[Dịch] Đặc Thù Không Gian
Chương 18 : Chương 18
Người đăng: zounghyu
.
Đệ nhất tập chương thứ mười chín Đột phá
Trước đây Long Vũ chỉ có thể đem một lượng nhất định thiên địa linh khí chuyển hóa thành đạo lực của bản thân. Từ khi có La Lâm, hắn cũng không tận lực tìm hiểu bản thân đã có thể chứa được bao nhiêu đạo lực sau mỗi lần tu luyện. Dù sao nếu có lực đạo dư thừa cũng sẽ được La Lâm hấp thu sạch.
Từ sáng sớm đến khi tối đen, Long Vũ vẫn ngồi yên chưa tỉnh lại, ngồi hộ pháp bên cạnh, trong lòng Mã Hiểu Mai bắt đầu run lên. Có một số chuyện nàng nghĩ mãi không ra, từ đạo lực trong cơ thể của Long Vũ mà nói, hắn cùng lắm chỉ đạt đến cảnh giới đạo lực có màu đỏ. Theo lí thuyết với cảnh giới như vậy, cho dù thế giới xung quanh dư thừa linh khí như thế nào cũng không thể tu luyện lâu đến mức này. Dựa theo tính toán của Mã Hiểu Mai, Long Vũ hấp thu nhiều thiên địa linh khí như vậy, kinh mạch đan điền trong cơ thể đã sớm không thể nào chứa nổi.
Nói cách khác, Mã Hiểu Mai cho rằng, bây giờ cơ thể của Long Vũ hẳn là sắp nổ tung. Nhưng thực tế, Long Vũ vẫn sống khỏe, một chút biểu hiện bất thường cũng không có. Nàng không biết, cái thân thể nhìn như phế vật của Long Vũ tu luyện lâu như thế mà đan điền chỉ mới chứa được 2/3.
Tận đến nửa đêm, khó khăn lắm Long Vũ mới có thể thu công.
Vừa mở mắt, Long Vũ vội vàng nhìn đồng hồ trên cổ tay, màn hình vẫn đen thui như trước, không có một chút biến hóa nào.
Hắn biết mình cần phải cố gằng nhiều hơn nửa, xem ra phải tu luyện thêm vài lần nữa mới đủ, bây giờ còn kém nhiều lắm.
Trong bóng tối, đôi mắt Long Vũ lấp lánh có thần, hắn dễ dàng nhìn ra vẻ mặt tức giận của Mã Hiểu Mai. Long Vũ cười hắc hắc, nói:”Này bạn Hiểu Mai, buổi tối sao không ngủ, mở to mắt nhìn ta như thế làm gì… ta biết ta rất tuấn tú, có rất nhiều con gái thích ta, nhưng ngươi cũng không cần khoa trương như thế đâu…con gái ở xa nhà nên thận trọng một chút… mặt khác, ta cũng không phải loại người tùy tiện…”. (zh:đoạn này rất giống phong cách của Lâm Tam đại ca và Hướng Nhật lão đại…!)
“Đồ lưu manh, ai cho ngươi tu luyện… ngươi cũng biết, ngươi tu luyện nguyên một ngày làm ta cũng phải ở bên cạnh ngươi một ngày… Hừ, không thèm nói với ngươi nữa. Chuẩn bị một chút, chúng ta tiếp tục đi.”. Mã Hiểu Mai vốn định nói mình vì hắn làm hộ pháp một ngày, nhưng nghĩ lại, thôi quên đi, không thể để cho tiểu tử kia đắc ý.
“Ngươi thật sự không muốn nghĩ ngơi sao?” Long Vũ có chút “hảo tâm” nhắc nhở:”Ngươi đã lâu không ngủ, mà giấc ngủ lại vô cùng quan trọng với con gái, ảnh hưởng rất lớn đến làn da các ngươi.”
“Đẹp hay xấu đối với con gái Mã gia bọn ta đều không có ý nghĩa gì cả…”. Cũng không biết tại sao khi nói những lời này, trong mắt Mã Hiểu Mai có chút khác thường, chỉ là Long Vũ không để ý đến.
“Nếu như vậy, chúng ta đi tiếp…”. Long Vũ nhẹ nhàng búng mình một cái, thân hình hắn nhẹ nhàng nhảy lên ngọn cây cổ thụ trên đầu, đạo lực chứa ở đan điền trong cơ thể được kích thích lan truyền đến mọi kinh mạch trong cơ thể, trong khoảnh khắc Long Vũ cảm thấy cơ thể hắn nhẹ nhàng như chim.
Tâm trạng Long Vũ vô cùng kinh hãi, mặc dù hắn đã tập luyện Đề tung thuật hơn mười năm (zh: Đề tung thuật gặp rất nhiều trong các tiểu thuyết võ hiệp, nó là một loại khinh công nhảy nhót làm tăng tốc độ di chuyển?), nhưng thành quả thì thật khó nói, nhưng hôm nay hắn chỉ nhẹ nhàng bật nhảy, thật không ngờ có thể đạt đến độ cao như thế này. Hai chân dẫm nát cành cây, hắn như muốn phát tiết loại cảm giác vô cùng kì diệu này.
Vừa có cảm giác kinh hãi nhưng trong lòng hắn thật ra rất hưng phấn. Bởi vì theo hắn đoán, Đề tung thuật đột nhiên trở nên lợi hại như vậy, khẳng định có liên quan đến chuyện mình tu luyện hồi nãy.
Không thể nghi ngờ, cái nơi gọi là Huyền cảnh này, đúng là tiên cảnh mà mọi người tu đạo tha thiết mơ ước.
Tâm niệm Long Vũ vừa động, hắn duy trì đạo lực, thân hình không ngừng vọt từ cành cây này sang cành cây khác, miệng không ngừng gào rú những âm thanh vô cùng hưng phấn.
“Nhàm chán...!”. Đối với phong cách “biểu diễn” hơi hoang dã của Long Vũ, Mã Hiểu Mai tỏ ra rất khinh thường. Thông linh Mã gia là họ tộc chuyên tu luyện tiên kiếm, sau khi tu vi đạt đến một cảnh giới nhất định, việc dùng trường kiếm để phi hành cũng không phải việc khó khăn. Cho nên Đề tung thuật căn bản không thể so sánh.
“Này bạn Hiểu Mai... căn cứ vào nguyên tắc thương hoa tiếc ngọc, ta chân thành đề nghị ngươi nghỉ ngơi một đêm, sáng mai hãy đi tiếp...”. Long Vũ từ cành cây nhảy xuống, vô sỉ nói tiếp:”Hay là đêm nay ngươi tu luyện, ta giúp ngươi làm hộ pháp, coi như trả ngươi một món ân tình...”.
“Đề nghị hay nhỉ?”. Mã Hiểu Mai nhíu mày nói:” Hừm,... Chúng ta nên nhanh chóng tìm được nơi có con người, sau đó nghĩ biện pháp rời khỏi đây... ngươi còn chưa biết, với tu vi của chúng ta không nên ở Huyền cảnh này quá lâu, nếu không, nhẹ thì đạo lực bị phế, nặng thì hồn phi phách tán...”.
“Có chuyện như vậy à, sao ngươi không nói sớm?”. Trong lòng Long Vũ hơi căng thẳng, hắn truy hỏi:” Rốt cuộc chúng ta có thể ở đây bao lâu, ngươi có biết không?”.
“Không biết...”. Mã Hiểu Mai lắc đầu nói:” Có thể ông nội ta biết, chỉ là không biết con hạc giấy truyền tin kia đã tìm thấy người chưa. Tóm lại ngươi phải hiểu rõ, tình cảnh chúng ta hiện tại rất nguy hiểm. Cho nên, ta hi vọng ngươi lấy đại cục làm trọng.”.
“Nếu tình cảnh đã nguy hiểm như thế, chúng ta tiếp tục đi nào...”. Long Vũ phải lựa chọn thỏa hiệp, dù sao với Huyền cảnh, hắn chẳng có tí hiểu biết gì cả.
Tốn thêm một ngày một đêm hai người mới có thể đi qua khu rừng. Có điều bọn họ cảm thấy khá thất vọng, bởi vì bìa rừng chẳng có ai cả.
Căn cứ theo chỉ thị của la bàn, bọn họ phải tiếp tục đi lên phía bắc, vượt qua vùng núi non trùng điệp trước mặt mới có khả năng đến được khu vực có con người.
Mặc dù đoạn đường phía trước đầy gian khổ, thậm chí không biết sẽ xảy ra chuyện quỷ quái gì nữa, nhưng bây giờ hai người không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp tục cắm đầu đi về phía trước.
Mỗi ngày hai người chỉ có thể tranh thủ nghỉ ngơi 2 3 giờ, thời gian còn lại đều dùng để đi tiếp. Tiến vào vùng núi non được ba ngày, Long Vũ mặc kệ tất cả, khăng khăng đòi dừng lại tu luyện một chút. Trước mắt là vùng rừng núi mênh mông, có trời mới biết lúc nào mới có thể thoát ra ngoài. Thay vì tiếp tục đi mà không có mục đích như vậy, Long Vũ cảm thấy tốt hơn hết nên dừng lại, tu luyện một chút rồi tiếp tục đi.
Nói không chừng có thể đánh thức La Lâm, khi đó biết đâu vấn đề lại được giải quyết.
Còn cảnh báo của Mã Hiểu Mai, Long Vũ không muốn quan tâm, dù sao đi gấp gáp như vậy cũng không thể tìm thấy nơi có loài người trong thời gian ngắn. Cứ coi như tìm được con người, cũng chưa chắc có thể tìm ra phương pháp ra ngoài.
Tóm lại tất cả đều không biết, Long Vũ đành liều một phen.
Hắn kiên trì tin tưởng người máy đến từ tương lai có thể giúp hắn. Cho nên, bây giờ tu luyện là đại sự hàng đầu.
Về phần Mã Hiểu Mai, nàng không cách nào thuyết phục được Long Vũ, cuối cùng đành thỏa hiệp. Bởi vì, chính nàng cũng không biết đi tiếp sẽ gặp loại chuyện gì, mà nàng cũng không thể cam đoan là có cách giải quyết...
Thu nhiếp tinh thần, Long Vũ tìm một tảng đá khá bằng phẳng, ngồi xếp bằng, nhắm hờ hai mắt. Dần dần tiến vào cảnh giới vong ngã (zh: không biết cái link này có thể giải thích được Vong ngã là gì không nữa,), hòa mình cùng thế giới xung quanh, Thiên sư kiếm quyết cũng được chậm rãi thúc dục.
Trong mắt Long Vũ thỉnh thoảng lấp lánh ánh sáng màu cam, Mã Hiểu Mai khẽ nhíu mày, xem ra không bao lâu nữa tu vi của tên lưu manh đáng ghét này có thể tiến vào cảnh giới đạo lực có màu vàng. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện