[Dịch] Đại Hán Đế Quốc Phong Vân Lục

Chương 1 : Chương thứ nhất Triêu Dương Sơ Thăng

Người đăng: ryukenshine

.
Một tháng trước, những ngày bình yên này đột nhiên biến mất. Thiết Lang ở trong chuồng ngựa tìm được Lý Hoằng, vẻ mặt vô cùng bi phẫn. - Đại soái bị tên phản bội Kha Nhất bắt rồi. - Sao ông lại biết được? - Một tên thủ hạ của Kha Da nói cho ta biết. Kha Nhất bỏ tiền ra mua được một tên bằng hữu của đại soái, lập bẫy bắt được đại soái. Hiện giờ đại soái bị nhốt trong Hổ Động. Lý Hoằng không nói gì, hắn đồng cảm nhìn khuôn mặt vô cùng tuyệt vọng của Thiết Lang, không biết làm cách nào để an ủi ông. Trải qua hơn nửa năm tu dưỡng luyện tập, thần trí của Lý Hoằng đã khôi phục rất nhiều, mặc dù hắn vẫn không biết dáng vẻ của mình trước kia là như thế nào, nhưng hắn cho rằng mình đã hồi phục không kém bao nhiêu so với trước kia, cho rằng bản thân mình hiện giờ đã trở thành một người bình thường, ngoại trừ việc không nhớ gì ra thì so với những người bình thường khác là giống nhau. Lý Hoằng nghĩ rằng nếu đã là người bình thường thì nên an ủi đối phương một chút, cho nên cuối cùng thì Lý Hoằng cũng nghĩ ra một câu an ủi. - Nếu ông có biện pháp cứu ông ta, tôi nhất định sẽ giúp ông. - Thật sao? Khuôn mặt tuyệt vọng của Thiết Lang lập tức có tinh thần hẳn lên. - Thật, nếu ông muốn mạng của tôi thì cũng được. Lý Hoằng nhìn thấy khuôn mặt vui mừng của Thiết Lang, ở sâu tận trong đáy lòng hắn không kiềm chế được mà nổi lên ý nghĩ nguyện ý vì người đàn ông trước mặt này hy sinh cả tính mạng của mình. Thiết Lang lặng yên cảm kích nhìn hắn, trong mắt trào ra một tầng nước mắt. Từ khi bắt đầu có được trí nhớ, đó chính là những ngày bản thân mình phải chịu đựng vô cùng vô tận những đau đớn khốn khổ do bị cực hình tra tấn, sau đó thì bị người Tiên Ti đối xử không khác gì một con chó, hô to quát lớn, phải chịu đựng đủ mọi đày đọa, cứ như vậy cho đến khi ở trong chuồng ngựa gặp được Thiết Lang, lúc đó mình mới cảm nhận được khổ tận cam lai là cái gì. Thiết Lang mặc dù là tù binh chiến bại, là nô lệ của Hổ bộ lạc, nhưng uy danh của ông trên thảo nguyên làm cho ông cho dù đã là một nô lệ vẫn là một nô lệ có uy phong. Ở nơi này, tất cả mọi người Tiên Ti đều tôn kính ông, đối xử với ông như đối xử với một dũng sĩ. Thiết Lang yêu thích mình, kỳ thật cũng chính là bảo vệ cho mình. Người Tiên Ti ở xung quanh bởi vì quan hệ của mình với Thiết Lang mà cũng đã đối xử ôn hoà hơn nhiều với mình. Thiết Lang không chỉ xem mình như là người để trút bầu tâm sự, mà còn xem mình giống như con của ông. Thiết Lang yêu mến bảo hộ mình, quan tâm đến mình, lại còn tự tay chỉ dạy mình rất nhiều thứ. Bản thân mình chính là nhờ vào sự chăm sóc vô cùng chu đáo của Thiết Lang cho nên thần trí mới khôi phục nhanh như vậy. Ân tình này của Thiết Lang cả đời mình không thể nào báo đáp hết, mặc dù mình chưa bao giờ gọi ông ấy là sư phụ, nhưng ở trong lòng, Thiết Lang chính là sư phụ của mình, mình có thể vì ông ấy mà làm bất cứ việc gì, thậm chí là hy sinh cả tính mạng. Thiết Lang dường như đã sớm có kế hoạch, lập tức kéo hắn về căn lều nhỏ của hai người. Thiết Lang dùng cây vẽ trên mặt đất một cái bản đồ vô cùng kỹ càng tỉ mỉ. - Đây là nơi nào? Lý Hoằng nhẹ giọng hỏi. - Hổ Động, là tử lao của Hổ Đô. Thiết Lang chỉ vào hình vẽ bản đồ cong cong vẹo vẹo trên mặt đất nói. - Đây là huyệt động ở tận cùng bên trong, đại soái bị nhốt tại nơi này, tại nơi này có hai mươi tên vệ binh, cửa huyệt động này chỉ có thể mở ra từ bên trong, cho nên chuyện ngươi cần làm chính là đem hai mươi tên vệ binh này giết sạch, sau đó mở cửa động ra. Những chuyện khác ta sẽ phụ trách, ngươi không cần phải lo. Lý Hoằng dường như không biết nguy hiểm là gì, hắn vô cùng bình tĩnh nhìn vào bản đồ, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Thiết Lang, chờ ông tiếp tục nói. Thiết Lang hơi kinh ngạc đưa mắt nhìn hắn, hỏi: - Ngươi không sợ sao? Lý Hoằng lắc đầu. Thiết Lang trong lòng thầm kêu một tiếng may mắn. May mà tiểu tử này thần trí không bình thường, không biết được sự hung hiểm của Hổ Động, nếu không đã sớm sợ tới mức tè ra quần, xem ra ngu ngốc thì cũng tốt. - Làm sao tôi có thể vào được Hổ Động? Lý Hoằng hỏi. Thiết Lang cười nói. - Chạy trốn chứ sao! Sáng sớm hôm sau Lý Hoằng liền lén trộm bảo mã Hắc báo của Kha Da. Lý Hoằng là mã nô(1) của Kha Da, phụ trách nuôi dưỡng Hắc báo, hắn với Hắc báo vô cùng quen thuộc. Lý Hoằng rất thích con ngựa đen có thể hình cao lớn mạnh mẽ này, bộ lông của nó mềm mại sáng bóng như tơ lụa, khi phi nước đại thì nhanh như tên bắn. Lý Hoằng cưỡi nó không kiêng nể gì chạy ra khỏi Hổ Đô. Những sĩ tốt phụ trách cảnh giới của Hổ bộ lạc đều biết mặt Lý Hoằng, ban đầu bọn họ ra hiệu cảnh cáo, về sau lại phát hiện tình huống không đúng, tiểu tử kia dường như muốn trộm ngựa chạy trốn, lập tức thổi tù(2) báo động, âm thanh vang vọng khắp bầu trời Hổ Đô. Lý Hoằng chạy một hơi hơn mười dặm, dọc theo đường đi đả thương hơn mười tên sĩ tốt, cuối cùng bị nhiều người ngăn lại đánh rơi xuống ngựa bắt trói. Kha Da liền đối với hắn thực thi nghiêm hình tra khảo, Lý Hoằng nhất định không nói câu nào, nhưng mà lần này hắn lại vô cùng thẳng thắn thừa nhận mình chính là gian tế do vương triều Đại Hán phái tới. - Ta tới để giết Kha Nhất. Kha Da không dám tự mình chủ trương giết hắn mà vội vàng bẩm báo cho Trung bộ Tiên Ti Kha Nhất đại nhân. Kha Nhất không hề để ý đến việc nhỏ này, tuỳ tiện vứt cho thủ hạ xử lý theo lệ thường. Theo quy định thì chính là trước tiên không giết, đem nhốt vào tử lao rồi sẽ thẩm vấn sau, khi không còn giá trị thì sẽ đem giết. [Lời tác giả: Trong Tiên Ti quốc, thủ lĩnh của liên minh các bộ lạc gọi là đại nhân, thủ lĩnh của đại bộ lạc trong liên minh các bộ lạc gọi là đại soái hoặc là hào soái, mà thủ lĩnh của các bộ lạc phổ thông thì gọi là tiểu soái. Sau khi Tiên Ti đại vương Đàn Thạch Hoè thống nhất các bộ lạc, đã đem vạn dặm lãnh thổ Tiên Ti phân thành Đông Tây Trung ba bộ do ba vị đại nhân quản lý. Kha Nhất chính là Trung bộ Tiên Ti đại nhân, là đại thủ lĩnh của liên minh các bộ lạc tại Trung bộ Tiên Ti.] Lý Hoằng bị đánh đập thương tích đầy mình, ở trong Hổ Động dưỡng thương mười ngày mới khôi phục được đôi chút, cừu hận trong lòng hắn đối với người Tiên Ti lên đến cực hạn. Lý Hoằng sau khi được đưa tới Hổ Động, người Tiên Ti dường như đã quên đi mà không có thẩm vấn hắn. Ngoại trừ một ngày hai bữa cơm ra thì không hề có ai hỏi han gì. Một ngày nọ, trong đám thức ăn của hắn có một khối đá to bằng trứng chim bồ câu. Đây là tín hiệu mà hắn đã ước hẹn cùng với Thiết Lang, nhìn thấy khối đá là hành động, cho nên hắn lập tức ở trong huyệt động kêu gào liên tục. Một tên thủ vệ mở cửa ra, hùng hùng hổ hổ xông tới, cây roi da bò trên tay liền hướng về phía Lý Hoằng vung lên. Một roi của người kia còn chưa kịp quất xuống thì đã bị Lý Hoằng một cước đá vào hạ bộ mà mất mạng. Lý Hoằng cảm thấy rất kỳ quái, sao mình đối với việc giết người lại quen thuộc như vậy? Chẳng lẽ mình thật sự là gian tế do vương triều Đại Hán phái tới? Càng kỳ quái hơn chính là sau khi giết người xong hắn không hề có một chút cảm giác gì, ví dụ như sợ hãi, ghê tởm, hắn phát hiện ra mình quá bình tĩnh, giống như là không hề có cảm giác gì sau khi giết một con kiến. Lý Hoằng không có suy nghĩ nhiều, lập tức chạy ra khỏi huyệt động giam giữ hắn. Bên ngoài là một huyệt động rất lớn, ở bốn phía trên vách động có cắm rất nhiều đuốc, một đám thủ vệ đang quây quần trên mặt đất không biết đang chơi đùa cái gì đều ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn vào hắn. Lý Hoằng đột nhiên nhìn thấy bên ngoài có nhiều người như vậy, tâm lý chợt căng thằng, bước chân đang lao ra lập tức dừng lại. Sự việc phát sinh tiếp theo làm cho Lý Hoằng trợn mắt há hốc mồm, hắn nhìn thấy một tình cảnh không thể tin. Đám thủ vệ này đột nhiên giống như phát điên, mỗi người rút ra chiến đao mà tàn sát lẫn nhau, nhất thời trong huyệt động huyệt nhục văng tung toé, tiếng hô quát vọng lên bốn phía, trong nháy mắt đám thủ vệ đó đã không còn ai đứng vững. Lý Hoằng kinh sợ đến mức đứng như trời trồng. Phản ứng đầu tiên của hắn chính là, nơi này có âm mưu. Hắn chạy đến xem xét thử xem có ai còn sống không, kết quả phát hiện chỉ còn một người đang rên hừ hừ. Lý Hoằng đem hắn kéo ra khỏi đám tử thi, cúi người thử hỏi một chút. Trong miệng người kia đầy máu, khó khăn nói ra được một chữ: “Trư” sau đó liền tắt thở. Lý Hoằng vội vàng tìm kiếm huyệt động giam giữ Mộ Dung Phong. Cuối cũng hắn cũng thấy được Mộ Dung Phong. Lý Hoằng rất là thán phục, anh hùng chính là anh hùng, cho dù có là tù phạm thì khí thế cũng không giống người bình thường. Lý Hoằng tìm một cây đao, trợ giúp Mộ Dung Phong đem xích tay xích chân tháo xuống, sau đó ngồi xuống đất, toàn tâm toàn ý tháo ra xích chân xích tay của mình. Mộ Dung Phong dựa theo ánh lửa mà đánh giá hắn. Tên tiểu tử trước mắt này nhiều lắm thì cũng không quá hai mươi tuổi, khuôn mặt sắc sảo rõ ràng nhưng vẫn còn một chút non nớt chưa thành thục, dáng vẻ nhìn qua thì rất chất phác. Thân hình hắn rất cao lớn, thể trạng vô cùng cường tráng, bắp thịt toàn thân căng cứng dường như chỉ muốn từ trong y phục nhảy ra ngoài. Hai người tán gẫu với nhau một chút rất nhanh liền cảm thấy quen thuộc. Lý Hoằng vô cùng kinh ngạc đối với sự trấn định của Mộ Dung Phong, ông ta đối với những sự việc những sự việc xảy ra trước mắt xem như không nhìn thấy, không quan tâm đến việc Lý Hoằng vào đây bằng cách nào, cũng không quan tâm bọn làm thế nào để có thể đi ra ngoài, ông ta chỉ cùng với Lý Hoằng tán gẫu vài câu. Một lúc lâu sau, có người dựa theo ám hiệu mà Lý Hoằng đã biết gõ cửa. Sự việc về sau, Lý Hoằng lại càng không thể nào hiểu nổi. Lý Hoằng dùng một tấm da bò sống trùm lấy Mộ Dung Phong, đem ông ta vác trên lưng, do hai tên hộ vệ áp tải đi qua vài trạm kiểm tra, không hề có một chút nguy hiểm, cứ như vậy nghênh ngang đi ra khỏi Hổ Động. Sau đó thì điều khiển một chiếc xe bò đang đậu ở ngoài Hổ Động, thừa dịp bóng đêm tối tăm, thong thả đi bảy tám dặm thì ra khỏi Hổ Đô, lúc này Mộ Dung Phong mới kêu Lý Hoằng dừng lại. Hai người bắt đầu chạy bộ trốn đi. o0o Sự việc có vẻ rất là khó hiểu, mặc cho Lý Hoằng suy nghĩ đến nát óc, thì hắn cũng không thể hiểu sự tình vì sao lại như thế này, Lý Hoằng chán nản thả lỏng tâm tư, không suy nghĩ nữa, mơ màng ngủ thiếp đi. Không lâu sau, hắn bị những tiếng vó ngựa dày đặc đang phi vội từ xa truyền đến làm cho bừng tỉnh dậy. Lý Hoằng trở mình ngồi dậy, căng thẳng nhìn xung quanh. Mộ Dung Phong ở bên cạnh thì cứ như đang ngủ, không có phản ứng gì. Lý Hoằng nhìn thấy một chi kỵ binh Tiên Ti do mấy chục người tạo thành đang phi như bay tới đây. - Đại soái, đại soái, có truy binh đến, chúng ta chạy trốn thôi! Mộ Dung Phong mở to mắt, hơi mỉm cười nói. - Không cần phải căng thẳng, là người của ta. Lý Hoằng nhìn về phía xa thì thấy được Thiết Lang. Một chi kỵ binh này có hơn ba mươi người, mỗi người đều vô cùng dũng mãnh, trang bị cũng rất hoàn mỹ, mỗi người đều là cường cung trường đao, trường thương dài ba trượng. [Lời tác giả: Vào thời Hán, một thước tương đương với 23cm thời nay, một trượng tương đương với 2m 3 tấc thời nay(3).] Nhóm kỵ binh tới trước mặt Mộ Dung Phong liền vội vàng xuống ngựa hành lễ. Thiết Lang dùng sức ôm Lý Hoằng ở trước mặt vào trong ngực, sau đó vỗ vỗ vai hắn nói. - Tiểu tử khá lắm! Làm rất tốt! Mộ Dung Phong chỉ vào một tên nam tử trên mặt có hàm râu quai nón nói. - Đoạn Trăn, đưa vũ khí cho tiểu tử này. Tiểu tử này rất khá, là một khối gỗ tốt. Đoàn người vội vàng tiến về phía Nhu Thuỷ. Lý Hoằng cưỡi một con chiến mã màu nâu, gắt gao đi theo đằng sau Thiết Lang. Thái độ của Thiết Lang quay ngược với bình thường, rất tiết kiệm lời nói, vẻ mặt thì nghiêm túc. Lý Hoằng vài lần muốn nói gì với ông ấy, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đằng đằng sát khí của ông ta thì liền đem những lời muốn nói nuốt trở vào. Thiết Lang dường như biết hắn có chuyện muốn nói, nên cố ý đem tốc độ chiến mã giảm xuống, cưỡi song song cùng với Lý Hoằng. - Tôi đã giết một người. Lý Hoằng đối với Thiết Lang nói. Thiết Lang nghiêm túc nhìn hắn, sau đó gật đầu. - Tôi đã giết người. Lý Hoằng lại đối với Thiết Lang hô to. Thiết Lang không để ý tới hắn, vẫn gật đầu như trước. - Tôi thật sự đã giết người! Lần này Lý Hoằng ở trên ngựa gào to lên. - Sợ rồi sao? Thiết Lang rốt cuộc cũng mở miệng nói. Lý Hoằng lắc đầu. - Trước kia trong quá khứ dường như tôi đã từng giết người, không hề có một chút cảm giác nào, với lại tôi cảm thấy giết người là một việc hết sức bình thường, trước khi giết người tôi biết rất rõ làm như thế nào để có thể giết chết đối phương. Ông nói thử xem rốt cuộc trước kia tôi là ai? Thiết Lang nhìn sang hắn, lớn tiếng nói. - Thích khách, đại soái nói ngươi là thích khách. Trong nhất thời, Lý Hoằng cảm thấy dường như mình đã bắt được thứ gì đó, một thứ gì đó vô cùng quen thuộc trào dâng trong lòng hắn. Thích khách. Hắn dường như đối với hai chữ này vô cùng quen thuộc, quen thuộc giống như chúng chính là những đầu ngón tay của hắn. Chú thích: (1) Mã nô: Nô lệ trông coi ngựa. (2) tù: Nguyên văn là “ngưu giác” nghĩa là tù bằng xương và da bò. (3) tính tổng cộng thì cây trường thương dài đến 7m(omg), nhưng khi nghĩ đến Từ Hải vai năm thước rộng, thân mười thước cao thì cầm cây trường thương này cũng hợp lý. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang