[Dịch] Cửu Đỉnh Ký - Tàng Thư Viện

Chương 48 : Mạng người như cỏ rácspani

Người đăng: Duyên

“Mấy huynh đệ uống một ngụm đi! Chờ lát nữa một lèo diệt hết lũ Thiết Sơn bang kia!” Có vài tên mã tặc đang truyền tay nhau hồ lô rượu, mỗi tên uống một ngụm, trong mắt từng tên mã tặc đều mang theo vẻ hung hãn, độc ác… Bọn chúng đều biết phe chúng là bên tấn công, Thiết Sơn bang chỉ là bên phòng thủ. Muốn diệt sạch chừng ba ngàn đệ tử hạch tâm Thiết Sơn bang thì người của Bạch Mã bang cũng sẽ chết không ít. Rất có thể bọn chúng bây giờ đang uống một lần rượu sau cùng trong cuộc đời. “Xoảng!” Hung hăng ném một hồ lô rượu trống không xuống đất, một tên mã tặc cầm khảm đao nhảy lên ngựa, quát, “Mấy vị huynh đệ, đi thôi! Chờ khi thắng rồi chúng ta rở về lại uống tiếp!” “Uống tiếp!” Mấy tên mã tặc dũng mãnh cũng giống gã cũng nhảy lên ngựa. Một cảnh trên mảnh đất hoang này rất nhiều nơi đều đã diễn qua, bất kể là ai cũng hiểu rõ tại trận chiến người chết sẽ rất rất nhiều! Thế giới này chính là như thế, đừng thấy đám cường đạo thổ phỉ vào các buổi bình mình thường ngay diễu võ dương oai, vui vẻ khoái chí. Nhưng bọn chúng muốn làm Nghi Thành đệ nhất bang phái thì phải dẫm đạp lên tất cả các bang phái khác. Phải đổ máu hàng loạt huynh đệ! Ngửa cổ uống rượu, há mồm nhai thịt, hàng đống bạc, hàng tá nữ nhân! Cuộc sống khoái hoạt như vậy là được chất bởi vô tận máu tanh! o0o Trong đám mã tặc la liệt có một đám toàn thân khoác khải giáp, ngay cả ngựa cũng có hộ giáp y. Toàn bộ đám mã tặc này đều vây xung quanh thiếu đương gia ‘Hồng Chấn Kiệt’, trên mặt đất có không ít nữ nhân đang nằm im không nhúc nhích. “Các huynh đệ.” Hồng Chấn Kiệt nhìn xung quanh với ánh mắt lạnh lẽo, “Ba huynh đệ Vương gia kia tuy dũng mãnh nhưng huynh đệ Bạch Mã doanh chúng ta ai ai cũng là hảo hán! Mọi người cũng đã rõ, đêm hôm nay hai trăm huynh đệ Bạch Mã bang chúng ta có lẽ sẽ có người ngã xuống vì cuộc chiến với Thiết Sơn bang, nhưng Hồng Chấn Kiệt đã nói, chỉ cần ta có một miếng ăn thì nữ nhân, hài tử huynh đệ Bạch Mã bang cũng được ăn!” “Thiếu đương gia! Sự lợi hại của ba huynh đệ Vương gia tuy lưu truyền bên ngoài nhưng đám huynh đệ chúng ta mỗi người xung phong, lập tức sẽ đâm bọn chúng thành tổ ong! Sợ cái chym!” Một tên tráng hán cao chừng tám xích hét lên. “Thiếu đương gia, các huynh đệ rượu cũng uống, nữ nhân cũng chơi rồi! Bây giờ lập tức tới làm thịt bọn nhãi ranh Thiết Sơn bang, lão tử cho dù chết ở đó đời này vậy cũng đủ rồi!” Từng tên cường đạo hung hãn mặc khải giáp, lóe ra hung quang. Có thể bước vào Bạch Mã doanh tinh anh nhất trong Bạch Mã bang, tên nào không phải cực kỳ hung hãn chứ? “Được lắm!” Hồng Chấn Kiệt đột nhiên nhảy lên ngựa, sắc mặt dữ tợn rít lên một tiếng, “Các huynh đệ, lên ngựa!” Hai trăm hảo hán tinh anh của Bạch Mã doanh đồng thời nhảy lên ngựa. Đám mã tặc khác ở xung quanh đều không tự chủ tránh ra, o0o Hai người Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Hổ từ xa nhìn thấy không ít mã tặc đang uống rượu hò hét, chốc chốc từng đợt thanh âm tru tréo truyền đến, hiển nhiên đám phỉ đồ này đều đang khoác vai nhau hò hét, uống rượu... để cổ vũ tinh thần. “Thanh Sơn, bọn chúng hò hét như thế, người của Thiết Sơn bang có phát hiện ra không?” Đằng Thanh Hổ đột nhiên dò hỏi. Đằng Thanh Sơn từ xa quan sát hàng loạt cường đạo: “Đương nhiên là phát hiện! Nghi Thành lớn như vậy, mấy ngàn mã tặc ào ào di chuyển, có lẽ Thiết Sơn bang sớm đã nhận được tin tức rồi. Có điều nhân mã Thiết Sơn bang số lượng ít, bọn họ thà dựa vào lực phòng ngự kiên cố của sơn trại cũng sẽ không chủ động xuất kích đâu. Bạch Mã bang cũng biết điều này!” Đằng Thanh Hổ gật đầu. “Biểu ca, tám ngàn đệ tử hạch tâm Bạch Mã bang, nhân mã xuất động hôm nay ít nhất phải sáu bảy ngàn! Mà Thiết Sơn bang dựa vào sơn trại kiên cố...Trận chiến này có lẽ sẽ rất thảm.” Đằng Thanh Sơn thấp giọng nhận xét. “Thanh Sơn...Lạc, Lạc Hương nàng sẽ chết sao?” Đằng Thanh Hổ hạ giọng thì thầm. “Đệ không biết.” Đằng Thanh Sơn trả lời. Thực ra trong lòng Thanh Sơn lại hiểu rõ, để vượt qua chín thành Lý Lạc Hương chắc phải bị giết! Đám cường đạo phỉ đồ này trước khi quyết chính chắc sẽ phát tiết một hồi vì không để cho đám nữ nhân xui xẻo này trở thành chỗ vướng chân, rất có thể sau khi phát tiết xong sẽ trực tiếp giết chết! Vứt thi thể vào rừng hoang! Mã tặc phía trước bãi đất hoang không ngừng lên ngựa xuất phát, số lượng còn lại tại đó ít dần. Chỉ trong chốc lát. “Người đi sạch cả rồi.” Đằng Thanh Hổ là người đầu tiên từ trong bụi cỏ hoang đứng dậy, trực tiếp chạy tới. Đằng Thanh Sơn lưng đeo Luân Hồi Thương cũng chạy theo. Trên mảnh đất hoang bừa bãi khắp nơi này, vò, hồ rượu vỡ nát vứt đầy đất. Ánh mắt Đằng Thanh Sơn đột nhiên chăm chú từ xa nhìn về phía trước : “Thi thể!” Chỉ thấy nơi xa xa kia có không ít thi thể, mà Đằng Thanh Hổ phảng phát như kẻ đên đang không ngừng lật xem từng thi thể. Đằng Thanh Sơn vội chạy tới. “Đều là nữ nhân!” Trong con kênh cạnh mảnh đất hoang la liệt từng cỗ thi thể, đều là nữ nhân trẻ tuổi, y phục người người tả tơi, thậm chí có vài người toàn thân xích lõa. Ánh mắt chỉ vừa quét qua đã có chừng vài chục cỗ thi thể! “Đều là những người bị làm nhục đáng thương.” Đằng Thanh Sơn hít sâu một hơi. “Lạc Hương, Lạc Hương!!!” Đằng Thanh Hổ đột nhiên khóc thét, ôm lấy một nữ tử chỉ còn áo lót tả tơi, thậm chí khóc đến nghẹn ngào. Đây là nữ nhân đầu tiên trong cuộc đời mà gã yêu thương. Đằng Thanh Sơn im lặng đứng đằng sau. Đằng Thanh Sơn không biết trong lòng có cảm xúc gì, chỉ cảm thấy một trận chua xót. “Soạt! Soạt!” Đằng Thanh Sơn vồ lấy một mảnh vò rượu vỡ ở bên cạnh điên cuồng đào trên mặt đất, bùn đất bay tứ tung, không lâu sau một cái huyệt lớn đã đào xong. Đằng Thanh Hổ trịnh trọng ôm thi thể nữ hài đáng thương tên Lạc Hương đó đặt vào trong huyệt sâu. Sau đó gạt đất lấp đi. Tạm thời chưa có điều kiện thực hiện việc hỏa táng, cũng chỉ dựng cho nàng một mộ phần thôi. Quỳ gối trước mộ phần, nước mắt Đằng Thanh Hổ chảy xuống. “Biểu ca.” Đằng Thanh Sơn mở miệng. “Thanh Sơn, để huynh tận tình khóc một lần đi, huynh không cách nào báo thù cho Lạc Hương, chẳng nhẽ khóc còn không được sao?” Chạy suốt dọc đường Đằng Thanh Hổ chỉ hy vọng người yêu gã có thể sống sót, nhưng kết quả thật sự rất tàn khốc. Trong thế giới loạn lạc, loại chuyện này Đằng Thanh Hổ cũng đã từng nghe qua. Nhưng khi sự việc xảy ra trên người mình, gã lại cảm thấy đau đớn như chích vào tim. “Ai nói không thể báo thù? Cùng đệ đến Thiết Sơn bang.” Đằng Thanh Sơn nói. Đằng Thanh Hổ đột nhiên ngẩng đầu, trợn tròn mắt nhìn Đằng Thanh Sơn, kinh hô: “Thanh Sơn, đệ...” “Còn chưa đi?” Đằng Thanh Sơn quát. Đằng Thanh Hổ liền vội vàng đứng dậy tóm lấy Đằng Thanh Sơn, vội vã nói: “Thanh Sơn, trong lòng huynh hận không thể chém thiếu đương gia Bạch Mã bang kia ngàn vạn đao! Nhưng Thanh Sơn đệi đừng vì chuyện này mà mạo muội đi giết thiếu đương gia đó! Đám phỉ đồ tới thu tiền năm Đằng gia trang chúng ta đó có rất rất nhiều nhận ra đệ! Đệ giết thiếu đương gia khẳng định sẽ bị nhận ra.... Đến lúc ấy, Bạch Mã bang sẽ san bằng Đằng gia trang chúng ta! Đệ hẳn biết huyết khí của cường đạo, cho dù chết cũng chắc chắn phải báo cừu cho thiếu đương gia của bọn chúng!” Nhìn Đằng Thanh Hổ lúc này Đằng Thanh Sơn thầm than thở, biểu ca mình đích xác rất biết nhẫn nhịn. Trong buổi loạn lạc không biết nhẫn nhịn căn bản không cách nào sinh tồn. Còn về huyết khí của đám cường đạo thổ phỉ Đằng Thanh Sơn cũng hiểu. Vào thời buổi loạn lạc rất nhiều cường đạo vốn không sợ chết! Đầu rơi bát mẻ! Đây là câu đầu môi của rất nhiều cường đạo, cho dù Đằng Thanh Sơn thi triển tuyệt thế võ lực, một mình có thể diệt hết cả đại đương gia, nhị đương gia, tam đương gia cùng với thiếu đương gia! Nhưng dư nghiệt của Bạch Mã bang nếu ai muốn làm đại đương gia tân nhiệm, chuyện đầu tiên phải làm chính là giết Đằng Thanh Sơn, diệt Đằng gia trang báo thù cho lão đương gia của chúng! Lúc này mới có tức đảm nhiệm chức đương gia mới! Đây là quy củ! Đến lúc này sẽ có vô cùng vô tận các loại thủ đoạn ti bỉ. Đằng Thanh Sơn không sợ nhưng tộc nhân Đằng gia trang phải làm sao? “Đệ là loại người lỗ mãng sao?” Đằng Thanh Sơn hỏi vặn lại. Đằng Thanh Hổ thừ người. Đúng, Đằng Thanh Sơn trong Đằng gia trang dường như chưa từng phạm sai lầm, hắn làm chuyện gì cũng rất thận trọng. “Thanh Sơn, ý của đệ là?” Đằng Thanh Sơn dò hỏi. “Yên tâm, đệ làm việc sẽ không khiến Đằng gia trang rơi vào nguy hiểm. Huynh xem thì sẽ biết.” Đằng Thanh Sơn xoay người, “Chúng ta đi, đi từ Đại sơn chạy thẳng đến Thiết Sơn bang.” “Ừ.” Đằng Thanh Sơn mặc dù nghi hoặc nhưng vẫn đi theo. o0o Thiết Sơn bang xây dựa vào núi, phòng bị rất nghiêm ngặt, ngày ấy xây dựng sơn trại chính là để chuẩn bị ngăn cản các đợt tấn công điên cuồng của Bạch Mã bang. Theo đạo lý thì để công phá đại môn sơn trại Thiết Sơn bang, Bạch Mã bang phải chết rất rất nhiều người. Nhưng... Đại môn sơn trại sớm đã bị đánh mở rồi. “Giết đám nhãi ranh này! Các huynh đệ, xông lên!” Tiếng rít gào, tiếng hò hét vang lên khắp nơi trong sào huyệt Thiết Sơn bang, vào lúc này tên nào cũng đều liều mạng, mắt đỏ như máu, đao sáng loáng chuyển sang màu đao máu, đám bang chúng Bạch Mã bang và Thiết Sơn bang chết hàng loạt. o0o Tại lưng chừng núi Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Hổ hai người từ trên nhìn cảnh tượng chém giết đang diễn ra. Đại môn Thiết Sơn bang sớm bị phá, cả sơn trại nơi nơi đều đang chém giết, loại xáp lá cà này là thảm liệt nhất, có tên người cưỡi ngựa xông loạn, có người trốn trong phòng sơn trại bắn tên. Hoàn toàn là dùng mạng đổi mạng! Trên tưởng, mặt đất cả sơn trại khắp nơi đều có thể thấy máu tươi, thi thể. “Đây...” Đằng Thanh Hổ sắc mặt không khỏi tái nhợt. Ngay cả Đằng Thanh Sơn cũng phải hít một hơi lạnh! Xã hội kiếp trước sao có thể nhìn thấy cảnh vạn người giáp lá cà điên cuồng chém giết được? Đám cường đạo thổ phí phía dưới từng kẻ đều giết đến đỏ mắt, không phải người mình chỉ có một chữ : giết! “Mạng người như cỏ rác!” Trong lòng Đằng Thanh Sơn dâng lên một cảm xúc. Bình thường chỉ thấy đám cường đạo bắt cóc nữ nhân, cướp đoạt tiền tài. Nhưng hiện tại....Từng tên lại mất mạng. Ở thời buổi loạn lạc này, bất kể là ai muốn giành được thì phải trả giá. Giành được cuộc sống khoái lạc, trả giá chính là hàng ngàn lưỡi đao dính máu. Muốn tộc nhân có cuộc sống yên lành, đám nam nhân trong tộc phải có đủ võ lực. “Thanh Hổ, huynh ở đây chờ nhé.” Đằng Thanh Sơn dặn, rồi gân cốt toàn thân của hắn phát ra tiếng rung động, chiều cao không ngờ thấp đi một đoạn một cách quỷ dị, nhưng hai tay hai chân Đằng Thanh Sơn rõ ràng to lớn hơn, "Đệ xuống dưới một chuyến, Luân Hồi thương này của đệ, huynh cầm giúp.” Đằng Thanh Sơn khiếp sợ nhìn hắn biến thân: “Thanh Sơn, đệ...” “Chờ khi ‘Hổ Quyền’ của huynh luyện đến cực điểm, có một ngày huynh có thể làm được.” Đằng Thanh Sơn tự tin nói. Người bình thường luyện cơ bắp, cơ bắp vừa cứng cáp liền gồ lên. Tuy nhiên người bình thường không cách nào khống chế gân cốt. Nội gia quyền tu luyện đến cảnh giới tông sư lập tức có thể không chế mỗi một khớp xương quanh thân. Rất nhiều người đều biết đầu khớp xương và giữa khớp xương là có khe hở. Có vài người luyện tập Yoga, có thể trong thời gian ngắn tăng thêm mấy cm cũng chính là nguyên lý này. Mà Đằng Thanh Sơn thân thể rèn luyện đến cực hạn hoàn toàn có thể làm cho mình lùn một đoạn hoặc cao thêm một đoạn. Còn về dung mạo thì... Khớp xương mặt cố định rất khó biến đổi. Nhưng dung mạo vốn chỉ là chuyện nhỏ, bởi vì một người mặt lạnh cùng cười híp mắt dung mạo biến hóa rất lớn. Nếu bôi lên một lớp đất, nhuôm thêm vài vết máu, vậy ai có thể nhận ra trong trận hỗn chiến này? Đằng Thanh Sơn kéo đứt đoạn dây buộc tóc, xõa tóc ra, đồng thời bôi một vốc đất lên mặt, mái tóc xõa cũng che mặt lại. “Thanh Hổ, huynh nhận ra được không?” Đằng Thanh Sơn cười hỏi. “Đây....” Đằng Thanh Hổ vẫn rơi vào trong khiếp sợ như trước. Một tiểu tử thân hình cao lớn, rất tuấn tú lúc trước hiện giờ thấp hơn nửa cái đầu, cả người cũng tráng kiện hơn chút, thậm chí thân hình Đằng Thanh Sơn cũng hơi gù, khí chất cả người phảng phất như đều biến hóa. Cho dù Đằng Thanh Hổ ngắm kỹ người trước mắt cũng không dám tin rằng, đây chính là Đằng Thanh Sơn thanh tú lúc trước. Kiếp trước thân là sát thủ nên loại ngụy trang đơn giản này căn bản không tính là cái gì. Về phần nguy trang khí chất, rất nhiều diễn viên trên TV đều biết. Một cô nương trẻ tuổi muốn hóa thân thành một bà già cũng không phải không có khả năng. “Thanh Hổ, huynh cứ ở đây chờ đệ là được.” Đằng Thanh Sơn nói xong liền lao xuống dưới núi. “Cẩn thận.” Đằng Thanh Hổ vội nói, đồng thời lòng lặng lẽ thầm nhủ, “Chiều cao thể hình đều có thể thay đổi, ngay cả ta cũng không dám nhận ra đó là Thanh Sơn. Đám cường đạo đến Đằng gia trang đối với Đằng Thanh Sơn cũng không quen thuộc lắm, không thể nhận ra được.” Thực ra cho dù cường đạo có ánh mắt nham hiểm hoài nghi thì có lẽ so sánh chiều cao cũng sẽ không hoài nghi nữa
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang