm người khác phải hồn phi phách tán truyền khắp cả khu sinh hoạt của nữ đệ tử. Hàn Thạc cười nham hiểm trong lòng, thầm nghĩ lần này không hù chết ngươi, cũng phải dọa ngất ngươi. Nghĩ vậy, vẻ mặt của Hàn Thạc lại càng lúc càng kinh khủng, ánh mắt trống rống, toàn bộ đều là tròng trắng, thân thể đạp lên nhánh cây lắc lư với biên độ lớn hơn nữa. Vì chuyển sang tròng trắng, Hàn Thạc không nhìn thấy được Lỵ Toa, đợi sau khi nghe thấy tiếng kêu to hồn phi phách tán kia, trong lúc Hàn Thạc đang biểu hiện càng lúc càng kinh khủng thì đột nhiên không còn nghe được tiếng của Lỵ Toa nữa. Hẳn là bị dọa đến ngất đi rồi, hắn thầm nghĩ, dỏng tai nghe ngóng tiếng chửi mắng của những nữ đệ tử khác xung quanh truyền đến, Hàn Thạc thầm nghĩ tốt nhất nên rút lui thôi, nếu không bị tóm là phiền phức lớn a. Đang định khôi phục con mắt lại bình thường thì đột nhiên trên mũi thấy một cơn đau đớn vô cùng, kế đó trên đầu lại là một trận nhức nhối kinh khủng, thân thể không tự chủ được rơi từ trên cây xuống, cả người rơi xuống tê dại, hôn mê bất tỉnh. Tiếp đó là một trận đòn như mưa, “bụp bụp” đổ xuống người Hàn Thạc, một âm thanh vừa đánh vừa chửi: - Bố Lai Ân, thật nhìn không ra ngươi còn có khả năng này a. Lần trước không ngờ vẫn chưa chết, nhưng đầu óc có phải đã bị chó gặm mất rồi không, bổn tiểu thư đây tu luyện chính là ma pháp Vong Linh hệ, mỗi ngày đều ở cùng với khô lâu, cương thi, tên ngu ngốc nhà ngươi lại giả trang thành thi thể hù dọa ta, ta thực là bội phục hành vi ngu ngốc này của ngươi đó. Chẳng lẽ Đại Ma Đạo Sư Lỵ Toa tương lai của Vong Linh hệ, ngay cả linh hồn có tồn tại trong cơ thể hay không mà cũng không phân biệt được hay sao? Cơ thể thật sự rất đau đớn, nhưng trong lòng càng đau hơn, tên ngốc Bố Lai Ân này làm tạp dịch sáu năm ở Vong Linh hệ, làm sao ngay cả một chút kiến thức thông thường như thế cũng không biết, làm hại bản thân mình ngay lần đầu tiên đủ can đảm làm chuyện xấu, không ngờ được lại rơi vào kết cục này. Vong Linh ma pháp? Vong Linh ma pháp thần kỳ kia cả loại chuyện này cũng có thể nhìn rõ được, quả nhiên là có chút bản lĩnh. Xem ra bản thân mình trong thế giới lạ lẫm này, phải học tập rất nhiều thứ, nếu không sự việc thê thảm hôm nay không chừng sẽ lại còn tái diễn. Trong khi cơn đau đang ngày càng trở nên dữ dội, Hàn Thạc vừa rên la vừa miên man suy tưởng, thầm nghĩ ma công của Sở Thương Lan mang chữ ma, Vong Linh ma pháp nghe cái tên cũng không phải lộ số tốt đẹp gì, nếu bản thân đồng thời song tu hai loại công pháp này, không biết có xung đột hay không, hoặc càng mạnh hơn?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang