[Dịch] Đặc Thù Không Gian
Chương 1 : Chương 1
Người đăng: zounghyu
.
Đệ nhất tập chương thứ hai linh hồn đến từ tương lai.
“Khờ quá… ngươi thích gọi như thế nào thì cứ gọi như thế đi…” mắt Tuyết Cơ có chút ửng đỏ, thanh âm nghẹn ngào nói:”tiểu Vũ, ngươi không ghét ta khi xưa hay đánh chửi ngươi sao?”
“Không có…!”Long Vũ kiên định lắc đầu, nói:”khi ta lớn lên liền hiểu rõ, tỉ đánh ta mắng ta đều vì muốn tốt cho ta, ta bây giớ cảm kích còn không kịp, sao lại ghét tỉ chứ…”
“Hảo hài tử…”Tuyết Cơ miễn cường làm ra vẻ tươi cười, nói:”Đáp ứng Tuyết Cơ tỉ tỉ, không được bỏ cuộc… còn nhớ ngươi đã thề gì không? Ngươi từng nói, chờ ngươi tu vi cao siêu sẽ đánh bại ta, rửa mối nhục năm đó bị ta đánh bại… Tuyết Cơ tỉ tỉ thực mong có ngày đó…”
“Nhớ chứ… đương nhiên nhớ…”Long Vũ nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia dị sắc, vừa cười vừa nói:”Tuyết Cơ tỉ tỉ, nếu thật sự có một ngày như thế, tỉ có tức giận không?”
“Sẽ không đâu…”Tuyết Cơ nghiêm túc nói, chỉ là trên mặt có phần hơi ngượng ngùng.
“Vì tỉ thí ta phải tiếp túc sống…!” Long Vũ nói rồi liền trở về phòng nghỉ ngơi.
“Ai…!” nhìn theo bóng lưng Long Vũ, Tuyết Cơ thở dài một tiếng, mặc dù nàng rất muốn dùng Oan nghiệt quyết, nhưng Long Vũ một mực cự tuyệt nàng cũng đành buông tay. Long Vũ là một người kiên cường, có một số việc hắn đã quyết định thì người khác không tài nào thuyết phục được.
......
......
Thời gian thoáng một cái lại ba ngày trôi qua, thiên thọ đại nạn càng lúc càng đến gần. Mấy ngày nay, Long Thiên Trạch đến trường xin phép cho Long Vũ ở nhà.
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua cửa chiếu lên gương mặt Tuyết Cơ, nàng lật người lại,chậm rãi mở mắt. Đột nhiên trong lòng cảm thấy căng thẳng, sâu trong nội tâm xuất hiện một cảm giác không tốt.
“bang bang…!” đang lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng la của Long Thiên Trạc:” Tuyết Cơ, không xong rồi, tiểu Vũ để lại một phong thư rồi bỏ đi không biết…”
Tuyết Cơ nghe vậy, vội vàng xoay người rời giường, dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo, rồi như tia chớp xông vào phòng khách, từ trong tay Long Thiên Trạch nhận lấy phong thư kia.
Rất nhanh quét qua vài lần, Tuyết Cơ thở dài một tiếng, chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, cả người ngã phịch xuống salon.
Long Vũ thật sự bỏ đi rồi, hắn nói hắn đi tìm một nơi để lặng lẽ “ra đi”. Hắn không muốn Tuyết Cơ và Long Thiên Trạch vì hắn mà thương tâm, hắn không muốn hai người nhìn thấy hắn chịu nỗi khổ thiên thọ đại nạn đang càng lúc càng đến gần.
“Tìm… nhất định phải tìm được tiểu Vũ… chúng ta không thể mặc kệ hắn… chúng ta chia nhau ra tìm…” Sững sờ trong giây lát, Tuyết Cơ giống như sư tử mẹ nổi giận từ salon bật dậy, hướng về Long Thiên Trạch quát một tiếng, liền phi thân đi mất.
......
......
Ban đêm,trên đỉnh ở ngoại ô cách thành phố Thiên Hải trăm dặm, Long Vũ đang ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng tỏ trên không trung kia, trong lòng ngổn ngang tâm sự không nói nên lời.
Không biết tại sao, hôm nay trong lòng hắn lại không còn sợ hãi cái chết đang đến gần. Ba năm trước, khi biết mình phải chịu đại nạn, mặc dù Long Vũ làm như bất cần đời, nhưng tâm lí vẫn rất sợ, thực lòng kháng cự đại nạn. Không thể nói hắn sợ chết, chỉ vì hắn còn rất nhiều chuyện chưa làm xong. Cha mẹ hắn đến nay sinh tử không rõ, Tuyết Cơ cùng Long Thiên Trạch có ơn dưỡng dục chưa kịp hồi báo. Tại cái trần thế này hắn còn có nhiều thứ không thể dứt bỏ.
Có người nói tính mạng rất quý, tình yêu lại càng quý giá hơn nhưng vì tình yêu tự do, tính mạng cũng có thể bỏ. Long Vũ không đồng ý với lời này, theo hắn tính mạng mới là quý nhất. Tính mạng chính là trung tâm của mọi việc, nếu không có tính mạng, tình yêu vĩnh cửu gì chứ, chỉ là lời nói rỗng tuếch, một câu nói suông.
“Lão tặc thiên… tại sao lão lại đối với ta như vậy, dựa vào cái gì chứ… ta rốt cục đã phạm tội gì mà ngươi hành hạ ta như vậy… lão tặc thiên, ta không phục, ta không cam tâm…”Long Vũ tâm tình dần trở nên kích động, hắn đứng dậy, hai tay chống nạnh, ẩn ẩn có vài phần phong phạm của Á Long chủ tịch, không ngừng chửi trời mắng đất.
Mắng xong một trận, tâm tình Long Vũ quả nhiên chuyển biến tốt đẹp một chút.
Đột nhiên, phía xa nơi chân trời xẹt qua một vệt sao băng, hơn nữa còn có màu tím mà lại lớn như vậy, Long Vũ thật sự chưa từng nghe nói qua có sao băng màu tím.
Ánh mắt hắn giờ hoàn toàn bị ánh sao băng kia thu hút.
“Kì quái… sao giống hướng về phía ta thế này…” đang hứng thú quan sát ánh sao băng kia, đột nhiên sự tình nảy sinh biên hóa, ánh sao kia không biết thế nào lại trực tiếp hướng tới chỗ đỉnh núi nơi Long Vũ đang đứng.
Mồ hôi Long Vũ đổ đầy mình, chẵng lẽ đây là báo ứng do mình chửi trời mắng đất nãy giờ?
Không phải nhanh vậy chứ?
Long Vũ không sợ chết nhưng không muốn chết trong tay lão tặc thiên, mắt thấy sao băng sắp bay đến, hắn nhanh chân bỏ chạy, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:” lão tặc thiên, không cần nhanh vậy chứ, ta bất quá chỉ mắng ngươi vài câu thôi mà, ngươi không cần vì chỉnh ta mà làm ra động tĩnh lớn tới vậy…!”
“Ầm ầm…!” Long Vũ mặc dù là phế vật nhưng tốt xấu gì cũng đã tu hành gần 18 năm, tốc độ chạy vẫn rất nhanh. Ngay lúc hắn vừa rời khỏi, ngôi sao băng màu tím đó cũng vừa rơi xuống đồng thời phát ra một tiếng nổ kinh hoàng. Đá vụn bay tung tóe nện vào người Long Vũ làm hắn đau đớn đến mắt thấy đom đóm.
Thật lâu sau đó, đợi khi bốn phía bụi đất dần rơi xuống không gian yên tĩnh trở lại, Long Vũ phát hiện nơi sao băng rơi xuống chợt lóe lên một đạo quang màu tím chói lọi.
Tò mò, Long Vũ từ từ đi tới. Rất nhanh hắn nắm được tình hình thực tế, màu tím chói mắt kia thật ra do một thủy tinh cầu dạng như một hạt châu màu tím phát ra. Bên cạnh hạt châu còn có một vật giống như đồng hồ đang nằm lăn lóc.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?” từ tình hình thực tế, hiển nhiên đây không phải sao băng rồi. Về phần xảy chuyện gì, Long Vũ không biết.
Do dự một chút, Long Vũ tiếp tục tiến lên phía trước thử thăm dò, dù phía trước tràn ngập nguy hiểm, hắn cũng không sợ. Đều là chết, chỉ cần không phải chết trong tay lão tặc thiên thì Long Vũ không ngại.
“Thật sự là đồng hồ a…” Khi đến gần, Long Vũ xác định vật ở cạnh hạt châu kia chính là một cái đồng hồ được làm từ hợp kim nào đó mà phi thường sáng bóng.
Nhìn quanh không thấy người nào khác, Long Vũ vội vàng đem cái đồng hồ kia đeo vào cổ tay mình. Cùng lúc đó hắn chợt nghe tiếng ai đó vang lên:”Cầm lên đi, cầm lên đi…”
Long Vũ như bị âm thanh kia mê hoặc, thần xui quỷ khiến thế nào mà lại nhặt luôn cái hạt châu màu tím kia.
Khi vừa cầm hạt châu lên, trong nháy mắt, một cỗ lực lượng vô hình đột nhiên xâm nhập vào cơ thể hắn, hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại rồi mất đi tri giác.
Ngay lúc mất đi tri giác, Long Vũ rõ ràng nghe được một trận cười khặc khặc quái dị.
......
......
Một lần nữa Long Vũ khôi phục ý thức, khi mở mắt ra hắn phát hiện mình đang nằm trên giường, chung quanh là một màu trắng toát, đầu giường là một cái máy khổng lồ không biết tên. Nghiêng đầu sang một bên, Long Vũ nhìn thấy trên ống truyền dịch ghi rõ ngày 1/10.
Long Vũ trong lòng mê hoặc, theo lí mà nói, thiên thọ đại nạn giáng xuống hắn đã qua (15/8 âm lịch cũng là 20/9 dương lịch). Nói cách khác hắn đã chết mới đúng.
Từ tình huống hiện tại mà nói, hắn tựa hồ còn sống, phòng bệnh cùng thiết bị chữa bệnh này đã nói lên tất cả.
Bình tâm suy nghĩ một chút, Long Vũ cẩn thận hồi tưởng lại tình hình thực tế, hắn chỉ nhớ ngày đó trên đỉnh núi ở ngoại ô mắng lão tặc thiên. Sau đó một đạo sao băng bay tới… Sau đó, hắn cầm cái đồng hồ kia rồi lại nhặt hạt châu màu tím, tiếp theo liền mất đi ý thức. Bây giờ không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra nữa?
“Chẳng lẽ lão tặc thiên chột dạ… để ta được sống thêm lần nữa… hay đã xảy ra kì tích?”liên tiếp những vấn đề đau đầu xuất hiện trong não hắn. Đáng tiếc, lúc này hắn căn bản không tim ra đáp án, hắn mặc dù thanh tỉnh lại, nhưng thân thể vẫn yếu ớt như trước, thật sự là rất yếu.
Một cơn đau nhói lên, hắn lần nữa mất đi ý thức lâm vào hôn mê. Bất quá khoe miệng hắn đọng lại nét tươi cười, bởi vì trước khi hôn mê hắn đã xác định hắn đã vượt qua thiên kiếp.
......
......
Nếu như cho La Hậu thêm một cơ hội, khẳng định hắn sẽ không dám to gan lớn mật đi đế quốc phủ nguyên soái để hái hoa. Con gái của đế quốc nguyên soái La Lâm mặc dù là đế quốc đệ nhất mĩ nữ, nhưng dẫu sao cái mạng nhỏ của mình vẫn quý giá hơn, mạo hiểm đi hái hoa thật không đáng.
Đáng tiếc trên đời này không bán thuốc hối hận, sự tình không muốn đã xảy ra.
Trải qua một ngày nghiên cứu, La Hậu đã rõ ràng tình huống phát sinh trước mắt. Tại nguyên soái phủ, trong lúc hắn cùng yêu thú cấp 10 đánh nhau, không gian bị xé rách trong không gian xuất hiện lực hấp dẫn làm linh hồn hắn trực tiếp từ cơ thể bay ra, tiến nhập vào thời không trùng động, đi tới một nền văn minh đã biến mất. Con yêu thú cùng hắn chiến đấu càng thảm hại hơn, nội đan bị hút vào thời không đi theo La Hậu đến đây.
Lúc xuyên qua tầng khí quyển, linh hồn La Hậu suýt chút nữa bị đốt cháy, nhưng hắn lanh trí trốn vào nội đan của yêu thú, nhờ vậy không bị hồn phi phách tán.
Vận khí La Hậu cũng không tệ, sau khi hạ xuống, hắn ở bên trong nội đan ngửi được hơi thở của loài người, hơn nữa hắn lại thành công xâm nhập cơ thể của Long Vũ. Mặc dù thân thể đã mất, nhưng đây cũng không phải tình huống quá xấu. Chỉ cần hắn đoạt được thân thể của người này, hắn có thể sống lại.
“Ngươi là ai… ngươi tại sao lại xuất hiện trong cơ thể ta…”ngay lúc La Hậu đang buồn bực, chủ nhân thân thể xuất hiện, đó là một thanh niên tướng mạo gầy yếu rất tầm thường.
“Ta là ai… đúng vậy, ta là ai?” Thời không lữ hành La Lâm tựa hồ có chút thất thần lẩm bẩm.
Ngừng một chút, hắn nhếch môi vừa cười vừa nói:”Đừng sợ, ta đến từ vũ trụ kỉ nguyên thời đại năm 235, siêu cấp anh tuấn thiên sư La Hậu… ngươi chính là chủ nhân thân thể này a… haha, một tên đáng thương, linh hồn cùng thân thể ngươi quá yếu… đáng tiếc a, ta bây giờ không có sự lựa chọn nào khác, nếu trời cao đã giúp ta chọn ngươi, ta đây chỉ có thể miễn cưỡng tiếp nhận thôi. Để ta xem xét trí nhớ của ngươi nào…”
“Đi xuyên qua không gian? Vũ trụ kỉ nguyên thời đại…”Long Vũ có cảm giác như mình đang nằm mơ, đây vốn là những từ ngữ xuất hiện trong tiểu thuyết, không ngờ lại có thật? Không nghi ngờ gì, cái tên La Hậu hẳn là linh hồn đến từ tương lai thời không.
La Hậu cũng không để ý đến Long Vũ đang vô cùng kinh ngạc bối rối kia, hắn nhắm mắt lại lẳng lặng cẩn thận cảm ngộ Long Vũ.
“Không ngờ ngươi lại là một phế vật như vậy… chả trách thân thể kém cỏi đến như vậy…” La Hậu hổn hển nói:” Ta nói này tiểu tử, ngươi làm người thế nào mà thân thể kém cỏi như vậy, sau này ta làm sao mà sống đây. Đáng thương a, thật sự là đáng thương a, suốt 18 năm không thể tin là ngươi chỉ biết tu luyện, một điểm vui thú của cuộc sống cũng không có… chờ đã, tiểu tử chết tiệt ngươi không ngờ lại thầm mến sư thúc mình. Để ta xem xem, chậc, không ngờ lại là một mĩ nữ, hơn nữa còn là một thiên sư… haha, không sai a, tiểu tử ngươi cuối cùng cũng có chút giá trị lợi dụng….”
Long Vũ bị nói trúng rồi tâm sự, sắc mặt có chút ửng đỏ, cả giận nói:“Ngươi không được nhìn trộm tâm sự của ta….”
“haha, tiểu tử đáng thương kia, ngươi cho rằng mình có thể ngăn cản ta sao?” La Hậu khinh thường cười cười, tiếp tục đọc trí nhớ của Long Vũ.
“Ờ, ngươi bây giờ còn đang học đại học, không sai… trong trường đại học khẳng định sẽ có nhiều muội muội xinh đẹp, nhân dịp ta sẽ hái hoa luôn… hehe.” La Hậu hài lòng gật đầu:”Mặc dù thân thể ngươi chỉ là phế vật, nhưng cuộc sống xung quanh ngươi lại rất thú vị đó, ta rất hài lòng… tiểu tử kia, nghỉ ngơi đi, ta giúp ngươi sống tốt hơn.”
“Nói vậy là có ý gì?” Long Vũ tựa hồ có chút hoảng sợ.
“Có ý gì? Ta cho rằng thân thể ngươi là phế vật, không ngờ đầu óc cũng là củi mục… quên đi, lên lớp miễn phí cho ngươi một khóa, trong một thân thể chỉ có thể có được một linh hồn. Ta và ngươi phải có kẻ tiêu vong. Đương nhiên kẻ tiêu vong khẳng định là ngươi… được rồi, ta không có thời gian nói nhảm với ngươi, lão tử là loại người trời sinh tính hào hiệp, nếu đã đến đây, ta cũng không một câu oán hận, tốt xấu gì tại địa cầu này vẫn do con người thống trị… con người ta yêu cầu không cao chỉ cần mỗi ngày có phụ nữ cho ta hưởng thụ là được…” Nói đến đây, La Hậu trong mắt xuất hiện một đạo hàn quang:” Trái lại để ta cắn nuốt ngươi… từ nay về sau, một Long Vũ hoàn toàn mới sẽ được sinh ra…”
“ngươi muốn cắn nuốt ta?” sắc mặt Long Vũ căng thẳng, hắn liền co giò bỏ chạy, nhưng La Hậu đuổi theo rât nhanh, hắn há to miệng cắn lấy cánh tay của Long Vũ. Long Vũ trong lòng đau xót, một lần nữa cảm nhận được nỗi sợ hãi cái chết hiện về.
La Hậu cắn nuốt rất nhanh, chỉ chốc lát đã nuốt mất cánh tay Long Vũ. Cảm giác đau đớn như kích phát dũng khí của Long Vũ.
“Không được bỏ cuộc, không được buông thả… ta ngay cả số mệnh còn có thể thoát khỏi, vì sao phải e ngại một cái linh hồn của thế giới tương lai như ngươi…” Gầm lên một tiếng giận dữ, Long Vũ há to miệng bắt đầu cắn lại La Hậu. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện