[Dịch] Đại Ma Vương

Chương 5 : – Chương 73 Cầm thú ngươi đã làm gì với ta?

Người đăng: Nemesis

.
o0o Hai người Hàn Thạc vừa rời đi, Cách La Phật liền mang theo một nhóm người của thương hội Bố Tư Đặc xông vào phòng. - Là ai làm, ai làm? Ta hao phí bao nhiêu tiền bạc nuôi không mấy người các ngươi, không ngờ có thích khách đến mà không một ai biết. Nếu mục tiêu thích khách là ta sợ rằng nằm trên mặt đất đã không phải hai người bọn họ rồi. - Cách La Phật vừa đến, thấy hiện trường lúc này thì lập tức nổi trận lôi đình, lớn tiếng rít gào đám người theo sau. - Cách La Phật tiên sinh, thích khách lần này cực kỳ cao minh. Y có thể tránh được bức bình phong che chắn của ta, còn trong thời gian ngắn như vậy giết chết Đạt Nội Nhĩ và Vưu Na, điều đó chứng minh thực lực của y tuyệt đối vượt qua sự tưởng tượng của chúng ta. - Một nam tử tóc dài, sắc mặt xám xanh, sau khi quan sát một lượt mới đáp lời Cách La Phật. Thở nhẹ một hơi, Cách La Phật liếc nhìn nam tử tóc dài, có vẻ hối lỗi nói: - Xin lỗi Ai Lợi Tư, ta hơi thất thố. Phong hệ ma pháp sư Ai Lợi Tư mặt vẫn tỉnh bơ, thoáng kinh ngạc nhìn tay trái của Đạt Nội Nhĩ, khẽ “ồ” một tiếng, đi đến bên thi thể, nhìn bàn tay trái mất đi một ngón tay, hắn không khỏi nghi hoặc: - Ngón tay đeo không gian giới chỉ ở tay trái Đạt Nội Nhĩ không ngờ bị chém đứt, việc này là sao đây? - Không chỉ Đạt Nội Nhĩ mà cả Vưu Na cũng thế, lẽ nào thích khách này muốn giết người cướp của ư? - Nghe Ai Lợi Tư nói xong, Cách La Phật cũng nghi hoặc hỏi. - Không thể nào! - Ai Lợi Tư quả quyết bác bỏ, sau đó dò xét xung quanh một vòng mới giải thích - Nếu thích khách là cướp của giết người thì tuyệt đối không hạ thủ với hai người bọn họ vì thực lực của họ cộng lại cực kỳ khó đối phó, huống chi trong thương hội thứ đáng tiền rất nhiều. Nếu chỉ ham tiền mà nói thì không tội gì phải động thủ với bọn họ, với thực lực mà sát thủ đã thể hiện ra thì hoàn toàn có thể vô thanh vô tức đoạt được rất nhiều thứ trong thương hội Bố Tư Đặc này. Hắn vừa nói thế, Cách La Phật suy nghĩ một lát mới gật gật đầu, nghiêm mặt nói: - Nếu không phải cướp của giết người, vậy dám chắc là đứa cháu gái tốt bụng Phỉ Bích của ta làm rồi. Không ngờ cô ta đã nhẫn nại đến bây giờ, cuối cùng không nhịn được! - Không sai, dám chắc là Phỉ Bích kêu người làm. Đạt Nội Nhĩ và Vưu Na đã nhiều lần tự thân đi ám sát Phỉ Bích. Mặc dù hai người không đắc thủ nhưng ta nghĩ Phỉ Bích nhất định đã biết là bọn họ làm. Dẫu sao ánh mắt Đạt Nội Nhĩ nhìn Phỉ Bích quá mức dâm tục, ngay cả ta là người ngoài cuộc vẫn có thể nhận thấy thì Phỉ Bích càng không cần nói. Chúng ta đều không việc gì mà chỉ có hai người bọn họ chết, chừng đó đã đủ nói lên vấn đề. Chỉ là xem ra sát thủ cũng tham tiền, nếu không dưới tình huống nguy hiểm như vậy mà không quên lấy không gian giới chỉ, nhân vật bên cạnh Phỉ Bích rốt cuộc là ai? - Ai Lợi Tư cau mày, vừa nghĩ ngợi vừa chậm rãi suy luận. Cách La Phật sửng sốt trầm ngâm, đột nhiên sắc mặt âm trầm, lạnh như băng nói: - Ta biết là ai rồi, chắc chắn là Bố Lai Ân lúc trước đã trợ giúp Phỉ Bích giết ba tên cao thủ Tàn Ảnh. Nghe hộ vệ nói người này tìm Phú Tân Ân bàn chuyện giao dịch, hẳn là tương đối thiếu tiền. Hắn có thể giết chết ba cao cấp kiếm sĩ Tàn Ảnh phái đến thì đích xác có đủ thực lực giết Đạt Nội Nhĩ và Vưu Na. Chết tiệt, sao Phỉ Bích có thể mua được tiểu tử này, cũng không biết cô ta đã giấu hắn ở đâu. Từ lúc hắn rời thương hội lần trước cũng không thấy xuất hiện bên cạnh Phỉ Bích nữa, ta đã phái người theo dõi rất lâu mà vẫn không thể tìm ra tung tích, việc này cũng có vẻ khó khăn. Gật gật đầu, Ai Lợi Tư kết luận: - Xem ra đích xác là hắn. Ta nghĩ chúng ta cũng không cần lo lắng. Trước tiên phái người trừ khử hắn nếu không lúc nào chúng ta cũng có thể bị ám sát. - Được rồi, phân phó đi, tạm thời không cần ám sát Phỉ Bích, dốc toàn lực tìm ra những người bên cạnh nó cho ta. Hắn đã hai lần phá hỏng chuyện tốt của ta, ta phải để cho hắn sống không bằng chết. - Cách La Phật vẻ mặt hiểm độc, lạnh giọng ra lệnh. Trong lúc đó, Hàn Thạc bị Cách La Phật thống hận tới cực điểm kia đang dẫn theo Phỉ Bích rời xa thương hội Bố Tư Đặc, chạy đến trụ sở của nàng ở thành Bắc. Phỉ Bích không biết có chuyện gì, tinh thần hoảng hốt, thân thể nóng lên lạ thường, cơ hồ chỉ để Hàn Thạc không ngừng kéo nàng chạy. Hai người hiện tại toàn thân mặc trang phục dạ hành, xuyên qua những ngõ tắt giữa đêm khuya, tuy thế vẫn không gây chú ý. Có điều càng chạy gần thành Bắc, thành vệ quân xuất hiện càng ngày càng nhiều, bức bách Hàn Thạc không thể không tránh né liên tục. Lúc đó vốn Phỉ Bích bị hắn kéo mà chạy, cơ thể dần nóng lên, ngay cả bước cũng chẳng nổi nữa. Rơi vào đường cùng, Hàn Thạc cũng không quản Phỉ Bích đồng ý hay không, trực tiếp cõng nàng trên lưng. Vì tránh sự chú ý của thành vệ quân, hắn tạm thời bỏ qua việc dẫn nàng về trụ sở mà chạy đến phần mộ phía sau ma vũ học viện Ba Bỉ Luân. Chỗ ấy là yên tĩnh nhất, căn bản không có người tuần tra, vả lại Hàn Thạc hiểu rất rõ nơi đây cho nên trong lúc nguy cấp nhớ đến chỗ này đầu tiên. Đến khi Hàn Thạc cõng Phỉ Bích vòng qua khu thành Bắc, vượt mấy đường nhỏ quanh co vào trong rừng cây, đột nhiên nhận thấy Phỉ Bích tự xé y phục của mình, hai tay vô thức sờ soạng trên người hắn. Trong lòng cả kinh, thân thể Hàn Thạc thình lình chững lại, hắn cảm nhận được rõ ràng sự tuyệt vời khi bộ ngực đầy đặn của Phỉ Bích dính sát vào tấm lưng rắn chắc của mình. Nhất thời một ngọn lửa bỗng chốc bùng lên trong lòng Hàn Thạc, ngọn lửa nhỏ bé càng ngày càng lan ra không thể khống chế, mà hai tay Phỉ Bích lại còn không an phận mò mẫm trước người, cuối cùng Hàn Thạc bị kích thích không kiềm chế nổi. Một tay kéo Phỉ Bích trên lưng xuống, ôm chặt lấy thân thể tuyệt vời đặt bên một gốc đại thụ. Hai tay Hàn Thạc đều không tự chủ hướng đến cấm khu trên người nàng mà xoa bóp. Cho dù còn ngăn cách bởi trang phục dạ hành, Hàn Thạc cũng có thể cảm nhận được những đường cong tuyệt mĩ trên cơ thể Phỉ Bích, bộ ngực đầy đặn dưới sự nhào nặn của hắn không ngừng biến hóa hình dạng. Bàn tay rờ rẫm trên đùi nàng, cảm giác tiêu hồn khi di chuyển đến bờ mông mềm mại kích thích mãnh liệt giác quan của Hàn Thạc, khiến hắn không tự chủ được càng muốn xâm nhập thêm. Khăn che mặt đã bị Phỉ Bích xé ra, ánh mắt mê man, long lanh tràn đầy xuân tình mê người, gò má tuyệt mỹ nóng đỏ mang vẻ đẹp kinh tâm động phách. Làn môi khép hờ phát ra tiếng thở dốc rên rỉ khẽ khàng khiến Hàn Thạc tâm hươu ý vượn càng muốn sa vào. “Xoạt” một tiếng, tay phải xé rách áo trên người Phỉ Bích, bộ ngực cao vút trắng bóc thoáng chốc lộ ra trước mặt Hàn Thạc, một vạt ửng đỏ. Cuối cùng không thể ngừng được, lực đạo xoa nắn của tay phải cũng chẳng giữ chừng mực nữa. - Ư……đau! Đúng lúc này, từ cái miệng nhỏ nhắn của Phỉ Bích phát ra tiếng kháng nghị yếu ớt, làn mi cau lại vì đau đớn ở ngực, cuối cùng phát ra tiếng rên vô lực theo bản năng. Đầu óc ầm ầm chấn động, Hàn Thạc trong nháy mắt tỉnh táo trở lại, nhìn bộ dạng Phỉ Bích mà liên tưởng đến hương thơm lạ lùng vừa rồi mình ngửi thấy, lập tức hiểu được nàng ta hẳn là trúng xuân dược rồi. Đồng thời trả lời cho nguyên nhân mình bị mất lý trí chỉ sợ là do hít vào một hơi. Nhanh chóng suy nghĩ một lát, Hàn Thạc cân nhắc lợi hại, thình lình kiên định ôm lấy Phỉ Bích chạy nhanh ra ngoài. Đối với nơi này, Hàn Thạc hiểu rất rõ, phía trước không xa có một dòng suối nhỏ. Con suối này rất hẹp, chảy đến đâu cũng không rõ, có điều hắn thường xuyên lui tới đây nên biết suối này rất cạn. Vừa đến đó, Hàn Thạc bế Phỉ Bích xuống nước. Lúc này trời sắp vào đông, khí trời đã rất lạnh, đêm khuya thế này nước suối tự nhiên càng lạnh hơn. Đến khi Hàn Thạc đưa Phỉ Bích ra giữa suối, tưới máy vốc nước lên đầu, Phỉ Bích đột nhiên hắt hơi mấy cái. Hàn Thạc cũng vùi đầu vào dòng nước, nước suối lạnh băng ngập đầu, gặp phải cái lạnh đột ngột nên thân thể cũng hoàn toàn bình thường trở lại. - Phì ……phì! Phỉ Bích sau khi hắt hơi mấy cái, thân thể chịu ảnh hưởng của cái lạnh như băng của dòng nước nên thần trí dần thanh tỉnh, nôn ra mấy ngụm nước. Vẻ mặt ửng đỏ từ từ biến mất, ánh mắt mê man cũng dần trong sáng. - Đây là đâu, sao ta lại ở đây, ách xì! - Phỉ Bích mờ mịt nhìn bốn phía, lại hắt xì một cái. Trong lúc hắt hơi thì cúi đầu, bỗng nhiên thấy bộ ngực cao ngất phơi bày trong không khí, làn da tinh khiết như tuyết cùng với đỉnh núi đỏ bừng thoáng chốc tạo thành kích thích mãnh liệt với Phỉ Bích. “Bốp” một tiếng, Hàn Thạc đã ăn một tát. Phỉ Bích vẻ mặt phẫn nộ đến phát điên, quay về phía Hàn Thạc giọng the thé nói: -Cầm thú, ngươi đã làm gì với ta? Lúc này, Hàn Thạc trong lòng đích xác có phần áy náy, nhìn Phỉ Bích sắp phát điên, trong miệng ấp úng khẽ lẩm bẩm không nên lời. Phỉ Bích vừa thấy bộ dạng này của hắn, bỗng dưng khóc thét lên thành tiếng, thoáng chốc mất đi vẻ lãnh ngạo và trang trọng thường ngày, bắt đầu liều lĩnh triển khai quyền cước với Hàn Thạc, nước suối bắn lên tung tóe, bay cả về phía hắn. Chỉ là có lẽ Phỉ Bích chịu kích thích quá lớn khiến nàng quên mất mình là một Kiếm Sư thực lực cao tuyệt, ngược lại như một người đàn bà đanh đá không có đấu khí chưởng pháp gì tay đấm chân đá lên Hàn Thạc.Nếu Phỉ Bích sử dụng đấu khí, lấy thực lực Kiếm Sư của nàng công kích, cho dù ma công của Hàn Thạc hiện đã có chút thành tựu, nhưng chịu đấm đá liên tục như thế thì không chết cũng trọng thương. Nhưng với loại công kích lúc này với thân thể cường tráng như Hàn Thạc thì tựa như gãi ngứa mà thôi. Phỉ Bích phát tiết liên tục, Hàn Thạc vẻ mặt đau khổ chịu đựng, cho đến khi nàng ta mệt mỏi, cánh tay huơ lên càng vô lực, hắn mới cười khổ nói: - Chúng ta đều trúng xuân dược, tuy nhiên thân thể cô vẫn trong sạch. Hàn Thạc nói lời này, Phỉ Bích cũng thanh tỉnh hơn, động tác tay ngừng lại, khoảng cách với hắn chỉ còn một nắm tay, đôi mắt sưng đỏ nhìn Hàn Thạc, có vẻ như sợ hãi thừa nhận đả kích, thanh âm run rẩy: - Thật sự? Ngươi thật sự không làm thế với ta? Gật đầu khẳng định, Hàn Thạc bất đắc dĩ giơ tay phải lên trịnh trọng cam đoan: - Ta thề, ta thật sự không làm thế với cô! Phỉ Bích gò má tuyệt mĩ vẫn vương lệ đột nhiên hiện lên nét vui mừng may mắn, đang định mở miệng hỏi bỗng thấy bộ ngực trần trụi cao ngất, vội vàng kéo trang phục dạ hành che lại, ngẩng đầu tỏ vẻ giận dữ nhìn chằm chằm Hàn Thạc, cắn răng oán hận gằn nhẹ: - Vậy sao, ngươi có thể giải thích việc vì sao ngực áo ta bị xé rách không? Nhún vai, Hàn Thạc vẻ mặt vô tội đáp: - Liên quan gì đến ta, chính cô mất lý trí tự xé quần áo. Ta cố nén ham muốn đưa cô đến đây, dùng nước lạnh giúp cô khôi phục lý trí. Ta là một chính nhân quân tử, cô đừng hiểu lầm! - Vứt cái chính nhân quân tử chết tiệt của ngươi đi, tên tiểu nhân hèn hạ vô sỉ hám lợi. Lần trước ngươi đưa tay qua ôm ta, không ngờ một tiếng xin lỗi cũng không có. Trong khe hở chỗ hòn giả sơn của thương hội, ngươi còn cố ý chiếm tiện nghi của ta, cũng không nói tiếng xin lỗi, bây giờ không ngờ lại càng càn rỡ, ta liều mạng với ngươi! - Phỉ Bích vẻ mặt điên cuồng, giương nanh múa vuốt nhắm về phía Hàn Thạc, lần này thần trí khôi phục, nàng rõ ràng đã dùng đến đấu khí. Hàn Thạc lại càng hoảng sợ, biết Phỉ Bích nhớ lại áo trước ngực nàng bị xé rách là xuất phát từ tay hắn, xoay người chạy loạn đến bờ sông, trong miệng không ngớt kêu oan: - Phỉ Bích tiểu thư, nghe ta giải thích. Ta cũng hít phải một hơi xuân dược nên tâm tình mới không khống chế được. Tuy nhiên lúc ta thanh tỉnh lập tức đưa cô đến con suối, trời đất chứng giám, ta thật sự không chiếm tiện nghi của cô. Trong lúc cô thần trí mơ màng cũng sờ soạng toàn thân ta, cô cũng chiếm tiện nghi của ta. Trừ cô ra vẫn chưa có nữ nhân thứ hai sờ mó vào ta, ta còn là xử nam đấy, bị cô xâm phạm từ nay về sau trong lòng sẽ bị ám ảnh, xem như thiệt thòi lớn rồi. Chuyện lần này coi như chúng ta huề nhau đi, cô đừng truy cứu nữa… Hàn Thạc khốn khổ chạy trốn , lời nói trong miệng không ngừng tuôn ra như phun đạn, dường như lại nhớ đến trước kia lúc bị Sở Thương Lan đưa lên mặt trăng - Hàn Thạc coi thường Sở Thương Lan không để ý nói liên miên, có điều lần trước là chửi, lần này là giải thích. - Câm mồm, tên tiểu nhân hèn hạ đáng chết ngàn vạn lần, đừng có hồ ngôn loạn ngữ nữa! - Phỉ Bích quần áo đã ướt sũng, đầu tóc nhớp nháp có một vẻ mê người khác thường, chỉ là tay cầm trường kiếm lại có vẻ rất hung ác. - Quên đi, coi như ta xúi quẩy. Ta đi trước, chờ cô bình tĩnh sẽ trở lại tìm cô lấy ô quang khoáng thạch, tạm biệt! - Hàn Thạc biết lúc này nói với Phỉ Bích cũng vô dụng. Nữ nhân mất đi lý trí là ma thú đáng sợ nhất. Đối với hắn mà nói, độ nguy hiểm không thể nghi ngờ có thể sánh bằng siêu giai ma thú của rồng. Trong lòng thầm than một tiếng đen đủi, Hàn Thạc cước bộ không dám buông lỏng, nhanh chóng xông ra ngoài đi đến hướng phần mộ, dần dần bỏ rơi Phỉ Bích không quen thuộc địa thế lại phía sau.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang